← Quay lại trang sách

Chương 17

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và phát hiện Mal đã đi rồi. Cậu ấy để lại cho tôi ấm trà nóng trên một cái khay hoa táo đã kịp phủ đầy. Mưa đã tạnh, nhưng sương mù vẫn bao phủ trên những bức tường trong nhà kính. Tôi lấy tay áo chùi một ô cửa và nhìn ra bầu trời xanh thẫm của buổi sớm bình minh. Một con hươu đang di chuyển giữa rừng cây, cúi đầu gặm cỏ ngọt.

Tôi thong thả thay quần áo, uống trà, loanh quanh bên hồ nước, những ngọn đèn đã tắt ngóm từ sớm. Chỉ trong vòng vài giờ, nơi này có thể bị chôn vùi trong bóng tối. Tôi muốn ghi nhớ từng chi tiết một. Bất chợt nổi hứng, tôi cầm lấy bút và lật đến trang cuối của quyển nhật kí và viết tên chúng tôi.

Alina Starkov

Malyen Oretsev

Tôi không biết vì sao mình lại làm thế. Tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi đã ở đấy.

Tôi tìm thấy những người khác đang thu dọn hành lý ở sảnh chính. Genya rình bắt tôi ngay cửa với áo khoác của tôi trên tay cô. Vải len màu ôliu vừa được ủi thẳng thớm.

“Cô phải đẹp nhất khi hạ Hắc Y đo ván.”

“Cảm ơn,” tôi mỉm cười nói. “Tôi sẽ cố không để máu thấm vào nó.”

Cô ấy hôn hai bên má tôi. “Chúc may mắn. Chúng tôi sẽ đợi cô trở về.”

Tôi cầm tay cô ấy và đặt chiếc nhẫn của Nikolai lên lòng bàn tay cô. “Nếu có chuyện gì xấu xảy ra, nếu chúng tôi không qua khỏi - hãy đi cùng David và Misha đến Os Kervo. Cái này chắc sẽ giúp cô mua được bất cứ thứ gì cô cần.”

Cô ấy nuốt khan, rồi ôm tôi thật chặt.

Bên ngoài, nhóm Soldat Sol đứng đợi thành hàng nghiêm chỉnh, súng trường đeo sau lưng, hộp đựng lumiya vắt trên vai. Hình xăm trên mặt họ dưới ánh bình minh trông thật hung tợn. Nhóm Grisha mặc áo vải thường dân. Nhìn họ như những binh lính bình thường.

Harshaw để Oncat nằm cuộn tròn kế Misha, nhưng giờ con mèo đã ngồi trên cửa sổ phòng khách, biếng nhác liếm láp thân mình và nhìn chúng tôi tập trung. Tolya và Tamar đính huy hiệu hình mặt trời lên ngực.

Mal vẫn còn ở với Misha. Cậu ấy mỉm cười khi thấy tôi, và gõ lên khoảng trống đáng ra sẽ cài huy hiệu nơi áo, ngay trên trái tim cậu.

Đàn hươu đã tản đi. Vườn cây ăn quả trống trơn trong lúc chúng tôi đi ngang qua nó, giày bốt để lại dấu chân sâu hoắm trên đất mềm. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã đứng ngay mép vực của Vực Tối.

Tôi nhập bọn với nhóm Tiết Độ Sư: Zoya, Nadia, Adrik và Harshaw. Không hiểu sao tôi thấy việc chúng tôi là người đầu tiên bước vào là một chuyện đúng đắn và chúng tôi phải làm thế cùng nhau. Những Tiết Khí Sư giơ tay lên, triệu hồi luồng gió và hạ giảm áp suất như Zoya đã làm hồi ở trong hang động. Tai tôi lùng bùng trong lúc họ phủ lớp màng phủ âm học. Nếu nó không chống đỡ nổi, Harshaw và tôi đã sẵn sàng triệu hồi ánh sáng và lửa để đẩy lùi bọn volcra. Chúng tôi dàn thành hàng, và với những bước cẩn trọng, chúng tôi dấn thân vào bóng tối của Vực.

Hư Hải luôn đem lại cảm giác như đấy là tận cùng của mọi thứ. Không chỉ là bóng tối, mà còn là cảm giác khủng hoảng của cô lập, như thể thế giới đã biến mất, chỉ còn lại mình mình, tiếng thở hổn hển, tiếng tim đập ngắt quãng.

Khi chúng tôi bước lên dải cát xám cằn cỗi và bóng tối dày đặc xung quanh, tôi phải gắng gượng hết mức mới không giơ tay lên và bao phủ mọi người trong vầng sáng hộ vệ an toàn. Tôi lắng nghe cẩn thận, những tưởng sẽ nghe thấy tiếng đập cánh, những tiếng rú gào khủng khiếp, bất nhân, nhưng tôi không nghe thấy gì cả, thậm chí bước chân của cả đoàn trên cát. Những gì Tiết Khí Sư làm đang có hiệu nghiệm. Sự tĩnh lặng sâu hoắm và dày đặc.

“Xin chào?” Tôi thì thầm.

“Chúng tôi nghe cô rồi.” Tôi quay phắt lại. Tôi biết Zoya đang ở gần cuối hàng, nhưng nghe cứ như cô ta đang nói ngay bên tai tôi.

