← Quay lại trang sách

Chương 10

Nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi ở cuối một cái bàn trong bếp, những ly trà rỗng không đặt trước mặt. Genya đã biến mất, nhưng David vẫn ở lại, cúi đầu trên một đống giấy vẽ trong lúc cố tái tạo sơ đồ thuyền nhỏ bằng thủy tinh và công thức của lumiya bằng trí nhớ. Dù tốt hay xấu, tôi quyết không tin rằng anh ta đã cố tình giúp đỡ Hắc Y. Tội của David là sự khao khát tri thức, không phải sức mạnh.

Phần còn lại của Guồng Quay Tơ vắng vẻ và lặng im, hầu hết binh sĩ và Grisha lang thang vẫn còn ngủ. Bất chấp việc bị kéo ra khỏi giường vào giữa đêm, Nikolai trông vẫn khá tỉnh táo, kể cả khi gã chỉ khoác vội áo choàng màu xanh rêu bên ngoài áo ngủ và quần dài.

Không mất nhiều thời gian để gã nắm rõ những thông tin mà tôi đã biết, và tôi không ngạc nhiên trước câu hỏi đầu tiên thoát ra khỏi miệng gã.

“Cô biết chuyện này bao lâu rồi?” gã nói. “Sao cô không nói với ta sớm hơn?”

“Một tiếng, có lẽ ít hơn. Tôi chỉ đợi để xác nhận thông tin với David.”

“Điều đó không thể nào…”

“Nghe không có thật nhỉ,” tôi nhẹ nhàng chỉnh lại. “Nikolai…” Ruột gan tôi quặn lại. Tôi liếc nhìn Mal. Tôi vẫn chưa quên phản ứng của cậu ấy khi tôi cuối cùng cũng thú thật rằng mình luôn nhìn thấy hình ảnh của Hắc Y. Và lần này còn tệ hơn thế nhiều, vì tôi đã tìm đến anh ta. “Tôi đã nghe được từ chính miệng Hắc Y. Anh ta đã nói với tôi.”

“Ta xin lỗi?”

“Tôi có thể đến thăm anh ta, như một dạng ảo ảnh. Tôi… tôi đã đi tìm anh ta.”

Một khoảng im lặng. “Cô có thể theo dõi hắn?”

“Không hẳn.” Tôi cố giảng thích cách những căn phòng hiện ra trước tôi, cách anh ta xuất hiện. “Tôi không thể nghe thấy những người khác hoặc thật sự nhìn thấy họ nếu không ở cạnh hoặc chạm vào anh ta. Giống như anh ta là tồn tại hữu hình duy nhất.”

Từng đầu ngón tay của Nikolai gõ nhịp trên mặt bàn. “Nhưng chúng ta có thể thử thăm dò tin tức,” gã nói, chất giọng hào hứng thấy rõ, “thậm chí cho hắn thông tin giả.” Tôi chớp mắt. Nhanh thật, chưa gì Nikolai đã bắt đầu đề ra chiến lược. Đáng ra giờ này tôi phải quen với điều đó rồi. “Cô có thể làm thế với những Grisha khác không? Kiểu xâm nhập vào đầu họ ấy?”

“Tôi không nghĩ thế. Hắc Y và tôi… gắn kết với nhau. Có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi như vậy.”

“Ta phải cảnh báo cho Tây Ravka,” gã nói. “Họ cần phải di tản khỏi khu vực ở sát mép Vực Tối.” Nikolai đưa tay xoa mặt. Đấy là kẽ nứt đầu tiên tôi nhìn thấy trên vẻ ngoài tự tin của gã.

“Họ sẽ không tiếp tục liên minh, đúng không?” Mal hỏi.

“Ta nghĩ là không. Tiến hành phong tỏa là hành động nguyện ý của họ khi nghĩ rằng mình đã an toàn khỏi sự báo thù từ Hắc Y.”

“Nếu họ đầu hàng,” Tamar thắc mắc, “liệu Hắc Y vẫn sẽ hành quân chứ?”

“Đây không chỉ là vấn đề về rào chắn,” tôi nói. “Đây là về chuyện cách ly chúng ta, bảo đảm rằng chúng ta không còn chỗ trốn. Và về sức mạnh. Anh ta muốn thao túng Vực Tối. Luôn luôn thế.” Tôi ngăn mình chạm vào phần cổ tay trống trải. “Đấy là một sự thúc ép.”

“Anh có thể kêu gọi khoảng bao nhiêu người?” Mal hỏi Nikolai.

“Tính tất cả? Chúng ta có thể tập hợp một đội quân khoảng chừng năm ngàn người. Họ rải rác trong khắp các nhà tù ở phía tây bắc, nên vấn đề là làm sao huy động, nhưng ta nghĩ chuyện này có thể được giải quyết.

Chúng ta cũng có lý do để nghi ngờ một vài quân dân. Đã có vài vụ đào ngũ quy mô lớn tại căn cứ ở Poliznaya và tiền tuyến phía bắc lẫn nam.”

“Nhóm Soldat Sol thì sao?” Tolya hỏi. “Họ sẽ chiến đấu. Tôi biết họ sẽ hy sinh vì Alina. Họ đã từng làm thế trước đây.” Tôi xoa xoa cánh tay, nghĩ đến nhiều người bỏ mạng hơn, đến khuôn mặt rạng rỡ tột độ của Ruby được đánh dấu bằng hình xăm mặt trời.

Nikolai cau mày. “Nhưng chúng ta có thể nhờ cậy lão Tư Tế không?” lão linh mục đóng một vai trò quan trọng trong cuộc bạo loạn đã suýt lật đổ cha Nikolai, và không như Genya, lão chẳng phải một kẻ hầu bị lạm dụng bởi Đức vua. Lão là một quân sư được tín nhiệm. “Chính xác thì lão muốn gì?”

“Tôi nghĩ lão muốn tồn tại,” tôi đáp. “Tôi không nghĩ lão sẽ liều mạng đối đầu trực tiếp với Hắc Y trừ khi biết chắc kết quả.”

“Chúng ta cần thêm người,” Nikolai thú thật.

