← Quay lại trang sách

Chương 11

Sáng hôm sau, tôi thấy Nikolai đang theo dõi thời tiết ở sân thượng phía đông. Nhóm của Mal đã sẵn sàng để rời đi trong vòng vài giờ và chỉ đợi lệnh xuất phát. Tôi kéo mũ lên. Trời tuyết không nhiều lắm, nhưng một vài bông tuyết đã lấm tấm trên má và tóc tôi.

“Mọi thứ thế nào?” Tôi hỏi, đưa Nikolai một tách trà.

“Không tệ,” gã đáp. “Gió vừa phải, và áp suất ổn định. Lúc vượt qua núi có thể hơi vất vả, nhưng thuyền Con Vạc vẫn sẽ xử lý được.”

Tôi nghe tiếng cửa mở từ phía sau, và Mal cùng Tamar bước ra sân thượng. Họ mặc trang phục thường dân, mũ lông thú, và áo khoác len dày dặn.

“Chúng tôi đi được chưa?” Tamar hỏi. Cô ấy cố tỏ ra bình thản, nhưng tôi có thể cảm nhận sự hào hứng khó kiềm nén trong giọng nói. Phía sau cô ấy, tôi thấy Nadia đang áp mặt lên kính, chờ nghe phán quyết.

Nikolai gật đầu. “Được rồi.”

Nụ cười của Tamar rạng rỡ vô cùng. Cô ép mình cúi chào cung kính, rồi quay sang Nadia rồi ra hiệu cho cô ấy. Nadia reo vang và làm điệu bộ như thể cô bị lên cơn trong lúc khiêu vũ.

Nikolai cười lớn. “Phải chi cô hăng hái hơn thì tốt.”

“Cẩn thận nhé,” tôi nói trong lúc ôm lấy Tamar.

“Chăm sóc anh Tolya hộ tôi,” cô trả lời. Rồi cô ấy thì thầm, “Chúng tôi để bộ áo viền ren màu xanh thẫm trong rương của cô. Tối nay nhớ mặc nó đấy.”

Tôi đảo mắt và đẩy nhẹ cô ấy. Tôi biết tôi sẽ gặp lại họ trong vòng một tuần, nhưng tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình sẽ nhớ họ nhiều thế nào.

Có một thoáng bối rối khi tôi đối mặt với Mal. Đôi mắt xanh của cậu sáng ngời trong nắng xám sớm mai. Vết sẹo trên vai tôi nhói lên.

“Thượng lộ bình an, moi soverenyi” Cậu cúi đầu.

Tôi biết mình nên làm gì, nhưng tôi vẫn ôm cậu. Cậu ấy đứng yên một lúc lâu, rồi vòng tay siết chặt lấy tôi. “Thượng lộ bình an, Alina,” cậu nói khẽ vào tóc tôi, và nhanh chóng lùi lại.

“Chúng ta sẽ lên đường ngay khi Chim Bói Cá quay lại, ta hy vọng sẽ được thấy cả đoàn bình an và nguyên vẹn sau một tuần tới,” Nikolai cất tiếng, “cùng với những khúc xương của Hỏa Điểu quyền năng.”

Mal cúi đầu. “Với tốc độ thần thánh, moi tsarevich.”

Nikolai giơ tay và cả hai bắt tay nhau. “Chúc may mắn, Oretsev. Tìm cho ra Hỏa Điểu, vì khi chuyện này kết thúc, ta sẽ trả công hậu hĩnh cho cậu. Một nông trại ở Udova. Một căn nhà nông thôn gần thành phố. Bất cứ thứ gì cậu muốn.”

“Tôi không cần những thứ đó. Chỉ cần…” Cậu buông tay Nikolai và quay đi. “Đối xử với cô ấy thật tốt.”

Cậu vội vã quay về Guồng Quay Tơ với Tamar theo sau lưng. Tôi thấy họ nói chuyện với Nadia và Harshaw qua lớp kính.

“Chậc,” Nikolai nói, “ít nhất cậu ta cũng biết cách rời đi.”

Tôi lơ đi cơn đau nơi cổ họng và nói, “Mất bao lâu để chúng ta tới Ketterdam?”

“Từ hai đến ba ngày, tùy vào thời tiết và đoàn Tiết Khí Sư. Chúng ta sẽ hướng về phía bắc, rồi vượt qua Chân Hải. Lộ trình an toàn hơn đi xuyên qua Ravka.”

