← Quay lại trang sách

Chương 12

Nhấp nhô và lảo đảo, con tàu nhỏ bấp bênh liên tục chao nghiêng bên dưới những cánh buồm trong lúc Tamar và thuyền viên cố kiểm soát Con Vạc. Tuyết tạt vào mặt chúng tôi từng đợt đau rát, và khi thân tàu đụng vào mép vực, cả con tàu nghiêng qua một bên, khiến chúng tôi tán loạn tìm chỗ bám.

Chúng tôi không có Tiết Hải Sư nào để bao bọc chúng tôi trong sương mù, nên chúng tôi chỉ có thể hy vọng rằng Baghra đã câu giờ vừa kịp cho chúng tôi thoát khỏi những dãy núi và Hắc Y.

Baghra. Mắt tôi đảo một lượt qua boong tàu. Misha đã rúc vào một bên tàu, hai tay ôm chặt lấy đầu. Không ai rảnh tay dừng lại để an ủi nó.

Tôi quỳ xuống cạnh Adrik và Genya. Một con nichevo’ya đã cắn nát một mảng thịt lớn trên vai Adrik, và Genya đang cố cầm máu, nhưng cô ta chưa bao giờ được huấn luyện kỹ năng của Thiện Tâm Y. Môi của cậu nhóc trắng bệch, da dẻ lạnh ngắt, và đồng tử bắt đầu trợn ngược lên.

“Tolya!” tôi hét lên, cố không tỏ ra hoảng loạn.

Nadia quay lại, mắt cô mở to vì sợ hãi, và tàu Con Vạc rơi xuống.

“Giữ thăng bằng đi, Nadia,” Tamar ra lệnh qua tiếng gió ào ạt. “Tolya, giúp cậu ta đi!”

Harshaw xuất hiện phía sau Tolya. Trên cẳng tay hắn là một vết thương sâu hoắm, nhưng hắn túm chặt dây thừng và nói, “Sẵn sàng.” Tôi có thể thấy Oncat ngọ nguậy bên trong áo khoác của hắn.

Tolya cau mày. Đáng ra Stigg phải ở cùng chúng tôi. Harshaw vẫn chưa được chỉ cách kéo buồm.

“Chỉ cần giữ nó cân bằng thôi,” anh ta dặn Harshaw. Đoạn nhìn về chỗ Mal đang đứng trụ ở bên kia thân tàu, tay siết chặt dây thừng, cơ bắp căng cứng vì phải chống chọi với gió tuyết.

“Làm đi!” Mal hét. Cậu đang chảy máu vì vết đạn bắn trên đùi.

Họ đổi vị trí. Tàu Con Vạc hơi nghiêng, rồi đứng thẳng lại trong lúc Harshaw buột miệng càu nhàu.

“Được rồi,” gã nghiến răng kèn kẹt. Nghe chẳng yên tâm chút nào.

Tolya nhảy xuống chỗ Adrik và bắt đầu chữa thương. Nadia đang nức nở, nhưng cô ấy vẫn giữ thuyền ổn định.

“Anh có thể giữ lại cánh tay không?” Tôi khẽ hỏi.

Tolya lắc đầu. Anh ta là một Độc Tâm Y, một chiến binh, và một kẻ giết người - không phải một Thiện Tâm Y. “Tôi không thể chỉ khâu da lại được,” anh ta nói, “cậu ta có thể chảy máu trong. Tôi cần khâu cả động mạch. Cô có thể làm ấm người cậu ta không?”

Tôi triệu hồi ánh sáng bao phủ Adrik, và cậu nhóc đỡ run hơn một chút.

Chúng tôi lái về phía trước, căng buồm bằng sức gió của Grisha. Tamar khom người trước bánh lái, áo khoác bay phần phật phía sau. Chúng tôi biết mình đã vượt qua dãy núi vì tàu Con Vạc đã giảm xóc hơn. Khí lạnh cắt qua hai má tôi trong lúc tàu tăng tốc, nhưng tôi vẫn ủ ấm Adrik trong cái kén bằng ánh sáng.

Thời gian như chậm lại. Không ai muốn nói ra, nhưng tôi biết Nadia lẫn Zoya đã bắt đầu thấm mệt. Mal và Harshaw cũng chẳng cầm cự được lâu.

“Chúng ta cần cập bến,” tôi nói.

“Đây là đâu?” Harshaw hỏi. Mái tóc mào gà đỏ rực rũ xuống, đầu hắn ướt nhẹp vì tuyết. Tôi từng nghĩ hắn thật khó đoán, thậm chí hơi nguy hiểm, nhưng giờ hắn ở đây - đẫm máu, kiệt sức, và giữ chặt dây thừng hàng giờ liền mà không chút phàn nàn.