Chúng tôi đi theo nhịp độ chậm rãi. Tôi nghe một tiếng tách, rồi mười phút sau, hai tiếng tách. Chúng tôi đã đi được một dặm. Giây lát sau, tôi nghe tiếng vỗ cánh từ xa ở phía trên chúng tôi, và tôi cảm nhận được nỗi sợ chạy dọc hàng ngũ như một sinh vật sống. Bầy volcra có thể không nghe thấy chúng tôi nhưng chúng có thể đánh hơi con mồi từ hàng ngàn dặm. Liệu chúng có bao vây trên đầu chúng tôi ngay bây giờ, cảm thấy có gì đó không ổn, có ai đó ở gần? Tôi đoán tiểu xảo của Zoya sẽ chẳng giữ an toàn cho chúng tôi được lâu. Nỗi kinh hoàng tuyệt đối về việc chúng tôi đang làm ập đến với tôi ngay khoảnh khắc ấy. Chúng tôi đã dám làm điều chưa ai từng thực hiện: chúng tôi đã tiến vào Vực Tối mà không có ánh sáng.

Chúng tôi tiếp tục đi. Hai tiếng tách sau, chúng tôi ngừng lại và vào vị trí chờ đợi. Ngay khi chúng tôi bắt gặp thuyền của Hắc Y, chúng tôi phải di chuyển nhanh chóng.

Tôi hướng suy nghĩ về anh ta. Một cách thận trọng, tôi kiểm tra mối dây ràng buộc giữa chúng tôi. Đói khát rung động trong tôi với hấp lực hiện hữu. Anh ta đang nôn nóng, sẵn sàng phá giải sức mạnh của Vực Tối, sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh. Tôi cũng cảm thấy nó. Tôi để nó vọng về phía anh ta, mong đợi ào ạt ấy, khao khát ấy: Tôi đang đến với anh.

Mal và Tolya - có lẽ tất cả mọi người - tin rằng những bộ khuếch đại phải được kết hợp, nhưng họ chưa bao giờ cảm nhận được hứng khởi khi sử dụng merzost. Nó là một thứ không Grisha nào khác hiểu được, và sau tất cả, đấy là thứ đã gắn chặt tôi và Hắc Y một cách thân cận nhất - không phải sức mạnh của cả hai, không phải sự xa lạ của nó, không phải vì chúng tôi đều khác thường, nếu không muốn nói là kì dị. Đấy là tri thức về cấm kị, ham muốn được nhiều hơn.

Từng phút trôi qua, và thần kinh tôi bắt đầu thấp thỏm. Nhóm Tiết Khí Sư chỉ có thể cầm cự màng phủ trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu Hắc Y đợi đến đêm mới tấn công thì sao? Anh ở đâu?

Câu trả lời đến dưới dạng một quầng sáng màu tím nhạt, hướng về chúng tôi từ phía Tây.

Hai tiếng tách. Chúng tôi tản ra theo đội hình đã luyện tập.

Ba tiếng tách. Đấy là ám hiệu của tôi. Tôi giơ tay và thắp sáng Vực Tối. Cùng lúc, tôi bẻ cong ánh sáng, để nó chảy quanh từng chiến binh trong nhóm như một dòng sông.

Hắc Y đã thấy những gì? Bãi cát chết, bầu trời xám xịt phẳng lặng, tàn tích của những chiếc tàu đắm trên cát bụi. Và đấy là tất cả. Chúng tôi vô hình. Chúng tôi là không khí.

Thuyền đi chậm lại. Trong lúc nó tới gần hơn, tôi thấy những cánh buồm đen với hình mặt trời trong nhật thực, thân tàu bằng thủy tinh ám khói. Lửa lumiya màu tím tỏa rạng hai bên, mơ hồ và nhấp nháy trong quầng sáng rực rỡ từ năng lực của tôi.

Những Tiết Khí Sư đứng cạnh cột buồm trong bộ kefta màu xanh. Vài Tiết Hỏa Sư xếp dọc theo tay vịn, kế bên là Độc Tâm Y trong trang phục màu đỏ, những Thượng Quân áo xám được vũ trang nặng nề. Hắc Y đứng ở mũi thuyền, vây quanh là binh đoàn bóng tối của anh ta. Như mọi khi, hình ảnh đầu tiên của anh ta là một đòn trực diện. Giống như khi tôi đến với anh ta trong ảo ảnh: Anh ta thật hơn, sống động hơn tất cả những thứ khác xung quanh.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không có thời gian nhận ra. Phát súng đầu tiên trúng vào một trong những oprichniki của Hắc Y. Hắn ngã nhào khỏi lan can thuyền. Rồi súng bắt đầu nổ ào ạt, nhưng mưa rơi trên mái nhà lúc mới có bão. Grisha và Thượng Quân khuỵu xuống và ngã vào nhau trong lúc hoang mang vỡ òa trên thuyền thủy tinh. Tôi nhìn thấy nhiều xác người đổ xuống hơn.

Ai đó hét lên, “Bắn trả đi!” và không gian vỡ òa trong tiếng súng nổ inh ỏi, nhưng chúng tôi an toàn nằm ngoài tầm ngắm. Bầy nichevo’ya đập cánh, bay quanh thành vòng lớn, tìm kiếm mục tiêu. Đá lửa được đánh, và những Tiết Hỏa Sư còn trên thuyền phát ra những quầng lửa rực cháy xuyên không trung. Được che khỏi tầm nhìn, Harshaw đẩy lửa về phía họ. Tôi nghe tiếng thét lên.

