Chương 3
Cánh cửa bật mở. Tôi vung tay và để luồng sáng chiếu xuyên qua lối đi. Tiếng khóc phát lên từ dân chúng đang xếp hàng trong đường ngầm. Những người trước đó chưa quỳ gối giờ khuỵu xuống, và một tràng kinh cầu ập đến chỗ tôi.
“Phát biểu đi,” tôi thì thầm với lão Tư Tế trong lúc bao bọc những kẻ van nài trước mặt bằng ánh sáng rạng ngời. “Và nói cho hay vào.”
“Hôm nay chúng ta đã trải qua một phiên xét xử tuyệt vời,” lão vội vã tuyên bố. “Thánh nữ của chúng ta đã trỗi dậy từ đấy, mạnh mẽ hơn bao giờ.”
“Tôi đã nhìn thấy nó!” một gã cận vệ hét lên. “Bóng tối trèo lên những bức tường…”
“Về chuyện đó….” Mal lẩm bẩm.
“Để sau đi.”
“Nhưng chúng đã bị chế ngự,” lão Tư Tế tiếp tục, “và sẽ tiếp tục bị chế ngự. Bởi đức tin!”
Tôi tiến về phía trước. “Và sức mạnh.”
Một lần nữa, tôi để ánh sáng quét qua lối đi, một suối nguồn rực rỡ. Phần lớn người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy năng lượng thực thụ của tôi. Vài kẻ đang khóc lóc thảm thiết, và tôi nghe thấy tên của mình lẫn trong tiếng kêu la “Sankta! Sankta!”
Trong lúc dẫn đầu lão Tư Tế và đoàn cận vệ đi khắp Giáo Hội Trắng, tâm trí của tôi liên tục hoạt động, cân nhắc từng lựa chọn, Vladim đi trước cả đoàn, để thực thi mệnh lệnh của tôi.
Cuối cùng chúng tôi đã có cơ hội thoát khỏi nơi này. Nhưng ý nghĩa của việc bỏ lại Giáo Hội Trắng phía sau là gì? Tôi sẽ bỏ rơi một binh đoàn và để họ trong tay lão Tư Tế. Thế nhưng, chúng tôi không có nhiều lựa chọn. Tôi cần trở lên mặt đất. Tôi cần Hỏa Điểu.
Mal sai Tamar đi tập hợp những người còn lại trong nhóm Soldat Sol và tìm thêm những cây súng cầm tay còn dùng được. Quyền kiểm soát của tôi với cận vệ của lão Tư Tế quả thật rất mong manh. Chúng tôi cần súng ống sẵn sàng phòng khi bất trắc, và tôi mong mình có thể trông cậy vào lòng trung thành của những chiến binh mặt trời đối với tôi.
Tôi đích thân hộ tống lão Tư Tế về phòng riêng, Mal và Tolya theo sau cả hai.
Đến trước cửa phòng, tôi nói, “Một tiếng nữa, chúng ta sẽ hành lễ cùng nhau. Đêm nay, tôi rời đi với đoàn Grisha của mình và ông sẽ phê chuẩn chuyện đó.”
“Sol Koroleva,” lão Tư Tế thì thầm, “Ta xin cô đừng trở lên mặt đất quá sớm. Vị thế của Hắc Y không phải là kẻ mạnh. Thằng nhóc Lantsov có vài đồng minh..
“Tôi là đồng minh của gã.”
“Gã đã bỏ rơi cô ở Tiểu Điện.”
“Gã đã sống sót, linh mục. Đấy là điều ông nên hiểu.” Nikolai đã định sẽ đưa gia đình gã và Baghra đến nơi an toàn rồi quay trở lại cuộc chiến. Tôi chỉ có thể hy vọng gã đã thành công và tin đồn về việc gã đánh phá biên giới phía Đông là sự thật.
“Hãy để đôi bên giết hại lẫn nhau, chờ xem gió thổi chiều nào…”
“Tôi nợ Nikolai Lantsov nhiều hơn thế.”
“Động lực của cô là lòng trung thành ư? Hay lòng tham?” Lão Tư Tế hỏi dồn. “Những bộ khuếch đại đã chờ biết bao lâu để được tập hợp, và cô không thể đợi thêm vài tháng nữa sao?”
Tôi bèn nghiến răng khi nghĩ đến đấy. Tôi không chắc điều gì đã thúc đẩy mình, là khát khao trả thù hay thứ gì cao xa hơn, là tham vọng tìm thấy Hỏa Điểu hay tình bạn với Nikolai. Nhưng nó chẳng còn quan trọng nữa. “Đây cũng là cuộc chiến của tôi,” tôi nói. “Tôi sẽ không trốn chui trốn nhủi như thằn lằn nấp đá.”
“Ta van cầu cô hãy lưu ý đến những gì ta nói. Ta đã chẳng làm gì ngoài việc trung thành phụng sự cô.”
“Bằng cái cách ông phụng sự Đức vua? Phụng sự Hắc Y?” “Ta là tiếng nói của người dân. Họ không chọn Hoàng gia Lantsov hay Hắc Y. Họ chọn cô làm Thánh nữ, và sẽ yêu quý cô như Bà hoàng.”
Chỉ nghe những lời ấy cũng làm tôi rã rời.
Tôi ngoái nhìn đến chỗ Mal và Tolya đang đứng chờ ở một khoảng đáng kể. “Ông có tin không?” Tôi hỏi lão linh mục. Câu hỏi đã đeo bám tôi kể từ ngày nghe tin lão đương chiêu mộ giáo phái của mình. “Ông có thật sự tin rằng tôi là một vị Thánh không?”