Tamar nghiên cứu bản đồ. “Chúng ta vừa băng qua tầng băng vĩnh cửu. Nếu tiếp tục bay về phía nam, chúng ta sẽ bay trên khu vực đông dân cư hơn.”

“Chúng ta có thể thử tìm rừng cây để ẩn nấp,” Nadia thở dốc.

“Chúng ta ở quá gần Chernast,” Mal đáp lại.

Harshaw chỉnh lại tư thế. “Thì sao? Nếu bay đến hết ngày, chúng ta sẽ bị phát hiện.”

“Chúng ta có thể bay cao hơn,” Genya đề nghị.

Nadia lắc đầu. “Chúng ta có thể thử, nhưng không khí ở trên ấy loãng hơn và chúng ta sẽ phải tốn thêm năng lượng để đẩy thuyền theo chiều dọc.”

“Mà chúng ta đang đi đâu vậy?” Zoya thắc mắc.

Không nghĩ ngợi gì, tôi liền đáp, “Đến mỏ đồng ở Murin. Nơi có Hỏa Điểu.”

Im lặng thoáng vụt qua. Rồi Harshaw nói lên điều mà tôi biết khá nhiều người đang nghĩ. “Chúng ta có thể chạy trốn. Mỗi lần đối mặt với lũ quái vật ấy, chúng ta lại có thêm nhiều người chết. Chúng ta có thể lái con tàu này đi bất cứ đâu. Kerch. Novyi Zem.”

“Không đời nào,” Mal lẩm bẩm.

“Đây là nhà của tôi,” Zoya lên tiếng. “Tôi sẽ không để mình bị đuổi đi.”

“Adrik sao rồi?” Nadia hỏi, giọng cô khàn đặc.

“Cậu ta mất quá nhiều máu,” Tolya trả lời. “Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ cho nhịp tim bình ổn, cho cậu ấy nhiều thời gian hồi phục hơn.”

“Nó cần một Thiện Tâm Y thật sự.”

“Nếu Hắc Y tìm thấy chúng ta, thì một Thiện Tâm Y chẳng giúp gì được đâu,” Zoya nói.

Tôi đưa tay che mắt, cố suy nghĩ thấu đáo. Adrik có vẻ tạm ổn. Hoặc cậu nhóc có thể rơi vào hôn mê sâu và không bao giờ tỉnh lại. Và nếu chúng tôi dừng chân đâu đó và bị phát hiện, chúng tôi đều sẽ mất mạng hoặc tệ hơn thế. Hắc Y chắc chắn phải biết chúng tôi sẽ không hạ cánh ở Fjerda, sâu bên trong lãnh thổ của kẻ thù. Có lẽ anh ta nghĩ rằng chúng tôi đã trốn đến Tây Ravka. Anh ta sẽ gửi quân trinh sát đi khắp nơi. Anh ta sẽ dừng lại để tiếc thương mẹ của mình chứ? Va đập mạnh vào đá, thân xác bà còn đủ nguyên vẹn để anh ta chôn cất không? Tôi ngoái lại đằng sau, lo sợ viễn cảnh bầy nichevo’ya có thể ập xuống bất kì lúc nào. Tôi không thể nghĩ về Nikolai. Tôi sẽ không nghĩ về gã.

“Chúng ta sẽ đến Murin,” tôi nói. “Đến đó rồi tính tiếp. Tôi sẽ không bắt ai ở lại. Zoya, Nadia, hai cô có thể đưa tàu tới đó không?” Họ đã từng đẩy thuyền trước đó, nhưng tôi cần tin rằng họ còn chút sức lực sót lại để cậy nhờ.

“Tôi làm được,” Zoya đáp.

Nadia hất cằm sốt sắng. “Cố mà đuổi kịp tôi đấy.”

“Chúng ta vẫn có nguy cơ bị phát hiện,” tôi nói. “Chúng ta cần một Tiết Hải Sư.”

David ngẩng lên trong lúc băng bó vết bỏng thuốc súng trên tay. “Nếu cô thử bẻ cong ánh sáng thì sao?”

Tôi cau mày. “Bẻ cong thế nào?”

“Lý do duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy con tàu là bởi vì ánh sáng dội lại từ nó. Ta chỉ việc xóa bỏ ảnh phản chiếu thôi.”

“Tôi không chắc là mình hiểu.”

“Phải rồi,” Genya nói.

“Giống như viên đá giữa dòng sông,” David giải thích. “Chỉ cần bẻ cong ánh sáng để nó không rọi thẳng vào thuyền. Sẽ không còn gì để nhìn hết.”

“Và chúng ta sẽ vô hình?” Genya hỏi.

“Trên lý thuyết là thế.”

Cô ấy cởi bốt ra và quăng nó xuống boong tàu. “Thử đi.”