Cơn đau bắt đầu nhói lên gần thái dương bên phải của tôi. “Tôi không thích điều này,” tôi nói. “Không thích một chút nào. Anh đang nói về chuyện ném xác hàng ngàn người vào bầy nichevoʼya. Hậu quả sẽ rất khó lường.”

“Cô biết là ta sẽ ở ngay đó với họ,” Nikolai chống trả.

“Nghĩa là tôi có thể thêm anh vào danh sách người chết.”

“Nếu Hắc Y dùng Vực Tối để cắt đứt chúng ta khỏi bất kì đồng minh khả dĩ nào, thì Ravka sẽ là của hắn. Hắn sẽ chỉ mạnh hơn, củng cố quân đội vững vàng hơn. Ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Anh đã thấy những gì bọn quái vật ấy đã làm ở Tiểu Điện…”

“Chính miệng cô cũng nói hắn sẽ không dừng lại. Hắn cần sử dụng sức mạnh, và càng sử dụng nó, hắn lại càng khao khát nhiều hơn. Đây có thể là cơ hội duy nhất để đánh bại hắn. Hơn nữa, nghe nói Oretseve đây là một người dò đường tài ba. Nếu cậu ấy tìm ra Hỏa Điểu, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ may.”

“Và nếu cậu ấy không thể?”

Nikolai nhún vai. “Chúng ta diện bộ đồ đẹp nhất và chết như những người hùng.”

Hừng đông dần ló dạng khi chúng tôi bàn xong chi tiết cho những dự định tiếp theo. Chim Bói Cá đã quay lại, và Nikolai cho nó rời cảng ngay lập tức với một nhóm thủy thủ mới cùng lời cảnh báo gửi đến hội đồng thương gia ở Tây Ravka rằng Hắc Y có thể đang lên kế hoạch tấn công.

Thuyền cũng đem về lời mời gặp mặt gã và Tiết Dương Sư ở nước trung lập Kerch. Thật nguy hiểm nếu Nikolai và tôi bị bắt giữ ở vùng đất sắp có thể trở thành lãnh thổ của kẻ thù. Tàu Bồ Nông đã cập bến và sắp sửa ra khơi đến Keramzin mà không có chúng tôi. Tôi không chắc rằng mình thấy nuối tiếc hay nhẹ nhõm khi không thể đi cùng mọi người tới cô nhi viện nữa, nhưng cả bọn không có thời gian đi đường vòng. Ngày mai Mal và đội của cậu sẽ đến Sikurzoi trên Con Vạc, và một tuần sau tôi mới được gặp họ. Chúng tôi sẽ bám sát kế hoạch và mong là Hắc Y không hành động trước.

Còn nhiều thứ để bàn hơn, nhưng Nikolai có thư để viết, và tôi cần nói chuyện với Baghra. Đã hết giờ học rồi.

Tôi tìm thấy bà trong căn nhà gỗ u tối ấy, lửa đã sớm thắp lên, căn phòng nóng không chịu được. Misha vừa đem bữa sáng đến. Tôi chờ đợi trong lúc bà ăn món bột kiểu mạch hấp và nhấp từng ngụm hồng trà đắng ngắt. Khi bà xong bữa, Misha giở sách ra để bắt đầu đọc, nhưng Baghra nhanh chóng bảo nó im lặng.

“Đem khay lên đi,” bà nói. “Thánh nữ bé nhỏ đây có vài điều khó nghĩ. Nếu chúng ta bắt cô ta chờ lâu hơn, có khi cô ta sẽ nhảy khỏi ghế và lay người ta thật mạnh.”

Bà già đáng sợ này. Không gì có thể qua mắt bà ta sao?

Misha nhấc khay thức ăn lên. Rồi nó chần chừ, nhấp nhổm trên hai chân. “Con có phải quay lại ngay không ạ?”

“Đừng ngoe nguẩy như giòi nữa,” Baghra quát, và Misha cứng người. Bà phẩy tay. “Đi đi, đồ vô dụng, nhưng đừng trễ bữa trưa của ta đấy.”

Nó chạy phắt ra ngoài, chén dĩa kêu lạch cạch, và đá sập cửa sau lưng.

“Là lỗi của cô,” Baghra than phiền. “Nó chẳng bao giờ ở yên được nữa.”

“Nó là một đứa trẻ. Bọn chúng nào biết ở yên là gì.” Tôi thầm nhắc mình phải nhờ người tiếp tục dạy Misha đánh kiếm trong lúc chúng tôi vắng mặt.

Bahgra nhăn nhó rồi nhích lại gần lò lửa hơn, bà kéo áo lông sát vào người. “Nào,” bà nói, “chỉ còn hai chúng ta. Cô muốn biết gì? Hay cô muốn ngồi đó cắn lưỡi thêm một tiếng nữa?”

Tôi không biết phải mở lời thế nào. “Baghra…”

“Hoặc nói thẳng ra hoặc để ta đi ngủ.”

“Hắc Y có thể đã tìm ra cách tiến vào Vực Tối mà không cần đến tôi. Anh ta sẽ sử dụng nó như một loại vũ khí. Chúng tôi cần bất kì thông tin gì bà có thể cung cấp.”

“Lúc nào cũng là câu hỏi đó.”

“Khi tôi hỏi bà có khi nào Morozova đã bỏ dở chu trình kiến tạo những bộ khuếch đại, bà đã nói đấy không phải cung cách của ông ta. Bà biết ông ta sao?”

“Chúng ta xong rồi, cô gái,” bà nói, quay lại với đống lửa. “Cô đã phí cả buổi sáng rồi.”

“Bà từng bảo tôi rằng bà mong một sự cứu rỗi cho con trai bà. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tôi ngăn anh ta.”

“À, thế bây giờ cô muốn cứu con trai ta sao? Cô thật rộng lượng.”

Tôi hít một hơi sâu.

“Aleksander,” tôi thì thầm. Bà khựng lại. “Tên thật của anh ta là Aleksander. Và nếu anh ta tiến thêm một bước, anh ta sẽ lạc lối mãi mãi. Có thể là tất cả chúng ta.”

