← Quay lại trang sách

Chương 16

Tiếp cận Kribirsk theo phía này của Vực Tối không an toàn, nên chúng tôi quyết định tiến đánh từ Tây Ravka, dẫn đến câu hỏi là làm sao để xuyên qua. Vì Nadia và Zoya không thể giữ tàu Con Vạc bay cao nếu thêm quá nhiều hành khách, chúng tôi đồng ý rằng Tolya sẽ tiễn nhóm Soldat Sol đến bờ biển phía Đông của Vực Tối và chờ chúng tôi ở đó. Họ sẽ mất cả một ngày cỡi ngựa quay lại, và điều đấy sẽ cho chúng tôi thêm thời gian tiến vào Tây Ravka và tìm ra chỗ đóng quân thích hợp. Rồi chúng tôi sẽ vòng lại để chỉ huy những người còn lại băng ngang Vực Tối dưới sức mạnh bảo vệ của tôi.

Chúng tôi lên tàu Con Vạc, và vài giờ sau, chúng tôi đã tăng tốc hướng về màn sương đen quái dị của Vực Tối. Lần này, khi thâm nhập bóng tối, tôi đã sẵn sàng cho cảm giác quen thuộc sẽ siết lấy mình, cảm giác của tương đồng. Nó thậm chí còn mạnh hơn khi giờ đây tôi đã thấm nhuần merzost, sức mạnh nguyên thủy đã tạo nên chốn này. Tôi cũng hiểu nó rõ hơn, khát khao đã thúc giục Hắc Y cố tái tạo thí nghiệm của Morozova, di sản kế thừa mà anh ta nghĩ là của mình.

Bầy volcra lao đến chúng tôi, và tôi thoáng thấy được đôi cánh nhạt nhòa của chúng, nghe tiếng chúng rú gào trong lúc bị vòng tròn ánh sáng của tôi làm tan xác. Nếu Hắc Y thành công, chẳng mấy chốc chúng sẽ no bụng. Tôi thấy biết ơn khi chúng tôi lao vụt lên bầu trời phía trên Tây Ravka.

Lãnh thổ phía Tây của Vực Tối đã được di tản. Chúng tôi bay qua những ngôi làng và nhà cửa bỏ hoang, không một bóng người. Cuối cùng, chúng tôi quyết định hạ cánh xuống một nông trại trồng táo ngay hướng tây nam ở phần còn lại của Novokrbirsk, cách tử địa u ám của Vực Tối chưa đến một dặm. Nó được gọi là Tomikyna, cái tên được viết dọc một bên nhà máy đồ hộp và kho thóc đầy những máy ép rượu táo. Vườn cây ăn quả nặng trĩu trái chín sẽ không bao giờ được thu hoạch.

Nhà của chủ nông trại khá xa hoa, một dinh thự tuyệt mỹ được bảo dưỡng nghiêm ngặt, trên nóc nhà là mái vòm màu trắng. Tôi thấy hơi áy náy khi Harshaw đập vỡ một cánh cửa sổ và trèo vào bên trong để mở khóa.

“Tiền mới cóng,” Zoya khụt khịt trong lúc chúng tôi đi xuyên qua những căn phòng được trang trí quá tay, từng khung kệ hay lò sưởi đều đầy ắp những tượng và đồ cổ bằng sứ.

Genya nhặt một con lợn bằng gốm lên. “Kinh quá.”

“Em thích chỗ này,” Adrik phản đối. “Đẹp đấy chứ.”

Zoya vờ nôn ọe. “Có lẽ gu thẩm mỹ sẽ đến cùng tuổi tác.”

“Em chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi thôi.”

“Vậy chắc nhóc không có khiếu thẩm mỹ rồi.”

Nội thất đã được che phủ bằng khăn trải. Misha giật lấy một cái rồi lôi nó chạy từ phòng này sang phòng khác như một chiếc áo choàng. Phần lớn tủ chạn đã được dọn sạch, nhưng Harshaw tìm thấy một hũ cá hộp và mở ra chia cho Oncat. Chúng tôi phải cho người đến những nông trại hàng xóm để tìm thức ăn.

Một khi bảo đảm rằng không còn kẻ đột nhập nào khác, chúng tôi để David, Genya và Misha ở lại để thu nhặt vật liệu cho quy trình sản xuất lumiya và thuốc nổ. Rồi cả đám quay trở lại tàu Con Vạc để băng ngược về Ravka.

Chúng tôi định tái ngộ nhóm Soldat Sol ở lăng mộ Sankta Anastasia trên một triền đồi thấp nhìn ra nơi từng là Tsemna. Nhờ ơn Anastatia, Tsemna đã thoát khỏi dịch bệnh đã lấy đi mạng sống của hơn nửa dân số của những ngôi làng xung quanh. Nhưng Tsenma đã không thoát khỏi Vực Tối. Nó đã bị nuốt chửng những thử nghiệm tàn khốc của Hắc Giáo Chủ tạo ra Hư Hải đầu tiên.

Lăng mộ là một cảnh tượng kì dị, một tượng nữ bằng đá nhô lên khỏi mặt đất, hai tay dang rộng, ánh mắt nhân từ của bà nhìn về cõi hư vô nơi Vực Tối. Người ta đồn rằng Anastasia đã cứu sống nhiều thị trấn khỏi ốm đau. Bà đã thực hiện phép màu, hay chỉ là một Thiện Tâm Y tài ba? Có gì khác nhau sao?

Chúng tôi đến trước nhóm Soldat Sol, nên chúng tôi hạ cánh và dựng trại ban đêm. Không khí vẫn đủ ấm mà không cần đến lều, và chúng tôi trải giường xếp ngay bên cạnh chân tượng gần một cánh đồng đầy đá đỏ rải rác. Mal dẫn Harshaw theo cậu để săn thú làm bữa tối. Dưới đây rất hiếm động vật, như thể chúng cũng e ngại Hư Hải như chúng tôi.