“Những gì ta tin không quan trọng,” lão đáp lời. “Đấy là thứ cô sẽ không bao giờ hiểu. Cô có biết họ đã bắt đầu dựng tượng đài cô ở Fjerda? Ở Fjerda, nơi họ đóng cọc thiêu rụi những Grisha. Giữa sợ hãi và tôn kính là một lằn ranh rất nhỏ, Alina Starkov ạ. Ta có thể dịch chuyển lằn ranh ấy. Đấy là cái giá ta đề nghị cho cô.”
“Tôi không muốn.”
“Nhưng cô sẽ có nó. Những người đàn ông chiến đấu cho Ravka vì Đức vua ra lệnh, vì lương bổng giúp gia đình họ khỏi chết đói, vì họ không có quyền lựa chọn. Họ sẽ chiến đấu cho cô vì cô là nguồn cơn cứu rỗi. Họ sẽ nhịn đói, sẽ hy sinh mạng sống của mình và con cái vì cô. Họ sẽ liều mình phát động chiến tranh và vui lòng nhắm mắt. Không một sức mạnh nào quyền uy hơn đức tin, và không một đội quân nào dũng mãnh hơn những người lấy nó làm động lực.”
“Đức tin đã không bảo vệ binh lính của ông khỏi bầy nichevo’ya. Không sự cuồng tín nào có thể.”
“Cô chỉ thấy mỗi chiến tranh, nhưng ta thấy được hòa bình đến sau đó. Đức tin vượt qua mọi ranh giới và dân tộc. Yêu kính dành cho cô đã bắt rễ ở Fjerda. Nước Shu sẽ tiếp nối, rồi đến Kerch. Giáo dân của chúng ta sẽ tiến bước và truyền bá khắp nơi, không chỉ ở Ravka mà trên toàn thế giới. Đây là con đường dẫn tới bình yên, Sankta Alina. Thông qua cô.”
“Cái giá phải trả quá đắt.”
“Chiến tranh là cái giá cho sự thay đổi.”
“Và những người phải trả giá là những người bình thường, những thường dân như tôi. Không bao giờ là mấy gã như ông.”
“Chúng ta…”
Tôi đưa tay ra hiệu lão im lặng. Tôi nghĩ đến chuyện Hắc Y tàn phá toàn bộ một thị trấn, đến chuyện anh trai Vasily của Nikolai ra lệnh hạ thấp độ tuổi nhập ngũ. Lão Tư Tế tự xưng mình là tiếng nói của dân chúng, nhưng lão cũng chả khác gì hai gã kia.
“Giữ an toàn cho họ, linh mục - đám đông này, quân đội này. Cho họ ăn uống đầy đủ. Không được đánh dấu lên mặt của bọn trẻ hay để chúng cầm đến súng trường. Những việc còn lại cứ để tôi lo.”
“Sankta Alina…”
Tôi mở cánh cửa dẫn vào phòng lão. “Chúng ta sẽ sớm cầu nguyện cùng nhau,” tôi nói. “Nhưng tôi nghĩ một khởi đầu sớm hơn sẽ tốt cho ông đấy.”
Mal và tôi giam Lão Tư Tế ở trong phòng do Tolya canh giữ - cùng lệnh giới nghiêm rằng cửa phải luôn được đóng và không ai đến làm phiền ngài cầu nguyện.
Tôi ngờ rằng Lão Tư Tế sẽ sớm giành lại quyền kiểm soát đội quân của mình, có thể là cả Vladim. Nhưng tất cả những gì chúng tôi cần là vài giờ khởi động. May cho lão là tôi không nhồi lão vào một góc ẩm ướt nào đó trong phòng lưu trữ đấy.
Khi cả hai cuối cùng cũng về đến chỗ tôi, thì gian phòng chật chội màu trắng đã đông đúc những Grisha và Vladim đang chờ trước cửa. Buồng ngủ của tôi là một trong số những không gian rộng nhất trong Giáo Hội Trắng, nhưng vẫn khó mà chứa hết một nhóm mười hai người. Không ai trông quá tệ. Môi Nadia sưng vù, và Maxim đang sơ cứu một vết cắt ngang qua mắt của Stigg. Đây là lần đầu tiên chúng tôi được phép tụ họp bên dưới lòng đất, và có gì đó thật ủi an khi nhìn thấy đoàn Grisha ở cạnh nhau và nằm ngồi lung tung trên những bàn ghế tuềnh toàng.
Mal có vẻ không đồng tình cho lắm. “Cứ như đi cùng một ban nhạc diễu hành ấy,” cậu ấy khẽ lầm bầm.
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Sergei cất tiếng hỏi ngay sau khi tôi bảo Vladim rời đi. “Mới đây tôi còn ở bệnh thất với Maxim, thế mà nháy mắt sau đã ở trong buồng giam.” Anh ta đi đi lại lại. Da anh ta bóng nhờn, và hai quầng thâm hiện rõ bên dưới mắt.
“Bình tĩnh,” Tamar nói. “Giờ anh đâu có ở sau song sắt nữa.”
“Cũng chả khác mấy. Chúng ta đều bị kẹt ở dưới đây. Và lão già khốn kiếp kia chỉ chờ thời cơ thủ tiêu tất cả.”
“Nếu anh muốn rời khỏi hang động thì đây là cơ hội của anh,” tôi bảo. “Chúng ta sẽ rời đi. Đêm nay.”
“Bằng cách nào?” Stigg hỏi.
Thay vì trả lời, tôi để ánh sáng lóe lên từ lòng bàn tay trong một thoáng rực rỡ - bằng chứng rằng năng lượng của tôi đã bùng cháy lần nữa, dù hành động nhỏ nhặt ấy mất sức hơn bình thường.
Căn phòng vỡ òa trong tiếng huýt sáo và hoan hô.
“Vâng, vâng,” Zoya buông giọng. “Tiết Dương Sư có thể triệu hồi. Và tất cả chỉ nhờ vài cái chết và một vụ nổ nhỏ.”