Tôi nhìn nó hoài nghi. Tôi không chắc nên bắt đầu thế nào. Đây là một cách sử dụng năng lượng hoàn toàn khác.

“Chỉ… bẻ cong ánh sáng thôi?”

“Thì,” David nói, “tốt hơn cô nên nhớ rằng cô không phải lo về hệ số khúc xạ. Cô chỉ cần chuyển hướng và đồng bộ cùng lúc những phần tử ánh sáng. Ý tôi là, cô không thể cứ bắt đầu với từ trường, như thế thật vô lý…”

Tôi giơ một tay lên. “Hãy quay lại với viên đá giữa dòng sông vậy.”

Tôi ra sức tập trung, nhưng tôi không triệu hồi hay mài giũa ánh sáng như cách mình từng làm với vết Cắt. Thay vào đó, tôi chỉ cố thúc đẩy nó.

Mũi giày bắt đầu mờ dần trong lúc không khí xung quanh dường như xao động.

Tôi cố nghĩ về ánh sáng như nước, và gió thổi quanh chiếc giày da, tách ra rồi hợp lại như thể nó chưa từng tồn tại. Tôi khum tay lại. Chiếc giày nhấp nháy rồi biến mất.

Genya reo lên. Tôi hét ầm ĩ và giơ tay lên cao. Chiếc giày xuất hiện lại. Tôi cong tay, và nó biến mất.

“David, tôi đã từng nói anh là một thiên tài chưa?”

“Rồi.”

“Giờ tôi sẽ nói lại.”

Vì con tàu lớn hơn và đang chuyển động, giữ ánh sáng cong lại xung quanh nó vất vả hơn. Nhưng tôi chỉ cần lo về ánh sáng dội lại dưới đáy tàu, và sau vài lần thử nghiệm, tôi đã cảm thấy thoải mái khi giữ nó ổn định.

Nếu ai đó đang đứng giữa cánh đồng và nhìn thẳng lên trên, có lẽ họ sẽ thấy lạ, một mảng nhạt nhòa hay một vệt sáng, nhưng họ sẽ không thấy một con tàu có cánh bay giữa trời trưa. Ít nhất đấy là điều tôi hy vọng. Nó gợi tôi nhớ đến điều Hắc Y từng làm khi anh ta kéo tôi qua phòng dạ vũ thắp nến, sử dụng năng lực khiến cả hai gần như vô hình. Lại một tiểu xảo mà anh ta thuần thục trước tôi rất lâu.

Genya lục tìm lương khô và phát hiện một đống jurda, chất kích thích của Zemeni mà binh lính hay dùng khi phải canh gác lâu. Nó làm tôi bồn chồn và hơi buồn nôn, nhưng không còn cách nào khác để giữ chúng tôi đứng vững và tập trung.

Chúng tôi phải nhai nó, và không lâu sau cả bọn đã nhổ toẹt thứ nước gỉ màu đồng ấy sang bên.

“Nếu cái này nhuộm răng tôi màu cam…” Zoya phàn nàn.

“Đúng đấy,” Genya cắt ngang, “nhưng tôi hứa sẽ khiến răng cô trắng hơn cả ngày trước. Thậm chí tôi có thể chỉnh lại mấy cái răng sữa kì dị kia.”

“Răng tôi không bị gì cả.”

“Không hề,” Genya cất tiếng an ủi. “Cô là con hải mã xinh đẹp nhất tôi từng biết. Tôi chỉ ngạc nhiên rằng cô chưa cắn đứt môi dưới của mình thôi.”

“Bỏ tay cô ra khỏi người tôi, Thợ May,” Zoya cằn nhằn, “không tôi móc mắt còn lại của cô ra đấy.”

Khi hoàng hôn xuống, Zoya không còn sức để cãi nữa. Cô ấy và Nadia hoàn toàn tập trung vào việc giữ thuyền bay cao.

David cầm bánh lái trong giây lát để Tamar chữa trị vết thương trên chân Mal. Harshaw, Tolya và Mal đổi phiên giữ dây để giúp hai người kia có dịp giãn cơ.

Chỉ có Nadia và Zoya không được đổi gác trong khi lao lực bên dưới vầng trăng khuyết, nhưng chúng tôi vẫn tìm cách trợ giúp. Genya đứng đấu lưng với Nadia, làm điểm tựa để cô có thể ngả người nghỉ một chút. Giờ mặt trời đã lặn, chúng tôi không cần ẩn thân nữa, nên tôi đỡ lấy cánh tay của Zoya suốt một tiếng liền trong lúc cô ta triệu hồi.

“Chuyện này thật nực cười,” cô ta gầm gừ, từng thớ cơ run rẩy bên dưới lòng bàn tay tôi.

“Cô muốn tôi buông tay không?”