“Nơi đó như thế nào?”

“Ketterdam? Nó…”

Gã không bao giờ nói hết câu. Một vệt tối nhòe nhoẹt đập vào mắt tôi, và Nikolai biến mất. Tôi đứng nhìn chăm chăm vào vị trí gã vừa đứng, rồi hét lên khi nhận ra móng vuốt đang cắm vào vai và chân bị nhấc bổng khỏi sàn.

Tôi thoáng thấy Mal lao ra cửa sân thượng, Tamar ở ngay bên. Cậu ấy nhào tới trước và ôm lấy hông tôi, kéo tôi xuống trở lại. Tôi vặn người, tay di chuyển thành hình vòng cung, triệu hồi một quầng sáng cháy xuyên qua con nichevo’ya vừa tóm lấy tôi. Nó lảo đảo rồi nổ tung vào hư không. Tôi ngã nhào xuống sân thượng cùng với Mal, máu chảy ra từ vết thương bị móng của con quái vật quặp vào.

Tôi đứng dậy trong tích tắc, hoảng hốt bởi những gì mình thấy. Không gian đầy những thù hình đen tối thoăn thoắt như tên bắn, những con ác quỷ có cánh với chuyển động không giống bất kì sinh vật bình thường nào. Phía sau lưng, tôi nghe tiếng hỗn loạn vỡ òa trong đại sảnh, tiếng kính vỡ loảng xoảng khi bầy nichevo’ya đập mạnh thân mình vào cửa sổ.

“Đưa mọi người ra ngoài,” tôi hét lên với Tamar. “Đưa họ đi khỏi đây.”

“Chúng tôi không thể bỏ cô lại…”

“Tôi sẽ không đánh mất họ nữa!”

“Đi đi!” Mal rống lên. Cậu đặt súng trường lên vai, ngắm vào lũ quái vật đang tấn công. Tôi vung tay thi triển Vết Cắt, nhưng chúng di chuyển nhanh đến mức tôi không đuổi kịp. Tôi nghển cổ, gắng tìm Nikolai trên trời. Tim tôi đập thình thịch. Hắc Y đâu rồi? Nếu lũ quái vật của anh ta ở đây, vậy anh ta cũng phải đâu đó gần nơi này.

Anh ta xuất hiện từ trên cao. Lũ quái vật bay quanh anh ta như một tầm áo choàng sống, cánh của chúng đập vào không khí tạo thành từng đợt sóng bóng đêm, hợp lại và tan ra, giữ anh ta ở trên không, thân thể chúng hé mở rồi khép chặt, nuốt chửng những viên đạn từ súng trường của Mal,

“Quỷ thần ạ,” Mal rủa xả. “Sao hắn tìm ra chúng ta được?”

Câu trả lời đến rất nhanh. Tôi nhìn thấy một màu đỏ lơ lửng giữa hai con nichevo’ya, móng vuốt đen ngòm của chúng cắm sâu vào cơ thể của tù nhân. Khuôn mặt của Sergei trắng bệch, mắt anh ta mở to đầy sợ sệt, đôi môi mấp máy lời cầu nguyện câm lặng.

“Ta có nên tha mạng cho hắn không, Alina?” Hắc Y lên tiếng.

“Để anh ta yên!”

“Hắn bán đứng cô cho oprichnik đầu tiên hắn tìm thấy. Ta tự hỏi, cô sẽ cho hắn nhân từ hay công lý đây?”

“Tôi không muốn anh ta bị tổn thương,” tôi hét.

Tâm trí tôi quay mòng mòng. Sergei thật sự đã phản bội chúng tôi ư? Anh ta luôn thất thần kể từ trận chiến ở Tiểu Điện, nhưng nếu anh ta đã lên kế hoạch từ trước thì sao? Có lẽ anh ta chỉ đang cố trốn đi trong trận đấu giữa chúng tôi và đám dân quân, có lẽ anh ta đã cố ý để lộ tên của Genya. Anh ta sẵn sàng rời khỏi Guồng Quay Tơ vậy mà.

Đấy là khi tôi nhận ra Sergei đang lẩm bẩm cái gì, không phải cầu nguyện, chỉ có một từ lặp đi lặp lại: An toàn. An toàn. An toàn.

“Trao anh ta cho tôi,” tôi nói.