“Cái tên đó…” Baghra ngả người ra sau ghế. “Chỉ có nó mới nói cho cô biết. Khi nào?”

Tôi chưa bao giờ nói về những ảo ảnh với Baghra, và tôi không nghĩ mình muốn đề cập đến nó bây giờ. Thay vào đó, tôi lặp lại câu hỏi. “Baghra, bà biết Morozova sao?”

Bà ấy im lặng một lúc lâu, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng lách tách của lửa. Cuối cùng, bà cất tiếng, “Biết rõ như bao người.”

Dù tôi đã ngờ đến trường hợp này, sự thật vẫn khó mà tin được. Tôi đã thấy chữ viết tay của Morozova, đã đeo bộ khuếch đại của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ có vẻ gì là thật. Ông ta là một vị Thánh với hào quang bằng vàng, một truyền thuyết thay vì người thường.

“Có một chai kvas trên kệ ở trong góc,” bà nói, “nó nằm ngoài tầm với của Misha. Đem rượu và một chiếc ly đến đây.”

Còn quá sớm để uống kvas, nhưng tôi không phản đối. Tôi đem chai rượu đến và rót cho bà.

Bà nhấp một ngụm lớn rồi chép miệng. “Đức vua mới không hà tiện nhỉ?” Bà thở dài rồi ngồi lại ngay ngắn. “Được rồi, vị thánh bé nhỏ, vì cô muốn biết về Morozova và những bộ khuếch đại quý giá của ông ta, ta sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện - Câu chuyện ta thường kể cho một thằng bé với mái tóc đen, một thằng bé ít nói rất hiếm khi mỉm cười, nó lắng nghe chăm chú hơn ta nghĩ. Một thằng bé với một cái tên chứ không phải danh hiệu.”

Dưới ánh lửa, bóng tối sâu hoắm trong mắt bà dường như chuyển mình nhấp nháy.

“Morozova là một Thợ Rèn Xương, một trong những Sáng Chế Gia vĩ đại nhất từng tồn tại, và một người đàn ông dám thách thức những giới hạn của sức mạnh Grisha, nhưng ông cũng là một người đàn ông có vợ con. Bà ấy là otkazat’sya, và dù bà ấy yêu ông, bà vẫn không hiểu được ông.”

Tôi nghĩ về cách Hắc Y nói về otkazat’sya, tiên đoán của anh ta về Mal và cách người dân Ravka sẽ đối đãi tôi. Anh ta đã học được những điều đó từ Baghra sao?

“Ông ta cũng yêu vợ,” bà tiếp tục. “Ít nhất, ta nghĩ thế. Nhưng nó không đủ để ông ngừng những nghiên cứu của mình. Không thể giảm đi khao khát luôn thúc đẩy ông. Đấy là tai ương từ sức mạnh của Grisha. Cô biết rõ điều đó, vị thánh bé nhỏ ạ.”

“Họ mất một năm trời ở Tsibeya để săn con hươu đực, hai năm rong ruổi trên Xương Đạo để tìm Hải Long. Hai thành tựu xuất sắc của Thợ Rèn Xương. Hai bước đầu tiên trong kế hoạch vĩ đại của ông. Nhưng khi người vợ mang thai, họ dừng chân tại một thị trấn nhỏ, nơi mà Morozoya có thể tiếp tục thí nghiệm của mình và nghĩ xem con vật nào sẽ trở thành bộ khuếch đại thứ ba.

“Họ không có nhiều tiền. Khi dời mắt được khỏi những nghiên cứu, ông ta kiếm sống bằng nghề thợ mộc, và dân làng thi thoảng đến tìm ông để chữa thương và trị bệnh…”

“Ông ta là Thiện Tâm Y sao?” Tôi hỏi. “Tôi tưởng ông là một Sáng Chế Gia.”

“Morozova không tách biệt rõ ràng như thế. Thời đó rất ít Grisha nghĩ như vậy. Ông tin rằng nếu kiểm soát được khoa học thì mọi thứ đều khả dĩ. Và nó thường xuyên như thế, với ông.” Không phải chúng ta là vạn vật sao?

“Thái độ của người trong thị trấn đối với Morozova và gia đình ông là một sự kết hợp giữa thương hại và nghi ngờ. Vợ ông mặc những tấm áo rách rưới, và con ông… không mấy ai nhìn thấy. Mẹ của con bé giữ nó ở trong nhà và những cánh đồng xung quanh. Cô biết đấy, con bé bắt đầu thể hiện năng lực từ rất sớm, và nó không giống với bất kì thứ gì trên đời.” Baghra nhấp thêm một ngụm kvas. “Nó có thể triệu hồi bóng tối.”

Ngôn từ lơ lửng giữa nóng bức, ý nghĩa của chúng dần rõ ràng hơn. “Là bà?” Tôi thở hắt ra. “Vậy Hắc Y…”

“Ta là con gái của Morozova, và Hắc Y là hậu duệ cuối cùng của dòng tộc.” Bà uống cạn ly rượu. “Mẹ của ta sợ hãi ta. Bà khăng khăng rằng sức mạnh của ta là một thứ kinh tởm, sản phẩm từ những thí nghiệm của cha. Và có lẽ bà đã đúng. Đùa giỡn với merzost, chà, kết quả chưa bao giờ như những gì chúng ta mong đợi. Bà ghét phải ôm ta, không thể chịu được khi phải ở chung phòng với ta. Chỉ đến khi sinh đứa thứ hai bà mới trở lại như cũ. Lại một cô con gái, một người bình thường như bà, vô năng và xinh đẹp. Bà yêu thương nó biết nhường nào!”

Đã bao năm trôi qua, một trăm năm, có thể một ngàn năm. Nhưng tôi nhận ra tổn thương trong giọng của bà, nỗi chua cay của cảm giác bị chối bỏ và coi thường.

“Cha ta đã sẵn sàng rời đi để săn Hỏa Điểu. Ta chỉ là một con bé, nhưng ta đã năn nỉ ông đưa ta theo. Ta cố khiến mình hữu dụng, nhưng tất cả những gì ta làm chỉ là chọc giận ông, cuối cùng ông cấm ta đến xưởng làm việc.”