Tôi quấn khăn choàng quanh vai và tản bộ dọc xuống triền đồi đến mép bờ biển đen. Hai ngày, tôi thầm nghĩ trong lúc nhìn về phía màn sương đen kịt. Tôi biết là mình vẫn chưa hiểu hết những gì sắp xảy ra. Mỗi lần tôi cố dự đoán số phận của bản thân, cuộc đời tôi lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại.

Tôi nghe tiếng sột soạt khe khẽ sau lưng. Tôi quay lại và sững sờ. Nikolai đang ngồi trên một tảng đá cao. Gã sạch sẽ hơn trước đó, nhưng gã vẫn mặc cùng một chiếc quần rách rưới ấy. Đôi chân móng vuốt của gã quặp vào đỉnh mỏm đá, và đôi cánh bóng đêm vỗ nhẹ vào không trung, ánh nhìn u tối và khó đoán.

Tôi đã luôn mong gã sẽ lại xuất hiện, nhưng giờ tôi không chắc mình nên làm gì. Gã đã luôn theo dõi chúng tôi ư? Gã đã thấy những gì? Gã hiểu được đến đâu?

Một cách thận trọng, tôi đút tay vào túi, sợ rằng bất kì cử động bất chợt nào cũng sẽ khiến gã lao tới.

Tôi giơ tay ra, viên đá của hoàng tộc Lantsov đặt trên lòng bàn tay. Gã khựng người, lông mày chau lại, rồi gập cánh và im lặng nhảy xuống khỏi khối đá. Thật khó mà lùi bước. Tôi không muốn tỏ ra hoảng sợ, nhưng cách gã di chuyển chẳng giống người chút nào. Gã thong thả tiến về phía tôi, mắt dán vào chiếc nhẫn. Khi gã còn cách tôi chừng vài bước, gã nghiêng đầu sang bên.

Kể cả với đôi mắt đen ngòm và những lằn mực chạy dài trên cổ, khuôn mặt của gã vẫn rất điển trai - gò má cao của mẹ, quai hàm rắn rỏi hẳn đã được thừa kế từ người cha. Gã càng nhăn mặt hơn. Rồi gã vươn tay gắp lấy viên ngọc lục bảo giữa những đầu móng vuốt.

“Nó là…”câu nói ngưng bặt trên môi tôi. Nikolai lật tay tôi lại và đeo nhẫn vào ngón tay tôi.

Tôi rít một hơi sâu, nửa khóc nửa cười. Gã nhận ra tôi. Tôi không thể ngăn mắt mình thôi rơm rớm.

Gã chỉ lên tay tôi và làm động tác như đang chém ngang. Mất một giây để tôi hiểu được ý gã muốn nói. Gã đang bắt chước cử động của tôi khi triệu hồi.

“Anh muốn tôi triệu hồi ánh sáng ư?”

Mặt gã vẫn thờ ơ. Tôi để ánh sáng tràn ra khỏi lòng bàn tay. “Cái này?”

Ánh sáng dường như làm gã kích động. Gã nắm chặt tay tôi và đập nó lên ngực. Tôi cố rút ra, nhưng gã giữ chặt tay tôi ở chỗ cũ. Tay gã chặt như mỏ quặp, mạnh hơn nhờ thứ quái gở gì đấy Hắc Y đã đặt vào trong gã.

Tôi lắc đầu. “Không”.

Một lần nữa, gã đập tay tôi lên ngực, cử động có phần gấp gáp.

“Tôi không biết năng lực của mình sẽ làm gì anh,” tôi phản đối.

Khóe miệng gã cong lên, dấu vết thảng hoặc nhất của nụ cười gượng gạo từ Nikolai. Tôi gần như có thể nghe gã nói, Thật hả, người đẹp, còn gì tệ hơn nữa chứ? Tim gã đập bên dưới tay tôi - chậm rãi và con người.

Tôi thở một hơi dài. “Được rồi,” tôi nói. “Tôi sẽ thử.”

Tôi triệu hồi luồng ánh sáng nhỏ nhất, để nó xuyên khắp bàn tay. Gã nhăn mặt, nhưng vẫn giữ chặt tay tôi. Tôi đẩy mạnh hơn, cố hướng ánh sáng thẳng về phía gã, nghĩ về không gian ở chính giữa, để nó thẩm thấu qua da gã.

Những vết nứt đen thẫm trên bụng gã bắt đầu mờ dần. Tôi không thể tin được thứ mình đang nhìn thấy. Dễ dàng vậy sao?

“Có hiệu quả rồi.” tôi thốt lên.

Gã cau mày, nhưng vẫy tay ra hiệu với tôi, yêu cầu nhiều hơn.

Tôi đưa ánh sáng vào trong gã, nhìn những mạch đen mờ đi rồi tái hiện.

Bây giờ gã đang thở dốc, hai mắt nhắm nghiền. Tiếng rên ậm ừ, đau đớn phát ra từ cổ họng. Cú siết của gã quanh tay tôi như sắt thép.

“Nikolai…”

Rồi tôi thấy thứ gì đó đẩy lùi lại, như thể bóng tối bên trong gã đang chống chọi. Nó đẩy ánh sáng ra. Bất thình lình, những vết nứt tái xuất hiện, sẫm màu như trước kia, tựa một cái cây bắt rễ sâu vào nước độc.

Nikolai rụt người và xô khỏi tôi với tiếng gầm gừ khó chịu. Gã nhìn xuống ngực, vẻ bi ai hiện rõ trên mặt.

