← Quay lại trang sách

Chương 7

Tôi đứng bật dậy. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Sergei để lộ tên thật của cô ấy. Có vẻ như anh ta thích ứng với nơi đây chẳng hơn gì lúc trong hang động.”

Tôi thốt ra tiếng gầm gừ tức tối. Genya đã đóng một vai trò chủ chốt trong âm mưu phế truất Đức vua của Hắc Y. Tôi đã cố kiên nhẫn với Sergei, nhưng giờ anh ta đã đặt cô ấy vào tình thế nguy hiểm và gây hại đến vị thế của chúng tôi với Nikolai.

Baghra vươn ra và níu quần tôi, đưa tay về phía Mal. “Ai đấy?”

“Đội trưởng cận vệ của tôi.”

“Grisha?”

Tôi cau mày. “Không, otkazat’sya”

“Cậu ta nghe như…”

“Alina,” Mal nói. “Họ đang đến bắt giữ cô ấy ngay bây giờ.”

Tôi kéo tay Baghra ra. “Tôi phải đi. Tôi sẽ gọi Misha về với bà.”

Tôi nhanh chân rời khỏi phòng, đóng cửa phía sau lại, và Mal cùng tôi chạy về phía cầu thang, nhảy hai bậc một lúc.

Mặt trời đã lặn từ lâu, và đèn lồng treo trên Guồng Quay Tơ đã được thắp lên. Ở bên ngoài, tôi thoáng thấy những vì sao ló dạng trên hàng đụn mây. Một nhóm chiến binh với băng tay màu xanh tập trung ngay khu vực tập huấn và họ trông như sắp sửa rút súng chĩa vào Tolya và Tamar. Niềm hãnh diện trào dâng trong tôi khi nhận ra đoàn Tiết Độ Sư của mình dàn trận phía sau cặp sinh đôi, che chắn cho Genya và David. Không thấy Sergei ở đâu cả. Có lẽ đấy là điều tốt, vì tôi không có thời gian đập anh ta một trận xứng đáng.

“Cô ấy tới rồi!” Nadia với gọi khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi đi thẳng đến chỗ Genya.

“Đức vua đang đợi,” một gã cận vệ nói. Tôi ngạc nhiên khi nghe Zoya đốp lại, “Để ông ta đợi.”

Tôi vòng tay qua vai Genya, dẫn cô ấy ra chỗ khác. Cô ấy đang run.

“Nghe tôi này,” tôi nói, vuốt mượt lại tóc cô. “Sẽ không ai làm hại cô hết. Cô hiểu không?”

“Ông ta là Vua, Alina.” Tôi nghe được nỗi khiếp sợ trong giọng nói của cô.

“Ông ta không còn là vua hay gì nữa,” tôi nhắc nhở cô. Tôi nói với sự tự tin mà mình không có. Chuyện này có thể trở nên rất tệ hại, rất nhanh chóng, nhưng không còn cách nào khác. “Cô phải đối mặt với ông ta.”

“Để ông ta thấy tôi… tàn tạ thế này…”

Tôi buộc cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình. “Cô không tàn tạ. Cô đã cãi lời Hắc Y để trao cho tôi tự do. Tôi sẽ không để tự do của cô bị tước đoạt.”

Mal tiến lại gần. “Bọn cận vệ đang sốt ruột.”

“Tôi không làm được,” Genya nói.

“Cô có thể mà.”

Một cách dịu dàng, Mal đặt một tay lên vai cô. “Chúng tôi ở đây.”

Nước mắt lăn dài trên má cô ấy. “Tại sao? Khi ở Tiểu Điện, tôi đã tố giác Alina. Tôi đã đốt thư cô ấy gửi cho cậu. Tôi đã khiến cô ấy tin rằng…”

“Cô đã chắn giữa chúng tôi và Hắc Y trên thuyền của Sturmhond,” Mal nói bằng chất giọng điềm đạm mà tôi đã nghe lúc hang động sập xuống. “Tôi không chỉ dành tình bạn của mình cho những người hoàn hảo. Và, tạ ơn Thánh thần, Alina cũng vậy.”

“Cô tin chúng tôi được chứ?” tôi hỏi.

Genya nuốt khan, rồi hít một hơi sâu, trưng ra điệu bộ ngày trước. Cô ấy kéo khăn choàng lên. “Được rồi.” cô ấy nói.

Chúng tôi quay về nhóm. David bối rối nhìn cô, và cô vươn ra nắm lấy tay anh ta.

“Chúng tôi đã sẵn sàng,” tôi nói với nhóm chiến binh.

Mal và cặp sinh đôi đi bên cạnh chúng tôi, nhưng tôi giơ tay cảnh báo với những Grisha khác. “Ở lại đây,” tôi bảo, rồi khẽ thêm vào, “và nhớ cảnh giác.” Theo lệnh Hắc Y, Genya suýt đã giết chết nhà vua, và Nikolai biết rõ chuyện đó. Nếu buộc phải chiến đấu, tôi không biết phải làm sao để cả bọn thoát khỏi đỉnh núi này nữa.

Chúng tôi theo sau đoàn cận vệ băng ngang đài thiên văn và xuyên qua một hành lang dẫn xuống cầu thang ngắn. Trong lúc rẽ sang một ngã khác, tôi nghe thấy giọng nói của Đức vua. Tôi không thể nghe hết những gì ông ta đang nói, nhưng tôi đã không bỏ lỡ hai chữ “mưu phản”.

Chúng tôi dừng lại trước một lối đi được tạo nên từ đôi thương của hai bức tượng đồng - Alyosho và Arkady, Kị sĩ vùng Ivets, những ngôi sao sắt đóng trên giáp họ. Không cần biết căn phòng đã từng là gì, bây giờ nó là phòng quân sự của Nikolai. Bốn bức tường treo đầy bản đồ lẫn bản kế hoạch, cùng một bàn vẽ bừa bộn mấy thứ linh tinh. Nikolai rướn người lên bàn, khoanh chéo cả tay và chân, biểu cảm rối bời.

Tôi suýt nữa không nhận ra Đức vua và Hoàng hậu Ravka. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Hoàng hậu, bà ta được bao phủ bởi nhung lụa và xúng xính kim cương. Giờ bà mặc áo cánh thường dân giản dị, khoác ngoài là áo choàng sarafan bằng len. Mái tóc vàng của bà, bạc màu và xơ xác khi không còn tài năng của Genya điểm trang. Đức vua rõ ràng vẫn còn ưa quân phục. Dây tết sợi vàng và khăn quàng vai satin trên trang phục của ông ta đã biến mất, thay vào đó là vải thô Thượng Quân trông khá chỏi so với hình thể ốm yếu và bộ râu bạc trắng của ông. Nhìn ông ta tựa lên ghế của vợ mình mới mong manh làm sao, bằng chứng kết tội cho những gì Genya đã làm hiện rõ qua bờ vai sụp và làn da chảy nhão.