“Cô làm nổ thứ gì đó?” Harshaw ai oán hỏi. “Thế mà không có tôi?”
Hắn ta chen chúc sát tường kế bên Stigg. Hai Tiết Hỏa Sư của chúng tôi trông hoàn toàn khác nhau. Stigg thấp bé và chắc nịch với máu tóc có màu gần như bạch kim. Anh ấy có vẻ ngoài vững vàng và to bè như một cây nến dâng lễ. Harshaw cao kều và tả tơi, tóc hắn đỏ hơn cả Genya, gần giống màu máu. Một con mèo tam thể cái gầy nhẳng không biết sao lại mò được đến tận Giáo Hội Trắng và yêu thích hắn ta. Nó theo hắn đi khắp nơi, quấn giữa hai chân hay đu bám trên vai hắn.
“Mấy cái bột thuốc súng ấy ở đâu ra vậy?” Tôi thắc mắc khi đến ngồi cạnh Nadia và em trai cô ấy ở mép giường.
“Tôi đã chế tạo chúng, trong khi đáng ra phải làm thuốc mỡ,” David trả lời. “Như lời lão Tư Tế đã dặn.”
“Ngay trước mắt bọn cận vệ?”
“Làm như họ biết gì về thuật Điều Nhiên vậy.”
“Ờ, chắc phải có chứ. Anh bị bắt còn gì.”
“Không hẳn,” Mal chen vào. Cậu ấy đứng gác ở cửa với Tamar, mỗi người quan sát một lối đi phía đối diện.
“David biết chúng ta hẹn gặp nhau ở Kettle,” Genya giải thích, “và anh ấy đoán ra được đường ống chính.”
David cau mày. “Tôi không đoán mò.”
“Nhưng không cách nào lấy bột ra khỏi phòng lưu trữ hết, nhất là với bọn cận vệ lục soát mọi thứ.”
Tamar nhăn nhở. “Nên chúng tôi đã dùng lão Tư Tế chuyển hàng.”
Tôi trân trối nhìn bọn họ. “Ý cô là chuyện bị bắt giữ?”
“Hóa ra cách dễ dàng nhất để lên lịch họp là để lão bắt quả tang,” Zoya tiếp lời.
“Cô có biết chuyện đó mạo hiểm thế nào không?”
“Đi mà mắng Oretsev ấy,” Zoya sụt sịt đáp trả. “Sáng kiến ấy là của cậu ta.”
“Thành công thật nhỉ,” Genya nhận xét.
Mal nhún một bên vai. “Cũng như Sergei đã nói, lão Tư Tế đang chờ thời cơ thủ tiêu chúng ta. Nên mình nghĩ chúng ta sẽ cho lão toại nguyện.”
“Chúng tôi chỉ không chắc khi nào cô sẽ ở Kettle,” Nadia bảo. “Lúc cô rời khỏi phòng lưu trữ hôm nay, David đã viện cớ để quên đồ trong phòng và đi ngang qua phòng tập huấn để ra hiệu cho chúng tôi. Chúng tôi biết lão Tư Tế sẽ tin Tolya và Tamar hơn, nên họ đã mạnh tay một chút…”
“Mạnh tay rất nhiều,” Mal cắt ngang.
“Rồi họ tuyên bố mình đã phát hiện một âm mưu hiểm độc bao gồm một vài Grisha quỷ quyệt và một gã dò đường cả tin.”
Mal mỉa mai giơ tay chào.
“Tôi sợ lão sẽ nhất quyết tống cổ mọi người vào ngục,” Tamar tiếp tục. “Nên chúng tôi bảo cô đang gặp nguy hiểm cấp bách và tất cả phải đến Kettle ngay lập tức.”
Nadia mỉm cười. “Và rồi cả đám chỉ mong sao căn bếp không đổ sụp xuống đầu.”
David càng nhăn nhó hơn. “Đấy là vụ nổ được kiểm soát. Xác suất mà kết cấu của hang động sẽ giữ vững là trên mức trung bình.”
“À. Trên mức trung bình,” Genya lặp lại. “Sao anh không nói thế?”
“Tôi vừa nói đó thôi.”
“Còn mấy cái bóng trên tường?” Zoya hỏi. “Ai đã tạo nên chúng?”
Tôi cứng người, không biết nên nói gì.
“Tôi,” Mal trả lời. “Chúng tôi làm thế như một cách đánh lạc hướng.”
Sergei đi đi lại lại, bẻ từng khớp tay. “Lẽ ra cô nói trước kế hoạch cho chúng tôi. Chúng tôi đáng được nhận cảnh báo.”
“Lẽ ra cô nên để tôi nổ tung thứ gì đó,” Harshaw thêm vào.
Zoya cường điệu nhún vai. “Tôi thành thật xin lỗi vì các anh thấy mình lạc lõng. Đừng để ý đến chuyện chúng tôi bị canh gác nghiêm ngặt thế nào và việc không bị phát hiện mới màu nhiệm làm sao. Chúng tôi đáng ra phải đánh liều cả nhiệm vụ để ngăn các anh khỏi bị tổn thương.”
Tôi hắng giọng. “Trong vòng chưa đầy một giờ, tôi sẽ dẫn dắt nghi thức với lão Tư Tế. Chúng ta sẽ rời đi ngay sau đó, và tôi cần biết người nào sẽ đi cùng tôi.”
“Cô sẽ nói cho chúng tôi biết bộ khuếch đại thứ ba ở đâu chứ?” Zoya hỏi. Đến giờ, chỉ mỗi cặp sinh đôi, Mal, và tôi biết nơi khả dĩ nhất để tìm ra Hỏa Điểu. Và Nikolai, tôi tự nhắc mình. Nikolai cũng biết - nếu gã vẫn còn sống.
Mal lắc đầu. “Biết càng ít, an toàn càng nhiều.”