Không có kết quả. Chỉ mỗi Vết Cắt hiệu nghiệm với nichevo’ya. Nó có thể phá hủy thứ bên trong Nikolai, nhưng nó cũng sẽ giết chết gã.

Vai gã sụp xuống, cánh gã cuộn lại theo nhịp điệu của Vực Tối.

“Chúng ta sẽ nghĩ ra cách gì đó. David sẽ tìm được cách hóa giải, hoặc chúng ta sẽ tìm một Thiện Tâm Y…”

Gã ngồi xổm xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, mặt vùi vào tay. Nikolai từng rất đáng tin cậy, tự tin với quan niệm rằng mọi vấn đề đều có cách giải quyết và gã sẽ là người tìm ra chúng. Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy gã thế này, lần đầu tiên vỡ nát và lụn bại.

Tôi thận trọng đến gần gã và quỳ xuống bên cạnh. Gã không nhìn vào mắt tôi. Một cách ngần ngại, tôi vươn ra và chạm vào cánh tay gã, sẵn sàng rụt lại nếu gã giật mình hay cáu gắt. Da gã ấm nóng, cảm giác không thay đổi bất chấp bóng đêm đang náu mình bên dưới. Tôi vòng tay ôm lấy gã, cẩn thận tránh đôi cánh đương loạt xoạt sau lưng.

“Tôi xin lỗi,” tôi thì thầm.

Gã gục trán lên vai tôi.

“Tôi xin lỗi, Nikolai.”

Gã để thoát ra một tiếng thở dài khẽ khàng, run rẩy.

Rồi gã hít vào và chựng lại. Gã quay đầu. Tôi cảm nhận được hơi thở của gã trên cổ mình, răng gã nghiến kèn kẹt dưới hàm.

“Nikolai?”

Hai tay gã quấn chặt lấy tôi. Móng vuốt gã đâm vào lưng tôi. Tiếng gầm gừ phát ra từ ngực gã không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi đẩy gã ra và đứng bật dậy.

“Dừng lại!” tôi cộc cằn nói.

Gã cong tay lại. Môi gã nhếch lên để lộ răng nanh đen ngòm. Tôi biết mình nhìn thấy gì ở gã: cơn đói.

“Đừng,” tôi van vỉ. “Đây không phải là anh. Anh có thể kiểm soát được nó.”

Gã bước một bước về phía tôi. Một tiếng gầm gừ khác của quái thú vang lên.

Tôi giơ tay. “Nikolai,” tôi cảnh cáo. “Tôi sẽ giết anh mất.”

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc lý trí ùa về. Mặt gã tan nát vì kinh hoàng trước những gì đã muốn làm, trước những gì phần nào đó trong gã vẫn muốn làm. Cơ thể gã run rẩy trước khao khát được ăn.

Đôi mắt tối màu của gã đầy những bóng đêm thấp thoáng. Đấy là nước mắt sao? Gã siết chặt nắm đất, ngửa đầu lên. Đường gân trên cổ họng căng cứng, rồi gã rống lên một tiếng vang bất lực cùng cuồng nộ. Tôi đã từng nghe thấy nó, khi Hắc Y triệu hồi bầy nichevo’ya, tiếng xé toạc cơ cấu của thế giới, tiếng khóc than của một thứ đáng ra không nên tồn tại.

Gã lao vào không trung và nhắm thẳng đến Vực Tối.

“Nikolai!” Tôi hét lên. Nhưng gã đã bay mất, bị nhấn chìm bởi bóng tối xáo động, lạc lối trong lãnh địa của volcra.

Tôi nghe tiếng bước chân và quay lại nhìn Mal, Harshaw và Zoya chạy về phía mình, Oncat tru tréo và nhảy quanh chân họ. Harshaw lấy đá lửa ra, và Mal đang cởi dây móc súng.

Mắt Zoya mở to. “Là một con nichevoʼya sao?”

Tôi lắc đầu. “Là Nikolai.”

Họ khựng lại tức thì. “Anh ta tìm thấy chúng ta rồi ư?” Mal hỏi.

“Anh ta đã theo dấu chúng ta từ lúc rời khỏi Guồng Quay Tơ.”

“Nhưng Hắc Y…”

“Nếu anh ta là tay sai của Hắc Y, chúng ta sớm đã toi mạng rồi.”

“Cô biết chúng ta bị anh ta theo đuôi bao lâu rồi?” Zoya tức tối gặng hỏi.

“Tôi từng thấy anh ta một lần ở mỏ đồng. Chẳng thể làm gì được cả.”

“Chúng ta có thể để Mal bắn một mũi tên xuyên qua người anh ta.” Harshaw đề nghị.

Tôi thúc mạnh ngón tay vào anh ta. “Tôi đã không bỏ rơi anh, và tôi sẽ không bỏ rơi Nikolai.”

“Bình tĩnh,” Mal nói, tiến về phía trước. “Anh ta đi rồi, và cãi nhau về chuyện đó chẳng giúp ích gì cả. Harshaw, đi nhóm lửa đi. Zoya, mấy con gà gô chúng tôi bắt được cần phải làm sạch.”

Cô ta nhìn cậu chằm chằm và không thèm nhúc nhích. Cậu đảo mắt.

“Được rồi, chúng cần được ai đó làm sạch. Làm ơn tìm người nào để sai bảo đi.”

“Rất hân hạnh.”

Harshaw nhét đá lửa trở lại vào tay áo. “Bọn họ điên hết rồi, Oncat,” hắn nói với con mèo tam thể. “Quân địch vô hình, hoàng tử quái vật. Mau đốt cái gì đó nào.”

Tôi giơ tay xoa mắt trong lúc bọn họ rời khỏi. “Bồ cũng sẽ la mình à?”