“Nếu cô làm thế, tôi sẽ lấy phun nước jurda phủ khắp người cô.”

Tôi nôn nóng muốn có việc để làm. Con tàu quá yên ắng, và tôi có thể nhận thấy những ác mộng trong ngày đương chầu chực ập đến.

Misha vẫn chưa rời khỏi cái xó bên thân tàu. Nó đang siết chặt cây kiếm tập bằng gỗ Mal đã tìm cho nó. Cổ họng tôi nghẹn lại khi nhận ra nó đã đem kiếm theo trên sân thượng khi Baghra bắt nó đưa bà đến chỗ bầy nichevo’ya. Tôi lấy một miếng bánh quy khô trong phần lương thực dự trữ và đưa đến cho nó.

“Em đói không?” tôi hỏi.

Nó lắc đầu.

“Nhưng em sẽ cố ăn chút gì chứ?”

Nó lại lắc đầu.

Tôi ngồi cạnh nó, không biết phải nói gì. Tôi nhớ mình từng ngồi như thế với Sergei trong phòng chứa nước, tìm cách an ủi và thất bại. Anh ta đã lập mưu từ lúc đó và thao túng tôi ư? Nỗi sợ của anh ta rõ ràng rất thật.

Nhưng Misha không chỉ gợi tôi nhớ về Sergei. Nó là mọi đứa trẻ có bố mẹ ra chiến trường. Nó cũng như mọi bé trai và gái ở Keramzin. Nó là Baghra khao khát sự chú ý của cha. Nó là Hắc Y học cách cô đơn từ thuở bé. Đây là những gì Ravka đã làm. Tạo nên cô nhi. Tạo nên thống khổ. Không nhà cửa, cuộc sống, chỉ có bộ quân phục và súng trường. Nikolai đã tin vào một thứ tốt hơn.

Tôi run rẩy hít một hơi sâu. Tôi phải tìm cách phong tỏa tâm trí. Nếu tôi nghĩ đến Nikolai, tôi sẽ suy sụp mất. Hoặc Baghra. Hoặc thân thể nát vụn của Sergei. Hoặc Stigg, bị bỏ lại phía sau. Hoặc thậm chí là Hắc Y, vẻ mặt của anh ta khi mẹ mình biến mất sau làn mây. Sao anh ta có thể độc ác mà vẫn “con người” đến vậy?

Đêm dài tiếp diễn trong lúc chúng tôi bay qua một Ravka đang say ngủ. Tôi đếm sao. Tôi trông chừng Adrik. Tôi gà gật. Tôi di chuyển quanh thuyền viên, mời họ từng ngụm nước và những búi hoa jurda sấy khô. Khi ai đó hỏi tôi về Nikolai hoặc Baghra, tôi thuật lại cho họ chi tiết trận chiến bằng lời lẽ vắn tắt nhất có thể.

Tôi buộc tâm trí mình lặng im, cố biến nó thành một cánh đồng hiu quạnh, bao phủ bởi tuyết trắng, không chút giấu vết. Khi bình minh sắp đến, tôi tới chỗ lan can và bắt đầu chuyển hướng ánh sáng để ngụy trang con tàu.

Đấy là khi Adrik lẩm bẩm trong mơ.

Nadia quay phắt lại. Tàu Con Vạc nhấp nhô.

“Tập trung!” Zoya gắt.

Nhưng cô ấy mỉm cười. Tất cả chúng tôi đều thế, sẵn sàng bấu víu hy vọng nhỏ nhoi nhất.

Chúng tôi bay hết cả ngày và qua đến đêm kế tiếp. Cuối cùng cả bọn cũng thấy được Sikurzoi vào rạng sáng ngày thứ hai. Tới giữa trưa, chúng tôi nhìn thấy một miệng hố lởm chởm sâu hoắm ngay mỏ đồng bỏ hoang, nơi Nikolai đề nghị chúng tôi giấu tàu Con Vạc, ở giữa là một cái hồ màu ngọc.

Việc hạ cánh khá chậm và chật vật, và ngay sau khi thân tàu chạm mặt đất, cả Nadia và Zoya khuỵu xuống boong tàu. Họ đã vượt qua giới hạn sức mạnh, và dù da của họ đỏ hồng đến bất thường, thì cả hai đều đã kiệt sức hoàn toàn.

Kéo căng dây, chúng tôi giấu được tàu Con Vạc bên dưới một gờ đá. Người nào trèo xuống mỏ sẽ thấy nó ngay, nhưng tôi không nghĩ lại có ai rảnh việc đến vậy. Trên sàn hố là những máy móc hoen gỉ. Một mùi khó chịu bốc lên từ mặt hồ ứ đọng. Không có dấu hiệu của chủ đất.

