Chương 15
Dạ dày tôi quặn thắt “Cái gì?”
“Có… có tin đồn rằng anh ta đã thiêu rụi nơi đó.” “Alina…” Mal cất tiếng.
“Mấy đứa học sinh,” tôi nói, cơn hốt hoảng dần trào dâng. “Chuyện gì đã xảy ra với chúng?”
“Chúng tôi không biết,” Tamar đáp.
Tôi đè chặt tay lên mắt, cố gắng suy nghĩ. “Chìa khóa của cô,” tôi nói, hơi thở đứt quãng.
“Không có lý do gì để tin…”
“Chìa khóa” tôi lặp lại, giọng nói có chút run rẩy.
Tamar đưa nó cho tôi. “Cửa số ba bên phải,” cô ấy khẽ bảo.
Tôi nhảy cóc hai bậc thang một lúc. Lúc gần đến nơi, tôi trượt chân và đập mạnh đầu gối lên một bậc. Tôi chẳng thấy đau chút nào. Tôi hấp tấp chạy xuống cuối hành lang, đếm từng cánh cửa. Tay tôi run đến nỗi phải mất hai lần mới đút chìa được vào ổ và vặn khóa.
Căn phòng sơn màu đỏ và xanh, sống động như bao phần còn lại trong nhà trọ. Tôi thấy áo khoác của Tamar vất trên chiếc ghế gần chậu rửa mặt bằng thiếc, hai chiếc giường nhỏ hẹp được đẩy lại gần nhau, tấm chăn len nhàu nhĩ. Cửa sổ đang mở, và nắng mùa thu chiếu vào. Một luồng gió mát thổi tung màn cửa.
Tôi đóng sầm cửa sau lưng và đi tới chỗ cửa sổ. Tôi bấu chặt ngưỡng cửa, lờ mờ nhìn thấy dãy nhà ọp ẹp ở một góc khu dân cư, cối xay gió ở phía xa, những dãy núi phía bên kia. Tôi cảm nhận hấp lực từ vết thương trên vai, len lỏi của bóng tối trong cơ thể. Tôi lao mình vào kết nối, tìm anh ta, ý nghĩ duy nhất trong tâm trí là: Anh đã làm gì?
Nhịp thở tiếp theo, tôi đã đứng trước mặt anh ta, căn phòng nhạt nhòa xung quanh.
“Cuối cùng cũng tới,” Hắc Y nói. Anh ta quay về phía tôi, khuôn mặt điển trai dần hiện rõ. Anh ta đang tựa lên một lò sưởi cháy đen. Đường nét của nó quen thuộc kinh khủng.
Đôi mắt xám của anh ta vô hồn, ám ảnh. Cái chết của Baghra đã khiến anh ta đến nông nỗi này, hay những tội ác tày đình anh ta thực hiện nơi đây?
“Lại đây,” Hắc Y khẽ nói. “Ta muốn cô thấy cái này.”
Tôi đang run bần bật, nhưng tôi để anh ta cầm tay mình và đặt nó lên cánh tay anh ta. Khi anh ta làm thế, cảnh tượng nhạt nhòa biến mất và căn phòng hiện rõ xung quanh tôi.
Chúng tôi đang ở căn phòng từng là phòng khách của Keramzin. Trường kỷ tồi tàn bị ám đen bởi nhọ nồi. Ấm samovar yêu quý của Ana Kuya nằm lăn lóc dơ bẩn. Bốn bức tường không còn gì ngoài bộ khung cháy đen và lởm chởm, cửa ra vào còn váng vất chút khói. Cầu thang kim loại uốn quanh từng một thời dẫn đến phòng học nhạc đã cong oằn vì sức nóng, những bậc thang tan chảy vào nhau. Trần nhà đã biến mất. Tôi có thể nhìn xuyên qua thiệt hại của tầng hai. Nơi ngày xưa là căn gác mái nay chỉ còn bầu trời xám xịt.
Lạ quá, tôi ngu ngốc thầm nghĩ. Mặt trời đang tỏa sáng ở Dva Stolba.
“Ta đã ở đây vài ngày,” anh ta nói, dẫn tôi đi qua đổ nát, qua đống gạch vụn, qua thứ từng là đại sảnh, “chờ đợi cô.”
Bậc đá dẫn đến cửa chính lốm đốm tàn tro nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nhìn thấy lối đi lát đá thẳng dài, cột trắng ở cổng, con đường hướng ra thị trấn. Đã gần hai năm từ khi tôi nhìn thấy cảnh này, nhưng nó vẫn như những gì in trong trí nhớ.
Hắc Y đặt tay lên vai tôi và khẽ xoay người tôi lại.
Chân tôi lảo đảo. Tôi quỳ gục xuống, đưa tay bịt chặt miệng. Tiếng kêu bật khỏi người tôi, quá vỡ nát để gọi là tiếng thét.