“Vậy là cô thậm chí sẽ không nói cho chúng tôi biết mình sẽ đi đâu?” Sergei nói vẻ trách móc.
“Không hẳn. Chúng ta sẽ cố liên lạc với Nikolai Lantsov.” “Tôi nghĩ chúng ta nên thử đến Ryevost,” Tamar đề nghị. “Đến những thành phố gần sông?” Tôi hỏi. “Tại sao?” “Sturmhond có nhiều đường dây buôn lậu khắp Ravka. Rất có thể Nikolai đang dùng chúng để đưa vũ khí vào đất nước.” Tamar hẳn phải biết. Cô ấy và Tolya từng là những thuyền viên thân cận trong phái đoàn của Sturmhond. “Nếu tin đồn là thật và ngài ấy đóng quân ở đâu đó phía bắc, thì khả năng cao là điểm giao hàng gần Ryevost đang hoạt động.”
“Quá nhiều phỏng đoán và không mấy thông tin,” Harshaw nhận định.
Mal gật đầu. “Đúng. Nhưng đấy là đầu mối khả thi nhất.” “Và nếu nó là ngõ cụt?” Sergei hỏi.
“Chúng ta sẽ chia ra,” Mal đáp. “Chúng ta sẽ tìm một căn cứ để ẩn náu, và tôi sẽ dẫn một đội đi tìm Hỏa Điểu.”
“Tất cả có quyền ở lại đây,” tôi nói với những người khác. “Tôi biết đoàn hành hương không mấy thân thiện với Grisha, và sau đêm nay, tôi không biết thiện cảm của họ sẽ thay đổi thế nào. Nhưng nếu chúng ta bị bắt giữ trên mặt đất…”
“Hắc Y không nương tay với những kẻ phản bội,” Genya lặng lẽ kết câu.
Mọi người bắt đầu cựa quậy một cách bất an, nhưng tôi ép mình nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Đúng. Anh ta sẽ không nương tay.”
“Anh ta đã làm vậy với tôi,” cô ấy nói. “Tôi đi.”
Zoya vuốt phẳng tay áo khoác của mình. “Không có cô chúng tôi sẽ đi nhanh hơn.”
“Tôi sẽ đuổi kịp.”
“Cứ cho là thế đi,” Mal nói. “Nhưng chúng tôi sẽ tiến vào một khu vực có vô số dân quân, chưa kể đoàn oprichniki của Hắc Y. Cô rất dễ nhận biết,” cậu ấy nói với Genya. “Cũng như Tolya, với lý do tương tự.”
Môi của Tamar khẽ giật. “Cậu muốn là người đi thông báo là anh không thể đi cùng không?”
Mal bèn lưỡng lự. “Chúng ta có thể hóa trang cho anh ta thành một cái cây thật lớn.”
Adrik bật dậy nhanh đến nỗi cậu nhóc suýt hất tôi khỏi giường. “Gặp mọi người sau một tiếng nữa,” cậu ấy tuyên bố, như thể thách thức bất cứ ai muốn phản đối.
Nadia nhún vai với tôi trong lúc cậu ta chạy khỏi phòng. Adrik không nhỏ hơn chúng tôi là bao, nhưng có lẽ vì là em trai của Nadia nên cậu luôn tìm cách chứng tỏ bản thân.
“Ờ, tôi sẽ đi,” Zoya lên tiếng. “Độ ẩm ở đây là sát nhân với mái tóc của tôi.”
Harshaw nhỏm dậy và bật khỏi vách tường. “Tôi thích ở lại hơn,” gã vừa ngáp vừa nói. “Nhưng Oncat bảo chúng tôi phải đi.” Gã dùng một tay nâng con mèo lên vai.
“Chừng nào anh mới đặt tên cho nó?” Zoya hỏi.
“Nó có tên mà.”
“Oncat không phải tên. Nó là ‘con mèo’ trong tiếng Kaelish.”
“Hợp với nó mà, không phải sao?”
Zoya đảo mắt rồi hối hả rồi khỏi cửa, theo sau là Harshaw và Stigg, người cúi chào lễ phép và nói, “Tôi sẽ chuẩn bị.”
Những người khác dần rời đi sau họ. Tôi phỏng chừng David sẽ muốn ở lại Giáo Hội Trắng với ghi chép của Morozova hơn. Nhưng anh ấy là Sáng Chế Gia duy nhất trong bọn, và giả sử chúng tôi tìm ra Hỏa Điểu thì sẽ cần đến anh để rèn thành dây xích thứ hai. Nadia trông có vẻ vui khi được đi cùng em trai mình, dù người được cô ấy nở nụ cười trong lúc ra cửa là Tamar. Tôi đoán Maxim sẽ chọn ở lại bệnh thất, và tôi đã đúng. Biết đầu tôi có thể nhờ Vladim và những cận vệ khác của lão Tư Tế làm ví dụ cho đoàn hành hương và tận dụng khả năng của Maxim với tư cách Thiện Tâm Y.
Điều ngạc nhiên duy nhất là Sergei. Dù Giáo Hội Trắng tồi tàn, ẩm ướt, ảo não, nó cũng tương đối an toàn. Tuy Sergei có vẻ hào hứng muốn thoát khỏi bàn tay của lão Tư Tế, tôi vẫn không chắc anh ta muốn mạo hiểm cùng chúng tôi ở phía trên mặt đất. Nhưng anh ta chỉ đơn giản gật đầu và nói, “Tôi sẽ đi.” Có lẽ chúng tôi đều khao khát một bầu trời xanh thẳm và một cơ hội nữa để cảm nhận tự do, bất kể hiểm nguy nào.
Khi tất cả đã rời đi, Mal thở dài rồi nói, “Chậc, thì cũng đáng để thử.”
“Bồ cố dọa cho họ sợ,” tôi lên tiếng, sực hiểu ra.