Trong lúc Mal và Harshaw cột chặt buồm, Tolya mang Adrik khỏi tàu Con Vạc. Máu rỉ ra từ mẩu thịt mà trước đó là cánh tay của cậu nhóc, nhưng cậu khá tỉnh táo và thậm chí còn uống được vài ngụm nước.

Misha từ chối nhúc nhích khỏi thân tàu. Tôi khoác chăn lên vai nó và để lại bánh quy cùng miếng táo khô, mong nó sẽ chịu ăn.

Chúng tôi đỡ Zoya và Nadia khỏi tàu, trải giường xếp thành một cái ổ bên dưới bóng râm nhô ra, và rơi vào giấc ngủ nhọc nhằn mà không nói lời nào. Chúng tôi không phân công canh gác. Nếu chúng tôi bị theo đuôi, chúng tôi cũng không đủ sức chiến đấu nữa.

Trong lúc mắt sụp xuống, tôi thoáng thấy Tolya lén quay trở lại tàu Con Vạc và ép mình ngồi dậy lần nữa. Anh ta trở ra sau một lúc cùng một bọc vải được gói chặt. Anh ta đảo mắt về phía Adrik, và dạ dày tôi quặn lên khi nhận ra vật anh ta đang cầm. Tôi nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi. Tôi không muốn biết nơi Tolya sẽ chôn cánh tay của Adrik là ở đâu.

Khi tôi tỉnh giấc, trời đã xế chiều. Phần lớn mọi người vẫn đang say ngủ. Genya đang ghim chặt tay áo của Adrik.

Tôi thấy Mal trở về từ con đường bọc quanh hồ, vác theo một túi đầy gà gô.

“Mình nghĩ tối nay chúng ta sẽ ở lại đây,” cậu nói, “đốt lửa đi. Sáng mai chúng ta có thể đến Dva Stolba.”

“Được thôi,” tôi nói, dù tôi sốt sắng muốn rời đi.

Hẳn cậu ấy đã nhận ra, vì cậu đã nói, “Adrik cần nghỉ ngơi. Tất cả chúng ta. Mình sợ rằng nếu cứ thúc ép, một trong số họ sẽ gục ngã.”

Tôi gật đầu. Cậu ấy nói đúng. Chúng tôi đều đau buồn và hoảng sợ và kiệt sức. “Mình sẽ tìm củi nhóm lửa.”

Cậu ấy chạm vào cánh tay tôi. “Alina…”

“Sẽ không lâu đâu.” Tôi đi qua cậu ấy. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi không muốn nghe an ủi. Tôi muốn Hỏa Điểu. Tôi muốn chuyển đau thương thành cuồng nộ và trút nó lên Hắc Y.

Tôi đi tới khu rừng bao quanh mỏ. Xa về phía nam như thế này, cây cối cũng khác biệt, cao và thưa thớt hơn, vỏ cây đỏ và xốp. Tôi đang trên đường quay về, trên tay đầy ắp những nhánh cây khô ráo nhất mình có thể tìm, thì cảm giác sợ sệt vì bị theo dõi ập tới. Tôi dừng lại, lông ở sau gáy dựng đứng lên.

Tôi nhìn vào khoảng không giữa những thân cây ngập nắng, chờ đợi. Một sự im lặng ngột ngạt, như thể mọi động vật nhỏ đều đang nín thở. Rồi tôi nghe thấy nó - tiếng loạt xoạt khe khẽ. Tôi giật mình ngẩng đầu, dõi theo âm thanh vào trong rừng cây. Mắt tôi dính chặt lên cử động vừa thoáng qua, thanh âm tĩnh lặng của đôi cánh mờ ảo.

Nikolai ngồi trên một nhánh cây, đôi mắt u tối xoáy vào tôi.

Ngực gã phơi trần cùng những đường đen chằng chịt, như thể bóng đêm đã vỡ tan bên dưới làn da. Gã đã để rơi đôi bốt ở đâu đó, và hai bàn chân trần quắp chặt cành cây. Ngón chân gã đã trở thành móng vuốt đen sẫm.

Có máu khô trên tay gã. Và gần khóe miệng.

“Nikolai?” tôi khẽ gọi.

Gã rụt người lại.

“Nikolai, chờ…”

Nhưng gã đã nhảy vọt lên cao, đôi cánh đen khiến những nhánh cây rung chuyển trong lúc gã xuyên qua chúng để bay về bên kia trời xanh.