“Không. Mình từng muốn bắn Nikolai rất nhiều lần, nhưng giờ nghe nó nhỏ nhen quá. Nhưng mình hơi tò mò về cái nhẫn đấy.”

Tôi đã quên về viên đá cỡ đại trên tay. Tôi tháo nó ra và bỏ vào túi. “Nikolai đưa nó cho mình hồi ở Guồng Quay Tơ. Mình đã nghĩ anh ta có thể nhận ra nó.”

“Có không?”

“Mình nghĩ thế. Trước khi cố ăn thịt mình.”

“Quỷ thần ơi.”

“Anh ta bay vào Vực Tối rồi.”

“Bồ có nghĩ anh ta muốn…”

“Tự sát? Mình không biết. Có lẽ nơi đấy giờ như nhà nghỉ mát của anh ta. Mình thậm chí còn không biết lũ volcra có xem anh ta là con mồi không nữa.” Tôi tựa vào tảng đá Nikolai đã ngồi lên chỉ mấy phút trước đó. “Anh ta cố để mình chữa cho anh ta. Nó không hiệu quả.”

“Bồ không biết mình có thể làm gì một khi ba bộ khuếch đại được ghép lại.”

“Ý bồ là sau khi mình giết bồ?”

“Alina…”

“Chúng ta sẽ không nói về chuyện này.”

“Bồ không thể nào bịt tai và vờ như chuyện này chưa hề xảy ra được.”

“Mình có thể và mình sẽ làm thế.”

“Bồ trẻ con quá.”

“Và bồ thì cao quý và hy sinh, và nó khiến mình muốn bóp cổ bồ.”

“Chà, đấy cũng là khởi điểm.”

“Chả vui chút nào.”

“Vậy mình phải hành động như thế nào?” cậu ấy hỏi. “Mình không cảm thấy cao quý hay hy sinh chi hết. Mình chỉ…”

“Cái gì?”

Cậu ấy giơ hai tay lên. “Đói bụng.”

“Bồ đói bụng á?”

“Đúng,” cậu ấy gắt. “Mình đói và mệt và mình khá chắc rằng Tolya sẽ ăn hết mấy con gà.”

Tôi không thể kiểm được. Tôi phá lên cười. “Zoya đã cảnh cáo mình về vụ này rồi. Cô ta cũng khó chịu mỗi khi đói bụng.”

“Mình không có khó chịu.”

“Giận dỗi,” tôi vui vẻ chỉnh lại.

“Mình không có dỗi.”

“Phải rồi,” tôi nói, cố kiềm tiếng cười khúc khích. “Bồ giống hờn mát hơn giận dỗi.”

Cậu ấy tóm lấy tay tôi và kéo tôi lại hôn. Cậu ấy cắn tai tôi một lần, thật mạnh.

“Á!”

“Mình đã nói là mình đói bụng mà.”

“Bồ là người thứ hai đã cố cắn mình hôm nay đó.”

“Ồ, rồi sẽ tệ hơn. Khi chúng ta quay về trại lửa, mình sẽ yêu cầu Câu chuyện Kregi thứ ba.”

“Mình sẽ mách Harshaw bồ là người yêu chó.”

“Mình sẽ mách Zoya bồ không thích tóc của cô ta.”

Chúng tôi cứ cãi vặt qua lại suốt dọc đường trở về tàu Con Vạc, xô đẩy và chọc ghẹo lẫn nhau, cảm thấy chút căng thẳng của tuần qua dần vơi bớt. Nhưng khi mặt trời lặn và tôi ngoái lại nhìn Vực Tối, tôi tự hỏi liệu bờ bên kia con người có còn hiện hữu, và liệu họ có thể nghe tiếng chúng tôi cười hay không.

Nhóm Soldat Sol đến trễ vào tối đó và chỉ ngủ được vài giờ trước khi chúng tôi lên đường vào hôm sau. Họ e ngại trong lúc tiến vào Vực Tối, nhưng tôi những tưởng họ sẽ phản ứng tệ hơn, kiểu như siết chặt tượng thờ và luôn miệng cầu nguyện. Khi chúng tôi bước những bước đầu tiên vào bóng tối và tôi để ánh sáng chiếu thẳng thành sông về phía trước, tôi đã hiểu ra: họ không cần cầu nguyện với Thánh thần của họ nữa. Họ đã có tôi rồi.

Tàu Con Vạc trôi lơ lửng trên đầu chúng tôi, nằm gọn dưới vòm sáng mà tôi tạo ra, nhưng tôi chọn cách đi bộ trên cát để có thể luyện tập bẻ cong ánh sáng trong phạm vi Vực Tối. Với nhóm Soldat Sol, việc thể hiện sức mạnh mới mẻ này là một phép màu khác, bằng chứng rõ ràng hơn rằng tôi là một vị thánh sống. Tôi nhớ đến lời của lão Tư Tế: Không một sức mạnh nào quyền uy hơn đức tin, và không một đội quân nào dũng mãnh hơn những người lấy nó làm động lực. Tôi cầu mong lão nói đúng, rằng tôi không chỉ là một thủ lĩnh lợi dụng lòng trung thành của họ và báo đáp bằng những hy sinh vô ích, cao cả.

Chúng tôi mất một ngày một đêm để băng qua Vực Tối và hộ tống toàn bộ thành viên Soldat Sol đến bờ biển phía Tây. Khi chúng tôi trở lại Tomikyana, David và Genya đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Nhà bếp trông như vừa có một cơn bão quét qua. Những chiếc nồi sôi sục la liệt trên lò, và một ấm nước lớn đã được đem vào từ nhà máy ép rượu để dùng như một bồn giảm nhiệt. David ngồi vắt vẻo trên một cái ghế đẩu ngay bàn gỗ lớn - nơi những người hầu vẫn hay nhào bột chỉ vài tuần trước đây. Giờ nó vương vãi những thủy tinh và kim loại, mấy vết bẩn của chất gì như hắc ín, và vô số chai lọ chứa thứ bùn màu vàng hôi hám.