“Mười hai người là quá nhiều. Một nhóm lớn như vậy sẽ khiến chúng ta chậm chân khi đi qua đường hầm, và khi lên đến mặt đất, họ sẽ đem lại nhiều rủi ro hơn. Ngay khi có cơ hội, chúng ta phải tách ra. Không đời nào mình dẫn theo một tá Grisha vào vùng núi phía nam đâu.”
“Được rồi,” tôi đồng ý. “Đấy là nếu chúng ta tìm được một nơi an toàn cho họ.”
“Không dễ dàng đâu, nhưng chúng ta sẽ xoay xở được.” Cậu ấy di chuyển về phía cánh cửa. “Mình sẽ quay lại trong vòng nửa tiếng để đưa bồ đến hang động chính.”
“Mal,” tôi nói, “sao bồ lại đứng chắn giữa mình và đám cận vệ của lão Tư Tế?”
Cậu ấy nhún vai. “Họ không phải những kẻ đầu tiên mình giết. Và sẽ không phải những kẻ cuối cùng.”
“Bồ đã ngăn mình sử dụng Vết Cắt với họ.”
Cậu ấy không nhìn tôi lúc trả lời, “Ngày nào đó bồ sẽ là một nữ hoàng, Alina. Tay bồ càng ít vấy máu thì càng tốt.
Hai chữ nữ hoàng thốt ra trên môi cậu thật dễ dàng. “Bồ có vẻ chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra Nikolai.”
“Mình chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra Hỏa Điểu.”
“Mình cần một đội quân. Hỏa Điểu có thể sẽ không đủ.” Tôi đưa một tay xoa xoa mắt. “Biết đâu Nikolai thậm chí còn không ở Ravka.”
“Báo cáo từ phía bắc…”
“Có thể là thông tin sai lệch lan truyền bởi Hắc Y. ‘Hoàng tử Gió’ có thể là một thần thoại được dựng nên hòng dụ chúng ta khỏi chỗ trốn. Biết đâu Nikolai chưa từng thoát khỏi Đại Điện.” Nói ra điều này khiến tôi thấy đau lòng, nhưng tôi buộc mình phải lên tiếng. “Anh ta có lẽ đã chết rồi.”
“Bồ tin thế sao?”
“Mình không biết.”
“Nếu có ai đó chạy trốn được, đấy chính là Nikolai.”
Con cáo tinh ranh tột bậc. Kể cả khi vất bỏ vỏ bọc Sturmhond của mình, đấy là ấn tượng của tôi về Nikolai, luôn luôn suy tính, luôn luôn âm mưu. Nhưng gã đã không đoán được sự phản bội của anh trai mình. Gã đã không thấy được Hắc Y đang tiếp cận.
“Được rồi,” tôi nói, cảm thấy xấu hổ bởi sự run rẩy trong giọng nói. “Bồ vẫn chưa hỏi mình về những cái bóng.”
“Mình nên hỏi ư?”
Tôi không thể ngăn mình lại. Có lẽ tôi muốn xem cậu ấy sẽ phản ứng thế nào. Tôi cong tay lại, và bóng tối lan ra từ góc phòng.
Mắt Mal dõi theo cử động của chúng. Tôi đã mong đợi biểu cảm gì ở cậu ấy? Sợ hãi? Thịnh nộ?
“Bồ có thể làm gì hơn với chúng không?” cậu hỏi.
“Không. Chỉ là chút tàn tích của những gì mình từng làm ở nhà thờ nhỏ mà thôi.”
“Ý bồ là chuyện cứu sống tất cả mọi người?”
Tôi để bóng đêm rơi xuống và đưa tay day sống mũi, cố ngăn chặn cơn váng vất vừa kéo tới. “Ý mình là chuyện sử dụng merzost. Đây không phải năng lực thật sự. Chỉ là một tiểu xảo trá hình.”
“Đấy là thứ bồ đã lấy được từ anh ta,” cậu ấy nói. Tôi không nghĩ mình đã tưởng tượng ra vẻ hả hê trong giọng của cậu. “Mình sẽ không nói gì hết, nhưng bồ nên giấu nó không cho mấy người khác biết.”
Chốc nữa tôi sẽ lo về chuyện đấy sau. “Nếu thuộc hạ của Nikolai không ở Ryevost thì sao?”
“Bồ nghĩ mình có thể theo dấu một con chim khổng lồ huyền thoại, nhưng lại không thể tìm ra một gã hoàng tử to mồm à?”
“Một gã hoàng tử đã lẩn tránh Hắc Y thành công suốt nhiều tháng trời.”
Mal chăm chú nhìn tôi.
“Alina, bồ có biết mình bắn phát đạn đó thế nào không? Lúc ở Kettle ấy?”
“Nếu bồ nói ấy là vì bồ rất giỏi, mình sẽ tháo bốt ra và dùng nó để đập bồ.”
“Chà, đúng là mình rất giỏi,” cậu ấy công nhận bằng nụ cười thoáng qua. “Nhưng mình đã bảo David bỏ một con ong vào túi.”
“Tại sao?”
“Để ngắm bắn dễ hơn. Tất cả những gì mình phải làm là lần theo nó.”
Tôi nhướng mày. “ồ, chiêu trò ấn tượng đấy.”
Cậu ấy nhún vai. “Đấy là thứ duy nhất mình biết. Nếu Nikolai còn sống, chúng ta sẽ tìm ra anh ta.” Cậu ngừng lại, rồi nói thêm, “Mình sẽ không làm bồ thất vọng nữa đâu.” Cậu quay lưng rồi đi, nhưng trước khi đóng cửa, cậu cất tiếng, “Cố nghỉ ngơi một chút. Mình sẽ ở ngoài đây nếu bồ cần.”
