← Quay lại trang sách

Chương 2

Những cánh cửa lớn của Kettle bị đóng chặt, và tôi nghe tiếng khóa ngang. Tôi cố gạt bỏ cơn quặn cồn cào trong ruột và chuyển sang lý giải những gì mình đang thấy. Nadia và Zoya - Hai Tiết Khí Sư - Mal, và David, một Sáng Chế Gia vô hại. Hôm nay, mẩu giấy đã nói. Điều đó nghĩa là gì?

“Tôi hỏi lại ông lần nữa, linh mục. Chuyện này là sao? Tại sao bạn tôi lại bị bắt giữ? Tại sao họ lại chảy máu?”

“Chúng không phải bạn cô. Mưu đồ phá hủy Giáo Hội Trắng đã được phát hiện ngay bên tai chúng ta.”

“Ông đang nói gì vậy?”

“Cô đã thấy sự hỗn xược của thằng nhãi này hôm nay…”

“Đấy là vấn đề ư? Cậu ấy không run sợ đúng mực trước sự hiện diện của ông?”

“Vấn đề ở đây là sự mưu phản!” Lão lôi từ trong áo một chiếc túi nhỏ bằng vải bạt và giơ nó ra, để nó đung đưa từ đầu ngón tay. Tôi cau mày. Tôi đã nhìn thấy những chiếc túi thế này trong xưởng làm việc của Sáng Chế Gia. Chúng được dùng cho…”

“Thuốc nổ,” Lão Tư Tế tiếp lời. “Do tên Sáng Chế Gia rác rưởi này làm ra từ nguyên liệu mà những người được cho là bạn của cô thu thập.”

“Thế là David chế tạo thuốc nổ. Có đến một trăm lý do để làm điều đó mà.”

“Vũ khí bị cấm trong phạm vi của Giáo Hội Trắng.”

Tôi nhướng một bên mày trước mấy khẩu súng trường đang chĩa vào Mal và đoàn Grisha của mình. “Và mấy thứ đó là gì? Muôi múc canh? Nếu ông muốn kết tội…”

“Kế hoạch của chúng đã bị phát giác. Tiến lên phía trước, Tamar Kir-Bataar. Hãy nói ra sự thật ngươi đã phát hiện.”

Tamar cúi chào thật thấp. “Tên Grisha này và người dò đường định sẽ đánh thuốc mê và đem cô lên mặt đất.”

“Tôi muốn trở lại mặt đất.”

“Thuốc nổ sẽ được dùng để bảo đảm rằng sẽ không ai theo sau,” cô tiếp tục, “để đánh sập hang động chôn vùi ngài Tư Tế và dân chúng của cô.”

“Hàng trăm người vô tội? Mal sẽ không bao giờ làm thế. Không một ai trong số họ sẽ làm thế.” Kể cả Zoya, cô ả ti tiện ấy.

“Và điều này chẳng nghĩa lý gì cả. Họ làm thế nào để đánh thuốc tôi chứ?”

Tamar gật đầu với Genya và ấm trà đặt giữa chúng tôi.

“Tôi cũng uống món trà ấy,” Genya gắt gỏng. “Chẳng có gì trong đó cả.”

“Cô ta là một độc y và kẻ nói dối thuần thục,” Tamar lạnh lẽo đáp lời. “Trước đây cô ta đã phản bội cô vì Hắc Y rồi.”

Những ngón tay của Genya siết chặt quanh khăn choàng. Chúng tôi đều biết có một phần sự thật trong lời buộc tội. Tôi chợt gai người vì ngờ vực không nên có.

“Cô tin cô ta,” Tamar kết luận. Có gì đó lạ lẫm trong giọng nói của cô. Nghe như cô đang ra lệnh hơn là ra lời cáo buộc.

“Chúng chỉ chờ đến khi dự trữ đủ thuốc nổ,” lão Tư Tế nói. “Rồi chúng định sẽ tấn công, sẽ đưa cô lên mặt đất và giao nộp cô cho Hắc Y.”