“Hắn phản bội ta trước, Alina. Hắn ở lại Os Alta trong khi phải đứng về phía ta. Hắn đã ngồi trên ghế triều thần của cô, lập kế hoạch chống lại ta. Hắn đã khai hết mọi thứ.”

Ơn trời, chúng tôi đã giữ bí mật tung tích của Hỏa Điểu.

“Nên,” Hắc Y tiếp tục, “quyết định nằm ở ta. Và ta e rằng ta sẽ chọn công lý.”

Chỉ bằng một động tác, lũ nichevo’ya xé toạc chân tay của Sergei khỏi thân người và kéo đứt đầu anh ta khỏi cổ. Tôi thoáng thấy được vẻ kinh hoàng trên mặt anh ta, miệng anh ta há to trong tiếng thét câm lặng, rồi tất cả bộ phận biến mất bên dưới đám mây.

“Khốn kiếp,” Mal nguyền rủa.

Tôi nôn khan, nhưng tôi phải cố đẩy lùi nỗi kinh hoàng. Mal và tôi chậm rãi quay tròn, đấu lưng lại với nhau. Chúng tôi bị bao vây bởi bầy nichevoʼya. Ở phía sau, tôi có thể nghe tiếng gào thét và tiếng kính vỡ trong Guồng Quay Tơ.

“Lại một lần nữa, Alina. Quân đội của cô đấu với quân đội của ta. Cô nghĩ lần này binh lính của mình có tốt hơn không?”

Tôi mặc kệ anh ta và hét vào khoảng không mờ sương xám. “Nikolai!”

“A, chàng hoàng tử hải tặc. Ta hối hận vì nhiều điều mình phải làm trong trận chiến này,” Hắc Y nói. “Nhưng điều này thì không.”

Một chiến binh bóng tối sà xuống. Trong cơn hoảng loạn, tôi thấy Nikolai đang giãy giụa trong tay nó. Bao nhiêu can đảm tôi có đều tan biến. Tôi không thể chứng kiến Nikolai bị phanh thây.

“Làm ơn!” tiếng van bật khỏi miệng tôi, không chút danh dự hay kiềm nén. “Làm ơn đừng!”

Hắc Y giơ tay.

Tôi đưa tay che miệng, chân đã bắt đẩu khuỵu xuống.

Nhưng con nichevo’ya không tấn công Nikolai. Nó quăng gã lên sân thượng. Người gã đập lên hòn đá với tiếng uỳnh đau đớn và lăn tròn rồi dừng lại.

“Alina, đừng!” Mal cố ngăn tôi lại, nhưng tôi giật khỏi cậu ấy và chạy đến chỗ Nikolai nằm, quỳ xuống bên cạnh gã. Gã rên rỉ. Áo choàng của gã rách tan tành vì móng vuốt con quái vật đã xé nát lớp vải. Gã cố chống khuỷu tay gượng dậy và máu rỉ ra từ miệng gã.

“Bất ngờ thật đấy,” gã yếu ớt nói.

“Anh không sao,” tôi bảo. “Không sao đâu.”

“Ta cảm kích sự lạc quan của cô.”

Tôi bắt gặp chuyển động từ khóe mắt và nhìn thấy hai vệt đen túa ra từ tay của Hắc Y. Chúng trườn trên thành ban công, uốn éo như hai con rắn, hướng thẳng về phía chúng tôi. Tôi vung tay tạo Vết Cắt, phá tan một bên sân thượng, nhưng tôi đã quá chậm. Bóng đêm trườn qua hòn đá và lao vào miệng Nikolai nhanh như chớp.

Gã trợn mắt. Hơi thở đứt quãng vì ngạc nhiên, hít vào trong phổi luồng khí Hắc Y vừa giải phóng. Chúng tôi sửng sốt nhìn nhau.

“Cái-cái gì thế?” gã nấc quãng.

“Tôi…”

Gã ho sù sụ, rùng mình. Rồi tay gã chộp lấy ngực, xé toạc phần áo còn lại. Chúng tôi cùng nhìn xuống, và tôi thấy bóng đêm lan dần bên dưới da gã dưới dạng những đường chỉ đen, nứt rạn như mạch đá cẩm thạch.

“Không,” tôi rên rỉ. “Không. Không”

Vết nứt kéo dài qua bụng gã, xuống tay gã.