Tôi đứng đó một lúc lâu. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng cậu đã không làm tôi thất vọng, nhưng điều đó không thật sự đúng. Tôi đã nói dối cậu ấy về những bóng ma luôn ám ảnh mình. Cậu ấy đã xua đuổi tôi lúc tôi cần cậu nhất. Có lẽ hai chúng tôi đều đòi hỏi đối phương phải từ bỏ quá nhiều. Công bằng hay không, tôi vẫn cảm thấy Mal đã quay lưng với mình, và phần nào đó trong tôi oán giận cậu ấy vì thế.
Tôi nhìn quanh căn phòng trống. Thật bối rối khi nhìn thấy quá nhiều người chen chúc trong đây. Tôi biết rõ từng người đến đâu? Harshaw và Stigg lớn hơn mấy người khác một chút, họ là những Grisha đã tìm đến Tiểu Điện sau khi nghe tin Tiết Dương Sư trở về. Đối với tôi họ cơ bản chỉ là những kẻ lạ. Cặp sinh đôi tin rằng tôi được ban cho sức mạnh của thánh thần. Zoya chỉ miễn cưỡng theo sau tôi. Sergei đang dần suy sụp, và tôi biết có lẽ anh ta đã đổ tội cho tôi vì cái chết của Marie. Chắc Nadia cũng thế. Cô đau lòng một cách thầm lặng hơn, nhưng họ đã từng là bạn thân nhất.
Và Mal. Tôi đoán chúng tôi đại khái đã làm lành, nhưng không dễ dàng cho lắm. Hoặc có khi chúng tôi chỉ chấp nhận về vị thế của tôi sau này, rằng lối đi của cả hai chắc chắn sẽ phân tách. Ngày nào đó bồ sẽ là một nữ hoàng, Alina à.
Tôi biết mình nên cố chợp mắt một vài phút, nhưng tâm trí tôi không thể ngừng lại. Thân thể tôi rúng động với năng lượng đã sử dụng và ngày càng khao khát hơn.
Tôi liếc nhìn cánh cửa, ước gì nó có ổ khóa. Có điều này tôi muốn thử. Tôi đã cố vài lần và chẳng nhận được gì hơn ngoài một cơn đau đầu. Nó nguy hiểm, và có thể hơi ngu ngốc, nhưng giờ năng lực đã quay trở lại, nên tôi muốn thử thêm lần nữa.
Tôi đá văng đôi bốt và nằm xuống trên chiếc giường chật hẹp. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận chiếc vòng cổ nơi cuống họng, vẩy Hải Long trên cổ tay, sức mạnh hiện diện bên trong tôi tựa nhịp tim đập liên hồi. Tôi nhận thức được vết thương trên vai, vết sẹo tối màu do con nichevo’ya của Hắc Y tạo ra. Nó đã tăng cường liên kết giữa chúng tôi, giúp anh ta tiếp cận tâm trí tôi như chiếc vòng cổ đã giúp anh ta tiếp cận năng lượng của tôi. Trong nhà thờ nhỏ, tôi đã dùng liên kết ấy chống lại anh ta và suýt giết chết cả hai trong lúc làm thế. Tôi thật dại dột khi thử nghiệm nó bây giờ. Dẫu vậy, tôi vẫn bị cám dỗ. Nếu Hắc Y có thể tiếp cận năng lượng ấy, tại sao tôi lại không? Đây là cơ hội để thu thập tin tức, để tường tận cách thức hoạt động của liên kết giữa hai chúng tôi.
Nó sẽ không thành công, tôi trấn an bản thân. Mày làm thử, mày thất bại, rồi mày sẽ chợp mắt một chút.
Tôi thở chậm lại, để năng lượng chạy khắp người. Tôi nghĩ đến Hắc Y, đến những bóng đen mà tôi có thể ngoắc tay sai khiến, đến chiếc vòng quanh cổ mà anh ta đã đeo vào, xiềng xích nơi cổ tay đã mãi mãi tách biệt tôi khỏi những Grisha khác và thực sự khiến tôi phải đeo đuổi con đường này.
Không có gì xảy ra. Tôi đang nằm trên giường ở trong Giáo Hội Trắng. Tôi đã không đi đâu. Một mình tôi trong căn phòng trống. Tôi chớp mắt nhìn lên trần nhà ẩm thấp. Như thế sẽ tốt hơn. Ở Tiểu Điện, sự cô lập gần như phá hủy tôi, nhưng đấy là vì tôi đã thèm khát một thứ khác, cảm giác được thuộc về đâu đó mà tôi đeo đuổi suốt cuộc đời. Tôi đã chôn giấu ham muốn ấy giữa đổ nát trong nhà thờ. Giờ tôi sẽ nghĩ đến liên minh hơn là tình cảm, ai và cái gì sẽ giúp tôi đủ mạnh cho trận chiến này.
Tôi đã định sẽ giết lão Tư Tế hôm nay; đã đốt dấu ấn của mình lên da thịt của Vladim. Tôi tự nhủ rằng mình phải làm thế, nhưng bản thân tôi ngày xưa sẽ không bao giờ cân nhắc những việc kinh khủng đó. Tôi ghét Hắc Y vì những gì anh ta đã làm với Baghra và Genya, nhưng tôi nào có khác gì? Và khi bộ khuếch đại thứ ba được đính trên cổ tay, liệu tôi có thay đổi gì chăng?
Có thể không, tôi thừa nhận, và đến cùng lời thú thật ấy là chấn động trơ trụi nhất - một sự rung chuyển lan truyền qua kết nối giữa chúng tôi, một tiếng vọng đáp trả từ đầu dây vô hình bên kia.
Nó kêu gọi tôi thông qua chiếc vòng trên cổ và vết cắn trên vai, được khuếch đại bởi dây xích nơi cổ tay, một mối dây kiến tạo bởi merzost và độc được hắc ám trong máu tôi. Cô cất tiếng gọi, và ta đáp lời. Có lẽ đây là cảm giác của Mal khi dò đường - một lực hút xa xăm từ phía khác, một hiện diện luôn kêu gào sự chú ý dù nó không thể được nhìn thấy hay chạm vào.