Bà gõ lên bàn, và tôi lại rót đầy ly cho bà.

“Rồi một ngày nọ, Morozova phải rời khỏi ghế làm việc. Ông bị gọi đến bãi cỏ sau nhà bởi tiếng hét của mẹ ta. Ta đang chơi búp bê và em gái ta đã rên rỉ và gào khóc và giậm đôi chân bé xíu tới khi mẹ bắt ta phải đưa cho nó món đồ chơi yêu thích của mình, một con thiên nga bằng gỗ do cha đẽo thành trong một phút giây hiếm hoi ông chú ý tới ta. Cánh của nó chi tiết đến mức như phủ đầy lông tơ và đôi màng chân hoàn hảo để giữ nó thăng bằng trên mặt nước. Em gái ta mới cầm nó chưa được một phút thì nó bẻ gãy cái cổ mảnh dẻ của con thiên nga. Hãy nhớ, nếu cô có thể, rằng ta chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ cô độc, với những của báu vô cùng ít ỏi của mình.” Bà nâng ly nhưng không uống. “Ta vung tay về phía em gái mình. Cùng Vết Cắt. Ta đã chém nó làm đôi.”

Tôi cố không tưởng tượng, nhưng hình ảnh hiện lên rõ ràng trong tâm trí, một cánh đồng lấm bùn, một con bé tóc đen, món đồ chơi yêu thích vỡ vụn. Nó sẽ quấy khóc, như bao đứa trẻ khác. Nhưng nó không phải một đứa trẻ bình thường.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Sau cùng tôi thì thầm.

“Dân làng chạy đến. Họ giữ mẹ ta lại để bà không tóm lấy ta. Họ không thể hiểu điều bà đang nói. Làm sao một cô bé lại có thể làm thế? Khi cha đến nơi, mục sư đã bắt đầu cầu nguyện trước xác chết của em gái ta. Không nói tiếng nào, Morozova quỳ xuống bên cạnh nó và bắt tay vào việc. Dân làng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ cảm nhận được sức mạnh kéo tới.”

“Ông ta có cứu được con bé không?”

“Có,” Baghra đơn giản đáp. “Ông là một Thiện Tâm Y giỏi, và ông vận dụng tất cả kỹ năng của mình để hồi sinh nó - yếu ớt, ho hen, sứt sẹo, nhưng còn sống.”

Tôi từng đọc qua vô số phiên bản sự tử vì đạo của thánh Ilya. Chi tiết cầu chuyện đã bị bóp méo theo thời gian: Ông đã chữa lành con của mình, không phải một kẻ lạ. Một đứa con gái, không phải con trai. Nhưng tôi đoán điều duy nhất không thay đổi là đoạn kết, và tôi rùng mình trước ý nghĩ về chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.

“Nó quá hãi hùng,” Baghra nói. “Dân làng đã biết cái chết trông thế nào - đứa trẻ đó đáng lẽ phải chết. Có lẽ họ cũng thấy oán hận. Họ đã mất bao nhiêu người thân vì tật bệnh hay thương tích từ khi Morozova đến thị trấn? Ông ta có thể cứu bao nhiêu người? Có thể thứ thúc đẩy họ không phải là nỗi sợ hay đạo đức mà còn là phẫn nộ. Họ xích ông ta - và em gái ta, một đứa bé đáng lẽ ra phải chết. Không ai bênh vực cha ta, không ai lên tiếng che chở em gái ta. Gia đình ta ở ngoài lề cuộc sống họ, và chúng ta không có bạn bè. Họ lôi cha ta đến bờ sông. Em gái ta được vác đi. Nó chỉ vừa mới tập đi và không thể đứng vững với xiềng xích.”

Tôi siết chặt nắm đấm. Tôi không muốn nghe phần còn lại.

“Mẹ ta than khóc và van xin, còn ta gào thét và chống cự muốn thoát khỏi tay những người hàng xóm xa lạ, họ xô Morozova và con gái nhỏ của ông ta xuống cầu, và chúng ta nhìn cả hai biến mất dưới làn nước, bị nhấn chìm bởi sức nặng của gông cùm bằng sắt.” Baghra uống hết ly rượu và lật úp nó lên bàn. “Ta không bao giờ nhìn thấy cha và em gái mình lần nữa.”

Chúng tôi ngồi yên lặng trong lúc tôi cố xâu chuỗi những điều bà ấy muốn ám chỉ. Tôi không thấy nước mắt trên má Baghra. Đến nỗi tiếc thương cũng già đi, tôi tự nhủ. Nhưng tôi không nghĩ một nỗi đau như thế sẽ hoàn toàn phai mờ. Nỗi sầu khổ cũng có cuộc sống riêng của nó, có nguồn dinh dưỡng nuôi dưỡng nó.

“Baghra,” tôi hỏi tới, tự thấy mình cũng nhẫn tâm, “nếu Morozova đã chết…”

“Ta chưa bao giờ nói ông đã chết. Đấy là lần cuối cùng ta nhìn thấy ông. Nhưng ông là một Grisha với quyền năng bao la. Rất có thể ông đã sống sót sau cú ngã.”

“Khi bị xích?”

“Ông là Sáng Chế Gia vĩ đại nhất từng tồn tại. Để giữ được ông cần nhiều thứ hơn thép của otkazat’sya”

“Và bà tin rằng ông đã tiếp tục chế tạo bộ khuếch đại thứ ba?”

“Công việc là cuộc sống của ông,” bà nói, và nỗi cay đắng của đứa trẻ bị ruồng bỏ len lỏi trong ngôn từ. “Nếu ông ta còn một hơi thở nào trong cơ thể, ông sẽ không ngừng tìm kiếm Hỏa Điểu. Còn cô?”