Cây sồi tôi từng trèo lên vì một lời thách thuở còn thơ vẫn đứng đấy, sừng sững trước ngọn lửa đã thiêu rụi Keramzin. Nhánh của nó giờ treo đầy xác người. Ba giáo viên Grisha lơ lửng trên trên cùng một nhánh to, bộ kefta của họ khẽ đung đưa trong gió - tím, đỏ, và xanh. Bên cạnh họ, khuôn mặt của Botkin gần như sạm đen ngay trên vòng dây đã quấn chặt cổ ông. Người ông đầy những vết thương. Ông đã chiến đấu đến chết trước khi bị treo cổ. Kế bên ông, Ana Kuya đung đưa trong bộ váy đen của bà, chùm chìa khóa nặng trịch giắt ngay hông, mũi chân của đôi bốt cài nút gần chạm đất.
“Bà ấy, ta nghĩ, là hình mẫu gần nhất với một người mẹ mà cô có,” Hắc Y lẩm bẩm.
Từng tiếng nức nở khiến tôi run lên như những nhát roi. Tôi rụt người mỗi khi nấc lên, người gập làm đôi, ngã khuỵu xuống. Hắc Y quỳ xuống trước tôi. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi ra khỏi mặt, tựa hổ muốn nhìn tôi khóc than.
“Alina,” anh ta cất tiếng. Tôi nhìn chăm chăm về phía bậc thang, nước mắt làm nhòe thị giác. Tôi sẽ không nhìn vào anh ta. “Alina,” anh ta lặp lại.
“Tại sao?” Câu chữ bật ra thành tiếng kêu gào, tiếng khóc của một đứa trẻ. “Tại sao anh lại làm thế? Sao anh có thể làm thế? Anh không cảm thấy gì ư?”
“Ta đã sống một cuộc đời quá dài, đau thương chồng chất. Nước mắt ta đã khô cạn từ lâu. Nếu ta vẫn cảm thấy như cô, nếu ta vẫn đau đớn như cô, ta đã không thể sở hữu sự vĩnh cửu này.”
“Tôi mong Botkin đã giết được hai mươi Grisha của anh,” tôi phỉ nhổ anh ta, “một trăm người.”
“Ông ta là một chiến binh kiệt xuất.”
“Mấy đứa học sinh đâu?” Tôi buộc mình gặng hỏi, dù tôi không chắc mình có thể chịu nổi câu trả lời hay không. “Anh đã làm gì?”
“Cô đã ở đâu, Alina? Ta những tưởng cô sẽ đến với ta khi ta tiến đánh Tây Ravka. Ta nghĩ lương tâm của cô sẽ đòi làm việc ấy. Ta chỉ có thể mong rằng điều này sẽ khiến cô ra mặt.”
“Chúng ở đâu?” Tôi hét to.
“Chúng an toàn. Tạm thời là vậy. Chúng sẽ ở trên thuyền khi ta tiếng vào Vực Tối lần nữa.”
“Với tư cách tù binh,” tôi đờ đẫn tiếp lời.
Anh ta gật đầu. “Phòng khi cô có ý định tấn công hơn là đầu hàng. Trong vòng năm ngày, ta sẽ quay về Hư Hải, và cô sẽ tới chỗ ta - cô và tên dò đường - hoặc ta sẽ đưa Vực Tối đến tận bờ biển Tây Ravka, và ta sẽ dẫn độ bọn trẻ, từng đứa một, đến với móng vuốt của bầy volcra”
“Nơi này… những người này, họ vô tội.”
“Ta đã chờ hàng trăm năm cho giây phút này, cho sức mạnh của cô, cho cơ hội này. Ta đã giành được nó với mất mát và đấu tranh. Ta sẽ có nó, Alina. Bất kể giá nào.”
Tôi muốn cào mặt anh ta, muốn nói rằng tôi sẽ nhìn anh ta bị xé xác bởi chính lũ quái vật của mình. Tôi muốn bảo anh ta rằng mình sẽ giáng toàn bộ sức mạnh của những bộ khuếch đại Morozova xuống đầu anh ta, một đội quân ánh sáng, sinh ra từ merzost, hoàn hảo bởi hận thù. Tôi cũng có thể làm thế. Nếu Mal hy sinh tính mạng của cậu.
“Sẽ không còn gì hết,” tôi thì thầm.
“Phải,” anh ta dịu dàng đáp trong lúc ôm tôi trong vòng tay. Anh ta áp môi mình lên đỉnh đầu tôi. “Ta sẽ tước đoạt tất cả những gì cô biết, những gì cô yêu, đến khi cô không còn chốn nương tựa nào khác ngoài ta.”
Trong đau thương, trong khủng hoảng, tôi để bản thân mình vỡ tan.
Tôi vẫn đang quỳ gối, hai tay bấu chặt bệ cửa sổ, trán dán chặt vào bức tường gỗ mỏng của nhà trọ. Ở bên ngoài, tôi có thể nghe tiếng chuông cầu nguyện vang vọng. Bên trong phòng, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng thở gấp gáp của tôi, tiếng nức nở khàn đặc trong khi những nhát roi tiếp tục quất xuống, trong khi tôi cong lưng khóc than. Đấy là lúc mọi người tìm thấy tôi.