Khi tôi bước vào, mắt của Đức vua trố ra một cách khôi hài. “Ta không muốn gặp ả phù thủy này.”

Tôi buộc mình cúi chào, mong rằng vài cử chỉ lịch thiệp học được từ Nikolai sẽ có ích. “Moi tsar.”

“Kẻ phản bội đâu rồi?” ông ta quát, nước bọt văng ra từ môi dưới.

Lịch thiệp đến thế là cùng.

Genya bước một bước nhỏ về phía trước. Tay cô run rẩy khi hạ thấp khăn choàng. Đức vua thở dốc. Hoàng hậu che miệng lại.

Thinh lặng trong căn phòng là sự yên ắng sau tiếng súng đại bác. Tôi nhìn thấy Nikolai chợt vỡ lẽ. Gã liếc sang tôi. Quai hàm thít chặt. Tôi không hẳn đã nói dối gã, nhưng như vậy cũng chẳng khác gì.

“Quái quỷ gì đây?” Đức vua lẩm bẩm.

“Đây là cái giá cô ấy phải trả vì cứu thần,” tôi nói, “vì chống lại Hắc Y.”

Đức vua cau mặt. “Ả đã phản bội hoàng triều. Ta muốn chém đầu ả.”

Ngạc nhiên thay, Genya nói với Nikolai, “Tôi sẽ chấp nhận hình phạt của mình nếu ông ta cũng làm thế.”

Mặt của Đức vua tím tái. Có thể ông ta sẽ lên cơn đau tim và tránh cho chúng tôi một đống rắc rối. “Ngươi phải cầm miệng khi ở cạnh những người cao quý hơn!”

Genya hất cằm. “Ở đây không có ai cao quý hơn tôi hết.” Cô ấy không giúp cho sự việc dễ dàng hơn chút nào, nhưng tôi vẫn muốn cổ vũ.

Hoàng hậu lắp bắp. “Nếu ngươi nghĩ rằng…”

Genya đang run, nhưng giọng cô vẫn rắn rỏi khi tiếp tục, “Nếu ông ta không bị xét xử vì thất bại dưới danh nghĩa của đấng quân vương, thì hãy để ông ta bị xét xử vì đê hèn dưới danh nghĩa của một gã đàn ông”

“Con điếm vô ơn,” Đức vua khinh bỉ.

“Đủ rồi,” Nikolai nói. “Cả hai người.”

“Ta là Đức vua Ravka. Ta sẽ không…”

“Phụ vương là một Đức vua không ngai vàng,” Nikolai khẽ nói. “Và con kính cầu người hãy cẩn trọng lời nói.”

Đức vua im bặt, gân máu nổi lên hai bên thái dương.

Nikolai khoanh tay phía sau lưng. “Genya Safin, cô bị kết tội mưu phản và mưu sát.”

“Nếu tôi muốn ông ta chết thì ông ta đã chết rồi.”

Nikolai quắc mắt nhìn cô cảnh cáo.

“Tôi không định giết ông ta,” cô bào chữa.

“Nhưng cô đã làm gì đó với nhà vua, một căn bệnh mà thái y bảo rằng ngài sẽ không bao giờ bình phục. Nó là thứ gì?”

“Độc dược.”

“Ắt hẳn nó phải để lại dấu vết chứ.”

“Loại độc này thì không. Tôi đã tự bào chế nó. Nếu chỉ uống theo một lượng nhỏ trong thời gian dài thì triệu chứng rất nhẹ.”

“Alkaloid thực vật?” David hỏi.

Cô ấy gật đầu. “Một khi độc ngấm vào người và đạt ngưỡng cần thiết, những bộ phận cơ thể sẽ bắt đầu suy yếu, tiến trình thoái hóa không thể đảo nghịch. Nó không phải sát nhân. Nó là một tên trộm. Tên trộm tuổi thọ. Và ông ta sẽ không bao giờ lấy lại được.”

Tôi hơi lạnh xương sống trước vẻ thỏa mãn trong giọng nói của cô. Thứ cô vừa diễn tả không phải loại độc thông thường, mà là sáng chế của một cô gái ở đâu đó giữa Tâm Y và Sáng Chế Gia. Một cô gái đã dành rất nhiều thời gian trong xưởng làm việc của Sáng Chế Gia.

Hoàng hậu lắc đầu. “Một lượng nhỏ trong thời gian dài? Cô ta không thể tiếp cận bữa ăn của chúng ta…”

“Tôi bôi thuốc độc lên da,” Genya hằn học nói, “lên môi mình. Để mỗi lần ông ta chạm vào tôi…” Cô ấy khẽ rùng mình và liếc sang David. “Mỗi lần ông ta hôn tôi, ông ta đã rước bệnh tật vào người.” Cô ấy siết chặt nắm đấm. “Do ông ta tự hại mình mà thôi.”

“Nhưng chất độc cũng sẽ ảnh hưởng đến cô,” Nikolai nói.

“Tôi phải tẩy độc trên da, rồi phải chữa lành vết bỏng mà dung dịch kiềm để lại. Từng lần một.” Cô ấy lại siết tay. “Đấy là cái giá xứng đáng.”

Nikolai xoa tay lên miệng. “Phụ vương có ép buộc cô không?”

Genya gật đầu. Cơ hàm của Nikolai co giật.

“Phụ vương?” gã hỏi. “Người có không?’

“Nó là một con hầu, Nikolai. Ta không cần ép buộc gì nó.”

Sau một lúc lâu, Nikolai tuyên bố, “Genya Safin, khi trận chiến này kết thúc, cô phải ra tòa chịu xét xử tội mưu phản cấp cao đối với vương quốc cũng như đã cấu kết với Hắc Y chiếm ngai vàng.”

Đức vua nhăn nhở cười đắc ý. Nhưng Nikolai chưa nói hết.

“Phụ vương, người đang ốm. Người đã phụng sự ngai vàng và dân chúng Ravka, giờ đã đến lúc người nhận được sự nghỉ ngơi xứng đáng. Tối nay, người sẽ viết thư thoái vị.”

Đức vua chớp mắt bối rối, mi mắt nháy liên tục như thể không thể tin được những gì mình đang nghe. “Ta sẽ không đời nào…”

“Người sẽ làm thế, và ngày mai người sẽ rời đi trên Chim Bói Cá. Nó sẽ đưa người tới Os Kervo, nơi người sẽ được tiễn chân an toàn lên tàu Volkvolny và băng qua Chân Hải. Người có thể đến nơi nào đó ấm áp, như Thuộc địa miền Nam chả hạn.”

“Thuộc địa?” Hoàng hậu rít lên.

“Người sẽ có tất cả xa hoa. Sẽ xa rời chiến trận và tầm với của Hắc Y. Người sẽ được an toàn.”