“Tôi cũng vậy,” tôi thú thật. Hỏa Điểu đã trở thành ám ảnh của riêng tôi, một mối dây cưỡng bách liên kết tôi với Morozova qua hàng thế kỷ. Ông vẫn còn sống ư? Baghra có vẻ tin vào điều đó. Còn em gái bà thì sao? Nếu Morozova đã cứu được chính mình, liệu ông có giải cứu con gái khỏi vây hãm của dòng sông và dùng năng lực của mình để hồi sinh con bé một lần nữa? Ý nghĩ ấy khiến tôi run rẩy. Tôi muốn ghì chặt lấy nó, giữ nó trong tay, nhưng vẫn còn nhiều thứ tôi cần biết. “Dân làng đã làm gì bà?”

Tiếng khành khạch chua ngoa của bà luồn lách khắp phòng, khiến lông tay tôi dựng đứng cả lên. “Nếu khôn ngoan, họ đã ném ta xuống sông. Thay vào đó họ đuổi mẹ và ta khỏi thị trấn và bỏ chúng ta lại giữa rừng. Mẹ ta vô dụng. Bà bứt tóc rồi khóc gào cho đến khi ngã bệnh. Cuối cùng, bà nằm một chỗ và không thèm ngồi dậy, không cần biết ta nức nở gọi tên bà thế nào. Ta đã ở với bà lâu nhất có thể. Ta cố nhóm lửa để giữ ấm cho bà, nhưng ta không biết cách.” Bà nhún vai. “Ta đói cồn cào. Dần dà, ta bỏ mặc bà rồi đi lang thang, mê sảng và dơ bẩn, cho tới khi đến một nông trại. Họ cưu mang ta và tập hợp một nhóm tìm kiếm, nhưng ta không thể nhớ đường về với mẹ. Ai biết được, có khi bà đã chết đói trong rừng cũng nên.”

Tôi im lặng, chờ đợi, bắt đầu thấy thèm ngụm kvas.

“Ravka ngày xưa rất khác. Grisha không có chốn dung thân. Những kẻ mang năng lực như chúng ta đều có chung kết cuộc như cha ta. Ta che giấu sức mạnh của bản thân. Ta lần theo những câu chuyện phù thủy và thánh thần và tìm ra vùng đất bí mật nơi Grisha nghiên cứu thuật Điều Nhiên. Ta học tất cả những gì có thể. Và khi thời cơ đến, ta truyền dạy chúng cho con trai ta.”

“Nhưng cha của anh ta thì sao?”

Baghra lại bật cười cay nghiệt. “Cô còn muốn nghe một câu chuyện tình ư? Không có gì hết. Ta muốn một đứa con, nên ta tìm đến Grisha quyền năng nhất có thể. Anh ta là một Độc Tâm Y. Ta thậm chí còn không nhớ tên anh ta.”

Trong phút chốc, tôi thoáng nhìn thấy cô gái can trường thuở nào, dũng cảm và hoang dại, một Grisha sở hữu năng lực siêu việt. Rồi bà thở dài và trở người trên ghế, và ảo ảnh biến mất, thay vào đó là một cụ bà già cỗi khom lưng bên bếp lửa.

“Con trai ta không… Hồi đầu rất tốt. Chúng ta chuyển nhà từ nơi này đến nơi khác, chúng ta thấy được cách đồng loại mình tồn tại, cách họ bị nghi ngờ, cuộc đời thứ hai họ phải sống trong bí mật và e sợ. Nó đã thề rằng sẽ có ngày chúng ta được an toàn, rằng năng lực của Grisha sẽ là một thứ quý giá được thèm muốn, một thứ được cả đất nước trân trọng. Chúng ta sẽ là người Ravka, không chỉ là Grisha. Giấc mơ ấy đã gieo mầm cho Hạ Quân. Một giấc mơ tuyệt vời. Giá như ta biết…”

Bà lắc đầu. “Ta đã cho nó kiêu hãnh. Ta chất đầy vai nó với tham vọng, nhưng điều tồi tệ nhất là đã làm chính là cố gắng bảo vệ nó. Cô phải hiểu, đến cả đồng loại còn xua đuổi chúng ta, dè chừng trước sức mạnh kì lạ của cả hai.”

Không có người nào giống như chúng ta đâu.

“Ta chưa bao giờ muốn nó cảm thấy như ta lúc còn nhỏ,” Baghra nói. “Nên ta đã dạy nó rằng không ai sánh bằng nó, nó sinh ra không phải để khuất phục trước bất kì ai. Ta muốn nó cứng rắn, muốn nó mạnh mẽ. Ta dạy nó bài học cha mẹ ta đã dạy: không dựa dẫm vào ai. Và tình yêu - mỏng manh, chớp nhoáng và trần tục - không là gì so với quyền uy. Nó là một đứa trẻ thông minh. Nó học quá giỏi.”

Baghra vươn tay ra. Bà nắm lấy cổ tay tôi, chính xác đến không ngờ. “Gạt bỏ ham muốn của cô đi, Alina. Hãy làm những gì Morozova và con trai ta đã không thể và bỏ cuộc đi.”

Hai má tôi ướt đẫm nước mắt. Tôi đau cho bà. Tôi đau cho con trai bà. Nhưng dù thế, tôi vẫn biết câu trả lời của mình là gì.

“Tôi không thể.”

“Thế nào là vô hạn?” bà vặn hỏi.

Tôi nhớ đoạn ấy rất rõ. “Chính là vũ trụ và lòng tham của con người” tôi trích dẫn câu trả lời.

“Cô có thể không vượt qua được sự hy sinh mà merzost yêu cầu. Cô đã nếm trải mùi vị của quyền năng một lần, và nó suýt đã giết chết cô.”

“Tôi phải thử.”

Baghra lắc đầu. “Con bé ngu ngốc,” bà nói, nhưng giọng bà buồn tênh, như thể bà đang rầy la một con bé khác, từ rất lâu về trước, lạc lối và thừa thãi, bị thúc đẩy bởi đớn đau và sợ hãi.

“Những ghi chép…”

“Nhiều năm sau, ta quay lại ngôi làng ngày xưa. Ta không chắc mình sẽ tìm thấy gì. Xưởng làm việc của cha ta đã biến mất từ lâu, nhưng những ghi chép của ông vẫn còn đó, cất giấu kỹ càng trong cùng hốc tường trên trần nhà cũ kỹ.” Bà khịt mũi mỉa mai. “Bọn họ đã xây nhà thờ trên mảnh đất đó.”

