Chương 9
Anh ta ngồi trên mép bàn, áo sơ mi cuộn tròn nhàu nhĩ trên đầu gối, hai tay giơ cao quá đầu trong lúc nhân ảnh mơ hồ cứ mãi chập chờn của một Thiện Tâm Y đang băng bó vết thương đẫm máu bên mạn sườn của Hắc Y. Ban đầu tôi tưởng mình đang ở trong bệnh xá ở Tiểu Điện, nhưng không gian quá tăm tối và mờ nhạt nên không biết được chính xác.
Tôi cố không để ý hiện trạng của anh ta - mái tóc rối bù, những lằn xương ức tối màu trên ngực. Anh ta nhìn thật giống người thường, chỉ là một thiếu niên bị thương trong trận chiến, hoặc thậm chí một cuộc đấu tay đôi. Không phải một thiếu niên, tôi tự nhắc nhủ.
Anh ta nghiến chặt quai hàm trong lúc người Tâm Y hoàn tất công đoạn sơ cứu. Khi miệng vết thương đã được khâu lại, Hắc Y phẩy tay bảo cô ta lùi ra. Cô phân vân một thoáng rồi rời đi, tan biến vào hư không.
“Có điều này ta vẫn luôn thắc mắc,” anh ta nói. Không chào hỏi, không mào đầu.
Tôi chờ đợi.
“Cái đêm Baghra nói với cô dự định của ta, cái đêm cô chạy trốn khỏi Tiểu Điện, cô có do dự không?”
“Có.”
“Suốt những tháng ngày sau đó, cô có từng nghĩ đến chuyện quay lại không?”
“Có,” tôi thú thật.
“Nhưng cô không làm thế.”
Tôi biết mình nên rời đi. Tôi biết mình ít nhất nên im lặng, nhưng tôi đã quá rã rời, và ở cạnh anh ta mới thoải mái làm sao. “Không chỉ là những gì Baghra nói đêm đó. Ngài đã nói dối tôi. Đã làm tôi thất vọng. Đã… lôi kéo tôi.” Quyến rũ tôi, khiến tôi muốn ngài, khiến tôi chất vấn trái tim của chính mình.
“Ta cần lòng trung thành của cô, Alina. Ta cần cô ở bên ta vì những thứ hơn cả nghĩa vụ hay kính sợ.” Ngón tay anh ta chạm vào vùng da bị thương trước đó để kiểm tra. Chỉ còn chút sưng đỏ. “Có tin đồn rằng chàng hoàng tử Lantsov của cô đã bị phát hiện.”
Tôi lướt tới gần, cố giữ giọng thản nhiên. “Ở đâu?”
Anh ta ngẩng đầu, khóe môi cong lên thành nụ cười thảng hoặc. “Cô có thích hắn không?”
“Chuyện đó liên quan gì?”
“Sẽ khó hơn nếu cô thích người nào đó. Cô sẽ thương tiếc họ nhiều hơn.” Anh ta đã thương tiếc những ai rồi? Có người bạn nào không? Một người vợ? Anh ta đã cho phép ai thân cận đến vậy chưa?
“Nói ta nghe xem, Alina,” Hắc Y nói. “Hắn đã sở hữu cô chưa?”
“Sở hữu tôi? Như một bán đảo?”
“Không đỏ mặt. Không quay đi. Cô thay đổi nhiều quá. Người dò đường trung thành của cô thì sao? Cậu ta sẽ cuộn người nằm dưới bệ ngai vàng của cô chứ?”
Anh ta đang dồn ép, đang cổ chọc tức tôi. Thay vì lảng tránh, tôi nhích lại gần hơn. “Ngài đã giả làm Mal đêm đó để đến gặp tôi trong phòng ngủ của ngài. Có phải bởi vì ngài biết rằng tôi sẽ xua đuổi ngài không?”
Ngón tay anh ta siết chặt mép bàn, nhưng rồi anh ta nhún vai. “Cậu ta là người mà cô khao khát. Giờ thì sao?”
“Hết rồi.”
“Một học trò tài năng, nhưng nói dối thật tệ.”
“Sao ngài lại khinh miệt otkazat’sya đến thế?
“Không phải khinh miệt. Là thấu hiểu.”
“Đâu phải người thường cũng ngu ngốc và yếu đuối.”