Rồi im lặng, chỉ tiếng rên rỉ và la hét điều động từ thuyền thủng tinh phá vỡ không gian. Những tay thiện xạ của chúng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Khu vực quanh lan can rải rác thân người. Hắc Y, vẫn an toàn, đang chỉ về phía một Độc Tâm Y và ra lệnh gì đó. Tôi không thể đoán được anh ta nói gì, nhưng tôi biết đây là lúc anh ta sẽ lợi dụng bọn học sinh.

Tôi nhìn xung quanh, tìm những thiện xạ, Grisha, cảm nhận sự hiện diện của họ trong quầng sáng.

Một tiếng tách. Những Tiết Khí Sư thổi một luồng cát đâm xuyên không khí. Nhiều tiếng la hét khác vang lên từ trên boong trong lúc những Tiết Khí Sư của Hắc Y cố đáp trả.

Đấy là tín hiệu của chúng tôi. Cặp sinh đôi và tôi chạy về phía con thuyền, tiếp cận từ phía đuôi. Chúng tôi không có nhiều thời gian.

“Chúng ở đâu?” Tolya thì thầm trong lúc leo lên. Thật lạ khi nghe tiếng anh ta mà không thấy gì.

“Có lẽ ở bên dưới,” tôi đáp. Thuyền khá nông, nhưng vẫn có đủ chỗ làm hầm.

Chúng tôi đi quanh boong tàu, tìm một cánh cửa sập, cố không chạm vào đoàn Grisha và cận vệ của Hắc Y.

Những Thượng Quân còn lại chĩa súng chằm chằm vào vùng cát bên dưới thuyền. Chúng tôi ở gần đến mức nhìn thấy được mổ hôi trên trán họ, đôi mắt mở to của họ. Họ rụt người, nhảy dựng lên trước từng âm thanh dù tưởng tượng hay có thật. “Maleni,” họ thì thầm. Ma quỷ. Chỉ có Hắc Y dường như không nao núng. Khuôn mặt anh ta bình thản trong lúc quan sát cảnh tượng phá hoại tôi vừa gây nên. Tôi đứng đủ gần để ra đòn, nhưng anh ta vẫn đang được bảo vệ bởi binh đoàn bóng tối. Tôi có cảm giác khá bồn chồn rằng anh ta đang chờ đợi một điều gì đó.

Bất thình lình, ai đó la lên, “Nằm xuống!”

Những người xung quanh chúng tôi lao đầu xuống boong tàu và không khí vỡ òa trong tiếng súng.

Hai con thuyền thủy tinh khác rẽ sóng trước mặt, chở đầy Thượng Quân. Ngay khi được ánh sáng chiếu vào, chúng bừng lên với ánh lửa tím rực rỡ của lumiya.

“Cô nghĩ ta sẽ đến gặp cô mà không chút phòng bị sao, Alina?” Hắc Y cất tiếng giữa hỗn loạn. “Cô tưởng ta không dám thí mạng toàn bộ thuyền viên trên tàu vì đại sự sao?”

Chỉ hai con thuyền sống sót trong bao con thuyền anh ta đã gửi đi. Nhưng thế vẫn đủ để lật chuyển tình thế. Tôi nghe tiếng gào thét, rên la, binh sĩ của chúng tôi bắn trả. Một mảng đỏ loang ra trên cát và tôi quặn bụng nhận ra một trong số người của mình đang đổ máu. Có thể là Vladim. Zoya. Mal. Tôi phải đưa họ ra khỏi đây. Mấy đứa học sinh ở đâu? Tôi cố giữ tập trung. Tôi không thể để ánh sáng chập chờn. Nhóm của tôi có những hộp lumiya. Họ có thể rút lui vào Vực Tối, nhưng tôi biết họ sẽ không làm vậy. Họ sẽ không làm vậy cho đến khi tôi rời khỏi thuyền của Hắc Y.

Tôi đi quanh cột buồm, tìm một dấu hiệu của cửa kéo hay cửa sập.

Rồi cơn đau thấu xương chạy dọc vai tôi. Tôi ngã về phía sau, hét lên. Tôi đã bị bắn.

Tôi nằm sõng soài trên boong, cảm giác ánh sáng trong tay dần bất ổn. Hình dáng của Tolya nhấp nháy trước mắt ngay bên cạnh. Tôi cố hồi phục kiểm soát. Anh ta biến mất, nhưng tôi có thể thấy chiến binh và Grisha xuất hiện trên cát qua chấn song lan can. Oprichiniki nhảy xuống từ hai con thuyền còn lại, chuẩn bị tấn công, và bầy nichevo’ya xông vào tham chiến.

Nỗi kinh hoàng thét gào trong tôi trong lúc loạng choạng cố tập trung lại. Tôi không thể cảm nhận được tay phải của mình. Tôi buộc mình hít thở. Đừng thở hồng hộc như heo rừng nữa. Nếu Adrik có thể triệu hồi bằng một tay, thì tôi cũng có thể.

Tamar xuất hiện gần mũi tàu, biến mất, thấp thoáng hiện trở lại. Một con nichevo’ya đầm sầm vào cô ấy.