“Alina?” gã bất lực cất tiếng. Bóng đêm gãy vụn bên dưới làn da, vọt lên cổ họng. Gã ngửa cổ gào lên, gân máu nổi trên cổ khi cả người gã xoắn lại, lưng gã cong vòng. Gã ngồi bó gối, lồng ngực phập phồng. Tôi vươn tay về phía gã trong lúc gã co giật.

Gã lại thét lên đau đớn, và hai mảnh vỡ màu đen vụt khỏi lưng gã. Chúng giương rộng ra. Như đôi cánh.

Gã hất đầu lên. Gã nhìn tôi, khuôn mặt đẫm mồ hôi, ánh nhìn thốt hoảng và tuyệt vọng. “Alina…”

Rồi mắt gã - đôi mắt tinh thông màu nâu đỏ - hóa đen.

“Nikolai?” Tôi thì thầm.

Môi gã cong lên, để lộ hàm răng đen ngòm. Răng nanh đã hình thành.

Gã gầm gừ. Tôi vấp chân về phía sau. Gã táp hụt tôi suýt soát.

“Đói rồi sao?” Hắc Y hỏi. “Ta thắc mắc không biết ngươi sẽ ăn người bạn nào của mình trước.”

Tôi giơ tay, ngần ngại không muốn dùng năng lực. Tôi không muốn làm hại gã. “Nikolai,” tôi van nài. “Đừng làm thế. Hãy ở lại với tôi.”

Mặt gã rúm ró trong đau đớn. Gã đang ở bên trong, đấu tranh với bản thân, đấu tranh với cơn đói đã bao phủ gã. Tay gã cong lại - không, là vuốt của gã. Gã rú lên, và âm thanh phát ra từ gã thật tuyệt vọng, thật chói tai, hoàn toàn không phải người.

Đôi cánh của gã đập vào không trung khi gã bay khỏi sân thượng, tàn bạo, nhưng vẫn tuyệt đẹp, vẫn là Nikolai đâu đó. Gã nhìn xuống mạch máu đen ngòm kéo dài ngang bụng, nhìn móng vuốt sắc như dao đã mọc dài từ đầu ngón tay u tối. Gã đưa tay ra như thể cầu xin tôi một câu trả lời.

“Nikolai,” tôi khóc nấc.

Gã ngoảnh mặt giữa không trung, lánh đi thật xa, rồi phóng lên trên, như thể bằng cách nào đó gã sẽ chiến thắng ham muốn bên trong mình, đôi cánh đen đưa gã bay cao hơn trong lúc xuyên qua bầy nichevo’ya. Gã quay lại nhìn một lần, và kể cả từ khoảng cách rất xa, tôi vẫn nhận ra nỗi thống khổ và mơ hồ của gã.

Rồi gã biến mất, một đốm đen giữa trời xám, để lại tôi run rẩy bên dưới.

“Chẳng mấy chốc,” Hắc Y nói, “hắn sẽ săn mồi.”

Tôi đã cảnh báo Nikolai về sự trả thù của Hắc Y, nhưng đến tôi cũng không thể đoán được cách thức tao nhã này, sự cay độc hoàn hảo. Nikolai đã khiến Hắc Y mất mặt, và giờ Hắc Y đã bắt mất gã hoàng tử duyên dáng, thông minh, cao quý của tôi và biến gã thành một con quái vật. Cái chết thì quá tử tế.

Âm thanh phát ra từ tôi, tiếng gầm gừ nơi yết hầu, như một con thú, âm thanh tôi không thể nhận ra. Tôi vung tay Vết Cắt rực cháy thành hai vòng cung đầy cuồng nộ.

Chúng chém vào những bóng đen đang bay vòng vòng quanh Hắc Y và tôi nhìn thấy vài con vỡ òa vào thinh không, chỉ để những con khác thế chỗ chúng. Tôi không quan tâm. Tôi tấn công anh ta hết lần này đến lần khác. Nếu tôi có thể chém bay một đỉnh núi, chắc chắn sức mạnh của tôi sẽ giúp ích gì đó trong trận chiến này.

“Đấu với tôi đi!” Tôi gào to. “Hãy chấm dứt chuyện này ngay bây giờ! Ngay tại đây!”

“Đấu với cô, Alina? Làm gì có trận đấu nào.” Anh ta ra hiệu cho bầy nichevo’ya. “Bắt lấy chúng.”