“Họ rất dễ đoán,” anh ta bảo. “Dân chúng sẽ yêu quý cô trong một thời gian ngắn. Nhưng họ sẽ nghĩ gì khi vị vua anh minh của họ già đi rồi qua đời, trong khi cô vợ phù thủy của ngài vẫn trẻ trung? Khi tất cả những người biết về sự hy sinh của cô đã về với cát bụi, cô nghĩ mất bao lâu để con cháu họ trở mặt với cô?”
Lời anh ta nói khiến tôi rùng mình. Tôi vẫn chưa thể tưởng tượng ra cuộc sống đằng đẵng đang chờ trước mắt, vực sâu thăm thẳm của tận cùng ấy.
“Cô chưa bao giờ nghĩ đến, đúng không?” Hắc Y tiếp tục. “Cô sống trong một khoảnh khắc. Ta sống qua cả ngàn đời.” Không phải chúng ta là vạn vật sao?
Trong nháy mắt, anh ta vươn ra tóm lấy cổ tay tôi. Căn phòng bất chợt rõ ràng hơn. Anh ta kéo tôi lại gần, kẹp tôi vào giữa hai chân. Bàn tay còn lại của anh ta đè lên hông tôi, những ngón tay vững chắc ôm trọn đường cong nơi sống lưng.
“Đáng ra cô phải là đối trọng của ta, Alina. Cô là người duy nhất trên thế giới có thể cai trị cùng ta, người có thể kiểm soát sức mạnh của ta.”
“Và ai sẽ là đối trọng của tôi?” Câu chữ thoát ra trước khi tôi kịp suy nghĩ, phát biểu trần trụi về ý nghĩ đã ám ảnh tôi nhiều hơn cả khả năng Hỏa Điểu không tồn tại. “Nếu tôi cũng không hơn gì ngài thì sao? Nếu thay vì ngăn cản ngài, tôi lại trở thành một thảm họa khác thì sao?”
Anh ta chăm chú nhìn tôi một lúc. Anh ta luôn dõi theo tôi bằng cách này, như thể tôi là một phương trình không ăn khớp.
“Ta muốn cô biết tên ta,” anh ta nói. “Cái tên ta được đặt cho, không phải danh xưng ta tự nhận. Cô sẽ nghe nó chứ, Alina?”
Tôi có thể cảm nhận sức nặng từ chiếc nhẫn của Nikolai trên lòng bàn tay ở Guồng Quay Tơ. Tôi không cần phải đứng đây, trong vòng tay của Hắc Y. Tôi có thể biến mất khỏi kiềm giữ của anh ta, tỉnh thức trở lại và an toàn trong một căn phòng đá ẩn sau đỉnh núi. Nhưng tôi không muốn đi. Bất chấp tất cả. Tôi muốn nghe lời thì thầm tin cậy này.
“Được,” tôi thở hắt ra.
Một hồi lầu sau, anh ta cất tiếng, “Aleksander.”
Tiếng cười khẽ vụt khỏi miệng tôi. Anh ta nhướng mày, nét cười chực chờ trên môi. “Gì?”
“Nó… bình thường quá.” Một cái tên rất phổ biến, đối với đức vua lẫn thường dân. Tôi biết những hai Aleksander ở Keramzin, người thứ ba trong Thượng Quân. Một trong số họ đã chết tại Vực Tối.
Nụ cười của Hắc Y hiện rõ hơn và anh ta hất đầu sang bên. Tôi có chút đau lòng khi nhìn anh ta thế này. “Cô sẽ gọi tên ta chứ?” anh ta hỏi.
Tôi ngần ngại, cảm thấy nguy hiểm cận kề.
“Aleksander,” tôi thì thầm.
Nụ cười của anh ta nhạt đi, và đôi mắt xám dường như sáng lên.
“Một lần nữa,” anh ta nói.
“Aleksander.”
Anh ta ngả người về trước. Tôi nhận ra hơi thở của anh ta trên cổ, rồi môi anh ta áp sát vào vùng da ngay phía trên chiếc vòng, gần như một tiếng thở dài.
“Đừng,” tôi nói. Tôi lùi lại, nhưng anh ta ôm tôi chặt hơn. Tay anh ta đặt lên gáy của tôi, những ngón tay thon dài quấn quanh tóc tôi, đẩy tôi về phía trước. Tôi nhắm mắt.