“Nó có thật sự an toàn không?” Tôi hỏi anh ta.

“Không thứ gì thật sự an toàn cả.”

“Nghe yên tâm thật đấy.”

Anh ta mỉm cười. “Tôi rất hài lòng.”

Trong phòng ăn, Genya đã thiết lập không gian làm việc riêng, nơi cô ấy giúp tạo ra những hộp nhỏ chứa lumiya và dây đeo để mang chúng. Những người khác có thể kích hoạt chúng bất cứ khi nào họ dám trong đợt tấn công, và nếu tôi có gặp chuyện trong Vực Tối, họ vẫn còn đủ ánh sáng để tháo chạy. Toàn bộ đồ dùng thủy tinh của chủ nông trại đã bị trưng thu - ly nhỏ, cốc miệng hẹp, ly uống rượu, một bộ sưu tập chai lọ xa hoa, và một cái lò hâm có hình con cá.

Bộ ấm uống trà đựng đầy ốc vít lẫn vòng dây, và Misha ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế đệm bằng lụa, hớn hở tháo bỏ yên ngựa và sắp những tấm vải cùng mấy đoạn dây da thành từng đống cẩn thận.

Harshaw nhận nhiệm vụ đi trộm bất kì lương thực nào hắn có thể tìm được từ các dinh thự xung quanh, một công việc hắn tinh thông đến mức đáng ngại.

Tôi làm việc cạnh Genya và Misha gần như cả ngày. Bên ngoài vườn, những Tiết Khí Sư tập cách tạo ra một màng phủ âm học. Đấy là một biến thể của tiểu xảo Zoya từng thực hiện sau vụ sụp hầm, và chúng tôi mong nó sẽ giúp cả bọn tiến vào Vực Tối và đứng đúng vị trí trong bóng đêm mà không thu hút sự chú ý của bọn volcra. Cùng lắm nó chỉ là một biện pháp tạm thời, nhưng chúng tôi cần nó kéo dài đủ lâu để tiến hành phục kích. Theo chu kỳ, tai tôi sẽ kêu tanh tách, và mọi âm thanh dường như bị đè nén, rồi tôi sẽ nghe thấy Nadia rõ như thể cô ấy đang ở chung phòng với tôi, hoặc giọng của Adrik ầm ĩ bên tai.

Tiếng súng nổ lốp bốp vọng về chỗ chúng tôi từ vườn cây ăn quả mà Mal và cặp sinh đôi đang chọn ra những xạ thủ thiện xạ nhất Soldat Sol. Chúng tôi phải cẩn thận với đạn dược, buộc họ nổ súng thật hạn chế. Lát sau tôi nghe thấy họ trong phòng khách, phân loại vũ khí và nguồn dự trữ.

Chúng tôi gom góp được một bữa tối gồm táo, phô mai khô, và bánh mì đen đã cũ được Harshaw tìm thấy trong mấy cái chạn bỏ quên. Phòng ăn và nhà bếp như bãi chiến trường, nên chúng tôi nhóm một đống lửa lớn trong lò sưởi của phòng khách rộng lớn và bày tiệc dã chiến, nằm dài trên sàn và trường kỷ ẩm nước, nướng mấy mẩu bánh mì xiên trên những nhành cây táo.

“Nếu tôi sống qua chuyện này,” tôi nói, ngoe nguẩy ngón chân gần đống lửa, “tôi sẽ tìm cách đền bù thiệt hại cho những người tội nghiệp này.”

Zoya khịt mũi. “Họ sẽ phải trang trí lại. Chúng ta đang giúp họ đấy chứ.”

“Và nếu chúng ta không sống được,” David quan sát, “toàn bộ nơi này sẽ bị bóng tối nhấn chìm.”

Tolya đẩy một cái đệm in hoa sang bên. “Biết đâu đấy là điều tốt nhất.”

Harshaw uống một ngụm rượu táo trong chiếc bình Tamar đem vào từ nhà máy. “Nếu tôi còn sống, điều đầu tiên tôi làm là quay lại đây và bơi trong một bể thứ rượu này.”

“Uống ít thôi, Harshaw,” Tamar nhắc. “Chúng tôi cần anh tỉnh táo vào ngày mai.”

Hắn rên rỉ. “Tại sao chiến tranh lúc nào cũng bắt đầu sớm thế hả?” Một cách miễn cưỡng, hắn đưa bình rượu sang cho một chiến binh Soldat Sol.

Chúng tôi bàn lại kế hoạch cho đến khi tất cả đều chắc chắn mình biết phải ở đâu, khi nào. chúng tôi sẽ tiến vào Vực Tối lúc bình minh. Tiết Khí Sư sẽ đi trước để tạo nên màng phủ âm học và che giấu cử động của chúng tôi khỏi bầy volcra. Tôi đã nghe Nadia thì thầm với Tamar về chuyện không muốn Adrik đi cùng, nhưng Tamar đã cực lực phản đối vì muốn có thêm cậu nhóc. “Nó là một chiến binh,” cô ấy nói. “Nếu cô khiến nó tin rằng mình bây giờ đã thua thiệt hơn, thì nó sẽ không đời nào biết được mình có thể trở nên vĩ đại hơn thế.” Tôi sẽ ở cạnh nhóm Tiết Khí Sư, phòng trường hợp có gì sơ suất. Những xạ thủ và Grisha khác sẽ theo sau.