Tôi lắc đầu. “Ông thật sự nghĩ tôi sẽ tin rằng Mal muốn giao nộp tôi cho Hắc Y sao?”

“Cậu ta là một gã bịp bợm,” Tolya khẽ nói. “Cậu ta muốn liều mình giải thoát cô đến mức trở thành con tốt trong tay chúng.”

Tôi liếc nhìn Mal. Tôi không thể đọc được biểu cảm của cậu. Thoáng hoài nghi thật sự bắt đầu xâm nhập vào tôi. Tôi chưa bao giờ tin tưởng Zoya, và tôi hiểu Nadia đến đâu? Genya - Geyna đã bị giày vò quá nhiều dưới bàn tay của Hắc Y, nhưng ràng buộc giữa họ rất sâu đậm.

Mồ hôi lạnh túa ra trên cổ, và tôi nhận ra cơn hoảng loạn đang dằn vặt mình và tạo nên xung đột trong tư tưởng.

“Âm mưu đan cài giữa âm mưu,” lão Tư Tế rít lên. “Cô quá từ tâm, và điều đó đã phản bội cô.”

“Không,” tôi phủ nhận. “Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Chúng là gián điệp và lừa đảo!”

Tôi ấn tay lên hai bên thái dương. “Những Grisha khác của tôi đâu?”

“Họ đã bị giam giữ cho đến khi được hỏi cung rõ ràng.”

“Hãy nói rằng họ vẫn an toàn.”

“Các người thấy sự lo lắng cho những kẻ muốn hãm hại mình của cô ấy rồi chứ?” lão hỏi đám cận vệ. Lão đang tận hưởng chuyện này, tôi chợt vỡ lẽ. Lão đã chờ nó từ lâu. “Đây là yếu tố làm nên sự ân cần và hào phóng của cô ấy.” Ánh mắt lão nhìn thẳng vào tôi. “Có một vài thương tổn, nhưng lũ phản bội sẽ nhận được chế độ chăm sóc tốt nhất. Cô chỉ cần ra lệnh thôi.”

Cảnh cáo quá rõ ràng, và cuối cùng tôi đã hiểu. Dù âm mưu của Grisha là thật hay chỉ là luận điệu lẩn tránh do lão Tư Tế dựng nên chăng nữa, thì đây vẫn là khoảnh khắc lão đã mong chờ, cơ hội để cách ly tôi hoàn toàn. Không còn những buổi viếng thăm Kettle với Genya, không còn những đoạn hội thoại vụng trộm với David. Lão linh mục sẽ dùng cơ hội này để tách tôi khỏi bất kì người nào có lòng trung thành gắn chặt với tôi hơn chính nghĩa của lão. Và tôi quá yếu để ngăn lão lại.

Nhưng có đúng là Tamar đang nói thật? Có đúng những đồng minh kia là kẻ thù? Nadia cúi đầu. Zoya vẫn hất cằm, đôi mắt xanh sáng đầy thách thức. Thật dễ để tin rằng một trong hai hoặc cả hai có thể phản bội tôi, có thể tìm đến Hắc Y và dâng hiến tôi như món quà với hy vọng khoan hồng. Và David đã giúp đeo chiếc vòng lên cổ tôi.

Có lẽ nào Mal đã bị lừa để giúp họ phản bội tôi? Cậu ấy trông chẳng có vẻ hoảng sợ hay lo lắng - cậu ấy trông như thời còn ở Keramzin khi sắp làm gì đó khiến hai chúng tôi gặp rắc rối. Mặt cậu bầm tím, nhưng tôi nhận ra cậu đang đứng thẳng hơn. Và rồi cậu nhìn lên, như thể đang hướng lên trời, như thể đang cầu nguyện. Tôi hiểu rõ hơn. Mal chưa bao giờ là người mộ đạo. Cậu ấy đang nhìn đường ống chính.