Cô hét lên khi nó cắm phập móng vuốt vào lưng cô.

Không. Tôi thu gom sức tập trung vỡ nát của mình và thi triển Vết Cắt, dù tôi chỉ có một cánh tay lành lặn để làm thế. Tôi không chắc mình có thể đánh trúng lũ quân binh bóng tối mà không làm Tamar bị thương hay không, nhưng tôi không thể cứ đứng nhìn cô bị giết.

Rồi một bóng người khác từ trên cao lao vào trận.

Mất một lúc lâu để tôi hiểu được cảnh tượng mình đang thấy: Nikolai - răng nanh nhe ra, đôi cánh dang rộng.

Bằng móng vuốt của mình, gã quặp lấy con nicheyoʼya đang giữ chặt Tamar và bẻ đầu nó về sau, bắt nó thả cô ra. Nó lảo đảo và quằn quại, nhưng Nikolai bay lên và quăng nó vào bóng tối sâu hoắm. Tôi nghe những tiếng hét điên cuồng từ xa vọng về - lũ volcra. Binh đoàn bóng tối không tái xuất hiện nữa.

Nikolai bay xuống trở lại, lao vào một con nichevoʼya khác của Hắc Y. Tôi gần như nghe được tiếng cười của gã. Chẹp, nếu ta sắp bị biến thành quái vật, ta sẽ làm vua của quái vật cho oai.

Rồi tôi rít lên khi cánh tay lành lặn của mình bị đè xuống boong tàu. Hắc Y đứng chắn phía trên tôi, giày bốt đè nghiến trên cổ tay.

“Cô đây rồi,” giọng anh ta lạnh và sắc như dao. “Xin chào, Alina.”

Ánh sáng đổ sụp. Bóng đêm phủ vầy, chỉ còn lờ mờ bởi những đốm lửa tím ma quái nhập nhòe.

Tôi rên rỉ trong lúc đôi giày của Hắc Y giẫm mạnh lên xương tay.

“Bọn học sinh đâu?” tôi nghiến răng.

“Chúng không có ở đây.”

“Anh đã làm gì chúng?”

“Chúng vẫn an toàn ở Kribirsk. Chắc là đang ăn trưa.” Bầy nichevoʼya của anh ta vây quanh chúng tôi, tạo thành một mái vòm bảo vệ hoàn mỹ cứ luân chuyển và nhốn nháo - cánh, vuốt, tay. “Ta thừa biết chỉ cần đe dọa là đủ. Cô thật sự nghĩ rằng ta sẽ làm hại lũ trẻ Grisha khi chúng ta đã mất quá nhiều ư?”

“Tôi tưởng…” tôi tưởng anh ta có thể làm mọi thứ. Anh ta đã muốn tôi tin, tôi vỡ lẽ. Khi anh ta cho tôi thấy xác của Botkin và Ana Kuya. Anh ta đã muốn tôi tin vào sự tàn nhẫn của mình.

Rồi tôi nhớ đến những lời của anh ta từ rất lâu về trước: Biến ta thành kẻ thù của cô.

“Ta biết cô đã nghĩ gì, đã luôn nghĩ những gì về ta. Cách đó dễ dàng hơn rất nhiều, đúng không? Nâng tầm bản thân bằng chính nghĩa của mình.”

“Tôi không tạo ra tội lỗi của anh.” Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tất cả những gì tôi cần là với lấy đá lửa trong tay áo. Tất cả những gì tôi cần là một tia sáng. Nó có thể không giết được ai trong chúng tôi, nhưng nó sẽ đau hơn cả địa ngục, và nó có thể câu giờ cho mọi người trốn thoát.

“Thằng nhãi kia đâu? Ta đã có Tiết Dương Sư. Ta muốn người dò đường của mình nữa.”

Mal vẫn chỉ là một người dò đường với anh ta, tạ ơn thánh thần. Bàn tay lành lặn của tôi rúc vào trong tay áo, lướt qua góc viên đá lửa. “Tôi sẽ không để cậu ấy bị lợi dụng. Không như một đòn bẩy. Không như một cái gì hết.”

“Cô nằm đó, tín đồ chết rạp xung quanh, và cô vẫn ương ngạnh như vậy.”

Anh ta kéo tôi đứng dậy. Hai con nichevo’ya vào vị trí và giữ lấy tôi trong lúc viên đá lửa tuột khỏi tầm tay. Hắc Y vạch áo khoác của tôi ra, tay anh ta trượt xuống người tôi. Tim tôi chùng xuống khi ngón tay anh ta chạm vào gói thuốc nổ đầu tiên. Anh ta kéo nó khỏi túi tôi, rồi nhanh chóng tìm thấy túi thứ hai. Anh ta thở dài.

“Ta có thể nhận ra ý định của cô như cô nhận ra ý định của ta, Alina. Quyết tâm vô vọng của cô, ý chí tử vì đạo của cô. Giờ ta đã nhận ra nó.”

Mối dây liên kết. Một ý tưởng chợt ập đến với tôi. Đấy là cơ hội mong manh nhất, nhưng tôi sẽ đón nhận nó.