Tôi đã không nghe tiếng cửa mở, hoặc tiếng bước chân của mọi người khi họ đến gần. Tôi chỉ nhận ra đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy mình. Zoya đặt tôi ngồi xuống mép giường, và Tamar ngồi xuống cạnh tôi. Nadia dùng lược chải tóc tôi, cẩn thận gỡ rối từng lọn. Genya rửa mặt tôi trước, rồi tới hai tay tôi bằng tấm khăn lạnh được cô ấy thấm ướt trong chậu. Nó có mùi bạc hà phảng phất.
Chúng tôi ngồi đấy, không nói năng gì, tất cả mọi người vây quanh tôi.
“Anh ta đang giữ lũ trẻ,” tôi nói thẳng. “Hai mươi ba đứa trẻ. Anh ta đã giết toàn bộ giáo viên. Và Botkin.” Và Ana Kuya, một người phụ nữ họ sẽ không bao giờ biết. Người phụ nữ đã nuôi tôi khôn lớn. “Mal…”
“Cậu ấy đã nói với chúng tôi,” Nadia khẽ khàng.
Tôi nghĩ phần nào đó trong tôi đã mong chờ một sự đổ tội hay cáo buộc. Thay vào đó, Genya ngả đầu lên vai tôi. Tamar siết chặt tay tôi.
Đây không chỉ là an ủi, tôi vỡ lẽ. Họ đang dựa vào tôi - như tôi đang dựa vào họ - để tìm lại sức mạnh.
Ta đã sống một cuộc đời quá dài, đau thương chồng chất.
Liệu Hắc Y đã từng có những người bạn như thế này không? Những người anh ta yêu thương, những người chiến đấu vì anh ta, và chăm sóc anh ta, và khiến anh ta cười? Những người, dù chỉ một chút thôi, đã trở nên quan trọng hơn một giấc mơ đã tồn tại lâu hơn họ?
“Chúng ta có bao lâu?” Tamar hỏi.
“Năm ngày.”
Có tiếng gõ cửa. Là Mal. Tamar chừa chỗ cho cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi.
“Tệ lắm ư?” Cậu hỏi.
Tôi gật đầu. Tôi vẫn chưa thể nói với cậu những gì mình đã thấy. “Mình có năm ngày để đầu hàng, hoặc anh ta sẽ lại dùng đến Vực Tối.”
“Đằng nào anh ta chẳng làm thế,” Mal bảo. “Chính bồ cũng nói mà. Anh ta sẽ tìm ra lý do.”
“Mình có thể kéo dài thời gian cho mọi người…”
“Bằng giá nào? Bồ đã sẵn lòng từ bỏ mạng sống,” cậu ấy khẽ nói. “Sao bồ không để mình làm thế?”
“Vì mình không thể chịu được.”
Mặt cậu ấy đanh lại. Cậu siết chặt cổ tay tôi, và tôi lại cảm thấy luồng điện ấy lần nữa. Ánh sáng vỡ òa phía sau mắt, như thể toàn thân tôi chuẩn bị nứt ra vì nó. Nguồn năng lượng khó tả nằm phía sau cánh cửa đó, và cái chết của Mal sẽ mở nó ra.
“Bồ sẽ phải chịu đựng nó,” cậu ấy nói. “Hoặc những cái chết này, tất cả những gì chúng ta đã đánh đổi, sẽ trở thành vô nghĩa.”
Genya hắng giọng. “Ừm. Thật ra thì, hai người có thể không cần làm thế. David có ý này.”
“Thật ra, nó là ý tưởng của Genya,” David nói.
Chúng tôi ngồi quanh một cái bàn bên dưới tấm vải bạt, cách nhà trọ một khoảng phía cuối đường. Không có nhà hàng tử tế nào ở chỗ này trong khu dân cư, nhưng một quán rượu tạm thời đã được dựng nên trong một mảnh đất cháy đen. Đèn lồng được treo trên mấy cái bàn ọp ẹp, một thùng chứa bằng gỗ đựng đầy sữa lên men, và thịt được nướng trong hai cái trống kim loại như cái chúng tôi từng thấy vào ngày đầu tiên trong chợ. Không khí nồng mùi gỗ cây.
Có hai gã đàn ông đang đổ xúc xắc trên một cái bàn gần thùng chứa trong lúc một gã khác gẩy mấy nốt quái gở trên chiếc đàn guitar tả tơi của mình. Giai điệu chẳng rõ ràng gì cho cam, nhưng trông Misha có vẻ hài lòng. Nó khởi sự nhảy một vũ đạo phức tạp cần vỗ tay và sức tập trung cao độ.
“Chúng tôi bảo đảm sẽ khắc tên Genya lên huy chương,” Zoya bảo. “Cứ nói thẳng ra nào.”
“Còn nhớ cách cô ngụy trang cho thuyền Con Vạc không?” David hỏi. “Cách cô bẻ cong ánh sáng thay vì để nó phản chiếu ấy?”