“Để ta,” anh ta rủ rỉ nơi cuống họng của tôi. Gót chân anh ta móc vào chân tôi, kéo tôi lại gần hơn. Tôi cảm được đầu lưỡi nóng ấm của anh ta, cơ bắp rắn chắc bên dưới làn da trong lúc Hắc Y đưa tay tôi đặt lên thắt lưng của anh ta. “Chuyện này không có thật,” anh ta nói. “Để ta.”
Ham muốn mãnh liệt ùa đến, nhịp đập chậm rãi, mong chờ của khát khao mà không ai trong chúng tôi muốn có. Chúng tôi cô đơn trong thế giới, độc nhất vô nhị. Chúng tôi gắn kết với nhau bây giờ và mãi mãi.
Và điều đó chẳng còn nghĩa lý gì.
Tôi không thể quên những gì anh ta đã làm, và tôi không thể tha thứ tội lỗi của anh ta: một kẻ giết người. Một con quái vật. Một gã đàn ông đã hành hạ bạn của tôi và tàn sát những người tôi đã cố bảo vệ.
Tôi đẩy anh ta ra. “Nó là thật với tôi.”
Anh ta nheo mắt. “Ta mệt mỏi với trò chơi này rồi, Alina.”
Tôi ngạc nhiên với cơn giận chợt trào dâng trong người. “Mệt mỏi? Ngài lúc nào cũng đùa bỡn tôi. Ngài vẫn chưa chán trò này. Ngài chỉ tiếc rằng tôi không dễ bị lừa nữa.”
“Alina thông tuệ,” anh ta phỉ nhổ. “Một học trò tài năng. Ta mừng vì cô đã đến tối nay. Ta muốn chia sẻ chút tin tức.” Anh ta kéo chiếc áo đẫm máu qua khỏi đầu. “Ta sẽ tiến vào Vực Tối.”
“Cứ tự nhiên,” tôi nói. “Lũ volcra xứng đáng có được một mẩu thịt nữa của ngài.”
“Không đời nào.”
“Ngài mong rằng khẩu vị của chúng đã thay đổi? Hay lại thêm một sự điên loạn khác?”
“Ta không điên. Hỏi David xem cậu ta đã để lại những bí mật gì để ta khám phá ở cung điện.”
Tôi sững người.
“Một thuộc hạ thông tuệ khác,” Hắc Y nói. “Ta cũng sẽ giành lại cậu ta, khi tất cả kết thúc. Quả là một bộ não siêu phàm.”
“Ngài nói dối,” tôi buộc miệng.
Hắc Y mỉm cười, nhưng lần này vẻ lạnh lùng hiện rõ. Anh ta xô khỏi bàn và sải bước về phía tôi.
“Ta sẽ tiến vào Vực Tối, Alina, và ta sẽ cho Tây Ravka thấy ta có thể làm gì, kể cả khi vắng bóng Tiết Dương Sư. Và khi ta đã nghiền nát đồng minh duy nhất của Lantsov, ta sẽ săn đuổi cô như một con thú. Cô sẽ không còn chốn dung thân. Cô sẽ không thể yên bình.” Cả người anh ta như bao phủ lấy tôi, đôi mắt xám lóe lên. “Bay về với gã otkazat’sya của cô đi,” anh ta gầm gừ. “Giữ cậu ta thật chặt. Luật chơi sắp sửa thay đổi rồi.”
Hắc Y giơ tay, và Vết Cắt đâm xuyên tôi. Hình ảnh tôi tan vỡ, lao vút trở lại vào cơ thể và lạnh lẽo giật nảy người.
Tôi bấu chặt thân mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác bóng tối xuyên qua người vẫn phảng phất, nhưng tôi còn nguyên vẹn và lành lặn. Tôi luống cuống nhào khỏi giường, cố tìm lấy đèn lồng, rồi bỏ cuộc và dò dẫm xung quanh đến khi tìm được áo khoác và giày.
Tamar đang đứng gác ngoài cửa phòng tôi.
“David ngủ ở đâu?” Tôi hỏi.
“Ngay cuối hành lang với Adrik và Harshaw.”
“Mal và Tolya đang ngủ à?”
Cô ấy gật đầu.
“Đánh thức họ dậy.”