Hắc Y ném mấy túi thuốc nổ cho một con nichevo’ya rồi để nó cầm chúng bay đi vào bóng tối. Đôi mắt xám lạnh lùng của anh ta quan sát tôi trong lúc cả hai đứng đợi, âm thanh của trận chiến bị đè nén bởi tiếng gió quay cuồng từ đội quân bóng tối xung quanh chúng tôi. Giây lát sau, một tiếng ầm inh tai vang lên từ đâu đó ở xa.

Hắc Y lắc đầu. “Có thể ta phải mất thêm một kiếp nữa để làm cô nhụt chí, nhưng ta sẽ toàn tâm toàn ý mà thực hiện việc đó.”

Anh ta quay đi, và tôi hành động. Bị bầy nichevo’ya giữ lại, tôi không thể dùng Vết Cắt, nhưng tôi không vô lực. Tôi vặn cổ tay. Ánh sáng màu tím của lumiya bẻ cong quanh tôi. Đồng thời, tôi vươn đến mối dây liên kết giữa chúng tôi.

Hắc Y ngẩng phắt đầu lên và trong thoáng chốc, dù vẫn đang vô hình đứng giữa kiểm kẹp của bầy nichevo’ya, tôi lại nhìn trừng anh ta từ phía bên kia cột buồm. Ảo ảnh của đứa con gái đứng trước anh ta toàn vẹn và lành lặn. Cô ấy giơ tay để triệu hồi Vết Cắt. Hắc Y không kịp suy nghĩ - anh ta phản ứng. Chỉ trong tích tắc, khoảng không sít sao giữa bản năng và thấu hiểu, nhưng thế là đủ. Đội quân bóng tối của anh ta thả tôi ra và nhào tới trước để bảo vệ anh ta. Tôi lao tới lan can và quăng mình khỏi thuyền.

Tôi đáp đất ngay cánh tay bị thương của mình, và cơn đau xé toạc thân thể. Tiếng rống giận dữ của Hắc Y vang lên phía sau tôi. Tôi biết mình đã mất kiểm soát nguồn sáng, nghĩa là tôi không còn vô hình. Tôi buộc mình đi tiếp, lê bước trên cát, xa khỏi luồng sáng màu tím của lumiya. Tôi thấy quân sĩ mặt trời và Grisha đang chiến đấu bên con thuyền phát sáng. Harshaw đã gục ngã. Ruby chảy máu.

Tôi cố ép mình đứng dậy. Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi bấu chặt cánh tay bị thương và chạy ào vào bóng tối. Tôi không thể thấy, không thể cảm nhận phương hướng. Tôi dấn thân vào màn đêm sâu hơn, cố làm trí não hoạt động, nghĩ ra được kế hoạch gì đó. Tôi biết bầy volcra có thể tấn công mình bất cứ lúc nào nhưng tôi không thể mạo hiểm phát sáng. Nghĩ đi, tôi thầm rủa bản thân. Tôi cạn hết ý tưởng. Bột thuốc nổ bị mất. Tôi không thể triệu hồi Vết Cắt. Tay áo tôi đẫm máu, và bước chân tôi chậm dần. Tôi phải tìm ai đó chữa lành cánh tay. Tôi phải gặp lại nhóm. Tôi không thể cứ lại chạy trốn khỏi Hắc Y như đã từng làm như lần đầu tiên ở Vực Tối. Tôi đã luôn chạy trốn từ đó đến giờ.

“Alina.”

Tôi quay lại. Giọng của Mal trong bóng tối. Xin hãy để nó là trò lừa của âm thanh. Tôi nghĩ. Nhưng tôi biết màng phủ âm học của Tiết Khí Sư đã được dỡ bỏ từ lâu. Làm sao cậu ấy tìm được tôi? Câu hỏi ngu ngốc thật. Mal luôn tìm được tôi.

Tôi thở dốc khi cậu ấy tóm lấy cánh tay bị thương của tôi. Bất chấp cơn đau và nguy hiểm, tôi triệu hồi một luồng sáng yếu ớt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu lấm lem bùn đất và máu khô. Và dao găm trên tay cậu. Tôi biết con dao đó. Nó là của Tamar, vũ khí được Grisha làm nên. Cô ấy đã đưa nó cho cậu vì giây phút này sao? Hay cậu đã tìm đến cô ấy để hỏi mượn nó?

“Mal, đừng, vẫn chưa ngã ngũ…”

“Xong hết rồi, Alina.”

Tôi cố giật ra, nhưng cậu ấy siết chặt cổ tay tôi, đầu ngón tay chạm hẳn vào nhau, luồng điện của sức mạnh xuyên khắp người hai chúng tôi, kêu gọi tôi, lệnh cho tôi bước qua cánh cửa đó. Bằng tay còn lại, cậu ấy khép tay tôi trên cán dao. Ánh sáng dao động.

“Không!”

“Đừng để tất cả thành vô ích, Alina.”

“Xin bồ…”

Một tiếng thét đau đớn vang lên giữa chiến trường hỗn loạn. Nghe như là Zoya.

“Hãy cứu lấy họ, Alina. Đừng để mình sống khi biết rằng mình có thể chặn đứng chuyện này.”

“Mal…”

“Hãy cứu lấy họ. Chỉ lần này, hãy để mình gánh vác thay bồ.” Ánh mắt cậu dán chặt vào tôi. “Kết thúc chuyện này đi,” cậu nói.