Âm mưu đan cài giữa âm mưu. Sự bồn chồn của David. Những lời của Tamar. Cô tin cô ta.

“Thả họ đi,” tôi ra lệnh.

Lão Tư Tế lắc đầu, biểu cảm ngập buồn thương. “Thánh nữ của chúng ta đang bị suy yếu bởi những kẻ tự nhận rằng mình yêu cô ấy. Nhìn xem cô ấy mảnh dẻ thế nào, bệnh tật thế nào. Đây là sự mục nát từ ảnh hưởng của chúng.” Vài tên cận vệ của lão gật đầu, và tôi nhìn thấy ánh sáng cuồng tín lạ lẫm đó trong mắt họ. “Cô ấy là một vị Thánh, nhưng cũng là một thiếu nữ bị cảm xúc chi phối. Cô ấy không hiểu sức mạnh chủ chốt ở đây.”

“Tôi hiểu là ông đã mất trí rồi, linh mục ạ.”

Lão Tư Tế lại nở nụ cười thương hại, khoan dung ấy với tôi. “Cô đang bệnh, Sankta Alina. Thần trí không tỉnh táo. Cô không phân biệt được bạn và thù.”

Nhờ hoàn cảnh đưa đẩy cả, tôi chán chường nhủ thầm. Tôi hít một hơi sâu. Đây là giây phút chọn lựa. Tôi phải tin vào ai đó, và đấy không phải lão Linh Mục, gã đàn ông đã phản bội Đức vua của mình, rồi phản bội Hắc Y, người tôi biết sẽ vui lòng dàn dựng màn tử vì đạo cho tôi nếu nó đáp ứng mục đích của mình.

“Ông sẽ thả họ đi,” tôi lặp lại. “Tôi không cảnh cáo lần nữa đâu.”

Cái nhếch mép thoáng qua trên môi lão. Đằng sau sự thương hại là vẻ ngạo mạn. Lão hiểu rất rõ tôi bất lực thế nào. Tôi chỉ có thể mong rằng những người khác biết mình đang làm gì.

“Cô sẽ được hộ tống về phòng ngủ để tịnh tâm một mình,” lão nói. “Cô sẽ nghĩ về chuyện đã xảy ra, và lí trí sẽ trở về. Tối nay chúng ta sẽ cầu nguyện cùng nhau. Để được dẫn lối.”

Sao tôi lại ngờ rằng sự “dẫn lối” đó nghĩa là địa điểm của Hỏa Điểu và bất kì thông tin nào tôi có được về Nikolai Lantsov nhỉ?

“Và nếu tôi từ chối?” tôi chất vấn, lướt qua đám cận vệ. “Những chiến binh của ông sẽ chống đối lại Thánh nữ của mình?”

“Cô sẽ vẫn được bảo vệ, không ai đụng đến cô cả, Sankta Alina,” lão Tư Tế trả lời. “Nhưng ta không thể áp dụng ưu đãi tương tự với những người cô gọi là bạn được.”

Thêm một lời hăm dọa. Tôi nhìn vào mặt của đám cận vệ, ánh mắt sôi sục của họ. Họ sẽ giết Mal, trừ khử Genya, nhốt tôi trong phòng, và cảm thấy hành động của mình là chính nghĩa.

Tôi lùi một bước nhỏ. Tôi biết lão Tư Tế sẽ xem nó như một dấu hiệu của sự yếu đuối. “Ông có biết vì sao tôi đến đây không, linh mục?”

Lão tùy tiện phẩy tay, nóng vội thấy rõ. “Vì nó làm cô nhớ nhà.”

Mắt tôi thoáng bắt gặp ánh mắt của Mal. “Đáng lẽ giờ này ông phải hiểu ra,” tôi nói, “rằng trẻ mồ côi không có nhà.”