Tôi muốn thét lên, và tôi đã làm thế. Tôi quăng mấy que củi xuống đất, áp nắm đất vào miệng, rồi hét lên đến khi cổ họng đau rát. Tôi không thể dừng lại. Tôi đã cố không than khóc trên tàu Con Vạc hoặc lúc ở trong mỏ, nhưng giờ tôi khuỵu xuống đất, tiếng thét chuyển thành nức nở, những cơn thở dốc âm ỉ, ồn ào. Cảm giác thật đau đớn, như thể nó sẽ xé toạc xương sườn, nhưng lại thoát khỏi miệng tôi trong câm lặng. Tôi cứ nghĩ mãi về cái quần rách rưới của Nikolai và ý nghĩ ngớ ngẩn rằng gã sẽ khiếp đảm lắm khi thấy quần áo của mình trong tình trạng như vậy. Gã đã theo sau chúng tôi từ Guồng Quay Tơ đến tận đây. Gã sẽ báo cho Hắc Y biết vị trí của chúng tôi chứ? Gã thật sẽ làm vậy? Còn bao nhiêu phần thuộc về gã bên trong thân xác đọa đày ấy?

Rồi tôi nhận ra nó, rung động dọc theo sợi dây vô hình đó. Tôi đẩy nó ra. Tôi sẽ không tìm đến Hắc Y lúc nào. Tôi sẽ không bao giờ tìm đến Hắc Y lần nữa. Dẫu vậy, tôi biết anh ta đang thương tiếc, dù có đang ở đâu.

Mal tìm thấy tôi ở đấy, đầu vùi vào cánh tay, áo khoác phủ đầy lá kim xanh. Cậu đưa tay cho tôi, nhưng tôi mặc kệ nó.

“Mình không sao,” tôi nói, dù thật sự chẳng đúng chút nào.

“Trời sắp tối rồi. Bồ không nên ở ngoài này một mình.”

“Mình là Tiết Dương Sư. Trời chỉ tối khi mình muốn thế.”

Cậu khom xuống trước mặt tôi và chờ tôi nhìn vào mắt cậu. “Đừng xa lánh mọi người, Alina. Họ cần tiếc thương cùng bồ.”

“Mình không có gì để nói hết.”

“Vậy hãy để họ nói.”

Tôi không có câu an ủi hay động viên nào trao cho họ. Tôi không muốn chia sẻ nỗi đau này. Tôi không muốn họ thấy tôi sợ hãi thế nào. Nhưng tôi ép mình đứng lên và phủi sạch lá khỏi áo khoác. Tôi để Mal dẫn mình về khu mỏ.

Khi chúng tôi về đến miệng hố, trời đã tối mù và những người khác đang thắp đèn bên dưới bóng râm.

“Thong thả quá nhỉ, cô kia?” Zoya nói.” “Bộ chúng tôi phải chết cóng trong lúc hai người nô đùa trong rừng đấy à?”

Tôi chả thể nào giấu đi khuôn mặt đẫm nước mắt của mình nên chỉ nói, “Hóa ra tôi cần khóc một trận thỏa thích.”

Tôi thu hết can đảm chờ nghe câu trách móc, nhưng tất cả những gì cô ta nói chỉ là, “Lần tới nhớ mời tôi. Tôi cũng cần làm thế.”

Mal bỏ đống củi tôi nhặt được vào trong một hầm lửa ai đó đã đào, và tôi kéo Oncat khỏi vai của Harshaw. Nó rít lên, nhưng tôi không quan tâm. Bây giờ tôi cần ôm ấp thứ gì đó mềm mại và lông lá.

Họ đã rửa sạch và xiên que mấy con thú rừng do Mal bắt, chẳng mấy chốc, bất chấp đau buồn và lo lắng, mùi thịt nướng đã khiến tôi chảy nước dãi.

Chúng tôi ngồi quanh đống lửa, ăn tối và chuyền tay nhau một túi rượu kvas, nhìn ngọn lửa nhảy múa trên thân tàu Con Vạc trong lúc đống củi kêu lách tách. Chúng tôi có nhiều chuyện để nói - ai sẽ đi cùng chúng tôi vào Sikurzoi và ai sẽ ở lại trong thung lũng, liệu có ai muốn ở lại hay không. Tôi xoa xoa cổ tay. Việc tập trung vào Hỏa Điểu thật sự rất có ích, nghĩ về nó thay vì tia nhìn đen tối trong đôi mắt Nikolai, vệt máu đen thẫm nơi khóe miệng gã.

Bất thình lình, Zoya cất tiếng, “Lẽ ra tôi nên biết Sergei không đáng tin cậy. Anh ta luôn là một kẻ yếu đuối.” Nghe hơi bất công, nhưng tôi cho qua.

“Oncat chưa bao giờ thích hắn,” Harshaw bổ sung.

Genya ném một cành cây vào đống lửa. “Cô có nghĩ anh ta đã lên kế hoạch từ trước không?”

“Tôi cũng đang thắc mắc chuyện đó,” tôi thú thật. “Tôi tưởng anh ta sẽ khá hơn sau khi chúng ta rời khỏi Giáo Hội Trắng và hệ thống đường ngầm, nhưng anh ta trông tệ hơn, bất an hơn.”