“Ta là Vua của Ravka! Kẻ… kẻ phản bội này, ngươi…”

“Nếu người ở lại, con sẽ xét xử người vì tội cưỡng hiếp.”

Hoàng hậu đưa tay ôm ngực. “Nikolai, con không thể làm thế.”

“Cô ấy nằm dưới sự bảo hộ của người, thưa Mẫu hậu.”

“Nó là một con hầu!”

“Và người là Hoàng hậu. Thần dân là con cái của người. Tất cả bọn họ.”

Đức vua nhào đến chỗ Nikolai. “Ngươi dám tống ta khỏi đất nước của mình vì một cáo buộc vặt vãnh…”

Nghe đến đây Tamar liền buột miệng. “Vặt vãnh? Nếu cô ấy sinh ra là quý tộc thì có còn vặt vãnh nữa không?”

Mal khoanh tay. “Nếu cô ấy là quý tộc thì ông ta đã chẳng dám.”

“Đây là biện pháp tốt nhất,” Nikolai cầu hòa.

“Đây không phải biện pháp gì hết!” Đức vua gầm lên.

“Đây là một sự hèn nhát!”

“Con không thể bỏ qua tội ác này được.”

“Ngươi không có quyền, không có chức. Ngươi là ai mà dám phán xét Quân vương của mình?”

Nikolai đứng thẳng hơn. “Đây là luật lệ của Ravka, không phải con. Chúng không thể khuất phục trước thứ hạng hay địa vị.” Gã dịu giọng. “Phụ vương biết đây là phương án ổn thỏa nhất. Sức khỏe người đang ngày càng tồi tệ. Người cần được nghỉ ngơi, và người quá yếu để dẫn dắt quân đội của chúng ta chống lại Hắc Y.”

“Ngươi chống mắt mà xem!” Đức vua hét to.

“Phụ vương,” Nikolai nhẹ nhàng khuyên, “binh lính sẽ không theo lệnh người.”

Mắt của Đức vua nheo lại. “Vasily gan dạ gấp đôi ngươi. Ngươi là một kẻ yếu đuối và ngốc nghếch, toàn những phức cảm tầm thường và huyết thống thường dân.”

Nikolai rụt người. “Có lẽ thế.” Gã nói. “Nhưng người sẽ viết lá thư đó, và người an phận lên tàu Chim Bói Cá. Người sẽ rời khỏi đây, hoặc đối mặt với tòa án, và nếu người thật sự có tội, thì con sẽ tuyên án treo cổ người.”

Hoàng hậu để thoát một tiếng nấc nhỏ.

“Lời của ta so với ả,” Đức vua nói, chĩa ngón tay về phía Genya. “Ta là Vua…”

Tôi đến đứng giữa họ. “Và tôi là Thánh nữ. Chúng ta muốn xét xem lời của ai có sức nặng hơn không?”

“Câm miệng lại, ả phù thủy lố bịch. Đáng ra ta nên giết ngươi ngay khi có cơ hội.”

“Đủ rồi,” Nikolai gắt lên, kiên nhẫn dần đánh mất. Gã phất tay với lính gác ở cửa. “Hộ tống cha và mẹ ta về phòng. Theo sát và bảo đảm rằng họ không được nói chuyện với ai. Con sẽ đến lấy thư của người vào buổi sáng, thưa Phụ vương, hoặc con sẽ phải còng người lại.”

Đức vua nhìn từ Nikolai đến lũ cận vệ giờ đang kèm sát hai bên mình. Hoàng hậu siết lấy tay ông ta, đôi mắt xanh của bà hốt hoảng.

“Ngươi không phải người nhà Lantsov’’ Đức vua miệt thị.

Nikolai chỉ đơn giản cúi chào. “Con nghĩ mình có thể sống được với sự thật đó.”

Gã ra dấu cho cận vệ. Bọn họ giữ lấy Đức vua, nhưng ông ta giằng khỏi tay họ. Ông ta bước ra cửa, xù lông giận dữ, cố vớt vát chút danh dự cuối cùng.

Ông ta dừng lại trước Genya, đưa mắt đảo một lượt trên khuôn mặt của cô. “Ít nhất bây giờ trông ngươi đã giống hệt bản chất thật của mình.” Ông ta nói. “Phế Nhân.”

Tôi có thể thấy cụm từ ấy như cái tát vào mặt cô. Razrusha’ya. Phế Nhân. Cái tên đoàn hành hương đã xì xầm khi cô ấy xuất hiện lần đầu tiên. Mal tiến lên trước. Tay của Tamar tìm tới đôi rìu của mình, và tôi nghe tiếng Tolya gầm gừ. Nhưng Genya giơ tay ngăn họ lại. Sống lưng cô cứng đờ, và con mắt còn lại rực lửa kết tội.

“Hãy nhớ đến tôi khi ông lên con tàu đấy, bệ hạ. Hãy nhớ đến tôi khi ông nhìn Ravka lần cuối cùng khi nó chìm xuống chân trời.” Cô cúi người và thì thầm chuyện gì đó với ông ta. Đức vua tái mặt, và tôi nhìn thấy nỗi kinh hoàng thật sự hiện ra trong mắt ông ta. Genya lùi lại và nói, “Tôi mong rằng lạc thú từ tôi xứng đáng với nó.”

Đức vua và Hoàng hậu bị đẩy khỏi phòng bởi bọn cận vệ. Genya ngẩng cao đầu cho đến khi họ rời đi. Rồi vai cô ấy chùng xuống.

David vòng tay ôm cô ấy, nhưng cô xô anh ra. “Đừng.” cô ấy quát, rồi lau vội những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.

Tamar bước về phía trước cùng lúc tôi cất tiếng, “Genya…”

Cô ấy đưa tay lên, cắt lời chúng tôi. “Tôi không cần cô thương hại,” cô hung hăng tuyên bố. Giọng cô ngông cuồng, rồ dại. Chúng tôi bất lực đứng nhìn. “Cô không hiểu.” Cô ấy đưa tay che mặt. “Không ai trong các người hiểu cả.”

“Genya…” David thử van nài.

“Anh thôi ngay,” cô cất tiếng cộc lốc, nước mắt rơm rớm trở lại. “Anh chưa bao giờ nhìn đến tôi lần thứ hai trước khi tôi thành ra thế này, trước khi tôi bị hủy hoại. Giờ tôi chỉ là một thứ để anh sửa chữa.”

Tôi tuyệt vọng tìm kiếm ngôn từ để an ủi, nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, David đã so vai lại và nói, “Tôi biết về kim loại.”

“Nó thì có liên quan gì chứ?” Genya khóc nức nở.