“Tôi đang nghĩ,” Genya tiếp tục. “Nếu cô làm thế với chúng tôi thì sao?”
Tôi cau mày. “Ý cô là…”
“Nguyên tắc y hệt thôi,” David nói. “Nó là thử thách khó hơn vì có nhiều yếu tố biến thiên hơn là bầu trời xanh, nhưng bẻ cong ánh sáng quanh một chiến binh không khác gì bẻ cong ánh sáng quanh một vật thể hết.”
“Gượm đã,” Harshaw cắt ngang. “Ý anh là chúng ta sẽ vô hình?”
“Chính xác,” Genya xác nhận.
Adrik chúi người về phía trước. “Hắc Y sẽ xuất phát từ xưởng cạn ở Kribirsk. Chúng ta có thể lẻn vào doanh trại của anh ta. Cứu bọn trẻ ra bằng cách ấy.” Nắm đấm của cậu nhóc siết chặt, đôi mắt sáng rực. Cậu ấy biết rõ lũ trẻ hơn bất kì ai trong chúng tôi. Một vài đứa trong số ấy có thể là bạn của cậu ấy.
Tolya nhăn mặt. “Không đời nào chúng ta có thể lẻn vào doanh trại và giải thoát chúng mà không bị phát giác. Có mấy đứa nhỏ tuổi hơn Misha nữa.”
“Kribirsk quá rắc rối,” David nói. “Đông người, tầm nhìn gián đoạn. Nếu Alina có nhiều thời gian luyện tập hơn..”
“Chúng ta có năm ngày,” tôi lặp lại.
“Vậy chúng ta sẽ tấn công ở Vực Tối,” Genya đề nghị. “Ánh sáng của Alina sẽ kiểm hãm bọn volcra..
Tôi lắc đầu. “Chúng ta vẫn phải đấu với bầy nichevoʼya của Hắc Y.”
“Nếu chúng không nhìn thấy chúng ta thì không cần,” Genya nói.
Nadia nhăn răng. “Chúng ta sẽ giấu cây trong rừng.”
“Anh ta có Thượng Quân và Grisha nữa,” Tolya nói. “Họ không thiếu thốn đạn dược như chúng ta. Dù họ không nhìn thấy mục tiêu, họ vẫn có thể khai hỏa hú họa.”
“Thì chúng ta tránh xa tầm bắn ra.” Tamar đẩy đĩa đó ăn vào chính giữa bàn. “Đây là con tàu thủy tinh,” cô ấy nói. “Chúng ta bố trí xạ thủ quanh vòng ngoài và dùng họ để loại bớt hàng ngũ của Hắc Y. Rồi chúng ta đến đủ gần để lẻn lên tàu, và khi chúng ta đưa bọn trẻ đến nơi an toàn thì…”
“Chúng ta cho nó nổ tung thành từng mảnh,” Harshaw nói tiếp. Anh ta gần như đang nhỏ dãi trước viễn cảnh vụ nổ.
“Cùng với Hắc Y trên đó,” Genya kết câu.
Tôi xoay đĩa của Tamar lại, cân nhắc về đề xuất của những người khác. Không có bộ khuếch đại thứ ba, năng lực của tôi chẳng là gì so với Hắc Y trong một trận đấu tay đôi. Anh ta hoàn toàn khẳng định điều ấy. Nhưng nếu tôi đánh lén anh ta, dùng ánh sáng để che đậy như cách người khác dùng bóng tối? Cách đó xảo trá, thậm chí hèn hạ, nhưng Hắc Y và tôi đã từ bỏ danh dự từ rất lâu về trước. Anh ta đã ở trong đầu tôi, làm xáo trộn tim tôi. Tôi không hứng thú với một cuộc đấu sòng phẳng, nhất là khi có được cơ hội cứu sống Mal.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Mal nói, “Mình không thích kế hoạch này. Quá nhiều khe hở.”
“Đây không chỉ là lựa chọn của cậu,” Nadia phản đối. “Cậu đã chiến đấu bên cạnh chúng tôi và đổ máu cùng với chúng tôi hàng tháng nay. Chúng tôi đáng có cơ hội cố gắng cứu mạng cậu chứ.”
“Dù anh chỉ là một tên otkazat’sya vô dụng,” Zoya bổ sung.
“Cẩn thận đấy,” Harshaw cảnh cáo. “Cô đang nói chuyện với… khoan, cậu là gì của Hắc Y? Em họ? Cháu trai?”
Mal rùng mình. “Tôi không biết.”
“Từ giờ cậu sẽ mặc đồ đen chứ?”
Mal kiên quyết phủ nhận. “Không.”
“Cậu là một trong chúng tôi,” Genya nói, “dù thích hay không. Chưa kể, nếu Alina phải giết cậu, cô ấy có thể hóa điên và cô ấy sẽ có ba bộ khuếch đại. Rồi tất cả sẽ phụ thuộc vào Misha để ngăn cô ấy với khả năng khiêu vũ tệ hại.”