Chúng tôi định tập kích ở trung tâm Vực Tối, gần như ngay chính giữa Kribirsk và Novokribirsk. Một khi nhìn thấy tàu của Hắc Y, tôi sẽ thắp sáng Hư Hải, bẻ cong ánh sáng để chúng tôi vô hình. Nếu điều đó không khiến anh ta chùn chân, những thiện xạ của chúng tôi sẽ làm thế. Họ sẽ diệt trừ hàng ngũ của anh ta, và rồi tất cả đành nhờ Harshaw lẫn nhóm Tiết Khí Sư gây nên hỗn loạn, đủ để cặp sinh đôi và tôi có thể leo lên thuyền, tìm bọn học sinh, và đưa chúng đến nơi an toàn. Một khi tất cả đã thoát thân, tôi sẽ đối mặt với Hắc Y. Mong rằng anh ta đã không ngờ đến chuyện này.

Genya và David sẽ ở lại Tomikyana với Misha. Tôi biết Misha sẽ khăng khăng đòi đi chung, nên Genya đã lén cho thuốc ngủ vào bữa ăn tối của nó. Nó ngáp ngắn ngáp dài từ sớm, cuộn người nằm cạnh đống lửa, và tôi mong nó sẽ ngủ say đến khi tất cả đã lên đường vào buổi sáng.

Đêm dần trôi. Chúng tôi biết mình cần chợp mắt, nhưng không ai có hứng. Một vài người quyết định nằm xuống cạnh đống lửa trong khi một số khác rời khỏi nhà theo từng cặp. Không ai muốn ở một mình đêm nay. Genya và David vào trong bếp. Tamar và Nadia đã biến mất từ lâu. Tôi nghĩ Zoya sẽ chọn một chiến binh Soldat Sol bên mình, nhưng trong lúc luồn ra cửa, tôi thấy cô ta vẫn chăm chú nhìn bếp lửa, Oncat nằm rên khẽ trong lòng.

Tôi đi xuống hành lang tối om đến phòng khách, nơi Mal đang kiểm tra vũ khí và công cụ lần cuối. Một cảnh tượng kì lạ, khi thấy hàng đống súng và đạn dược chất lên mặt bàn cẩm thạch gần mô hình thu nhỏ của phu nhân dinh thự cùng một bộ sưu tập hộp hoa đèn xinh đẹp.

“Chúng mình đã từng đến đây,” cậu ấy nói.

“Có sao?”

“Khi chúng mình rời khỏi Vực Tối lần đầu tiên. Chúng mình đã dừng ở vườn cây ăn quả, không xa dinh thự cho lắm. Khi nãy mình đã nhận ra nó khi đang bắn súng.”

Tôi nhớ rồi. Ký ức ấy như thuộc về kiếp trước. Cây trái trên cành còn quá nhỏ và quá chua không ăn nổi.

“Nhóm Soldat Sol hôm nay thế nào?”

“Không tệ. Chỉ vài người trong số họ có thể bắn tầm xa. Nhưng nếu chúng mình may mắn, thì thế là tạm đủ. Khá nhiều người từng thấy Thượng Quân hành động, nên ít nhất họ vẫn có cơ hội giữ được cái đầu.”

Tiếng cười vọng về phía chúng tôi từ phòng tiếp khách. Ai đó - Harshaw, tôi đoán - khởi sự hát hò. Nhưng tại phòng khách này, không gian thật yên ắng và tôi có thể nghe mưa bắt đầu rơi.

“Mal,” tôi nói. “Bồ có nghĩ… bồ có nghĩ là do bộ khuếch đại không?”

Cậu cau mày, kiểm tra máy ngắm trên súng trường. “Ý bồ là gì?”

“Mọi thứ giữa chúng ta? Năng lực của mình và bồ? Đấy là lý do chúng mình trở thành bạn sao, lý do…” tôi bỏ dở câu nói.

Cậu cầm một khẩu súng khác lên, tra nòng vào. “Có lẽ nó đã đưa chúng mình đến với nhau, nhưng nó không tạo nên con người của chúng mình. Nó không khiến bồ trở thành người con gái có thể giúp mình mỉm cười khi trắng tay. Nó chắc chắn đã không khiến mình trở thành thằng ngốc xem nhẹ chuyện đó. Bất kể đấy là thứ gì giữa chúng mình, chúng mình đã tạo nên nó. Nó thuộc về hai đứa.” Rồi cậu ấy đặt súng xuống và dùng giẻ lau tay.

“Đi với mình,” cậu ấy nói, nắm lấy tay tôi và kéo tôi theo sau cậu.

Chúng tôi đi qua căn nhà tối om. Tôi nghe mấy câu hát thô tục cuối hành lang, tiếng bước chân thình thịch khi ai đó chạy từ phòng này sang phòng khác. Tôi tưởng Mal sẽ dắt tôi lên lầu để đến phòng ngủ; tôi đã mong cậu ấy sẽ làm thế, nhưng thay vào đó cậu ấy dắt tôi xuyên qua chái phía đông của dinh thự, băng ngang phòng may vá tĩnh lặng, một thư viện, đến tận tiền sảnh đầy cuốc xẻng và củi khô.

“Ờm… rất thú vị?”

“Đợi đây nhé.” Cậu mở một cánh cửa tôi chưa từng thấy, nó được ép sâu vào tường.

Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy nó dẫn tới một nhà kính chật hẹp, thuôn dài. Mưa rơi tí tách trên mái vòm và tường kính lấp lánh. Mal bước sâu hơn vào căn phòng, thắp mấy ngọn đèn bao xung quanh hồ nước nhỏ phản chiếu. Những cây táo trồng dọc theo tường, cành lá xum xuê với bao cụm hoa trắng. Cánh hoa như tuyết rơi lả tả trên nền gạch đỏ và bồng bềnh trên mặt nước.