Chúng nhào xuống từ khắp phía, một khối đen xáo động. Bên cạnh tôi, Mal nổ súng. Tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc súng và nghe tiếng lách cách của vỏ đạn rỗng trong lúc chúng rơi xuống đất. Tôi tập trung tất cả năng lượng mình có, gần như xoay tay như chong chóng, chém đứt năm, mười, mười lăm chiến binh bóng tối cùng một lúc, nhưng không đủ. Chúng thật sự quá đông.

Rồi bất thình lình mọi thứ dừng lại. Bầy nichevo’ya lơ lửng trên không, thả lỏng cơ thể, im lặng đập cánh.

“Bồ vừa làm thế à?” Mal hỏi.

“Mình...mình không nghĩ vậy…”

“Đồ quái thai.”

Chúng tôi quay lại. Baghra đứng ở cửa ra vào, tay bà đặt trên vai Misha. Thằng bé đang run rẩy, mắt nó mở to đến mức tôi thấy nhiều màu trắng hơn tròng đen. Phía sau họ, binh sĩ của chúng tôi không chỉ chiến đấu với nichevo’ya mà còn cả oprichniki và đoàn Grisha của riêng Hắc Y trong bộ kefta màu xanh và đỏ của họ. Anh ta đã lệnh cho lũ quái vật dồn họ lên đỉnh núi.

“Dẫn đường cho ta,” Bahgra bảo Misha. Nó phải dũng cảm lắm mới có thể dẫn bà ra sân thượng, băng qua bầy nichevo’ya, chúng trở người và đụng vào nhau, khép lại sau chân bà như một cánh đồng lau sậy đen óng.

Chỉ những con ở gần Hắc Y còn cử động, bám sát vào chủ nhân của chúng, đồng loạt vỗ cánh.

Khuôn mặt của Hắc Y đanh lại. “Đáng ra ta phải biết bà sẽ ở chung với kẻ thù. Quay vào trong đi,” anh ta ra lệnh. “Quân đội của ta sẽ không làm hại bà.”

Baghra tảng lờ anh ta. Khi họ đến được cuối sân thượng, Misha đặt tay bà lên mép tường còn lại. Bà dựa vào nó, để thoát ra tiếng thở dài gần như mãn nguyện, và dùng gậy đẩy Misha. “Đi đi nhóc, chạy đến chỗ Thánh nữ ốm yếu đi.” Nó chần chừ. Baghra vươn tay tìm má nó, rồi vỗ mạnh lên đó. “Đi đi,” bà lặp lại. “Ta muốn nói chuyện với con trai mình.”

“Misha,” Mal nói, và thằng nhóc lao đến chỗ chúng tôi, nấp bên dưới áo khoác của Mal. Bầy nichevo’ya không mấy hứng thú với nó. Chúng dồn hết mọi sự chú ý về phía Baghra.

“Bà muốn gì?” Hắc Y hỏi. “Và đừng hòng xin tha mạng cho lũ ngốc này.”

“Ta chỉ muốn gặp lũ quái vật của con thôi,” bà nói. Baghra chống gậy lên tường và giơ hai tay ra. Bọn nichevo’ya tiến lên phía trước, lạo xạo huých vào nhau. Một con vùi đầu vào tay bà, như thể đang đánh hơi. Đấy là sự tò mò ư? Hay cơn đói. “Chúng biết ta, lũ trẻ này. Tương đồng kêu gọi tương đồng.”

“Dừng chuyện này lại,” Hắc Y ra lệnh.

Lòng bàn tay của Baghra bắt đầu lấp đầy bóng tối. Cảnh tượng thật gai người. Tôi chỉ nhìn thấy bà triệu hồi một lần trước đây. Bà đã từng che giấu sức mạnh như tôi đã kiềm nén năng lực, nhưng bà làm thế vì bí mật của con trai mình. Tôi nhớ những gì bà từng nói về một Grisha dùng sức mạnh để tự hại chính mình. Bà có cùng dòng máu với Hắc Y, cùng sức mạnh với anh ta. Bây giờ bà sẽ chống lại anh ta sao?

“Ta sẽ không đấu với bà,” Hắc Y nói.

“Vậy thì tiêu diệt ta đi.”

“Bà biết ta sẽ không làm thế.”