David cau mày. “Tôi… tôi không hiểu rõ nửa phần sự việc đang diễn ra quanh mình. Tôi không hiểu nghĩa những trò đùa hay hoàng hôn hay thơ ca, nhưng tôi biết về kim loại.” Từng đầu ngón tay của David vô thức co lại, như thể anh ta đang níu lấy từ ngữ trong đời thực. “Sắc đẹp là áo giáp của em. Một thứ mong manh, hình thức. Nhưng thứ bên trong em? Đấy là thép. Gan dạ và bất hủy. Và nó không cần phải sửa chữa.” Anh ta hít một hơi thật sâu rồi lúng túng bước về phía trước. Anh ta đưa tay ôm lấy mặt cô ấy và hôn cô.

Genya sững cả người. Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ đẩy anh ta ra. Nhưng rồi cô vòng tay ôm chặt David và hôn đáp lại. Một cách cuồng nhiệt.

Mal hắng giọng, và Tamar khẽ huýt sáo. Tôi phải cắn môi nén tiếng cười bối rối.

Họ rời nhau ra. David đỏ mặt bừng bừng. Nụ cười của Genya rạng rỡ đến mức tim tôi như thắt lại trong lồng ngực.

“Chúng ta phải bắt anh ra khỏi xưởng nhiều hơn,” cô bảo.

Lần này tôi bật cười. Tôi khựng lại khi Nikolai cất tiếng, “Đừng vội mừng, Genya Safin.” Giọng gã lạnh lùng rã rời thật sự. “Khi trận chiến này kết thúc, cô sẽ bị kết án, và ta sẽ quyết định xem có nên tha tội cho cô hay không.”

Genya duyên dáng cúi đầu. “Thần không sợ sự phán xét của ngài, moi tsar.”

“Ta chưa phải là vua.”

“Moi tsarevich,” Cô ấy chữa lại.

“Đi đi,” gã nói, phẩy tay với chúng tôi. Khi tôi chần chừ, gã chỉ đơn giản bổ sung, “tất cả các người.”

Khi cánh cửa đóng lại, tôi thấy gã ngồi thụp xuống bàn vẽ, đầu vùi vào tay.

Tôi theo sau những người khác xuống hành lang. David đang lẩm bẩm với Genya về tính chất của alkaloid thực vật và bụi khí berli. Tôi không biết việc họ gắn kết với nhau thông qua độc dược có hay ho gì không, nhưng tôi nghĩ đây là định nghĩa của riêng họ về một khoảnh khắc lãng mạn.

Chân tôi lề rề trước ý nghĩ phải quay lại Guồng Quay Tơ. Hôm nay là một trong những ngày dài nhất cuộc đời tôi, và dù tôi đã cố kiềm chế nỗi mệt nhọc, thì giờ nó lại đè lên vai tôi như một cái áo khoác ướt đẫm. Tôi đã định để Genya hoặc Tamar thông báo với những Grisha còn lại về chuyện vừa xảy ra, còn tôi sẽ xử lý Sergei vào ngày mai. Nhưng trước khi tôi tìm đến giường ngủ của mình và nằm phịch xuống đấy, vẫn còn một chuyện tôi cần phải biết.

Tại cầu thang, tôi chộp lấy tay Genya. “Cô đã thì thầm cái gì vậy?” tôi khẽ hỏi. “Với Đức vua ấy.”

Cô ấy nhìn cả bọn bước lên cầu thang, rồi nói, “Na razusha’ya. E’ya razushost. Tôi không phải phế nhân. Tôi là kẻ hủy diệt.”

Tôi nhướng mày. “Nhớ nhắc tôi làm sao để giữ được mặt tốt của cô đấy.”

“Cưng ơi,” cô ấy nói, quay một bên má có sẹo về phía tôi rồi bên còn lại, “Tôi làm gì còn mặt nào tốt nữa.” Giọng cô vui vẻ, nhưng tôi có thể nghe thấy nỗi buồn lẫn trong ấy. Cô nháy mắt với tôi bằng con mắt còn lại và mất hút lên cầu thang.

Mal đã hợp tác với Nevsky để sắp xếp chỗ ngủ cho chúng tôi, nên cậu ấy ở lại để dẫn tôi đến khu của mình, một dãy phòng ở phía tây của ngọn núi. Khung cửa được tạo thành từ đôi tay đan của hai bức tượng trinh nữ bằng đồng mà tôi nghĩ rằng họ tượng trưng cho Nhật Tinh và Dạ Tinh. Bên trong, bức tường phía xa bị chiếm chỗ hoàn toàn bởi một khung cửa sổ hình tròn, được bao quanh bằng dải đinh tán bằng đồng thau. Đèn lồng đã thắp lên, và dù khung cảnh chắc sẽ rất ngoạn mục vào ban ngày, giờ đây, chẳng có gì để nhìn ngoài bóng tối và khuôn mặt mệt mỏi của bản thân đang nhìn lại tôi.

“Cặp sinh đôi và mình sẽ ở ngay bên cạnh,” Mal nói. “Và từng người sẽ thay nhau đứng gác lúc bồ ngủ.”

Một bình nước nóng đang chờ sẵn ở bồn rửa, và tôi rửa mặt trong lúc Mal báo cáo về chỗ ở mà cậu đã chọn cho những Grisha còn lại, thời gian chuẩn bị cho cuộc viễn chinh của chúng tôi vào Sikurzoi, và cách cậu muốn phân chia cả nhóm. Tôi cố lắng nghe, nhưng một lúc sau, tâm trí tôi đứt đoạn.

Tôi ngồi lên chiếc ghế đá gần cửa sổ. “Mình xin lỗi,” tôi nói. “Mình không thể.”

Cậu ấy đứng đó, và tôi gần như có thể thấy cậu đắn đo nghĩ xem có nên ngồi xuống cạnh tôi hay không. Cuối cùng, cậu đứng yên tại vị trí cũ.

“Bồ đã cứu mạng mình hôm nay,” cậu ấy nói.

Tôi nhún vai. “Và bồ đã cứu mạng mình. Đấy cơ bản là điều chúng ta làm.”

“Mình biết nó chẳng dễ dàng gì, lần đầu tiên giết người ấy.”

“Mình đã là nguyên nhân cho vô vàn cái chết. Chuyện này cũng chả khác gì.”

“Có khác đấy.”

“Hắn ta là một binh sĩ như chúng ta. Có thể hắn cũng có một gia đình ở đâu đó, một cô gái hắn thương, có thể thậm chí là một đứa con. Hắn ở đó và rồi hắn chỉ… biến mất.” Tôi biết mình nên dừng ở đấy, nhưng tôi cần phải nói ra. “Và bồ biết thứ đáng sợ thật sự là gì không? Chuyện đó quá dễ dàng.”

Mal im lặng một lúc lâu. Rồi cậu ấy nói, “Mình không chắc kẻ đầu tiên mình giết là ai. Bọn mình đang săn lùng con hươu đực khi cả đám bắt gặp một tên lính tuần tra Fjerda ở biên giới phía bắc. Mình không nghĩ trận đấu kéo dài hơn vài phút, nhưng mình đã giết ba gã. Họ đang thực hiện nhiệm vụ, cũng như mình, cố sống sót qua một ngày nữa, rồi họ đổ máu trên tuyết. Không cách nào biết được ai là người đầu tiên gục ngã, và mình không nghĩ điều đó có ý nghĩa gì. Cậu chỉ cố gạt họ ra khỏi đầu. Những khuôn mặt bắt đầu mờ dần.”