“Có thể là vì nhiều lý do,” Tamar nói. “Hầm sụp, quân dân tấn công, tiếng ngáy của Tolya.”

Tolya ném sỏi về phía cô rồi nói, “Người của Nikolai nên canh gác anh ta cẩn thận hơn.”

Hoặc tôi không nên để anh ta đi. Có lẽ day dứt về Marie đã che mờ phán xét của tôi. Có lẽ hiện tại đau thương làm mờ mắt và sẽ còn nhiều sự phản bội khác.

“Có thật là bầy nichevo’ya cứ thế… xé xác anh ta không?” Nadia hỏi.

Tôi liếc về phía Misha. Không biết từ lúc nào, nó đã trèo khỏi tàu Con Vạc. Giờ nó đang ngủ say bên cạnh Mal, vẫn siết chặt cây kiếm gỗ ấy.

“Cảnh tượng rất kinh khủng,” tôi thấp giọng nói.

“Nikolai thì sao?” Zoya hỏi tiếp. “Hắc Y đã làm gì với anh ta?”

“Tôi thật sự không biết.”

“Nó có thể được hóa giải không?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Tôi nhìn sang David.

“Có thể,” anh ta đề nghị. “Tôi cần nghiên cứu anh ta. Đấy là merzost. Lĩnh vực mới. Ước gì tôi còn giữ những ghi chép của Morozova.”

Tôi suýt đã bật cười vì câu ấy. Suốt khoảng thời gian David vác theo đống ghi chú ấy, tôi đã rất sẵn lòng ném chúng vào bãi rác. Nhưng giờ khi có một lý do chính đáng cần đến chúng, chúng lại nằm ngoài tầm với của tôi, bị bỏ lại ở Guồng Quay Tơ.

Bắt giữ Nikolai. Nhốt gã vào lồng. Thử xem chúng tôi có thể kéo gã khỏi vòng tay của bóng tối không. Con cáo tinh ranh, cuối cùng đã bị bắt. Tôi chớp mắt và quay đi. Tôi không muốn khóc lần nữa.

Bất chợt, Adrik gầm gừ, “Em mừng vì Sergei đã chết. Em chỉ tiếc là mình không được tự tay bẻ cổ anh ta.”

“Cậu phải có hai tay mới làm được,” Zoya nói.

Có một thoáng im lặng đến đáng sợ, rồi Adrik nhăn mặt bảo, “Được thôi, đấm anh ta.”

Zoya nhoẻn miệng cười rồi chuyền cho cậu nhóc túi rượu. Nadia chỉ lắc đầu. Thi thoảng tôi quên mất họ thật sự là những chiến binh. Tôi không nghi ngờ chuyện Adrik sẽ tiếc cho cánh tay bị mất. Tôi thậm chí còn không chắc nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến khả năng triệu hồi của cậu nhóc. Nhưng tôi nhớ cậu đã đứng trước mặt tôi ở Tiểu Điện, yêu cầu được ở lại và chiến đấu. Cậu nhóc kiên cường hơn tôi ngày xưa.

Tôi nhớ đến Botkin, thầy giáo cũ của tôi, thúc ép tôi chạy thêm một dặm nữa, lãnh thêm một cú đấm nữa. Tôi nhớ những lời ông nói với tôi rất lâu về trước. Cô nhóc đã giành được mảnh thép đó. Adrik sở hữu mảnh thép đó, và Nadia cũng vậy. Cô ấy đã chứng minh điều đó lần nữa trong chuyến bay của chúng tôi từ Elbjeen. Phần nào trong tôi tự hỏi Tamar thấy được gì ở cô. Nhưng Nadia đã có mặt trong vài trận chiến kinh khủng nhất ở Tiểu Điện. Cô ấy đã mất đi bạn thân và cuộc đời mình từng biết. Vậy mà cô vẫn không suy sụp như Sergei hay chọn cuộc sống dưới lòng đất như Maxim. Trải qua bao gian khó, cô ấy vẫn can trường.

Khi Adrik trả túi rượu lại, Zoya uống một ngụm lớn rồi nói, “Mọi người có biết Baghra nói gì với tôi vào buổi học đầu tiên không?” Cô ấy hạ giọng để bắt chước tiếng nói khàn đặc của Baghra. “Một khuôn mặt xinh đẹp. Tiếc rằng não cô nhão như cháo.”

Harshaw khịt mũi. “Tôi đã phóng hỏa căn nhà gỗ của bà ta trong giờ học.”

“Dĩ nhiên rồi,” Zoya đáp.