Tôi khẽ động ngón tay giấu trong tay áo. Bóng đêm nhảy vọt lên từ tường Kettle. Chúng không đủ đánh lạc hướng cho lắm, nhưng thế đã tạm ổn. Cận vệ của lão Tư Tế giật nảy người, họ hoảng loạn huơ súng, trong lúc những Grisha bị họ bắt giữ lùi lại vì sốc. Mal không chần chừ.

“Làm đi!” Cậu ấy hét lên. Cậu lao thẳng về phía trước, giật lấy thuốc nổ từ tay lão Tư Tế.

Tolya vung nắm đấm. Hai tên cận vệ đổ gục, tay ôm lấy ngực. Nadia và Zoya đưa tay ra, rồi Tamar quay người, đôi rìu của cô chặt đứt gông cùm giữa họ. Cả hai Tiết Khí Sư giơ tay, và gió lùa vào phòng, thổi bay mùn cưa trên sàn.

“Tóm lấy chúng!” lão Tư Tế thét lên. Bọn cận vệ liền xông tới.

Mal ném túi bột vào không trung. Nadia và Zoya nâng nó lên cao, bay vào đường ống chính.

Mal lao vào một tên cận vệ. Vụ gãy xương chắc chỉ là đóng kịch, vì hành động của cậu ấy bây giờ chẳng có gì gượng gạo hết. Một nắm đấm, một cú huých chỏ. Đám cận vệ gục ngã. Mal chộp lấy khẩu súng lục của mình và chĩa lên cao, vào trong đường ống, vào trong bóng tối.

Đây là kế hoạch ư? Không ai có thể bắn phát đạn đó.

Một tên cận vệ khác nhào về phía Mal. Mal xoay vụt khỏi tay hắn và nổ súng.

Trong phút chốc, không gian tuyền một thinh lặng vây phủ, và rồi ở tít trên cao, tôi đã nghe thấy nó: một tiếng bùm ẩm ướt.

“Nadia!” Zoya gào to, cô ta đang vật lộn với một gã cảnh vệ.

Nadia cong tay và đám bụi lơ lửng, vặn xoắn rồi chuyển thành một cột gió lốc, nó xoay tít rồi đổ sụp xuống sàn trong tiếng leng keng vô hại của đá sỏi và bụi đất.

Tôi dõi theo tất cả trong nhạt nhòa - trận ẩu đả, tiếng hét thịnh nộ của lão Tư Tế, ngọn lửa sắc lẻm ở phía tường xa.

Genya và tôi đến nhà bếp vì một lý do duy nhất: những cái lò sưởi. Không phải vì hơi ấm hay bất kì yếu tố ủi an nào khác, nhưng vì từng cái lò sưởi cổ xưa ấy đều dẫn tới đường ống chính. Và đường ống ấy là nơi duy nhất trong Giáo Hội Trắng kết nối trực tiếp với mặt đất. Kết nối trực tiếp với mặt trời.

“Hạ gục chúng!” lão Tư Tế gào lên với đám cận vệ. “Chúng đang cố giết Thánh nữ! Chúng đang cố giết chúng ta!”

Tôi đến đây mỗi ngày, mong rằng những người đầu bếp sẽ đốt thêm vài ngọn lửa để đường ống chính được mở rộng tối đa. Tôi cố gắng triệu hồi, trốn khỏi đám cận vệ nhờ tấm khăn dày của Genya và nỗi sợ mê tín của họ trước cô. Tôi đã cố gắng và thất bại. Giờ Mal phải cho nổ để nới rộng đường ống. Tôi chỉ có thể kêu gọi sức mạnh và mong sao ánh sáng sẽ đáp lời.

Tôi cảm nhận được nó, hơn vạn dặm phía trên - thật ngại ngần, tựa một tiếng nỉ non. Hoảng loạn liền ập đến. Khoảng cách quá xa. Tôi có ngu mới dám hy vọng.