“Thật sao?”

“Không.”

Tôi ngần ngại. Tôi không thể nhìn thẳng vào cậu ấy khi thì thầm, “Cảm giác rất tuyệt.” Cậu ấy không nói gì, nên tôi liều mình. “Không cần biết vì sao mình sử dụng Vết Cắt, mình làm gì với sức mạnh. Cảm giác luôn rất tuyệt.”

Tôi sợ nhìn vào cậu ấy, sợ vẻ kinh tởm tôi sẽ thấy trên mặt cậu, hoặc tệ hơn, là nỗi sợ. Nhưng khi tôi ép mình ngước lên, biểu cảm của Mal thật trầm tư.

“Bồ có thể hạ gục Lão Tư Tế và tất cả cận vệ của lão, nhưng bồ không làm.”

“Mình đã muốn thế.”

“Nhưng bồ không làm. Bồ đã có nhiều cơ hội để mạnh tay, để tàn nhẫn. Bồ chưa bao giờ tận dụng những cơ hội ấy”

“Chưa đến lúc. Hỏa Điểu…”

Cậu ấy lắc đầu. “Hỏa Điểu sẽ không thay đổi con người bồ. Bồ vẫn là đứa con gái đã ăn đòn thay mình khi mình là người đã làm vỡ cái đồng hồ thếp vàng của Ana Kuya.”

Tôi rên rỉ, chĩa ngón tay kết tội về phía cậu ấy. “Và bồ đã mặc kệ mình.”

Cậu ấy cười lớn. “Dĩ nhiên. Bà ấy đáng sợ lắm.” rồi vẻ mặt cậu tỉnh táo hơn. “Bồ vẫn sẽ là đứa con gái đã sẵn lòng hy sinh để cứu mạng mọi người ở Tiểu Điện, đứa con gái đã đứng về phía một người hầu thay vì đức vua mình vừa thấy.”

“Cô ấy không phải là một người hầu. Cô ấy…”

“Là một người bạn, mình biết.” cậu ấy chần chừ. “Vấn đề là, Alina, Luchenko đã đúng.”

Tôi mất một lúc để nhớ tên gã thủ lĩnh dân quân. “Về chuyện gì?”

“Có gì đó không ổn với vương quốc này. Không đất đai. Không sự sống. Chỉ quân phục và súng. Đấy cũng là điều mình từng nghĩ.”

Cậu đã từng. Cậu đã từng sẵn sàng rời bỏ Ravka mà không ngoái lại nhìn lần thứ hai. “Điều gì đã thay đổi?”

“Bồ. Mình đã nhìn thấy nó vào cái đêm trong nhà thờ. Nếu mình không quá sợ, có lẽ mình đã phát hiện sớm hơn.”

Tôi nghĩ đến cơ thể của gã dân quân tan tác thành từng mảnh. “Có lẽ bồ đã đúng khi sợ mình.”

“Mình không sợ bồ, Alina. Mình sợ đánh mất bồ. Người con gái mà bồ đã trở thành chẳng còn cần đến mình nữa, nhưng cô ấy là người mà trước giờ bồ đáng lẽ phải trở thành.”

“Khao khát sức mạnh? Nhẫn tâm?”

“Mạnh mẽ.” cậu ấy nhìn đi chỗ khác. “Quang minh. Và có lẽ kèm một chút tàn nhẫn. Đấy là những đức tính cần có để cai trị. Ravka đã tan vỡ, Alina. Mình nghĩ nó đã luôn như vậy. Người con gái mình thấy trong nhà thờ có thể thay đổi điều đó.”

“Nikolai…”

“Nikolai là một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Anh ta biết cách chiến đấu. Biết khôn khéo. Nhưng anh ta không biết một cuộc sống không hy vọng là thế nào. Anh ta chưa bao giờ là một gã vô danh. Không như bồ hoặc Genya. Không như mình.”

“Anh ta là một người tốt,” tôi phản đối.

“Và anh ta sẽ là một vị vua tốt. Nhưng anh ta cần bồ để trở thành một vị vua vĩ đại.”

Tôi không biết nói gì để đáp lại. Tôi nhấn một ngón tay lên mặt kính cửa sổ, rồi chùi vết bẩn bằng tay áo của mình. “Mình sẽ hỏi xem liệu anh ta có cho phép mình đem những học sinh từ Keramzin đến đây không. Những cô nhi nữa.”

“Dẫn anh ta đi cùng với bồ,” Mal nói. “Anh ta nên biết bồ đến từ đâu.” Cậu bật cười. “Bồ có thể giới thiệu anh ta với Ana Kuya.”

“Mình đã tống Baghra cho Nikolai rồi. Anh ta sẽ nghĩ mình thích trữ sẵn mấy bà già ác ôn lắm.” Tôi lại nhấn một dấu tay lên mặt kính. Không quay lại nhìn cậu, tôi nói, “Mal, kể mình nghe về hình xăm đi.”

Cậu ấy im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cậu xoa tay sau gáy và nói, “Đấy là một lời thề trong tiếng Ravka cổ.”

“Nhưng tại sao lại là dấu ấn đó?”

Lần này cậu không đỏ mặt hoặc quay đi. “Đấy là lời hứa sẽ trở thành một người tốt hơn,” cậu nói. “Đấy là lời thề rằng nếu mình không thể trở thành bất kì thứ gì đối với bồ, ít nhất mình có thể là vũ khí trong tay bồ.” Cậu nhún vai. “Và mình đoán đấy là lời nhắc nhở rằng khao khát và xứng đáng không hề là một.”

“Bồ khao khát điều gì, Mal?” Căn phòng dường như thinh lặng tột cùng.

“Đừng hỏi mình câu ấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nó không thể.”

“Mình vẫn muốn nghe.”

Cậu ấy thở một hơi rất dài. “Nói chúc ngủ ngon đi. Hãy bảo mình rời khỏi đây, Alina.”

“Không.”

“Bồ cần một quân đội. Bồ cần một vương miện.”

“Đúng thế.”

Cậu ấy bèn bật cười. “Mình biết đáng ra mình nên nói thứ gì cao cả - Mình muốn một Ravka thống nhất và giải phóng hoàn toàn khỏi Vực Tối. Mình muốn Hắc Y bị chôn sâu dưới lòng đất, nơi hắn ta không thể làm hại bồ hay ai khác lần nữa.” Cậu ấy lắc đầu nguẩy nguậy. “Nhưng mình đoán mình vẫn là thằng đần ích kỷ như trước giờ. Nào những thề thốt và danh dự, thứ mình thật sự khao khát là đẩy bồ vào bức tường kia và hôn bồ cho đến khi bồ quên rằng mình đã từng biết tên của gã đàn ông nào khác. Nên hãy bảo mình rời khỏi đây đi, Alina. Vì mình không thể cho bồ một danh phận hay quân đội hay bất cứ thứ gì bồ cần.”