Tôi theo sau Mal suốt chiều dài của cái hồ. Không khí nơi đây thơm ngát, ngọt ngào mùi hoa táo và dậy mùi đất bùn màu mỡ. Bên ngoài, gió thổi và gào rú cùng cơn bão, nhưng mùa màng bên trong dường như đã dừng lại. Tôi chợt thấy kì lạ vô cùng, rằng chúng tôi có thể ở bất kì đâu, rằng phần còn lại của dinh thự đã tan biến, và chúng tôi chỉ còn có nhau.

Ở cuối căn phòng, một chiếc bàn được kê trong góc. Khăn choàng được phủ lên sau cái ghế có những đường cuộn trang trí. Một rổ đồ may vá đặt trên tấm thảm thêu hoa táo. Nữ chủ nhân của dinh thự hẳn đã đến đây để đan len, để nhâm nhi trà sáng. Vào ban ngày, bà sẽ có góc nhìn hoàn hảo nhất của vườn cây ăn quả qua khung cửa sổ hình cung. Một cuốn sách hé mở trên bàn. Tôi nhìn vào trang giấy.

“Là một quyển nhật ký” Mal nói. “Thống kê vụ mùa xuân, tiến trình cây lai giống.”

“Kính của bà,” tôi nói, cầm lấy gọng kính vàng. “Không biết bà có thấy thiếu nó không.”

Mal tựa lên thành đá bao quanh hồ. “Bồ có bao giờ tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu những người thẩm tra Grisha phát hiện ra năng lực của bồ ở Keramzin không?”

“Thi thoảng.”

“Ravka sẽ khác.”

“Có lẽ không. Năng lực của mình vô dụng trước khi tìm ra con hươu đực. Không có bồ, chúng ta có thể sẽ chẳng bao giờ tìm thấy bộ khuếch đại nào của Morozova.”

“Bồ sẽ khác,” cậu nói.

Tôi đặt gọng kính thanh mảnh sang bên và lật xem từng cột số và nét chữ gọn gàng. Tôi sẽ trở thành người như thế nào? Tôi sẽ làm bạn với Genya hay chỉ xem cô ấy là một người hầu? Tôi sẽ có được sự tự tin của Zoya chứ? Vẻ ngạo mạn ung dung ấy? Hắc Y sẽ là gì với tôi?

“Mình có thể nói với bồ chuyện gì sẽ xảy ra,” tôi nói.

“Tiếp tục đi.”

Tôi đóng quyển nhật ký và quay về phía Mal, ngồi trên mép bàn. “Mình sẽ đến Tiểu Điện và được nuông chiều và bảo bọc. Mình sẽ ăn tối bằng đĩa vàng, và mình sẽ không bao giờ chật vật để sử dụng năng lực nữa. Nó sẽ dễ dàng như hơi thở, như cách nó đáng lẽ phải thế. Và dần dà, mình sẽ quên Keramzin.”

“Và mình.”

“Không bao giờ quên bồ.”

Cậu ấy nhướng một bên mày.

“Có thể,” tôi thú thật. Cậu ấy bật cười. “Hắc Y sẽ tìm kiếm những bộ khuếch đại của Morozova, công cốc, vô vọng, đến khi có một người dò đường, một kẻ vô danh, một otkazat’sya mồ côi, du hành vào vùng Tsibeya băng giá.”

“Bồ đang giả sử mình đã không bỏ mạng trên Vực Tối.”

“Trong câu chuyện của mình, bồ chưa bao giờ bị gửi đến Vực Tối. Khi đến lượt bồ kể chuyện, bồ chết một cách thảm thương thì tùy ý.”

“Nếu vậy thì, nói tiếp đi.”

“Gã vô danh này, gã cô nhi vô danh, thảm hại này.”

“Mình hiểu rồi.”

“Cậu ấy sẽ là người đầu tiên tìm ra con hươu đực sau hàng thế kỷ tìm kiếm. Nên dĩ nhiên Hắc Y và mình sẽ phải đến Tsibeya trên cỗ xe hắc mã vĩ đại của anh ta.”

“Giữa trời tuyết?”

“Cỗ xe trượt tuyết vĩ đại của anh ta,” tôi chỉnh lại. “Và rồi chúng mình đến Chernast, đơn vị của bồ sẽ hân hạnh diện kiến cả hai…”

“Bọn mình được quyền bước đi không, hay phải bò toài trên đất như lũ sâu bọ thấp kém?”

“Bồ bước đi, nhưng bồ làm thế với vẻ cung kính vô ngần. Mình sẽ ngồi trên đài cao, và mình sẽ đính đá quý trên tóc và mặc một bộ kefta màu vàng.”

“Không phải đen?”

Tôi dừng lại. “Có thể là màu đen.”

“Chẳng sao cả,” Mal nói. “Mình vẫn sẽ không thể nào thôi nhìn bồ.”

Tôi cười phá lên. “Không, bồ sẽ liếc mắt đưa tình với Zoya.”

“Zoya ở đó à?”

“Không phải lúc nào cũng thế sao?”

Cậu mỉm cười. “Mình vẫn sẽ chú ý đến bồ.”

“Dĩ nhiên rồi. Mình đường đường là Tiết Dương Sư đấy thôi.”

“Bồ hiểu ý mình muốn nói mà.”

Tôi nhìn xuống, phủi cánh hoa khỏi bàn. “Bồ đã bao giờ chú ý đến mình hồi ở Keramzin chưa?”

Cậu ấy im lặng một lúc lâu, và khi tôi ngẩng lên, cậu ấy đang ngửa đầu nhìn trần nhà bằng kính. Mặt cậu ấy đỏ như gấc.

“Mal?”