Rồi dường như thứ gì đó trong tôi chợt trỗi dậy vươn vai, như một sinh vật đã nằm yên ắng quá lâu. Cơ bắp của nó đã mềm nhũn vì thiếu vận động, nhưng chúng vẫn còn đó, chờ đợi. Tôi kêu gọi và ánh sáng đáp trả bằng sức mạnh của chiếc sừng hươu trên cổ, hân hoan và phấn khởi.

Tôi nhăn răng cười với lão Tư Tế, ra chiều đắc ý vô cùng. “Một kẻ bị ám ảnh vì lửa thiêng nên chú ý đến khói lửa hơn chứ.”

Ánh sáng xuyên qua người tôi và vỡ òa khắp căn phòng thành một đợt thác chói lòa, soi sáng biểu cảm kinh ngạc gần như lố bịch trên mặt lão Tư Tế. Đám cận vệ giơ tay lên, hai mắt nhắm nghiền trước luồng sáng.

Sự nhẹ nhõm đến cùng ánh sáng, một cảm giác đúng đắn và toàn vẹn lần đầu tiên trong nhiều tháng. Phần nào trong tôi đã thực sự sợ hãi rằng bản thân sẽ không bao giờ hồi phục hoàn toàn, rằng bằng việc sử dụng merzost trong trận chiến với Hắc Y, bằng việc bạo gan kiến tạo binh đoàn bóng đêm và xâm phạm quá trình sáng tác ở trung tâm thế giới, tôi đã vô tình đánh mất món quà này. Nhưng giờ đây cơ thể tôi tựa hổ đang sống dậy, những tế bào bắt đầu hồi sinh. Năng lượng chảy róc rách trong máu, vang vọng trong xương.

Lão Tư Tế định thần rất nhanh. “Cứu cô ấy!” Lão ra lệnh. “Cứu cô ấy khỏi lũ phản bội!”

Vài tên cận vệ có vẻ hoang mang, số khác thì hoảng sợ, nhưng có hai gã phụng mệnh nhảy tới, vung cao kiếm để tấn công Nadia và Zoya.

Tôi nhào nặn sức mạnh thành hình lưỡi hái sáng lóa, cảm nhận sức mạnh của Vết Cắt trong tay.

Rồi Mal nhào đến trước mặt tôi. Tôi suýt nữa đã không rút lại kịp. Cú giật từ nguồn năng lượng chưa sử dụng truyền khắp người tôi, khiến tim đập ngắt nhịp.

Mal đã chiếm được một thanh kiếm, và lưỡi kiếm lóe lên khi cậu chém ngang một cận vệ, rồi gã còn lại. Họ đổ nhào như khúc cây.

Hai tên nữa xông tới, nhưng Tolya và Tamar đã chặn đứng họ. David chạy về phía Genya. Nadia và Zoya hất tung một tên cận khác lên không. Tôi nhìn thấy những cận vệ đứng ở vòng ngoài giơ súng chuẩn bị bóp cò.

Cơn cuồng nộ chạy dọc cơ thể, và tôi cố ép mình kiềm nó lại. Không được, tôi tự nhủ. Hôm nay không ai phải chết nữa. Tôi vung tay chém Vết Cắt thành một vòng cung ngụt cháy. Nó đâm xuyên qua một chiếc bàn dài và xé nát mặt đất trước đám cận vệ, mở ra một rãnh tối hun hút, đen ngòm trên sàn nhà bếp. Không thể biết được nó sâu tới đâu.

Vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt lão Tư Tế - kinh hoàng cùng một thứ có vẻ là nể phục. Đám cận vệ khuỵu gối, và giây lát sau, lão Tư Tế làm theo. Một số còn nức nở rồi tụng kinh. Bên ngoài cửa bếp, tôi nghe tiếng nắm đấm đập bình bịch, tiếng rền rĩ than van, “Sankta! Sankta!”

Tôi mừng vì họ gào khóc cho tôi chứ không phải lão Tư Tế. Tôi buông tay, để ánh sáng rút lui. Tôi không muốn để nó đi. Tôi nhìn xuống những cận vệ nằm sõng soài trên sàn. Một trong số họ có lẫn mùn cưa trên râu. Suýt nữa tôi đã trở thành người kết liễu gã ta.