Cậu ấy nói đúng. Tôi biết. Cảm xúc mong manh, đáng yêu nào từng tồn tại giữa chúng tôi thuộc về hai kẻ khác - hai kẻ không bị trói buộc bởi bổn phận và trách nhiệm - và tôi không biết nó còn lại gì. Vậy mà tôi vẫn muốn cậu vòng tay ôm lấy tôi, muốn nghe cậu thì thầm tên tôi trong bóng đêm, muốn yêu cầu cậu ở lại.

“Chúc ngủ ngon, Mal.”

Cậu chạm vào phần da thịt trên tim, nơi cậu đeo huy hiệu mặt trời tôi đã tặng từ rất lâu về trước không khu vườn u tối.

“Mol sovenrenyi,” cậu ấy khẽ chào. Cậu cúi đầu và biến mất.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cậu ấy. Tôi thổi tắt đèn và nằm xuống giường, kéo chăn quấn quanh mình. Tường cửa sổ như con mắt tròn to, và giờ khi căn phòng chìm vào bóng tối, tôi có thể nhìn thấy những vì sao.

Tôi lướt ngón cái lên vết sẹo trên lòng bàn tay mình, được tạo nên bởi cạnh sắc của một chiếc cốc xanh, lời nhắn nhủ về giây phút cả thế giới của tôi đã chuyển dời, khi tôi đánh đổi một phần trái tim mà mình sẽ không bao giờ lấy lại được.

Chúng tôi đã chọn đúng, đã làm đúng. Tôi phải tin rằng logic sẽ dần đem đến ủi an. Đêm nay, chỉ còn lại căn phòng quá-yên-ắng này, nỗi đau mất mát, nhận thức sâu cay và cuối cùng như một hồi chuông điểm: Một điều tốt đẹp đã biến mất.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy Tolya đứng cạnh giường mình.

“Tôi tìm thấy Sergei rồi,” anh ta nói.

“Anh ta đã đi đâu à?”

“Cả tối qua.”

Tôi mặc bộ quần áo sạch đã để sẵn: áo dài, quần, giày bốt mới, và một bộ kefta bằng len dày màu xanh Tiết Độ Sư viền lông cáo đỏ, tay áo thêu họa tiết vàng. Nikolai luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi để Tolya dẫn mình xuống cầu thang đến tầng chứa những nồi đun và một trong những phòng chứa nước tối tăm nhất. Ngay lập tức, tôi thấy hối hận vì lựa chọn trang phục của mình; chúng nóng bức vô cùng. Tôi thắp một vầng sáng trong phòng. Sergei đang ngồi dựa vào bức tường gần với một trong những bể sắt lớn nhất, đầu gối anh ta ép sát vào ngực.

“Sergei?”

Anh ta nheo mắt và quay đi. Tolya và tôi đánh mắt nhìn nhau.

Tôi vỗ vỗ cánh tay lực lưỡng của anh ta. “Tìm cái gì ăn sáng đi,” tôi nói, bụng dạ kêu rồn rột. Khi Tolya đi rồi, tôi làm mờ ánh sáng và đến ngồi cạnh Sergei. “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Trên đó quá lớn,” anh ta lẩm bẩm. “Quá cao.”

Còn nhiều lý do hơn nữa, nhiều hơn mới khiến anh ta buột miệng để lộ tên Genya, và tôi không thể mặc kệ việc này lâu hơn nữa. Chúng tôi chưa bao giờ có cơ hội trò chuyện về thảm họa ở Tiểu Điện. Hoặc có thể đã có vài cơ hội và tôi đã lảng tránh chúng. Tôi muốn xin lỗi vì cái chết của Marie, vì đã đặt cô ấy vào nguy hiểm, vì đã không có mặt để cứu cô. Nhưng phải nói gì về thất bại như thế? Phải nói gì để lấp đầy khoảng trống mà một cô gái với những lọn tóc màu hạt dẻ và tiếng cười khúc khích du dương từng tồn tại?

“Tôi cũng nhớ Marie,” cuối cùng tôi cất tiếng. “Và những người khác.”

Anh ta vùi mặt vào tay. “Trước giờ tôi chưa từng e sợ, không hẳn. Bây giờ tôi luôn hoảng hốt. Tôi không thể dừng lại được.”

Tôi vòng tay ôm anh ta. “Chúng ta đều sợ hãi. Đấy không phải chuyện đáng xấu hổ.”

“Tôi chỉ muốn cảm thấy an toàn một lần nữa.”

Vai anh ta đang run. Tôi ước gì mình có thiên phú an ủi như Nikolai. “Sergei,” tôi nói, không chắc liệu mình sẽ cải thiện hay làm tình hình xấu đi, “Nikolai có những doanh trại trên mặt đất, một số ở Tsibeya và một số xa hơn về phía Nam. Đấy là trạm dừng cho dân buôn lậu, cách xa hầu hết những trận chiến. Nếu anh ta đồng ý, anh có muốn đến đó làm việc không? Anh có thể đảm nhận chức vụ Thiện Tâm Y. Hoặc chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thôi?”

Anh ta thậm chí còn không do dự. “Được,” anh ta thở hắt ra.

Tôi thấy tội lỗi vì sự nhẹ nhõm vừa ập đến.

Sergei đã níu chân cả đoàn trong trận đánh với đám dân quân. Anh ta không ổn định. Tôi có thể xin lỗi, nói mấy lời vô nghĩa, nhưng tôi không biết làm gì để giúp anh ta, và nó không thay đổi sự thật rằng chúng tôi đang trong thời kì chiến tranh. Sergei đã trở thành một gánh nặng.

“Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ. Nếu anh cần gì khác…” Tôi bỏ dở câu nói, không biết kết thúc làm sao. Một cách lúng túng, tôi vỗ vai anh ta, rồi đứng dậy quay đi.

“Alina?”

Tôi khựng lại ở cửa. Tôi có thể nhìn thấy anh ta trong bóng tối, ánh sáng từ hành lang hắt lên hai gò má ướt đẫm của anh ta. “Tôi xin lỗi về Genya. Về tất cả mọi thứ.”

Tôi nhớ Marie và Sergei từng châm chọc nhau thế nào, nhớ hình ảnh họ ngồi đan tay với nhau, uống chung một tách trà và cười đùa vui vẻ. “Tôi cũng vậy,” tôi thì thầm.

Khi tôi bước ra hành lang, tôi giật mình vì nhìn thấy Baghra đang đứng chờ với Misha.

“Bà làm gì ở đây?”