Cô ấy bước vào phòng của những cận vệ, và Mal lẫn Tolya bước ra ngoài cùng chúng tôi vài giây sau đó, họ tỉnh ngủ nhanh chóng đúng chất nhà binh, và mau mắn xỏ giày vào. Mal đem súng theo.
“Bồ không cần đến nó đâu,” tôi nói. “Ít nhất mình nghĩ là thế.”
Tôi nghĩ đến việc nhờ ai đó đến gọi Nikolai, nhưng trước tiên tôi muốn biết mình đang đối mặt với cái gì.
Chúng tôi chạy đến cuối hành lang, và khi đến cửa phòng David, Tamar gõ cửa một lần trước khi đẩy vào.
Có vẻ như Adrik và Harshaw đã bị đuổi ra đêm nay. Genya và David đương mơ màng chớp mắt nhìn chúng tôi từ bên dưới tấm chăn trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp.
Tôi chỉ về phía David. “Mặc đồ vào,” tôi nói. “Anh có hai phút.”
“Cái gì…” Genya cất tiếng.
“Cứ làm đi.”
Chúng tôi lách ra khỏi phòng để đợi.
Mal khẽ đằng hắng. “Tôi không ngạc nhiên mấy.”
Tamar khịt mũi. “Sau bài phát biểu trong phòng quân sự, đến tôi còn muốn đè anh ta ra mà.”
Giây lát sau, cánh cửa hé mở, và một David xốc xếch đi chân trần mời chúng tôi vào trong. Genya bắt chéo chân ngồi trên giường, mái tóc đỏ của cô chĩa tứ tung.
“Chuyện gì thế?” David hỏi. “Có gì xảy ra à?”
“Tôi nhận được thông tin rằng Hắc Y muốn dùng Vực Tối để chống lại Tây Ravka.”
“Nikolai biết…” Tamar bắt đầu.
Tôi giơ tay. “Tôi cần biết liệu việc đó có khả thi không.”
David lắc đầu. “Anh ta không thể làm thế mà không có cô. Anh ta cần tiến vào Hư Hải để mở rộng nó.”
“Anh ta nói là mình có thể. Anh ta nói là anh đã để lại những bí mật ở Tiểu Điện.”
“Gượm đã,” Genya cắt ngang. “Thông tin này lấy từ đâu?”
“Từ nhiều nguồn,” tôi đáp cụt lủn. “David, ý anh ta là sao?” Tôi không muốn tin rằng David đã phản bội mình, ít nhất là không phải cố ý.
David cau mày. “Khi chúng ta rời khỏi Os Alta, tôi có để lại mấy ghi chép cũ, nhưng chúng chả nguy hại gì mấy.”
“Bên trong viết những gì?” Tamar hỏi.
“Đủ thứ,” anh ta nói, ngón tay vân vê những nếp vải trên quần. “Thiết kế của những chiếc đĩa gương, một thấu kính để lọc bước sóng khác nhau của quang phổ, không có gì dùng được để thâm nhập Vực Tối. Nhưng…” Anh ta chợt xanh mặt.
“Còn gì nữa?”
“Nó chỉ là một ý tưởng…”
“Còn gì nữa?”
“Một sơ đồ thuyền nhỏ bằng thủy tinh mà Nikolai và tôi đã nghĩ ra.”
Tôi cau mày và liếc sang Mal, rồi những người khác. Họ đều trông bối rối như tôi. “Sao anh ta lại muốn có thuyền nhỏ bằng thủy tinh?”
“Cấu trúc được tạo ra để giữ lumiya”
Tôi nóng ruột vung tay. “Lumiya là gì?”
“Một biến thể của lửa dạng lỏng.”
Thánh thần ơi. “Ôi, David. Không phải chứ.” Lửa dạng lỏng là một trong những phát minh của Morozova. Nó nhớp nháp, bắt cháy, và tạo ra một ngọn lửa gần như vô phương dập tắt. Nó nguy hiểm đến mức Morozova đã xóa bỏ công thức chỉ vài giờ sau khi chế tạo.
“Không!” David giơ tay bào chữa. “Không, không. Cái này tốt hơn, an toàn hơn. Phản ứng chỉ tạo ra ánh sáng, không phải hơi nóng. Tôi nghĩ ra nó khi chúng tôi đang tìm cách cải thiện bom phát sáng để chống lại lũ nichevoʼya. Nó không thể đưa vào ứng dụng, nhưng tôi thích ý tưởng đó nên đã giữ nó cho… cho sau này.” Anh ta nhún vai ra chiều bất lực.