Tôi phát một luồng sáng nhỏ và để nó tỏa rạng quanh người thành vầng hào quang ấm áp. Tôi phải cẩn thận. Năng lượng đang nuôi dưỡng tôi, nhưng tôi đã thiếu vắng nó quá lâu. Cơ thể yếu ớt của tôi vẫn đang chật vật gắng gượng, và tôi không chắc giới hạn của mình được bao lâu. Dẫu vậy, tôi đã nằm dưới quyền kiểm soát của lão Tư Tế hàng tháng liền, và tôi sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa.

Những gã đàn ông mất mạng và đổ máu, và đám đông đang đợi ngoài cửa Kettle. Tôi có thể nghe thấy giọng của Nikolai trong đầu: Dân chúng thích xem kịch. Vở diễn vẫn chưa kết thúc.

Tôi tiến về phía trước, cất bước cẩn thận quanh rãnh tối mình tạo ra, và đứng trước một trong những cận vệ đang quỳ.

Cậu ta trẻ hơn những gã còn lại, râu vừa mọc lún phún; ánh mắt dán chặt lên sàn trong lúc lẩm bẩm cầu nguyện. Tôi không những nghe thấy tên mình, mà cả tên của những vị Thánh thực thụ, nối liền với nhau như một từ đơn. Tôi đặt tay lên vai cậu ta, và mi mắt cậu ta nhắm nghiền, hai hàng lệ tuôn tràn trên má.

“Thứ lỗi cho tôi,” cậu ta nói. “Thứ lỗi cho tôi.”

“Nhìn tôi này,” tôi nhẹ nhàng bảo.

Cậu ta cố ngước mắt lên. Tôi đưa tay ôm lấy mặt cậu, thật dịu dàng, như một người mẹ, dù cậu ta cũng trạc tuổi tôi. “Tên cậu là gì?”

“Vladim… Vladim Ozwal.”

“Nghi ngờ Thánh thần là tốt, Vladim. Và con người.”

Cậu ta run rẩy gật đầu, một giọt nước mắt nữa lại trào ra.

“Chiến binh của tôi mang dấu ấn của tôi,” tôi cất tiếng, ý chỉ hình xăm trên người nhóm Soldat Sol. “Cho đến hôm nay cậu đã tách biệt khỏi họ, chôn vùi bản thân vào sách vở và kinh cầu thay vì lắng nghe dân chúng. Bây giờ cậu sẽ chấp nhận dấu ấn của tôi chứ?”

“Vâng,” cậu ta nhiệt liệt đồng ý.

“Cậu sẽ thể trung thành với tôi và chỉ duy nhất mình tôi?”

“Rất sẵn lòng!” cậu ta hét to. “Sol Koroleva!” Nữ Hoàng Mặt Trời.

Dạ dày tôi quặn lại. Một phần trong tôi rất ghét việc mình sắp làm. Mình không thể bắt cậu ta kí giao ước gì à? Tuyên thệ bằng máu? Thề độc trước mình? Nhưng tôi phải mạnh mẽ hơn thế. Cậu trai này và đồng đội của cậu đã chống đối tôi. Tôi không thể để chuyện đó lặp lại lần nữa, và đây là ngôn ngữ của Thánh thần và chịu đựng, ngôn ngữ mà họ tường tận.

“Phanh áo ra,” tôi ra lệnh. Giờ không còn là người mẹ yêu thương, mà là một loại Thánh thần khác, một chiến binh cai trị lửa thiêng.

Tay cậu ta đánh vật với nút áo, nhưng cậu ta không ngần ngại. Cậu xé phanh miếng vải, để lộ vùng da ngay ngực. Tôi mệt mỏi và còn đuối sức. Tôi phải tập trung. Tôi muốn chứng minh luận điểm, không phải giết người.