“Cô ta khá ủ dột,” Harshaw nói. Anh ta gõ lên thái dương. “Không tỉnh táo cho lắm, nếu cậu hiểu ý tôi.”
Họ đang đùa, nhưng có lẽ họ nói đúng. Đáng ra cô phải là đối trọng của ta. Cảm xúc tôi dành cho Mal hỗn độn và ngang bướng và cuối cùng có thể khiến trái tim tôi tan nát, nhưng nó là cảm xúc của một con người.
Nadia vươn ra huých vào tay Mal. “Ít nhất cậu nên cân nhắc. Và nếu tất cả đều thất bại…”
“Alina sẽ có vòng tay mới,” Zoya quyết định.
Tôi cau mặt. “Hay tôi chém đôi người cô và xem xem xương của cô có vừa không nhé?”
Zoya hất tóc. “Tôi cá trông chúng vẫn kiều diễm như phần còn lại của tôi.”
Tôi lại xoay chiếc đĩa của Tamar lần nữa, có hình dung xem phương án này cần những yếu tố nào. Tôi ước gì mình có được óc chiến lược của Nikolai. Nhưng có điều này tôi chắc chắn. “Sẽ cần nhiều hơn một vụ nổ để giết chết Hắc Y. Anh ta đã sống sót khỏi Vực Tối và vụ sập nhà thờ.”
“Vậy thì sao?” Harshaw hỏi.
“Người giết anh ta phải là tôi,” tôi nói. “Nếu chúng ta tách anh ta khỏi binh đoàn bóng tối của mình, tôi có thể sử dụng Vết Cắt.” Hắc Y rất quyền năng, nhưng tôi không nghĩ anh ta có thể hồi sinh sau khi bị chém thành hai nửa. Và dù tôi không có quan hệ gì đến cái tên Morozova, tôi vẫn là Tiết Dương Sư. Tôi đã mong một số phận vĩ đại, nhưng tôi sẽ hài lòng với cách giết người chỉn chu này.
Zoya thốt ra tiếng cười khúc khích. “Kế hoạch này có khi sẽ thành công thật đấy.”
“Nó đáng để cân nhắc,” tôi nói với Mal. “Hắc Y sẽ chờ một cuộc tấn công, nhưng anh ta sẽ không ngờ đến điều này.”
Mal im lặng một lúc lâu. “Được rồi,” cậu nói. “Nhưng nếu nó thất bại… chúng ta phải nhất trí về chuyện phải xảy ra.”
Cậu ấy nhìn quanh bàn. Từng người một gật đầu. Mặt Tolya khá nghiêm trọng. Geyna cúi đầu. Cuối cùng, chỉ còn lại mình tôi.
“Mình muốn nghe bồ nói, Alina.”
Tôi nuốt xuống cục nghẹn nơi cuống họng. “Mình đồng ý.” Câu chữ đắng ngắt như sắt gỉ trên đầu lưỡi.
“Tốt,” cậu nói. Cậu nắm lấy tay tôi. “Giờ thì, hãy cho Misha thấy điệu nhảy tệ hại là thế nào.”
“Giết bồ, nhảy với bồ. Còn gì nữa không?”
“Không phải bây giờ,” cậu ấy nói, kéo tôi lại gần. “Nhưng mình chắc mình sẽ nghĩ ra gì đó.”
Tôi tựa đầu lên vai Mal và hít hà mùi hương của cậu. Tôi biết mình không nên để bản thân tin vào khả năng này. Chúng tôi không có quân đội. Chúng tôi không có tài nguyên của một vị vua. Chúng tôi chỉ có một nhóm tồi tàn này. Ta sẽ tước đoạt tất cả những gì cô biết, những gì cô yêu. Nếu anh ta có thể, tôi biết Hắc Y sẽ dùng những người này chống lại tôi, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng họ là gì khác ngoài gánh nặng. Có lẽ anh ta đã đánh giá thấp họ, và có lẽ anh ta cũng đã đánh giá thấp tôi.
Ngu ngốc. Nguy hiểm. Nhưng Ana Kuya thường bảo tôi rằng hy vọng cũng lắt léo như dòng nước. Bằng cách nào đó nó luôn tìm đường tràn vào.
Tối đó chúng tôi thức đến khuya, bàn về hậu cần cho kế hoạch. Tồn tại của Vực Tối khiến mọi sự trở nên phức tạp - chúng tôi sẽ tiến vào lúc nào, ở đâu - liệu tôi có thể ngụy trang bản thân được hay không, đừng nói là những người khác, làm sao để cách ly Hắc Y và giải cứu đám học sinh. Chúng tôi không có thuốc nổ nên phải tự làm. Tôi cũng muốn bảo đảm rằng những người khác vẫn còn đường thoát thân khỏi Vực Tối nếu tôi có mệnh hệ gì.
Chúng tôi rời đi vào sáng sớm hôm sau và băng xuyên qua Dva Stolba để thu hồi tàu Con Vạc từ khu mỏ. Thật lạ khi thấy nó vẫn còn ở chỗ cũ, náu thân an toàn như chim bồ câu trên mái.