“Bọn ta đến tìm cô. Có chuyện gì với thằng nhóc đó vậy?”

“Anh ta đang trải qua khoảng thời gian khó khăn,” tôi nói, dẫn họ đi khỏi phòng chứa nước.

“Ai mà chẳng thế?”

“Anh ta đã nhìn thấy người con gái mình yêu bị phanh thây bởi con trai bà và ôm cô ấy lúc hấp hối.”

“Nỗi đau rẻ mạt như đất sét và tầm thường gấp đôi. Điều quan trọng là mỗi người rút kinh nghiệm được gì từ nó. Bây giờ,” bà nói cùng tiếng gõ gậy, “học thôi.”

Tôi ngạc nhiên đến mức phải mất một lúc sau mới hiểu được ý của bà ấy. Học? Baghra đã từ chối dạy bảo tôi từ lúc tôi trở về Tiểu Điện với bộ khuếch đại thứ hai. Tôi trấn tĩnh lại và theo bà xuống hành lang. Chắc chỉ có con ngốc mới hỏi điều này, nhưng tôi không nhịn được. “Điều gì đã làm bà đổi ý?”

“Ta đã nói chuyện với Đức vua mới của chúng ta.”

“Nikolai?”

Bà làu bàu.

Bước chân của tôi chậm lại khi tôi nhìn thấy Misha đang dẫn bà ấy đi đâu. “Bà xuống đây bằng cái hộp sắt đó hả?”

“Dĩ nhiên,” bà ấy quát. “Ta phải lê thân xuống mấy bậc thang kia ư?”

Tôi liếc nhìn Misha, nó điềm tĩnh nhìn lại tôi, tay đặt trên cây kiếm gỗ dùng để luyện tập giắt ngang hông. Tôi nhích vào cỗ máy kinh hoàng ấy.

Misha đóng sập lưới và kéo đòn bẩy. Tôi nhắm nghiền mắt trong lúc cả ba lao vút lên trên, rồi dừng lại bất thình lình.

“Nikolai đã nói gì?” Tôi run run hỏi trong lúc bước vào Guồng Quay Tơ.

Baghra vẫy tay. “Ta cảnh cáo nó rằng một khi cô có được sức mạnh của những bộ khuếch đại, cô có thể nguy hiểm ngang ngửa con trai ta.”

“Cảm ơn.” Tôi lãnh đạm đáp lời. Bà ấy đúng và tôi biết rõ điều ấy, nhưng như thế không có nghĩa là tôi muốn Nikolai phải lo lắng.

“Ta đã bắt nó thề rằng nếu chuyện đó xảy ra, nó sẽ bắn một phát đạn vào người cô.”

“Và?” tôi hỏi, kể cả khi ghét phải nghe câu trả lời.

“Nó hứa danh dự. Hoặc cái gì đáng giá.”

Tình cờ thay, tôi được biết rằng danh dự của Nikolai rất đáng tin. Gã có thể thương tiếc tôi. Gã có thể không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng mối tình đầu của Nikolai là Ravka. Gã sẽ không bao giờ bỏ qua mối nguy hại đe dọa đến đất nước của gã.

“Sao bà không làm thế và đỡ việc cho anh ta?” tôi lẩm bẩm.

“Ngày nào ta cũng tính tới chuyện đó,” bà ấy đốp lại. “Đặc biệt là khi cô mở miệng.”

Baghra khẽ hướng dẫn cho Misha, và nó dẫn chúng tôi đến sân thượng phía nam. Cánh cửa giấu sau nếp váy bằng đồng của nàng Trinh Nữ, và áo khoác lẫn mũ được treo trên móc dọc theo đôi bốt của nàng. Baghra đã quấn kín mít đến độ tôi suýt chẳng thấy mặt bà, nhưng tôi với lấy một chiếc mũ lông cho mình và mặc cho Misha một cái áo len dày trước khi bước ra ngoài cái lạnh cắt da thịt.

Cuối sân thượng là một mũi nhọn, gần giống với mũi tàu, và cụm mây lơ lửng như mặt biển đóng băng trước mặt chúng tôi. Thi thoảng sương mù tách ra, ẩn hiện thấp thoáng những đỉnh núi phủ tuyết và đất đá xám màu bên dưới. Tôi rùng mình. Quá lớn. Quá cao. Sergei nói không sai. Chỉ những đỉnh núi cao nhất của dãy Elbjen hiện rõ trên mây, và một lần nữa, tôi nhớ đến những dải ốc đảo lan dần về hướng nam.

“Nói cho ta nghe cô thấy những gì,” Baghra nói.

“Hầu hết là mây,” tôi trả lời, “bầu trời, một vài đỉnh núi.”

“Cái gần nhất cách chúng ta bao xa?”

Tôi cố ước lượng khoảng cách. “Ít nhất một dặm, có thể hai?”

“Tốt,” bà bảo. “Chặt đứt nó đi.”

“Cái gì?”

“Cô đã sử dụng Vết Cắt rồi mà.”

“Đó là một ngọn núi,” tôi cãi. “Một ngọn núi rất lớn.”

“Và cô là Grisha đầu tiên có hai bộ khuếch đại. Làm đi.”

“Nó xa cả ngàn dặm!”

“Cô đang mong ta sẽ già và chết đi trong lúc cô than phiền à?”

“Nếu có ai thấy…”

“Khu vực xa xôi phía Bắc này không có ai sinh sống cả. Đừng ngụy biện nữa.”

Tôi thốt ra tiếng thở dài ngao ngán. Tôi đã đeo hai bộ khuếch đại mấy tháng nay. Tôi có cảm quan tốt về giới hạn sức mạnh của mình.

Tôi giơ đôi tay đang đeo găng, và ánh sáng ùa đến với tôi thành một luồng đón chào, lấp lánh phía trên mây. Tôi tập trung vào nó, tạo hình nó thành một lưỡi gươm. Rồi, như một kẻ ngốc, tôi hất nó về phía đỉnh núi gần nhất.

Không ra sao. Ánh sáng đốt xuyên mây cách dãy núi ít nhất hàng trăm thước, thoáng hé lộ những đỉnh núi bên dưới và để lại những đụn sương tan tác sau lưng.

“Thấy cô ta thế nào?” Baghra hỏi Misha.

Tệ hại.

Tôi cau mày với nó. Thằng nhóc phản bội. Ai đó khúc khích sau lưng tôi.

Tôi quay lại. Chúng tôi đã thu hút một đám đông binh sĩ và Grisha. Thật dễ nhận ra màu tóc đỏ đặc trưng của Harshaw. Hắn để Oncat cuộn tròn quanh cổ như một chiếc khăn choàng màu cam, và Zoya đang nhếch mép ngay bên cạnh. Hoàn hảo. Không gì bằng một sự nhục nhã lúc đói bụng.

“Lần nữa,” Baghra ra lệnh.