Tôi cảm nhận ánh sáng trong tay. Tôi ấn lòng bàn tay lên làn da mịn màng trên trái tim cậu ta và để năng lực vang động. Vladim giật mình khi nó kết nối và thiêu đốt da cậu, nhưng cậu ta không thét lên. Mắt cậu ta mở to không chớp lấy một lần, vẻ mặt sung sướng vô ngần. Khi tôi rút tay lại, vết hằn từ lòng bàn tay tôi còn nguyên, dấu nung tấy đỏ nhức nhối trên ngực cậu.

Không tệ, tôi cay nghiệt thầm nghĩ, cho lần đầu tiên thiêu đốt người khác của mày.

Tôi giải phóng sức mạnh, cảm thấy mừng vì đã hoàn tất.

“Xong rồi.”

Vladim nhìn xuống ngực, và mặt cậu ta vỡ òa thành nụ cười mãn nguyện. Cậu ta có lúm đồng tiền, tôi lảo đảo nhận ra. Lúm đồng tiền và một vết sẹo kinh tởm phải mang theo suốt cuộc đời.

“Cảm ơn người, Sol Koroleva.”

“Đứng lên,” tôi ra lệnh.

Cậu ta nhỏm dậy, tươi cười với tôi, nước mắt vẫn chảy dài.

Lão Tư Tế khẽ động như muốn đứng lên. “Ông ở yên đó,” tôi gắt, cơn giận quay trở lại. Lão là lý do tôi phải đóng dấu một thiếu niên. Lão là lý do hai người đàn ông phải chết, máu họ thấm lên những vỏ hành và cà rốt trong bếp.

Tôi nhìn xuống lão. Tôi có thể cám dỗ đang kêu gọi mình lấy mạng lão, diệt trừ lão triệt để. Đấy là sự xuẩn ngốc không tưởng. Tôi đã mê hoặc được vài chiến sĩ, nhưng nếu tôi ra tay với lão Tư Tế, ai biết được hỗn loạn nào sẽ xảy ra? Nhưng cô muốn thế mà, một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Để bù lại tháng ngày dưới lòng đất, bù lại sợ hãi và đe dọa, bù lại từng ngày hy sinh ở nơi đây trong khi tôi có thể săn Hỏa Điểu và trả thù Hắc Y.

Hẳn lão đã đọc được ý định trong mắt tôi.

“Sankta Alina, ta chỉ muốn cô an toàn, cho cô toàn vẹn và mạnh khỏe như xưa,” lão run rẩy giải thích.

“Thế thì xem như lời nguyện của ông đã được đáp ứng.” Nếu tôi có bao giờ nói dối thì đấy chính là câu này. “Toàn vẹn” và “Mạnh khỏe” là hai từ cuối cùng tôi sẽ chọn để miêu tả bản thân. “Linh mục,” tôi tiếp lời. “Ông sẽ ban ơn trú ẩn cho người tìm kiếm nó, không chỉ những ai thờ phụng Thần Mặt Trời.”

Lão lắc đầu. “An ninh của Giáo Hội Trắng…”

“Nếu không phải ở đây, thì ở chỗ khác. Ông tự nghĩ đi.”

Lão hít một hơi sâu. “Dĩ nhiên.”

“Và không còn chiến binh nhỏ tuổi nữa.”

“Nếu những trung thần muốn chiến đấu…”

“Ông đang quỳ gối,” tôi nói. “Chúng ta không phải đang thương lượng.”

Lão mím chặt môi, nhưng một chốc sau, lão gật đầu tán thành.

Tôi nhìn xung quanh. “Các người đều là nhân chứng cho chiếu chỉ này.” Đoạn tôi quay sang một trong những cận vệ. “Đưa súng của anh cho tôi.”