“Thánh thần ơi,” Adrik nói khi cả bọn trèo lên thân tàu. “Đấy là máu của em hả?”
Vệt bẩn lớn gần bằng cậu nhóc. Chúng tôi đều rã rời và kiệt sức sau cuộc trốn chạy đằng đẵng khỏi Guồng Quay Tơ, đến mức không ai nghĩ đến việc lau dọn nó.
“Cậu tạo ra nó,” Zoya nói. “Cậu dọn sạch nó.”
“Phải có hai tay mới lau sàn được,” Adrik độp lại, rồi quay lưng đến đứng dưới cột buồm.
Dường như Adrik thích mấy lời chế nhạo của Zoya hơn là mấy câu phàn nàn luôn miệng của Nadia. Tôi thở phào khi biết rằng cậu nhóc vẫn có thể triệu hồi, dù phải mất một thời gian để kiểm soát những luồng khí mạnh chỉ bằng một tay. Baghra có thể dạy cậu. Ý nghĩ ập đến trước khi tôi nhận ra nó đã không còn khả dĩ. Tôi gần như có thể nghe thấy giọng bà trong đầu: Ta có nên chặt đứt cánh tay còn lại của cậu không? Như thế cậu sẽ có cớ để mè nheo. Làm lại lần nữa và làm cho tốt hơn. Bà sẽ nghĩ gì về tất cả chuyện này? Bà sẽ nghĩ gì về Mal? Tôi đẩy lùi ý nghĩ ấy. Chúng tôi sẽ không bao giờ biết được, và chẳng có thời gian để tiếc thương.
Một khi cả bọn cất cánh, những Tiết Khí Sư lái tàu theo một nhịp độ chậm rãi và tôi tận dụng thời gian để luyện tập bẻ cong ánh sáng trong lúc che đậy con tàu khỏi cái nhìn bên dưới.
Chuyến đi chỉ mất vài giờ, và chúng tôi hạ cánh xuống một đồng cỏ thuộc đầm lầy ở phía Tây Caryeva. Thị trấn là nơi buôn bán ngựa vào mùa hè mỗi năm. Người ta chỉ biết đến chỗ này nhờ đường đua và chuồng phối giống của nó, và kể cả khi không có chiến tranh, vào tầm cuối năm thế này, mọi nơi đều bị bỏ hoang.
Công văn gửi tới lão Tư Tế đã đề nghị rằng chúng tôi nên gặp mặt ở trường đua ngựa. Tamar và Harshaw sẽ đi trước do thám để chắc rằng chúng tôi không lao đầu vào bẫy. Nếu có gì không ổn, họ sẽ vòng lại gặp chúng tôi, từ đó chúng tôi sẽ quyết định nên làm gì. Tôi không nghĩ lão Tư Tế sẽ giao nộp chúng tôi cho Hắc Y, nhưng vẫn có khả năng lão đã có thỏa thuận mới với Shu Han hoặc Fjerda.
Chúng tôi tới sớm một ngày, và đồng cỏ là vị trí hoàn hảo để tập ngụy trang những mục tiêu di động. Misha khăng khăng đòi làm trước.
“Em nhỏ hơn,” nó nói. “Như vậy sẽ dễ hơn.”
Nó chạy ra giữa cánh đồng.
Tôi giơ tay lên, xoay cổ tay, và Misha biến mất. Harshaw huýt sáo tán thưởng.
“Mọi người có thấy em không?” Misha la to. Ngay sau khi nó bắt đầu vẫy tay, ánh sáng xung quanh nó dao động và cẳng tay khẳng khiu của nó hiện ra lơ lửng giữa không gian.
Tập trung. Chúng biến mất.
“Misha,” Mal hướng dẫn, “chạy về phía anh đi.”
Nó xuất hiện, rồi biến mất lần nữa trong lúc tôi điều chỉnh ánh sáng.
“Tôi có thể thấy nó từ đây,” Tolya gọi từ bên kia đồng cỏ.
Tôi thở phù một cái. Tôi phải suy tính chuyện này kĩ hơn. Ngụy trang con thuyền dễ dàng hơn vì tôi chỉ biến đổi phản xạ của ánh sáng từ bên dưới. Giờ tôi phải nghĩ đến mọi góc độ.
“Tốt hơn rồi!” Tolya lên tiếng.
Zoya rú lên. “Thằng nhãi đó mới đá tôi.”
“Thông minh đấy,” Mal bảo.
Tôi nhướng mày. “Thông minh hơn ai đó.”
Cậu ấy xấu hổ đỏ mặt.
Tôi dành phần còn lại của buổi trưa để làm một, rồi hai, rồi năm Grisha tan biến cùng lúc trên đồng cỏ.