“Cậu ấy hắng giọng, khoanh tay. “Thật lòng mà nói thì có. Mình đã có một vài… ý nghĩ này khác về bồ.”

“Bồ có ư?” Tôi lắp bắp.

“Và mình thấy tội lỗi vì tất cả chúng. Đáng lẽ bồ phải là bạn thân của mình, không phải…” cậu ấy nhún vai và đỏ mặt hơn.

“Đồ ngốc.”

“Sự thật ấy đã quá rõ ràng và không giúp ý gì cho cốt truyện cả.”

“Chà,” tôi nói, phủi hoa thêm lần nữa. “Bồ có chú ý đến mình hay không chả thành vấn đề, vì mình sẽ chú ý đến bồ.”

“Một otkazatʼsya thấp kém?”

“Đúng vậy’’ tôi khẽ nói. Tôi không muốn trêu cậu ấy nữa.

“Và bồ sẽ thấy gì?”

“Một chiến binh - ngạo mạn, tổn thương, đặc biệt. Và đấy sẽ là khởi đầu của chúng mình.”

Cậu ấy đứng dậy và thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. “Và đây vẫn sẽ là kết thúc của cả hai.” Cậu ấy đúng. Kể cả trong mơ, chúng tôi cũng không có tương lai. Nếu ngày mai, bằng cách nào đó chúng tôi vẫn sống sót, tôi sẽ phải tìm kiếm đồng minh và ngôi vị. Mal sẽ phải nghĩ cách giấu kín thân phận của mình.

Một cách dịu dàng, cậu ấy đưa tay ôm lấy mặt tôi. “Mình cũng đã khác hẳn nếu không có bồ. Yếu đuối hơn, liều mạng hơn.” Cậu khẽ cười. “Sợ bóng tối.” Cậu ấy lau nước mắt trên má tôi. Tôi không biết mình khóc từ lúc nào. “Nhưng bất kể mình là ai hay cái gì, mình vẫn sẽ là của bồ.”

Thế rồi tôi hôn cậu - với đớn đau và ham muốn và bao năm khát khao, với nỗi tuyệt vọng khôn cùng rằng tôi có thể giữ cậu trong vòng tay, với nhận thức đọa đày rằng tôi không thể. Tôi ngả người vào lòng cậu, lồng ngực siết ôm, bờ vai rộng lớn.

“Mình sẽ nhớ lắm,” cậu ấy nói trong lúc hôn lên má tôi, cằm tôi, mi mắt tôi. “Vị của bồ.” Cậu đặt môi lên chỗ hõm dưới tai tôi. “Mùi của bồ.” Tay cậu lướt dọc lưng tôi. “Cảm giác của bồ.” Hơi thở tôi ngưng lại khi cậu áp sát hông vào tôi.

Rồi cậu ấy lùi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Mình muốn bồ có được nhiều hơn,” cậu nói. “Khăn voan trên tóc. Những lời thề để chúng mình gìn giữ.”

“Một đêm tân hôn đàng hoàng? Bồ chỉ cần nói với mình đây không phải tạm biệt mà thôi. Đấy là lời thề duy nhất mình cần.”

“Mình yêu bồ, Alina.”

Cậu ấy hôn tôi lần nữa. Cậu ấy đã không trả lời, nhưng tôi không quan tâm, vì môi cậu ấy đang chạm vào môi tôi, và ngay khoảnh khắc này, tôi có thể giả vờ rằng mình không phải cứu tinh hay Thánh nữ, rằng tôi có thể chỉ chọn cậu, sống qua một đời, yêu thương trọn vẹn. Rằng chúng tôi sẽ không có một đêm, chúng tôi sẽ có hàng ngàn đêm. Tôi kéo cậu ấy xuống cùng tôi, để người cậu đè lên tôi, cảm nhận sàn nhà lạnh lẽo dưới lưng. Cậu ấy có đôi tay của một chiến binh, thô ráp và chai sạn, chúng khiến da tôi nóng bừng, những tia lửa ham muốn xuyên suốt cơ thể khiến tôi nhấc hông lên và cố níu cậu ấy lại gần hơn.

Tôi kéo áo cậu qua đầu, để đầu ngón tay trượt lên những lằn sẹo trơn nhẵn trên tấm lưng cơ bắp của cậu, cảm nhận từng đường nét nhô lên của hình xăm. Nhưng khi cậu kéo áo choàng khỏi tay tôi, tôi cứng người, chợt khổ sở nhận ra tất cả những khuyết điểm của mình. Gầy giơ xương, ngực quá nhỏ, da trắng bệch và khô nẻ như một củ hành. Rồi cậu vuốt má tôi, ngón tay cái miết nhẹ môi tôi.

“Bồ là tất cả những gì mình muốn,” cậu nói. “Bồ là toàn vẹn trái tim mình.”

Và tôi thấy bản thân mình - chua chát, khờ dại, khó chiều, đáng yêu trong mắt cậu ấy. Tôi kéo cậu lại gần, thấy cậu rùng mình khi thân thể hai đứa áp sát vào nhau, da chạm da, hơi ấm từ môi cậu, lưỡi cậu, đôi tay mải miết đến khi ham muốn giữa chúng tôi trở nên gấp gáp và khắc khoải như dây cung giương căng chờ được bắn.

Cậu ấy siết chặt cổ tay tôi và tâm trí tôi ngập tràn ánh sáng. Tất cả những gì tôi thấy là khuôn mặt của Mal, tất cả những gì tôi cảm nhận là cơ thể của cậu - ở trên tôi, xung quanh tôi, ban đầu là nhịp điệu vụng về, rồi chậm rãi và bình ổn như tiếng mưa rơi. Đấy là tất cả những gì chúng tôi cần. Đấy là tất cả những gì chúng tôi từng có.