“Lửa cháy mà không có hơi nóng?”
“Chỉ là một nguồn sáng nhân tạo thôi.”
“Đủ để đẩy lùi bầy volcra?”
“Đúng, nhưng nó vô dụng với Hắc Y. Thời gian cháy của nó có giới hạn, và cô cần ánh sáng mặt trời để kích hoạt nó.”
“Nhiều không?”
“Ít lắm, đấy là vấn đề. Nó chỉ là một cách khuếch đại sức mạnh khác cho cô, như những chiếc đĩa. Nhưng trong Vực Tối không hề có một tia sáng, nên…”
Tôi đưa tay ra, và bóng tối lan tỏa khắp bốn bức tường.
Genya thét lên, và David rụt người lại trên giường. Tolya và Tamar với lấy vũ khí.
Tôi buông tay xuống, và những cái bóng trở lại hình dạng bình thường. Mọi người há hốc mồm nhìn tôi.
“Cô sở hữu sức mạnh của anh ta?” Genya thì thầm.
“Không. Chỉ một phần nhỏ thôi.” Mal nghĩ tôi đã lấy được nó từ Hắc Y. Có lẽ Hắc Y cũng đã lấy được thứ gì đó từ tôi.
“Cô đã khiến bóng tối nhảy vọt lên khi chúng ta ở trong Kettle bằng cách này,” Tolya lên tiếng.
Tôi gật đầu.
Tamar chọt tay vào người Mal. “Cậu đã nói dối chúng tôi.”
“Tôi giữ bí mật cho cô ấy,” Mal nói. “Các người cũng sẽ làm thế thôi.”
Cô ấy khoanh tay. Tolya đặt một bàn tay to bè lên vai cô. Cả hai đều có vẻ khó chịu, nhưng không hoảng sợ như tôi nghĩ.
“Mọi người hiểu chứ,” tôi nói. “Nếu Hắc Y nắm trong tay dù chỉ chút tàn dư từ năng lực của tôi…”
“Thế đã đủ để ngăn chặn bầy volcra chưa?” Genya hỏi.
“Không,” tôi đáp. “Tôi không nghĩ vậy.” Tôi cần một bộ khuếch đại trước khi có thể triệu hồi đủ ánh sáng để an toàn bước vào Vực Tối. Dĩ nhiên, không gì bảo đảm rằng Hắc Y đã không lấy đi nhiều sức mạnh từ tôi hơn khi chúng tôi đối mặt nhau trong nhà thờ. Dẫu vậy, nếu thật sự có khả năng điều khiển ánh sáng thì anh ta đã hành động từ sớm rồi.
“Chuyện đó không quan trọng,” David rầu rĩ nói. “Anh ta chỉ cần đủ ánh sáng để kích hoạt lumiya một khi ở trong Vực Tối.”
“Vô vàn nguồn sáng bảo vệ,” Mal tiếp tục. “Một con tàu vũ trang đầy đủ chở Grisha và quân lính…”
Tamar lắc đầu. “Đối với cả Hắc Y mà nói, nó vẫn rất mạo hiểm.”
Nhưng Tolya trả lời cô ấy bằng ý nghĩ của chính tôi. “Mọi người quên mất lũ nichevo’ya rồi.”
“Quân đoàn bóng tối đấu với volcra?” Genya thốt lên đầy kinh hãi.
“Thánh thần ơi,” Tamar rủa. “Cô ủng hộ bên nào?”
“Vấn đề luôn là cách thức ngăn chặn,” David giải thích. “Lumiya ăn mòn tất cả. Vật liệu thích hợp duy nhất là thủy tinh, nhưng nó lại phát sinh thêm vấn đề về kỹ thuật. Nikolai và tôi chưa bao giờ giải quyết được chúng. Ý tưởng ấy chỉ… để cho vui.”
Nếu Hắc Y chưa tìm ra giải pháp cho những vấn đề đó, thì tương lai anh ta sẽ làm được.
Cô sẽ không còn chốn dung thân. Cô sẽ không thể yên bình.
Tôi gục đầu vào tay. Anh ta sẽ tàn phá Tây Ravka. Và sau đó, sẽ không quốc gia nào dám đứng về phía tôi hoặc Nikolai.