Mới đây thôi, tôi còn đang lơ lửng trong bóng tối của đôi mắt nhắm nghiền, giây lát sau tôi đã đứng giữa một căn phòng sáng rực. Mọi thứ xung quanh thật mù mờ, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra nơi này: Tôi đang ở phòng thiết triều trong Đại Điện. Mọi người đang nói chuyện. Như thể họ đang ở dưới nước. Tôi nghe được tiếng động nhưng không phải từ ngữ.
Tôi biết ngay khoảnh khắc Hắc Y nhìn thấy mình. Anh ta bắt đầu hiện rõ hơn, dù căn phòng xung quanh vẫn tăm tối nhạt nhòa.
Khả năng kiểm soát của anh ta tốt đến mức không ai ở gần đó phát hiện ra vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt hoàn hảo ấy. Nhưng tôi thấy đôi mắt xám của anh ta mở to, lồng ngực căng cứng khi ngưng thở. Từng đầu ngón tay của anh ta siết chặt trên tay ghế - không, là ngai vàng. Rồi anh ta thả lỏng, gật đầu đồng tình với gì đó mà người đứng trước mình đang nói.
Tôi chờ đợi, quan sát. Anh ta đã chiến đấu vì ngai vàng ấy, đã chịu đựng mấy trăm năm đấu tranh và quy phục để giành lấy nó. Tôi phải thừa nhận nó rất hợp với anh ta. Phần nhỏ mọn trong tôi đã mong sẽ được thấy anh ta yếu đi, mái tóc đen nhánh chuyển sang trắng như tôi. Nhưng sau tất cả tổn hại tôi đã gây ra cho anh ta vào cái đêm trong nhà thờ ấy, anh ta đã hồi phục tốt hơn tôi.
Khi tiếng lầm rầm từ những người cầu xin ngưng bặt, Hắc Y đứng dậy. Ngai vàng nhòe đi về phía sau, và tôi nhận ra những gì ở gần anh ta sẽ rõ nhất, nhưng thể tôi đang nhìn thế giới qua lăng kính là anh ta.
“Ta sẽ cân nhắc việc đó,” anh ta nói, chất giọng lạnh lẽo như thủy tinh, thật thân quen. “Giờ đi hết đi.” Anh ta lỗ mãng phẩy tay. “Tất cả các người”
Thuộc hạ của anh ta có thảng thốt quay sang nhìn nhau không, hay họ chỉ cúi chào rồi rời đi? Tôi không biết được. Anh ta đã bắt đầu bước xuống cầu thang, ánh mắt dán chặt lên tôi. Tim tôi quặn lại, và một từ duy nhất vang vọng rõ ràng trong tâm trí: Chạy. Tôi điên rồi mới dám thử việc này, dám tìm anh ta. Nhưng tôi không cử động. Tôi không giải phóng liên kết.
Người nào đó đến gần, khi anh ta chỉ còn cách Hắc Y một tấc, tôi bắt đầu nhìn rõ anh ta hơn - Áo choàng Grisha màu đỏ, một gương mặt xa lạ. Thậm chí tôi còn nghe được lời anh ta nói “…. về vấn đề chữ ký cho…” Rồi Hắc Y cắt ngang.
“Để sau,” anh ta dứt khoát, và người lính hấp tấp bỏ đi.
Căn phòng vắng lặng những âm thanh và cử động, trong suốt lúc đó, Hắc Y vẫn nhìn về phía tôi. Anh ta băng ngang qua sàn gỗ. Từng bước một, những thớ gỗ bóng loáng hiện rõ hơn dưới đôi bốt của anh ta, rồi chúng lại mờ đi.
Tôi có cảm giác kì lạ khi đang nằm trên giường trong Giáo Hội Trắng và khi ở đây, trong phòng thiết triều, đứng giữa một quảng trường ấm áp đầy ánh nắng.
Anh ta dừng lại trước tôi, đôi mắt dò xét khuôn mặt tôi. Anh ta thấy những gì? Anh ta lành lặn xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Liệu anh ta có thấy tôi khỏe mạnh và nguyên vẹn, mái tóc màu nâu, đôi mắt sáng ngời? Hay anh ta đã thấy một con bé ốm o, nhợt nhạt và xám xịt, bị suy kiệt từ trận chiến trong nhà thờ, tàn tạ bởi cuộc sống dưới lòng đất?
“Giá như ta biết cô là một học trò tài năng đến vậy.” Giọng của anh ta nghe ngưỡng mộ thật sự, gần như ngạc nhiên. Khủng khiếp thay, tôi nhận ra đứa trẻ mồ côi thảm hại trong tôi lại thích thú với lời khen ấy. “Sao bây giờ cô lại đến tìm ta?” anh ta hỏi. “Phải lâu như vậy cô mới hồi phục từ trận ẩu đả của chúng ta ư?”
Nếu đấy chỉ đơn giản là một trận ẩu đả, thì chúng tôi thua thật rồi. Không, tôi tự nhủ. Anh ta cố tình chọn cụm từ ấy, để hăm dọa tôi.
Tôi lờ đi câu hỏi của anh ta và nói, “Tôi không ngờ mình lại được khen đấy.”
“Thế sao?”
“Tôi đã chôn vùi ngài dưới một đống gạch đá.”
“Và nếu ta nói rằng ta tôn trọng sự tàn nhẫn của cô?”
“Tôi không nghĩ mình sẽ tin ngài.”