Tôi ngần ngại, rồi hỏi, “Nếu Morozova còn sống, ông ta giờ thế nào?”

“Có lẽ ông đã tự sát. Đấy là cách hầu hết những Grisha với năng lực vĩ đại qua đời.”

Tôi ngồi lại kinh ngạc. “Tại sao?”

“Cô nghĩ ta chưa bao giờ tính đến chuyện đó sao? Con trai ta cũng vậy? Những người yêu già đi. Con cái qua đời. Những vương triều trỗi dậy rồi sụp đổ, và chúng ta vẫn sống. Có thể Morozova vẫn đang lang thang đâu đó, già cỗi và cay đắng hơn ta. Hoặc có thể ông đã sử dụng năng lực lên chính bản thân và chấm dứt tất cả. Đơn giản vậy thôi. Tương đồng kêu gọi tương đồng. Nếu không…” Bà khúc khích lần nữa, giọng cười khô khốc và run rẩy. “Cô nên cảnh báo hoàng tử của mình. Nếu nó thật sự nghĩ một viên đạn sẽ ngăn được Grisha sở hữu ba bộ khuếch đại thì nó lầm to rồi.”

Tôi rùng mình. Liệu tôi có đủ can đảm để tự sát khi đến bước đường cùng không? Nếu tôi hợp đủ những bộ khuếch đại, tôi có thể tiêu diệt Vực Tối, nhưng vẫn có thể tạo ra thứ gì khác tệ hơn thay thế. Và khi đối mặt với Hắc Y, dù tôi dám cả gan dùng merzost để triệu tập đội quân ánh sáng, thì nó có đủ để kết liễu anh ta không?

“Baghra,” tôi thận trọng hỏi, “Làm thế nào để giết một Grisha với năng lực như thế?”

Baghra gõ lên phần da trần trên cổ tay tôi, phần da trần mà bộ khuếch đại thứ ba có thể yên vị chỉ sau vài ngày. “Thánh nữ bé nhỏ,” bà thì thầm. “Vị thánh tử vì đạo bé nhỏ. Ta mong chúng ta sẽ tìm ra.”

Tôi dành phần còn lại của buổi trưa để viết một lá thư cầu viện trợ đến lão Tư Tế. Công văn sẽ được để dưới bệ thờ trong Nhà thờ Thánh Lukin ở Vernost, mong rằng nó sẽ đến được Giáo Hội Trắng thông qua mạng lưới tín đồ. Chúng tôi dùng loại mật mã mà Tolya và Tamar học được từ khoảng thời gian tập cùng nhóm Soldat Sol, nên nếu tin nhắn rơi vào tay của Hắc Y, anh ta sẽ không giải mã được nội dung chỉ trong vòng hơn hai tuần, Mal và tôi sẽ đợi quân lính của lão Tư Tế ở Caryeva. Thành phố đua ngựa đã bị bỏ hoang sau mùa hè, và nó gần với biên giới phía nam. Hoặc chúng tôi có được Hỏa Điểu hoặc không, nhưng chúng tôi sẽ có thể hành quân về phía Bắc với bất kì quân đội nào dưới sự che chắn của Vực Tối và tụ họp với binh đoàn của Nikolai ở nam Kribirsk.

Tôi có hai bộ hành lý hoàn toàn khác nhau. Một không có gì ngoài những quân trang đơn giản sẽ được đặt trên Con Vạc. Bên trong là quần dài xơ xác, một áo choàng xanh rêu chống thấm nước, bốt quân đội, lượng nhỏ xu dự trữ phòng khi tôi cần đút lót hay mua bán gì ở Dva Stolba, một chiếc mũ lông, và một khăn choàng để che chiếc vòng cổ Morozova. Bộ còn lại được xếp trên Chim Bói Cá -ba chiếc rương giống nhau có hình trang trí mặt trời và nhét đầy vải lụa và lông thú.

Khi đêm đến, tôi tìm xuống tầng có bồn nước nóng để chào tạm biệt Baghra cùng Misha. Sau lời cảnh báo khốc liệt của bà, tôi chẳng ngạc nhiên mấy khi Baghra phẩy tay đuổi tôi đi với nét mặt cau có. Nhưng tôi thật sự đến để gặp Misha. Tôi cam đoan với nó rằng tôi đã tìm ra người tiếp tục dạy nó lúc chúng tôi không có ở đây, và tôi tặng nó một cái cài áo hình mặt trời từng được vệ sĩ riêng của tôi đeo trên người. Mal không thể đính nó lên áo khi ở phía nam, và vẻ vui sướng trên khuôn mặt Misha đáng để bù lại tất cả lời chế nhạo của Baghra.

Tôi thong thả quay về qua hành lang tối om. Dưới đây thật vắng vẻ, và tôi chưa có được giây phút suy tư nào từ khi Baghra kể cho tôi nghe chuyện của bà. Tôi biết bà muốn dùng nó như một lời cảnh cáo, thế mà tâm trí của tôi cứ quay về với cô bé đã bị ném xuống sông cùng với Ilya Morozova. Baghra nghĩ nó đã chết. Bà xem em gái của mình như một otkazatʼsya - nhưng nếu thật ra con bé chưa thể hiện khả năng thì sao? Nó cũng là huyết thống của Morozova. Nếu thiên phú của nó cũng độc đáo như Baghra thì sao? Nếu con bé còn sống, cha của nó có thể đã mang nó theo săn tìm Hỏa Điểu. Nó có thể đã sống gần Sikurzoi, sức mạnh được truyền từ đời này sang đời khác, qua hàng trăm năm. Có thể sau cùng nó đã xuất hiện trong tôi.

Đấy là tính tự phụ, tôi biết. Kiêu ngạo quá đáng. Nhưng nếu chúng tôi tìm thấy Hỏa Điểu gần Dva Stolba, ngay cạnh nơi tôi sinh ra, liệu nó có thật sự là tình cờ?