“Xa quá,” tôi làu bàu. “Và khổng lồ nữa. Chúng ta không thể bắt đầu với cái gì nhỏ hơn à? Kiểu như, một căn nhà?”

“Nó không quá xa,” bà ra vẻ khinh bỉ. “Cô ở đây cũng gần như ở đó. Thứ đã tạo ra dãy núi cũng đã tạo ra cô. Nó không có phổi, nên hãy để nó thở cùng cô. Nó không có nhịp đập, nên hãy trao cho nó nhịp tim của cô. Đấy là bản chất của thuật Điều Nhiên.” Bà dùng gậy thụi tôi. “Đừng phì phò như một con lợn rừng nữa. Hãy thở theo cách ta đã dạy - kiềm giữ, nhịp nhàng.”

Tôi nhận ra má mình dần đỏ lên, và tôi thở chậm lại.

Những mảnh vụn của lý thuyết Grisha lấp đầy tâm trí tôi. Odinakovost. Bản thể. Etovost. Dị thể. Tất cả là một đống hỗn loạn. Nhưng những từ quay về tác động mạnh nhất lên tôi là dòng chữ nguệch ngoạc của Morozova: Không phải chúng ta đều là một thể thống nhất sao?

Tôi nhắm mắt lại. Lần này, thay vì kêu gọi ánh sáng đến với mình, tôi tìm đến nó. Tôi thấy cơ thể mình tan ra, phản chiếu trên sân thượng, trên tuyết, trên lớp kính phía sau.

Tôi vung tay thi triển Vết Cắt. Nó chém sạt một bên núi, làm một mảng đất đá ầm ầm đổ nhào xuống.

Tiếng reo hò vang lên từ đám đông sau lưng tôi.

“Hừm,” Baghra ậm ừ. “Chúng vỗ tay vì một con khỉ nhảy múa.”

“Tất cả đều tùy vào con khỉ,” Nikolai cất tiếng từ một góc sân thượng. “Và điệu nhảy.”

Tuyệt. Lại thêm người.

“Đỡ hơn chứ?” Baghra hỏi Misha.

“Một chút,” nó miễn cưỡng đáp.

“Một chút!” tôi chống trả. “Tôi đã chém trúng nó, không phải sao?”

“Ta không yêu cầu cô chém trúng nó,” Baghra nói. “Ta bảo cô chặt đứt nó. Một lần nữa đi.”

“Cược mười đồng là cô ta sẽ không làm được,” một gã Grisha lang thang của Nikolai nói.

“Cược hai mươi đồng rằng chị ấy sẽ làm được,” Adrik hét lên một cách trung thành.

Tôi muốn ôm lấy cậu nhóc, dù tôi biết rõ rằng cậu ta không có tiền cược.

“Cược ba mươi đồng rằng cô ấy sẽ chặt đứt đỉnh núi phía sau.”

Tôi quay phắt lại. Mal đang tựa lên cửa ra vào, hai tay khoanh trước mặt.

“Đỉnh núi đó cách đây cả năm dặm,” tôi phản đối.

“Gần sáu dặm thì đúng hơn,” cậu khẽ khàng nói, mắt ánh lên sự thách thức. Như thể chúng tôi đã quay về Keramzin, và cậu ấy đang thách tôi lấy trộm một bịch hạnh nhân ngọt hoặc dụ tôi trượt trên hồ Trivka trước khi nước đóng băng dày. Mình không thể, tôi sẽ nói. Dĩ nhiên bồ có thể, cậu ấy sẽ đáp lại, lướt khỏi tôi trên đôi giày trượt đi mượn, mũi giày nhồi toàn giấy, không bao giờ quay lại, chắc chắn rằng tôi sẽ theo sau.

Trong lúc đám đông hú hét và đánh cược, Baghra thấp giọng bảo tôi. “Chúng ta nói rằng tương đồng kêu gọi tương đồng, cô gái. Nhưng nếu thuật Điều Nhiên vừa đủ nhỏ, thì chúng ta giống với mọi thứ. Ánh sáng sống trong những kẽ hở. Nó ở đó trong nền đất của dãy núi, trong lớp đá và trong tuyết trắng. Vết Cắt đã được kiến tạo rồi.”

Tôi nhìn bà chằm chằm. Bà ấy gần như đã trích dẫn ghi chép của Morozova lúc ấy. Bà đã nói Hắc Y bị ám ảnh bởi chúng. Có phải giờ đây bà đang nói với tôi một thứ gì khác nữa?

Tôi xắn áo và giơ tay lên. Đám đông im bặt. Tôi tập trung vào đỉnh núi ở phía xa, xa đến nỗi tôi không thể nhìn rõ chi tiết.

Tôi gọi ánh sáng đến với mình và giải phóng nó, để bản thân cuốn theo nó. Tôi đang ở trong mây, trên mây, và trong phút chốc, tôi đã ở giữa bóng tối của ngọn núi, thấy mình bị đè nén, tức thở. Tôi đang ở giữa những kẽ hở, nơi ánh sáng tồn tại dù không thể nhìn thấy. Khi tôi vung tay xuống, vòng cung tôi tạo ra dài vô tận, một thanh gươm phát sáng xuất hiện trong giây lát và trong những khoảnh khắc đằng đẵng sau đó nữa.

Một tiếng rắc vang vọng, tựa sấm chớp dội từ xa. Bầu trời như rung chuyển.

Lặng lẽ, từ từ, đỉnh của dãy núi phía xa bắt đầu chuyển động. Nó không ngã đổ, chỉ trơn tru trượt sang bên, tuyết và đá rơi như thác xuống bề mặt, để lại một đường xéo hoàn hảo nơi đỉnh núi từng có, một rìa đá xám lộ ra, nhấp nhô phía trên cụm mây.

Phía sau lưng, tôi nghe tiếng gào thét và rú rít. Misha đang nhảy cẫng lên reo mừng, “Chị ấy làm được rồi! Chị ấy làm được rồi!”

Tôi ngoái ra sau vai. Mal chớp nhoáng gật đầu, rồi tập hợp mọi người quay trở lại Guồng Quay Tơ. Tôi nhìn thấy cậu chỉ về phía một trong những Grisha lang thang và nói, “Trả tiền đi.”

Tôi quay lại với ngọn núi đổ vỡ, máu trong người sôi sục cùng năng lượng, tâm trí quay cuồng trước thực tế, trước hậu quả lâu dài mà tôi vừa gây nên. Một lần nữa, giọng nói bên trong tôi ra lệnh, khao khát nhiều thêm. Đầu tiên là mạng người, sau đó một ngọn núi. Mới đầy rồi biến mất. Bình tĩnh nào. Tôi rùng mình trong bộ kefta, lớp lông cáo cạ vào người an ủi.

“Mãi mới được,” Baghra cằn nhằn. “Cứ thế này chắc ta sẽ mất cả hai chân vì bỏng lạnh trước khi cô tiến bộ thêm chút nào quá.”