Nét cười phảng phất hiện ra trên môi anh ta. “Một học trò tài năng,” anh ta lặp lại. “Sao ta phải trút giận lên cô khi lỗi thuộc về bản thân? Đáng ra ta nên mong chờ một sự phản bội nữa từ cô, một sự níu giữ điên cuồng về lý tưởng ngây ngô nào đó. Nhưng dường như ta luôn là nạn nhân bởi ước vọng của chính mình trong những chuyện liên quan đến cô.” Vẻ mặt của anh ta đanh lại. “Cô đến đây làm gì, Alina?”
Tôi thành thật trả lời. “Tôi muốn gặp ngài.”
Tôi bắt gặp chút ngạc nhiên thoáng chốc trước khi biểu cảm trước đó quay về. “Có hai ngai vàng trên bệ đài. Cô có thể gặp ta bất cứ khi nào cô thích.”
“Ngài sẽ tặng tôi một ngai vàng ư? Sau khi tôi cố giết ngài?”
Anh ta nhún vai lần nữa. “Có thể ta cũng sẽ hành động giống cô.”
“Tôi không tin.”
“Không phải để cứu sống đám ô hợp phản bội và cuồng tín ấy, không. Nhưng ta hiểu khao khát được tự do.”
“Nhưng ngài vẫn muốn biến tôi thành nô lệ.”
“Ta tìm những bộ khuếch đại của Morozova cho cô, Alina, để chúng ta cai trị như hai kẻ ngang bằng.”
“Ngài cố chiếm đoạt sức mạnh của tôi cho mình.”
“Sau khi cô trốn khỏi ta. Sau khi cô chọn…” Anh ta dừng lại, nhún vai. “Rồi chúng ta sẽ cùng nhau cai trị thôi.”
Tôi cảm nhận được hấp lực ấy, ước mong của một con bé luôn e sợ. Kể cả bây giờ, sau tất cả mọi thứ anh ta đã làm, tôi vẫn muốn tin vào Hắc Y, muốn tìm cách tha thứ cho anh ta. Tôi muốn Nikolai còn sống. Tôi muốn tin tưởng những Grisha khác. Tôi muốn tin tưởng bất kì thứ gì để không phải cô độc đối diện với tương lai. Vấn đề với khát khao là việc nó khiến chúng ta trở nên yếu đuối. Tiếng cười thoát khỏi tôi trước khi kịp cân nhắc kĩ càng.
“Chúng ta sẽ ngang bằng cho đến ngày tôi dám phản đối ngài, đến khi tôi chất vấn những phán xét của ngài hoặc không làm theo những gì được bảo. Rồi ngài sẽ xử lý tôi theo cách ngài xử lý Genya và mẹ của ngài, theo cách ngài cố xử lý Mal.”
Anh ta tựa vào cửa sổ, và khung cửa mạ vàng hiện rõ hơn. “Cô nghĩ mọi chuyện sẽ khác đi với gã dò đường bên cạnh cô? Với thằng nhãi Lantsov ấy?”
“Đúng vậy,” tôi đơn giản nói.
“Vì cô sẽ là người mạnh hơn?”
“Vì họ là những người tốt hơn ngài.”
“Cô có thể khiến ta trở thành người tốt hơn.”
“Và ngài có thể khiến tôi trở thành con quái vật.”
“Ta chưa bao giờ hiểu được sở thích đối với otkazat’sya này. Có phải vì cô nghĩ rằng mình là một trong số chúng đã quá lâu rồi không?”
“Tôi đã từng hôn ngài, một lần.” Hắc Y ngẩng đầu ngay lập tức. Anh ta đã không ngờ đến câu đấy. Thề có chúa, cảm giác này thật thỏa mãn. “Sao ngài không đến thăm tôi?” tôi hỏi. “Suốt những tháng ngày đằng đẵng ấy?”
Anh ta im lặng.
“Không có ngày nào ở Tiểu Điện mà ngài không đến với tôi,” Tôi tiếp tục. “Khi không thấy ngài đứng trong góc tối. Tôi cứ ngỡ mình sắp phát điên.”
“Tốt.”
“Tôi nghĩ ngài sợ hãi.”
“Hẳn điều đó làm cô an lòng lắm.”
“Tôi nghĩ ngài sợ mối dây ràng buộc giữa chúng ta.” Nó không làm tôi khiếp đảm. Không còn nữa. Tôi chậm rãi bước lên phía trước. Anh ta cứng người, nhưng không tránh đi.
“Tuổi đời của ta rất lớn, Alina. Ta biết nhiều thứ về sức mạnh mà cô chẳng bao giờ đoán được.”
“Nhưng đấy không chỉ là sức mạnh, đúng chứ?” Tôi khẽ nói, nhớ đến cách anh ta đùa bỡn với mình khi tôi vừa mới đặt chân vào cung điện - kể cả trước đó, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi là một con bé cô đơn, khao khát sự chú ý. Chắc đối với anh ta tôi chỉ là thú tiêu khiển dễ dàng.
Tôi bước thêm bước nữa. Anh ta lặng người. Cơ thể chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi vươn tay áp vào má anh ta. Lần này thoáng bối rối trên khuôn mặt anh ta không thể nhầm được. Anh ta đứng sững người, cử động duy nhất chỉ là lồng ngực phập phồng đều đặn. Rồi thì, như một sự nhượng bộ, anh ta khép mắt lại. Nếp nhăn chợt hiện ra giữa hai chân mày.
“Là thật,” tôi khẽ khàng nói. “Ngài mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, kinh nghiệm lại vô vàn.” Tôi rướn người về phía trước và thì thầm, môi tôi lướt nhẹ qua vành tai của anh ta. “Nhưng tôi là một học trò tài năng.”
Mắt anh ta mở to. Tôi bắt gặp cơn thịnh nộ thoáng qua phút chốc trong ánh nhìn màu xám ấy trước khi cắt đứt kết nối.
Tôi tan biến, bay vụt trở về Giáo Hội Trắng, chỉ để lại ký ức về ánh sáng cho anh ta.