Tôi khựng lại. Nếu tôi có họ hàng với Morozova, nghĩa là tôi cũng có họ hàng với Hắc Y. Nghĩa là tôi đã suýt… ý nghĩ khiến tôi nổi da gà. Không cần biết đã bao nhiêu năm tháng và thế hệ đã trôi qua, tôi vẫn cảm thấy mình đang cần một bổn tắm nóng bỏng da.

Luồng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi thấy Nikolai sải bước trên hành lang về phía mình.

“Có cái này cô cần xem,” gã nói.

“Mọi thứ ổn chứ?”

“Thật ra là trên cả tuyệt vời.” Gã nhìn tôi chăm chú. “Mụ phù thủy ấy làm gì cô rồi? Nhìn cô như vừa nuốt phải con trùng nhớp nháp nào ấy.”

Hoặc rất có thể tôi đã ôm hôn và làm chút chuyện xa hơn thế với anh họ của tôi. Tôi rùng mình.

Nikolai đưa tay cho tôi. “Chậc, sao cũng được, cô có thể nhăn nhó sau. Trên lầu đang có một điều kì diệu, và nó không chờ chúng ta đâu.”

Tôi vòng tay qua cánh tay của gã. “Anh không nói quá đấy chứ, Lantsov?”

“Đấy không phải nói quá nếu đó là sự thật.”

Chúng tôi mới bắt đầu bước lên cầu thang khi Mal nhảy chân sáo xuống từ hướng ngược lại. Cậu ấy đang phấn khích, nét mặt rạng rỡ vì hào hứng. Nụ cười ấy tựa một quả bom nổ tung trong lồng ngực của tôi. Nó thuộc về một Mal mà tôi tưởng đã biến mất bên dưới những vết sẹo chiến tranh.

Cậu ấy nhìn thấy tôi và Nikolai, tay đan vào nhau. Chỉ tích tắc, mặt cậu ấy sa sầm. Cậu cúi đầu và tránh sang một bên để chúng tôi bước qua.

“Nhầm đường rồi,” Nikolai nói. “Cậu sẽ lỡ mất chuyện hay ho đấy.”

“Tôi sẽ lên ngay,” Mal đáp. Giọng cậu nghe thật bình thường, thật thản nhiên, tôi gần như tin rằng nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác.

Dẫu vậy, tôi phải buộc mình bước tiếp lên cầu thang, buộc mình ôm lấy tay Nikolai. Hãy khinh miệt trái tim. Tôi tự nhủ. Hãy làm điều mày cần làm.

Khi chúng tôi lên tới đầu cầu thang và bước vào Guồng Quay Tơ, tôi há hốc mồm. Đèn lồng đã được dập tắt khiến căn phòng tối om, nhưng xung quanh chúng tôi, những vì sao đang tỏa sáng. Từng khung cửa sổ lấp lánh với hàng tầng thác ánh sáng đổ xuống trên đỉnh núi, như chú cá chói lòa bơi giữa sông.

“Mưa sao băng,” Nikolai nói trong lúc chậm rãi dẫn tôi đi quanh phòng. Mọi người đã trải chăn và gối trên sàn nhà được sưởi ấm và ngồi túm tụm lại với nhau hoặc nằm dài ngắm trời đêm.

Bất thình lình, cơn đau trong lồng ngực bỗng trở nên tồi tệ, đến mức suýt làm tôi cúi gập người. Bởi vì đây là thứ Mal đã chạy đến để nói cho tôi biết. Bởi vì ánh mắt ấy - ánh mắt cởi mở, hào hứng, hạnh phúc - đã dành cho tôi. Bởi vì tôi luôn là người đầu tiên cậu tìm tới mỗi khi nhìn thấy thứ gì thú vị, và tôi sẽ làm điều tương tự. Dẫu có là Thánh nữ hay hoàng hậu hay Grisha hùng mạnh nhất từng tồn tại, tôi vẫn sẽ luôn tìm đến cậu.

“Đẹp quá,” tôi gượng nói.

“Ta đã bảo ta có nhiều tiền lắm mà.”

“Nên giờ anh tổ chức mấy sự kiện vũ trụ luôn hả?”

“Công việc ngoài giờ thôi.”

Chúng tôi đứng ở chính giữa căn phòng, ngước nhìn lên mái vòm bằng kính.

“Ta có thể hứa sẽ khiến cô quên đi cậu ta,” Nikolai đề nghị.

“Tôi không chắc điều đó có thể thực hiện được.”

“Cô biết là mình đang phá tan danh dự của ta chứ?”

“Sự tự tin của anh vẫn có vẻ hoàn toàn nguyên vẹn.”

“Cô nghĩ xem,” gã nói, dắt tôi đi xuyên qua đám đông đến một góc yên tĩnh gần sân thượng phía đông. “Ta đã quen với việc là trung tâm sự chú ý ở bất kì nơi nào mình đến. Ta được bảo là mình có thể mê hoặc một con ngựa đua làm rơi móng trong lúc chạy, thế mà cô cứ trơ trơ.”

Tôi bật cười. “Anh thừa biết là tôi thích anh mà, Nikolai.”

“Một thứ tình cảm quá ư nhạt nhẽo.”

“Tôi đâu có nghe anh thề thốt yêu đương gì.”

“Mấy thứ đó có tác dụng gì không?”

“Không.”

“Tâng bốc? Tặng hoa? Một trăm đầu gia súc?”

Tôi đẩy gã ra. “Không.”

Thậm chí cả bây giờ, tôi vẫn biết việc gã đưa tôi lên đây là hành động thể hiện hơn là một cử chỉ lãng mạn. Hành lang chung bị bỏ hoang, và không gian nhỏ ở Guồng Quay Tơ này là của riêng chúng tôi, nhưng gã phải bảo đảm cho cả hai đi đường vòng xuyên qua đám đông. Gã muốn mọi người thấy cả hai đi chung: Đức vua và Hoàng hậu tương lai của Ravka.

Nikolai hắng giọng. “Alina, nếu bằng cơ hội hiếm hoi nào đó mà chúng ta vẫn sống sót trong vài tuần tới, ta sẽ cầu hôn cô.”