Bà mỉm cười rồi khẽ cười thành tiếng, như thể đương hài lòng với một học sinh sáng dạ. “Đúng vậy. Đấy là lý do ta vẫn còn hy vọng.” Bà quay sang tôi. “Cô gái,” bà nghiêm khắc gọi. Đôi mắt mù lòa trống rỗng, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi thề là bà đã thấy tôi rất rõ. “Đừng làm ta thất vọng lần nữa.”

“Cô ta cũng không đủ mạnh để đấu với ta đâu, mụ già. Cầm lấy gậy đi, và ta sẽ đưa bà quay trở lại Tiểu Điện.”

Nỗi nghi hoặc kinh hoàng len lỏi trong tôi. Baghra đã cho tôi sức mạnh để chiến đấu, nhưng bà chưa bao giờ bảo tôi làm thế. Điều duy nhất bà yêu cầu tôi là bỏ chạy.

“Baghra…” tôi mở miệng.

“Nhà gỗ của ta. Lò sưởi của ta. Nghe hay đấy,” bà nói. “Nhưng ta thấy bóng tối ở đâu thì cũng giống nhau.”

“Bà xứng với đôi mắt đó,” anh ta lạnh lùng đáp, nhưng tôi nghe thấy cả tổn thương trong câu nói.

“Chính xác,” Bà thở dài rồi nói. “Và nhiều hơn thế nữa.” Thế rồi, không một lời cảnh báo, bà áp hai tay vào nhau. Sấm chớp vang lên trên đỉnh núi và bóng tối dâng lên từ lòng bàn tay bà như những lá cờ tung bay, vặn vẹo và xoắn quện quanh bầy nichevo’ya. Chúng rít lên và hốt hoảng, quay cuồng trong rối bời.

“Hãy nhớ rằng mẹ yêu con,” bà nói với Hắc Y. “Rằng như thế vẫn chưa đủ.”

Trong tích tắc, bà rướn người khỏi bờ tường, và trước khi tôi kịp dồn hơi để hét lên, bà đã nghiêng về phía trước và biến mất sau rìa đá, dẫn theo bầy nichevo’ya phía sau tựa một cuộn chỉ bóng đêm rối mù. Chúng lướt nhanh qua chúng tôi rồi ngã nhào, một cơn sóng đen gào thét lăn qua sân thượng và đổ xuống, bị kéo đi bởi sức mạnh bà phát ra.

“Không!” Hắc Y rống lên. Anh ta lao xuống theo bà, đôi cánh của những con quái vật đập điên cuồng.

“Alina, mau lên!” trong hoang mang của hoảng loạn, tôi nghe tiếng của Mai, thấy cậu ấy đẩy tôi qua cửa, và bất thình lình, Mal ôm lấy Misha trong tay và chúng tôi đang chạy qua đài thiên văn. Bầy nichevo’ya ùa về hướng ngược lại, bị lôi về phía sân thượng theo Baghra. Những con khác bối rối lượn quanh trong lúc chủ nhân của chúng ngày càng đi xa hơn.

Chạy đi, Baghra đã bảo tôi không biết bao nhiêu lần. Và giờ tôi đã làm thế.

Sàn nhà nóng ấm giờ trơn trượt vì tuyết tan. Khung cửa sổ lớn của Guồng Quay Tơ đã vỡ tan tành và từng đợt gió mạnh ùa vào phòng. Tôi thấy những xác người gục ngã, kết quả của trận chiến.

Tôi không thể suy nghĩ được gì. Sergei. Nikolai. Baghra. Baghra. Rơi xuyên qua màn sương, đất đá nhô lên đâm vào bà. Bà sẽ thét lên chứ? Bà sẽ nhắm chặt đôi mắt mù lòa của mình chứ? Thánh nữ bé nhỏ. Vị thánh tử vì đạo bé nhỏ.

Tolya đang chạy về phía chúng tôi. Tôi nhìn thấy hai oprichniki lao tới chỗ anh ta, lưỡi kiếm vung lên. Không lỡ một nhịp, anh ta vung nắm đấm và bọn lính ngã xuống, tay ôm lấy ngực, miệng rỉ máu.

“Những người khác đâu?” Mal hét lên khi chúng tôi chạm mặt Tolya và chạy hết tốc lực về phía cầu thang.

“Trong hang để tàu, nhưng quân địch đông hơn. Chúng ta phải xuống đó ngay.”