Tay cậu siết chặt hơn. Chuyện của chúng ta không có hồi kết.

Tôi không biết là lòng tham hay vị tha đã khiến tay tôi di chuyển. Với những ngón tay hướng dẫn của Mal, tôi đẩy con dao vào sâu trong ngực cậu.

Tôi đổ người về trước theo động tác, và tôi lảo đảo. Tôi rút tay lại, con dao rơi khỏi tay hai chúng tôi, máu tuôn xối xả khỏi vết thương, nhưng cậu ấy vẫn giữ chặt cổ -tay tôi.

“Mal,” tôi nức nở.

Cậu ấy ho và máu ọc ra khỏi miệng. Cậu loạng choạng về trước. Tôi suýt ngã nhào trong lúc ôm chặt lấy cậu, cậu siết cổ tay tôi chặt đến mức khiến tôi sợ rằng xương mình sẽ gãy nứt. Cậu rít lên, một tiếng rên thổn thức. Cả người cậu đè lên tôi, kéo tôi ngã xuống, ngón tay cậu vẫn siết chặt, đè nén trên da tôi như đang bắt mạch.

Tôi biết khi cậu ấy tắt thở.

Trong một lúc, tất cả đều thinh lặng, tiếng nín thở - rồi mọi thứ nổ tung thành lửa trắng. Tiếng gào rú vang lên bên tai tôi, một tràng âm thanh chấn động mặt cát và không gian rung bần bật.

Tôi hét to trong lúc sức mạnh chảy tràn trong người, trong lúc thân thể bừng cháy, bị nhấn chìm từ bên trong. Tôi là một ngôi sao sống. Tôi là sự hỏa thiêu. Tôi là mặt trời mới sinh ra để xé toạc không gian và nuốt chửng trái đất.

Tôi là kẻ hủy diệt.

Thế giới rung chuyển, tan rã, sụp đổ trên chính bệ đỡ của mình.

Và rồi sức mạnh biến mất.

Mắt tôi mở to. Bóng tối dày đặc bao phủ. Tai tôi ù lên.

Tôi đang quỳ trên đất. Tay tôi tìm đến xác của Mal, nếp gấp nhàu nhĩ của chiếc áo đẫm máu của cậu.

Tôi giơ tay, triệu hồi ánh sáng. Không có gì xảy ra. Tôi cố thử lần nữa, tìm đến sức mạnh và chỉ hư vô hiện diện. Tôi nghe tiếng rú từ trên cao. Bọn volcra đang bao quanh. Tôi có thể thấy những đốm lửa Tiết Hỏa Sư, nhân ảnh mơ hồ của những binh sĩ chiến đấu trong ánh lửa tím của con thuyền. Đâu đó, Tolya và Tamar đang gọi tên tôi.

“Mal…” cổ họng tôi khàn đặc. Tôi không nhận ra giọng của mình.

Tôi kiếm tìm ánh sáng, như đã từng làm khi ở sâu trong lòng Giáo Hội Trắng, lần mò bất kì khẽ hở nhỏ nhất. Nhưng lần này thì khác. Tôi có thể cảm nhận vết thương trong mình, khoảng không đã từng đặt một thứ vẹn toàn và hoàn hảo. Tôi không vỡ nát. Tôi trống rỗng.

Tôi siết chặt nắm đấm trong áo Mal.

“Giúp tôi,” tôi thở dốc.

Thế nào là vô hạn? chính là vũ trụ và lòng tham của con người.

Bài học nào đây? Trò đùa bệnh hoạn nào đây? Khi Hắc Y đùa bỡn với sức mạnh ở trung tâm kiến tạo, phần thưởng của anh ta là Vực Tối, một nơi mà sức mạnh của anh ta trở nên vô nghĩa, một tồn tại kinh tởm đã giam cầm anh ta và đất nước hàng trăm năm. Vậy đây là hình phạt của tôi ư? Morozova có điên thật không, hay ông ta chỉ là một gã thất bại?

“Ai đó giúp tôi với!” Tôi hét lên.

Tolya và Tamar chạy đến chỗ tôi, Zoya đuổi theo sau, thân thể họ phát sáng bởi hộp nhỏ đựng lumiya. Tolya đi khập khễnh. Zoya có một vết bỏng lớn dọc theo một bên mặt. Cả người Tamar gần như đầy máu từ vết thương do con nichevo’ya gây nên. Họ đều khựng lại khi nhìn thấy Mal.

“Hồi sinh cậu ấy đi,” tôi khóc nấc.

Tolya và Tamar quỳ xuống cạnh cậu, nhưng tôi đã thấy ánh mắt họ trao nhau.

“Alina…” Tamar cất tiếng.

“Làm ơn,” tôi nức nở. “Đem cậu ấy về với tôi.”

Tamar hé miệng Mal, định bơm khí vào phổi cậu ấy. Tolya đặt một tay trên ngực Mal, tạo sức ép lên vết thương và cố phục hồi nhịp đập tim của cậu.

“Chúng tôi cần nhiều ánh sáng hơn,” anh ta nói.

Tiếng cười nghẹn thoát khỏi họng tôi. Tôi giơ tay lên, van cầu ánh sáng và bất kì vị Thánh nào từng tồn tại. Chẳng ích lợi gì. Cử chỉ dường như giả tạo. Đấy chỉ là một vở kịch câm. Không có gì xảy ra cả.