“Là tai nạn thôi! Bà ta từ chối dạy tôi học lần nữa. Thậm chí còn không thèm nói chuyện với tôi. Hồi đó tôi từng đụng mặt bà ta và bà đi lướt qua tôi luôn. Không nói một tiếng nào, chỉ lấy gậy đập vào đầu gối tôi. Giờ tôi còn sưng nè.” Hắn vén quần lên, và đúng thật, có một cục u hiện lên dưới da.

“Thế đã là gì,” Nadia nói, hai má ửng hồng khi tất cả chúng tôi đều hướng sự chú ý về cô. “Tôi từng gặp trở ngại vì không thể triệu hồi trong một thời gian. Bà ấy nhốt tôi trong phòng và thả một tổ ong vào đó.”

“Cái gì?” tôi rú lên. Không phải tôi thấy sốc vì lũ ong. Tôi đã phải chật vật để triệu hồi hàng tháng trời ở Tiểu Điện, và Baghra chưa hề nhắc đến việc những Grisha khác cũng bị nghẽn mạch như thế.

“Cô đã làm gì?” Tamar nghi ngờ gặng hỏi.

“Tôi đã triệu hồi được một luồng gió và thổi chúng lên ống khói, nhưng tôi bị chích nhiều nhát đến độ trông như bị đậu mùa.”

“Tôi chưa bao giờ thấy mừng vì mình không phải Grisha đến thế,” Mal vừa nói vừa lắc đầu.

Zoya nâng túi rượu lên. “Hãy nâng ly vì cậu otkazat’sya cô đơn này nào.”

“Baghra ghét tôi,” David khẽ nói.

Zoya phẩy tay cho qua. “Ai mà chẳng bị thế.”

“Không, bà ấy thật sự ghét tôi. Bà từng dạy tôi với những Sáng Chế Gia cùng tuổi, rồi bà từ chối gặp mặt tôi lần thứ hai. Tôi đã phải ở lại xưởng làm việc trong lúc những người khác đến lớp học của bà.”

“Tại sao?” Harshaw hỏi, gãi gãi dưới cằm Oncat.

David nhún vai. “Không biết.”

“Tôi biết lý do đấy,” Genya nói. Tôi chờ nghe, tự hỏi liệu cô ấy có biết thật không. “Thuật thôi miên.” Cô ấy nói tiếp. “Thêm một giây phút nào ở cùng anh trong căn nhà gỗ đó, là bà ấy sẽ xé nát quần áo của anh.”

David cân nhắc. “Chuyện đó không có thật.”

“Không thể nào,” Mal và tôi đồng loạt nói.

“Nè, không có đâu mà,” David nói, trông có chút bị xúc phạm.

Genya bật cười và hôn anh ta thật kêu.

Tôi nhặt một nhánh cây và đẩy vào trong đống lửa, khiến tia sáng bắn lên trên. Tôi biết vì sao Baghra từ chối dạy David. Anh ta nhắc bà nhớ Morozova quá nhiều, ám ảnh với tri thức đến nỗi bỏ qua những đau khổ của con gái, bỏ qua sự thờ ơ của vợ mình. Và đúng thật, David đã tạo ra lumiya chỉ để “cho vui”, về cơ bản đã hiến kế cho Hắc Y tiến vào Vực Tối. Nhưng David không giống Morozova. Anh ta đã ở cạnh Genya khi cô ấy cần anh. Anh ta không phải chiến binh, nhưng anh ta vẫn tìm ra cách để đấu tranh vì cô.

Tôi nhìn quanh nhóm nhỏ kì lạ và tan tác của mình, nhìn Adrik với cánh tay bị mất, mê mẩn ngắm Zoya; nhìn Harshaw và Tolya, dõi theo Mal phác họa hành trình trên đất. Tôi thấy Genya mỉm cười, quấn chặt khăn choàng trong lúc David huơ tay loạn xạ, cố giải thích ý tưởng về một cánh tay bằng đồng cho Nadia, và Nadia mặc kệ anh ta, luồn tay vào những lọn tóc xoăn đen của Tamar.

Không người nào dễ dãi hoặc mềm lòng hoặc đơn giản. Họ giống như tôi, chất trong lòng bao đớn đau và thương tổn giấu kín, tất cả đều vỡ nát theo nhiều cách khác nhau. Chúng tôi không thật sự vừa khít. Chúng tôi có những góc cạnh lởm chởm đôi khi cắt vào nhau, nhưng trong lúc tôi cuộn người nằm nghiêng, hơi ấm từ ngọn lửa tỏa ra sau lưng, tôi chợt nhận thấy nỗi biết ơn dạt dào, ngọt ngào đến nỗi khiến cổ họng đắng nghét. Nỗi sợ đến cùng nó. Giữ họ gần bên là một xa xỉ phẩm tôi chấp nhận trả giá. Giờ tôi có nhiều thứ để mất hơn.