Miệng tôi khô khốc. Tôi biết đấy là tương lai của chúng tôi, nhưng nghe chính miệng gã nói những lời đó vẫn lạ lẫm làm sao.

“Dù Mal muốn ở lại,” Nikolai tiếp tục, “Ta vẫn sẽ điều cậu ta đi nơi khác.”

Nói chúc ngủ ngon đi. Hãy bảo mình rời khỏi đây, Alina.

“Tôi hiểu rồi,” tôi khẽ nói.

“Thật không? Ta biết mình đã nói chúng ta có thể kết hôn trên danh nghĩa, nhưng nếu chúng ta…. Chúng ta có con, ta không muốn nó phải chịu đựng những tin đồn và cười cợt.” Gã siết chặt tay sau lưng. “Một đứa con hoang hoàng tộc là đủ rồi.”

Con cái. Với Nikolai.

“Anh không cần phải làm thế, anh biết đấy,” tôi nói. Tôi không chắc liệu mình đang nói với gã hay chính bản thân. “Tôi có thể dẫn đầu Hạ Quân, và anh có thể cưới bất cứ cô gái nào mình muốn.”

“Công chúa nước Shu? Con gái của chủ ngân hàng ở Kerch?”

“Hoặc một nữ thừa kế dòng dõi Ravka hay một Grisha như Zoya.”

“Zoya? Ta đã quán triệt tư tưởng rằng không bao giờ quyến rũ ai đẹp hơn mình.”

Tôi bật cười. “Tôi nghĩ đấy là một sự xúc phạm.”

“Alina, đây là liên minh mà ta muốn: Thượng Quân và Hạ Quân kết hợp. Về phần còn lại, ta luôn biết rằng bất kì cuộc hôn nhân nào của mình cũng sẽ liên quan đến chính trị. Vì uy quyền, không phải tình yêu. Nhưng chúng ta có thể gặp may. Sau này, chúng ta có thể có cả hai.”

“Hoặc bộ khuếch đại thứ ba có thể biến tôi thành một kẻ độc tài cuồng loạn và anh sẽ phải giết tôi.”

“Ờ, thế thì tuần trăng mật sẽ khó xử lắm.” Gã nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay lướt vòng tròn trên cổ tay trần. Tôi cứng người, và nhận ra tôi đang chờ luồng cảm xúc vững vàng đến cùng những đụng chạm của Hắc Y, hay cơn choáng váng từng lướt qua khi tôi và Mal đứng cạnh banya cãi nhau vào cái đêm ở Tiểu Điện. Không có gì xảy ra. Da Nikolai thật ấm, cái siết tay của gã thật dịu dàng. Tôi tự hỏi không biết mình còn có thể cảm nhận thứ gì giản đơn như thế nữa không, hay sức mạnh trong tôi cứ tiếp tục bật nhảy và rạn nứt, kiếm tìm kết nối như tia chớp tìm núi đồi.

“Vòng cổ,” Nikolai cất lời. “Vòng đeo tay cũng có rồi. Ta sẽ không phải tốn nhiều tiền cho trang sức.”

“Tôi thích vương miện đắt tiền lắm đó.”

“Nhưng cô chỉ có một cái đầu thôi.”

“Cho tới giờ này.” Tôi liếc xuống cổ tay. “Tôi nên cảnh cáo anh, dựa trên cuộc nói chuyện hôm nay giữa tôi và Baghra, nếu mấy bộ khuếch đại xảy ra trục trặc, anh cần nhiều hơn là hỏa lực bình thường để tiêu diệt tôi đấy.”

“Ví dụ?”

“Có khi là một Tiết Dương Sư khác.” Đơn giản thôi. Tương đồng kêu gọi tương đồng.

“Ta chắc đâu đó vẫn còn một người dự trữ.”

Tôi không thể ngăn mình mỉm cười.

“Thấy chưa?” gã nói. “Nếu một tháng nữa chúng ta không chết, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau.”

“Dừng lại đi,” tôi nói, vẫn nhoẻn miệng cười.

“Dừng cái gì?”

“Dừng nói đúng.”

“Ta sẽ cố bỏ thói quen này.” Gã thôi cười. Gã vươn tay và vén tóc khỏi mặt tôi. Tôi sững người. Gã đặt tay lên chỗ chiếc vòng quấn quanh cổ tôi, và khi tôi không bỏ chạy, gã đưa tay áp vào má tôi.

Tôi không chắc mình muốn thế này không. “Anh nói… anh nói anh sẽ không hôn tôi cho đến khi…”

“Cho đến khi cô nghĩ về ta thay vì cố quên cậu ấy?” Gã nhích lại gần hơn, ánh sáng từ cơn mưa sao băng nhấp nháy trên khuôn mặt gã. Gã nghiêng về phía trước, cho tôi thời gian để lùi lại. Tôi có thể cảm nhận hơi thở của gã khi gã nói, “Ta thích nghe cô trích dẫn lời của ta.”

Gã khẽ chạm môi gã lên môi tôi một lần, nhanh chóng, rồi một lần nữa. Giống như một lời hứa thay vì nụ hôn thật sự.

“Khi cô sẵn sàng,” gã nói. Rồi gã siết chặt tay tôi trong tay gã và chúng tôi đứng cùng nhau, dõi theo hàng ngàn tinh tú tuôn tràn khắp bầu trời.

Chúng tôi có thể hạnh phúc về sau. Người ta phải lòng nhau mỗi ngày. Genya và David. Tamar và Nadia. Nhưng họ có hạnh phúc không? Họ sẽ mãi bền lâu chứ?

Có lẽ tình yêu chỉ là một sự mê tín, một nguyện ước chúng ta van cầu để kiếm giữ sự thật về cô đơn. Tôi ngửa đầu ra sau. Những ngôi sao trông như ở rất gần, trong khi thật ra chúng cách nhau hàng triệu năm ánh sáng. Sau cùng, có lẽ tình yêu chỉ là nỗi khát khao một thứ rạng rỡ vô ngần và mãi mãi ngoài tầm với.