Nó là một công việc khác hẳn, nhưng những bài học của Baghra vẫn được áp dụng. Nếu tôi tập trung quá nhiều vào việc phóng tỏa năng lực, những yếu tố biến thiên sẽ làm tôi choáng ngợp. Nhưng nếu tôi nghĩ về ánh sáng ở khắp nơi, nếu tôi không cố thúc đẩy nó mà chỉ để nó uốn cong, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Tôi nghĩ đến việc mình từng thấy Hắc Y dùng sức mạnh của anh ta để làm mù mắt binh sĩ trong trận chiến, hạ gục nhiều kẻ thù cùng lúc. Chuyện đó quá dễ với anh ta, quá tự nhiên. Ta biết nhiều thứ về sức mạnh mà cô chẳng bao giờ đoán được.
Tôi tập luyện vào đêm đó, rồi bắt đầu lần nữa sáng hôm sau, sau khi Tamar và Harshaw rời đi, nhưng sức tập trung của tôi liên tục dao động. Cùng với nhiều xạ thủ, cuộc tấn công của chúng tôi trên tàu của Hắc Y biết đâu sẽ có cơ hội. Ai đang đợi ở trường đua? Lão linh mục? Không ai cả? Tôi đã tưởng tượng đến một đội quân nông nô, được bảo vệ bởi ba bộ khuếch đại, hành quân dưới ngọn cờ in hình Hỏa Điểu. Đấy không còn là trận chiến chúng tôi đang tiến hành nữa.
“Tôi có thể thấy anh ta!” Zoya reo lên với tôi. Và quả vậy, hình thù to lớn của Tolya đang nhấp nháy trong lúc anh ta chạy về phía bên phải tôi.
Tôi buông tay. “Nghỉ một chút đi,” tôi đề nghị. Nadia và Adrik giương một cánh buồm để cô ấy có thể giúp cậu nhóc học cách kiểm soát dòng khí đi lên, và Zoya biếng nhác nằm dài trên boong tàu để đưa ra mấy nhận xét vô ích.
Trong lúc đó, David và Genya cắm cúi trước một trong những ghi chú của anh ta, cố tìm ra nơi nào để trích được đủ thành phần cho một mẻ lumiya. Hóa ra Genya không chỉ có thiên phú về độc dược. Tài năng của cô ấy luôn ở đâu đó giữa Tiết Độ Sư và Sáng Chế Gia, nhưng tôi tự hỏi cô ấy đã trở thành người như thế nào, cô ấy đã chọn con đường nào, nếu không phải vì ảnh hưởng của Hắc Y. Mal và Misha hướng về phía xa cánh đồng, hai tay đầy ắp quả thông và đặt chúng dọc hàng rào làm mục tiêu để Misha tập bắn.
Vậy là chỉ còn Tolya và tôi không có việc gì để làm ngoài lo lắng cùng chờ đợi. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi trên một thân tàu, chân đung đưa giữa không khí.
“Cô có muốn tập thêm không?” Anh ta hỏi.
“Có lẽ tôi nên thế.”
Một lúc lâu trôi qua và rồi anh ta nói, “Cô làm được không? Khi thời cơ đến?”
Tôi hoảng loạn sực nhớ Mal từng hỏi tôi liệu có giết được Hỏa Điểu hay không. “Anh không nghĩ kế hoạch sẽ thành công.”
“Tôi không nghĩ nó liên quan gì.”
“Anh không…”
“Nếu cô đánh bại Hắc Y, Vực Tối vẫn sẽ ở đấy.”
Tôi đập gót chân vào thân tàu. “Tôi có thể xử lý Vực Tối,” tôi nói. “Năng lực của tôi có thể giúp chúng ta băng qua nó. Chúng ta có thể tiêu diệt bọn volra.” Tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Dù gớm ghiếc đến mức nào, lũ volcra cũng từng là con người. Tôi ngả ra sau và quan sát khuôn mặt của Tolya. “Anh không tin tôi.”
“Cô từng hỏi tôi vì sao tôi không để cô chết ở trong nhà thờ, vì sao tôi để Mal đến với cô. Có lẽ hai người còn sống vì một lý do nào đó. Có lẽ đây chính là nó.”
“Người tạo nên tất cả chuyện này là một vị Thánh sai đường, Tolya.”
“Và người kết thúc chuyện này cũng sẽ là một vị Thánh.”
Anh ta trượt khỏi thân tàu xuống mặt đất rồi ngẩng lên nhìn tôi. “Tôi biết cô không tin vào điều này như Tamar và tôi,” anh ta nói, “nhưng bất chấp kết cuộc sau này thế nào, tôi mừng vì đức tin đã dẫn chúng tôi đến với cô.”
Anh ta hướng về phía bên kia đồng cỏ để nhập bọn cùng Mal và Misha.
Dù chuyện Tolya và Tamar trở thành bạn của tôi là tình cờ hay ý trời thì tôi vẫn biết ơn họ. Và nếu tôi thành thật với chính bản thân, tôi ghen tị với đức tin của họ. Nếu tôi có thể tin rằng mình đã được ban phước bởi một mục đích cao cả nào đó, biết đâu nó đã làm những lựa chọn khó khăn trở nên dễ hơn.