“Tôi không hiểu,” tôi khóc ngất khi áp gò má ướt đẫm của mình lên mặt Mal. Da cậu ấy đã lạnh ngắt.

Baghra từng cảnh cáo tôi: Cô có thể không vượt qua được sự hy sinh mà merzost yêu cầu. Nhưng ý nghĩa của sự hy sinh này là gì? Chúng ta chỉ sống để trở thành một bài học trước cái giá của lòng tham? Đấy là chân tướng sự cuồng loạn của Morozova, một phép toán cay độc đã lấy đi toàn bộ yêu thương và mất mát của chúng tôi để đổi lại con số không tròn trĩnh?

Đau đớn quá nhiều. Căm hận và tổn thương và tiếc nuối bao trùm lấy tôi. Nếu sức mạnh quay trở lại với tôi dù chỉ một giây, tôi đã thiêu rụi thế gian thành tro tàn.

Rồi tôi thấy nó - một tia sáng từ xa, một lưỡi gươm rạng rỡ có thể xuyên thủng màn đêm.

Trước khi tôi kịp nhận ra đó là gì, một tia sáng nữa xuất hiện - một dấu chấm rực ngời biến thành hai luồng sáng khổng lồ, càn quét khắp nơi trên đầu tôi.

Một dòng sáng chảy xiết vỡ ra từ bóng tối chỉ cách tôi vài mét. Trong lúc mắt tôi dần điều chỉnh, tôi thấy Vladim, miệng anh ta mở to vì kinh ngạc và hoang mang trong lúc ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay.

Tôi quay đầu và thấy chúng bừng lên trỗi dậy, từng luồng một xuyên suốt Vực Tối, như những vì tinh tú xuất hiện trên bầu trời chạng vạng, nhóm Soldat Sol và Thượng Quân, họ quên cả vũ khí, khuôn mặt thốt hoảng, ngạc nhiên, kinh hoàng, và ngập tràn ánh sáng.

Lời của Hắc Y ùa về với tôi, cất lên trên con tàu đã men theo dòng nước băng giá trên Xương Đạo. Morozova là một người kỳ lạ. Ông ta cũng giống cô, bị hấp dẫn bởi những cá nhân tầm thường và yếu đuối

Ông đã có một người vợ otkazat’sya.

Ông suýt đã đánh mất một đứa con otkazat’sya.

Ông nghĩ mình đơn độc trên thế giới, đơn độc bởi sức mạnh của bản thân.

Giờ tôi đã hiểu. Tôi thấy được những gì ông đã làm. Đây là món quà của ba bộ khuếch đại: sức mạnh nhân lên gấp ngàn lần, nhưng không phải trong một người. Có bao nhiêu Tiết Độ Sư vừa được tạo nên? Sức mạnh của Morozova đã lan xa tận đâu.

Vòng cung và thác nước ánh sáng ồ ạt xung quanh tôi, một khu vườn ánh sáng đâm chồi giữa bóng đêm bất tự nhiên. Luồng sáng giao nhau, và khi đó, bóng tối tan biến.

Tiếng rú của bầy volcra nổ ra quanh tôi khi Vực Tối dần tan biến. Đấy là một phép màu.

Và tôi không quan tâm. Thánh thần có thể giữ lấy phép màu của họ. Grisha có thể giữ lấy tuổi thọ trường tồn và bài học quý giá của họ. Mal đã chết rồi.

“Sao có thể?”

Tôi nhìn lên. Hắc Y đứng phía sau chúng tôi, sững sờ, dõi theo cảnh tượng khó tin khi Vực Tối rạn vỡ xung quanh chúng tôi. “Không thể nào. Không thể nào nếu thiếu Hỏa Điểu. Bộ khuếch đại thứ…” Anh ta khựng lại khi ánh mắt dừng lại trên xác Mal, vệt máu trên tay tôi. “Không thể nào,” anh ta lặp lại.

Kể cả bây giờ, khi thế giới chúng tôi từng biết được tái sinh trong rực lửa và sáng ngời, anh ta vẫn không thể hiểu được thân phận thật sự của Mal. Anh ta sẽ không bao giờ hiểu được.

“Sức mạnh này là gì?” Anh ta chất vấn. Hắc Y tiến về phía chúng tôi, bóng tối ùa ra từ lòng bàn tay, bầy lũ ma quái của anh ta quay tròn xung quanh.

Cặp sinh đôi rút vũ khí ra. Không kịp suy nghĩ, tôi giơ tay, tìm đến ánh sáng. Không có gì xảy ra.

Hắc Y nhìn tôi chằm chằm. Anh ta buông tay. Quầng tối hỗn độn dần nhạt đi.

“Không,” anh ta hốt hoảng lắc đẩu. “Không. Chuyện này không… cô đã làm gì?”

“Tiếp tục đi,” tôi ra lệnh cho cặp sinh đôi.

“Alina…”

“Đem cậu ấy về với tôi,” tôi lặp lại. Tôi nói năng rất vô lý. Tôi biết rõ điều đó. Họ không có sức mạnh của Morozova. Nhưng Mal có thể tìm thấy thỏ nấp sau tảng đá. Cậu ấy có thể trồng cây chuối và tìm ra hướng Bắc. Cậu ấy sẽ tìm đường trở về với tôi.