Gã ta đưa ngay không chút đắn đo. Tôi nhìn lão Tư Tế tròn mắt trong kinh ngạc với chút hài lòng, nhưng tôi chỉ đơn giản chuyến vũ khí sang cho Genya, rồi yêu cầu đưa kiếm cho David, dù tôi biết anh ta sẽ chẳng dùng đến nó là bao. Zoya và Nadia đứng nghiêm sẵn sàng triệu hồi, và Mal cùng cặp sinh đôi đã được vũ trang đầy đủ.

“Đứng lên,” tôi nói với lão Tư Tế. “Hãy để mọi người bình yên. Hôm nay tất cả đều được chứng kiến phép màu rồi.”

Lão đứng dậy, và trong lúc ôm lão, tôi thì thầm vào tai lão. “Ông sẽ trợ giúp cho nhiệm vụ của chúng tôi, và ông sẽ tuân theo mệnh lệnh do tôi đề ra. Hoặc tôi sẽ cắt đôi ông và ném xác vào Vực Tối. Hiểu chứ?”

Lão nuốt khan rồi gật đầu.

Tôi cần thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không có đủ. Chúng tôi phải mở những cánh cửa kia, để đưa ra một lời giải thích về những chiến sĩ gục ngã cũng như vụ nổ.

“Anh đi dọn xác của đồng đội đi,” tôi nói với một trong những cận vệ của lão Tư Tế. “Chúng tôi sẽ đem họ theo. Họ… họ có gia đình không?”

“Chúng tôi là gia đình của họ,” Vladim trả lời.

Tôi bảo những người khác. “Tập hợp những trung thần từ khắp Giáo Hội Trắng và đưa họ đến hang động chính. Tôi sẽ nói chuyện với họ trong vòng một giờ. Vladim, lúc chúng tôi rời Kettle rồi, hãy thả những Grisha còn lại ra và đưa họ đến chỗ của tôi.”

Cậu ta chạm lên dấu ấn trên ngực như một kiểu chào. “Sankta Alina.”

Tôi lướt qua khuôn mặt bầm tím của Mal. “Genya, chữa cho cậu ấy. Nadia…”

“Tôi biết rồi,” Tamar nói, sớm đã thấm máu trên môi Nadia bằng khăn lau được cô bỏ vào một nồi toàn nước nóng. “Xin lỗi nhé,” tôi nghe cô ấy nói.

Nadia mỉm cười. “Phải diễn cho giống thật mà. Vả lại, tôi sẽ trả đũa cô sớm thôi.”

“Để xem,” Tamar đáp lại.

Tôi nhìn qua những Grisha khác trong bộ kefta lôi thôi của họ. Chúng tôi không phải một đoàn diễu hành ấn tượng cho lắm. “Tolya, Tamar, Mal, ba người sẽ đi cạnh tôi với lão Tư Tế.” Tôi hạ giọng. “Cố tỏ ra tự tin và… vương giả.”

“Tôi có một câu hỏi…” Zoya bắt đầu.

“Tôi có khoảng một trăm câu, nhưng phải đợi thôi. Tôi không muốn đám đông ngoài kia trở nên bạo động.” tôi nhìn lão Tư Tế. Tôi cảm nhận một khao khát đen tối thúc giục tôi sỉ nhục lão, khiến lão quỳ lụy trước tôi vì bao tuần khuất phục đằng đẵng dưới lòng đất, nhưng cái giá phải trả là gì? Tôi hít một hơi sâu và nói, “Tôi muốn những người khác đi rải ra với đám cận vệ. Đây là một màn kịch đồng minh.”

Chúng tôi xếp hàng trước cửa. Lão Tư Tế và tôi dẫn đầu, cận vệ và Grisha theo sau, xác những người tử nạn được anh em họ vác trên vai.

“Vladim,” tôi ra lệnh, “mở cửa ra.”

Trong lúc Vladim bước lên để mở khóa, Mal đến thế chỗ cậu ta ở cạnh tôi.

“Làm sao bồ biết mình có thể triệu hồi được?” tôi khẽ hỏi.

Cậu ấy liếc sang tôi, nét cười phảng phất trên môi. “Niềm tin.”