Tôi không biết liệu kế hoạch của chúng tôi có thành công hay không, và nếu có, vẫn còn quá nhiều bí ẩn. Nếu chúng tôi thắng Hắc Y, đội quân bóng tối của anh ta sẽ ra sao? Và Nikolai nữa? Nếu việc giết Hắc Y dẫn đến cái chết của gã thì thế nào? Chúng tôi có nên thử bắt giữ Hắc Y không? Nếu chúng tôi sống sót, Mal sẽ không phải lẩn trốn nữa. Cậu sẽ mất mạng nếu ai đó biết được thân phận thật của cậu.
Chúng tôi nghe tiếng vó ngựa. Nadia và tôi trèo lên bục của thuyền trưởng để nhìn rõ hơn, và khi nhóm người đến gần hơn, tim tôi như chùng xuống.
“Biết đâu còn nhiều hơn, ở trường đua ngựa,” Nadia bảo.
“Có thể,” tôi đáp. Nhưng tôi không tin.
Tôi đếm nhanh. Mười hai binh sĩ. Trong lúc họ tiến gần, tôi nhận ra họ đều trẻ tuổi và đều mang hình xăm mặt trời trên mặt. Ruby cũng có mặt, với đôi mắt xanh tuyệt đẹp và bím tóc vàng, và tôi thấy Vladim ở giữa họ cùng hai người đàn ông râu ria tôi nghĩ mình từng thấy qua trong đội cận vệ của lão Tư Tế.
Tôi nhảy khỏi bục thuyền trưởng và đến chào họ. Khi cả đội nhìn thấy tôi, họ xuống ngựa và quỳ xuống trên một chân, đầu cúi gằm.
“Ui,” Zoya nói. “Lại nữa rồi.”
Tôi nhìn cô ta cảnh cáo, dù tôi cũng có cùng suy nghĩ. Tôi gần như đã quên mất mình chán ghét gánh nặng của chức vị Thánh nữ thế nào. Nhưng tôi vẫn chấp nhận và diễn tròn vai của mình.
“Đứng dậy,” tôi nói, và khi họ làm theo, tôi ra hiệu Vladim bước lên trước. “Đây là tất cả quân số?”
Cậu ta gật đầu.
“Và ngài Tư Tế có lý do gì không?”
Cậu ta nuốt khan. “Không ạ. Đoàn hành hương cầu nguyện mỗi ngày cho người được an toàn và Vực Tối bị hủy diệt. Ngài ấy bảo rằng mệnh lệnh cuối cùng người dành cho ngài ấy là chăm sóc con dân của người.”
“Vậy yêu cầu viện binh của tôi thì sao?”
Ruby lắc đầu. “Lý do duy nhất chúng tôi biết cô và Nikolai Latsov yêu cầu viện trợ là nhờ một tăng lữ trung thành với cô đã nhận lấy công văn từ Giáo hội Sankt Lukin.”
“Vậy làm sao mọi người đến đây được?”
Vladim mỉm cười và hai lúm đồng tiền ngồ ngộ ấy lại hiện lên má cậu. Cậu ta và Ruby liếc nhìn nhau.
“Chúng tôi bỏ trốn,” cô ta nói.
Tôi biết lão Tư Tế không đáng tin cậy, vậy mà phần nào đó trong tôi đã hy vọng lão sẽ giúp tôi nhiều hơn những lời cầu nguyện. Nhưng tôi đã dặn lão phải chăm sóc những môn đồ, bảo vệ họ khỏi nguy hiểm, và họ rõ ràng an toàn trong Giáo Hội Trắng hơn là hành quân vào Vực Tối. Lão Tư Tế sẽ làm việc mình giỏi nhất: chờ đợi. Khi sương mù tan, hoặc tôi phải đánh thắng Hắc Y hoặc tử vì đạo. Đằng nào thì, dân chúng vẫn sẽ giương vũ khí dưới tên tôi. Đế chế trung thành của lão Tư Tế sẽ trỗi dậy.
Tôi đặt tay lên vai Vladim và Ruby. “Cảm ơn vì lòng trung thành của hai người. Tôi mong cả hai sẽ không hối tiếc vì nó.”
Họ cúi đầu và lẩm bẩm, “Sankta Alina.”
“Đi thôi,” tôi nói. “Đội của các người đông nên sẽ gây chú ý, và những hình xăm đó không che được.”
“Chúng ta đi đâu thế?” Ruby hỏi, kéo khăn lên để giấu hình xăm.
“Vào Vực Tối.”
Tôi thấy những người lính mới lo lắng trở người. “Để chiến đấu sao?” cô ta lại hỏi.
“Để du hành,” Mal đáp lại.
Không quân đội. Không đồng minh. Chúng tôi chỉ có ba ngày trước khi đối mặt với Hắc Y. Chúng tôi sẽ nắm lấy cơ hội, và nếu chúng tôi thất bại, sẽ không còn lựa chọn nào nữa. Tôi sẽ giết chết người duy nhất tôi từng yêu và người duy nhất từng yêu tôi. Tôi sẽ lao vào trận chiến trở lại, mang trên người xương cốt của cậu.