Vài Tiết Khí Sư áo xanh của Hắc Y đã cố phong tỏa cầu thang. Họ nổi gió ném thùng gỗ và nội thất về phía chúng tôi. Tôi vung tay thi triển Vết Cắt, chém nát thùng gỗ thành nhiều mảnh trước khi chúng đập vào cả bọn, khiến cả đám Tiết Khí Sư tan tác.

Điều tồi tệ nhất đang chờ ở hang tàu bên dưới. Bao thứ tự hàng ngũ đều đã vỡ òa trong hoảng loạn nhằm thoát khỏi quân đội của Hắc Y.

Mọi người nháo nhác như ong vỡ tổ trên tàu Bồ Nông và Cò Quăm. Tàu Bồ Nông đã lơ lửng ngay phía trên sàn nhà, được giữ thăng bằng bởi luồng gió của Tiết Khí Sư. Binh lính đang căng dây, cố kéo nó xuống và leo lên, không muốn chờ những thuyền khác.

Ai đó ra lệnh, và tàu Bồ Nông lao vút đi, trượt qua đám đông trong lúc cất cánh. Nó bay lên không trung, kéo theo bao người đang gào thét như thứ mỏ neo kì lạ, và biến mất khỏi tầm nhìn.

Zoya, Nadia, và Harshaw đang bị dồn về một bên thân tàu của tàu Con Vạc, dùng lửa và gió cố chặn đường một nhóm Grisha và oprichiniki.

Tamar ở trên boong tàu, và tôi thở phào khi thấy Nevksy bên cạnh cô ấy, cùng với một vài chiến binh khác ở binh đoàn Hai mươi hai. Nhưng phía sau họ, Adrik nằm trong một vũng máu. Tay buông thõng theo một góc kì quái. Mặt cậu nhóc trắng bệch vì sốc. Genya quỳ ở bên cạnh, nước mắt chảy dài trên mặt trong lúc David đứng kế cô với một khẩu súng trường, nhắm bắn loạn xạ vào đám đông. Không thấy Stigg ở đâu cả. Anh ta đã rời đi trên tàu Bồ Nông hay bị bỏ lại trong Guồng Quay Tơ?

“Stigg…” tôi nói

“Không có thời gian đâu,” Mal đáp.

Chúng tôi chen qua đám đông, và với tiếng thét ra lệnh từ anh trai, Tamar đã vào vị trí và nắm lấy bánh lái của Con Vạc. Chúng tôi bắt đầu yểm trợ trong lúc Zoya và những Tiết Khí Sư khác loạng choạng leo lên boong. Mal vấp ngã vì bị đạn bắn vào đùi, nhưng Harshaw đã đỡ lấy cậu và kéo cậu lên tàu.

“Đưa chúng tôi đi mau!” Nevsky hét to. Anh ta ra hiệu cho những binh sĩ khác, và họ xếp hàng dọc theo lan can trên thân tàu, xả súng về phía người của Hắc Y. Tôi đứng cạnh họ, phát ra ánh sáng để làm chói mắt đám đông, khiến họ không thể nhắm bắn.

Mal và Tolya vào vị trí căng dây trong khi Zoya nổi gió giong buồm. Nhưng sức mạnh của cô không đủ.

“Nadia, chúng tôi cần cô!” Tamar hét lên.

Nadia ngẩng lên từ nơi cô đang quỳ bên cạnh em trai. Mặt cô đẫm nước mắt, nhưng cô vẫn đứng dậy, lảo đảo, và thổi gió lên cột buồm. Tàu Con Vạc bắt đầu trượt về phía trước trên rãnh lăn của mình.

“Thuyền nặng quá!” Zoya gào to.

Nevsky tóm lấy vai tôi. “Cô phải sống,” anh ta nói cộc lốc. “Hãy cứu ngài ấy.” Anh ta biết chuyện xảy ra với Nikolai rồi sao?

“Chắc chắn rồi,” tôi thề. “Mấy con tàu khác…”

Anh ta không dừng lại để nghe. Nevsky hét lên, “Vì binh đoàn Hai mươi hai!” Anh ta nhảy khỏi thuyền, và những người còn lại lập tức theo sau không do dự. Họ quăng mình vào đám đông.

Tamar ra lệnh, và chúng tôi bay lên khỏi hang. Tàu Con Vạc loạng choạng lao khỏi gờ đá, rồi cột buồm được giương cao và chúng tôi bay lên.

Tôi quay lại và nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Nevsky, súng trường trên vai, trước khi anh ta bị đám đông nuốt chửng.