Tôi lảo đảo đứng dậy, và Hắc Y sải bước đến chỗ tôi.

Anh ta đưa tay siết cổ tôi. “Không,” anh ta thì thầm.

Chỉ đến khi đó tôi mới biết chiếc vòng cổ đã rơi ra. Tôi nhìn xuống. Nó nứt thành từng mảnh bên cạnh xác của Mal. Cổ tay tôi trống trơn, vòng tay cũng đã vỡ.

“Chuyện này không đúng,” anh ta nói, và trong giọng của anh ta tôi nghe được tuyệt vọng, nỗi thống khổ mới mẻ và lạ lẫm. Tôi không cảm thấy sự chắc chắn dâng trào nào nữa. Không một nguồn sáng lay động bên trong tôi để đáp lời anh ta. “Đáng lẽ cô phải giống ta. Đáng lẽ cô… giờ cô chẳng là gì cả.”

Anh ta buông thõng tay. Tôi thấy anh ta chợt hiểu ra điều gì. Anh ta thật sự đơn độc. Và sẽ mãi như thế.

Tôi nhìn thấy trống trải trong đôi mắt anh ta, nhận thấy miệng hố miên man trong lòng anh ta lại kéo dài thêm, một mảnh đất khô cằn vô tận. An tĩnh xa rời anh ta, tất cả những tự tin bình thản ấy. Anh ta giận dữ hét lên.

Anh ta dang rộng tay, triệu hồi bóng tối. Bầy nichevo’ya nhốn nháo tản mác như đàn chim bay lên khỏi hàng rào và nhào đến nhóm Soldat Sol cùng đội oprichniki, chém đứt người họ, dập tắt luồng sáng phát ra từ cơ thể họ. Tôi biết nỗi đau đớn của Hắc Y là một vực sâu không đáy. Anh ta sẽ rơi mãi, rơi mãi.

Nhân từ. Tôi đã thật sự hiểu rõ nó? Tôi đã thật sự tin rằng mình biết thế nào là chịu đựng? Là thứ tha? Nhân từ. Tôi nghĩ. Cho con hươu đực, cho Hắc Y, cho tất cả chúng tôi.

Nếu chúng tôi vẫn còn bị liên kết ấy ràng buộc, anh ta có thể đã cảm nhận được tôi định làm gì. Đầu ngón tay tôi khẽ động trong tay áo, uốn cong quanh bóng tối bao phủ lưỡi dao của mình - lưỡi dao tôi đã rút ra từ bãi cát, thấm đẫm máu Mal. Đây là sức mạnh cuối cùng còn sót lại trong tôi, sức mạnh chưa từng thật sự thuộc về tôi. Một tiếng vọng, một trò hề, một xảo thuật mua vui. Đấy là thứ tôi lấy được từ anh ta.

“Tôi không cần phải là Grisha,” tôi thì thầm, “để sử dụng thép của Grisha.”

Bằng cử động nhanh như cắt, tôi đâm sâu lưỡi dao đầy bóng tối vào trái tim của Hắc Y.

Anh ta thốt lên một tiếng nhỏ, mạnh hơn tiếng thở dốc. Anh ta nhìn xuống cán dao nhô ra từ ngực, rồi ngẩng lên lại nhìn tôi. Anh ta cau mày, bước thêm một bước, lảo đảo một chút. Rồi đứng thẳng dậy.

Tiếng cười thoát khỏi miệng anh ta, và máu phun ra chảy dọc xuống cằm. “Như thế này sao?”

Chân anh ta khuỵu xuống. Anh ta chống tay cố ngồi lại thật vững, nhưng hai tay đã mất sức, rồi anh ta ngã ra, nằm ngửa mặt lên trời. Đơn giản thôi. Tương đồng kêu gọi tương đồng. Sức mạnh của riêng Hắc Y. Dòng máu của Morozova.

“Trời xanh,” anh ta nói. Tôi ngước nhìn. Từ phía xa tôi thấy nó, một khoảng trắng le lói, gần như bị che phủ bởi sương mù đen ở Vực Tối. Bầy volcra đang lánh khỏi nó, tìm nơi nào ẩn náu. “Alina,” anh ta thở hắt ra.

Tôi quỳ xuống cạnh anh ta. Bầy nichevo’ya đã ngưng tấn công. Chúng ổn ã bay vòng trên đầu chúng tôi, không biết phải làm gì. Tôi nghĩ mình đã thoáng thấy Nikolai ở cạnh chúng, rướn người về phía mảng trời xanh ấy.

“Alina,” Hắc Y lặp lại, ngón tay anh ta tìm đến tôi. Tôi ngạc nhiên khi thấy mắt mình rơm rớm.

Anh ta giơ tay gạt nước mắt trên má tôi. Nụ cười thảng hoặc khẽ hiện nơi khóe môi đẫm máu. “Người sẽ tiếc thương ta.” Anh ta buông tay, như thể chúng quá nặng. “Không một nấm mồ,” anh ta thở dốc, tay siết chặt tay tôi, “để chúng không mạo phạm.”

“Được rồi,” tôi nói. Nước mắt rơi nhiều hơn. Sẽ chẳng còn gì ở lại.

Anh ta rùng mình. Mi mắt dần sụp xuống.

“Một lần nữa,” anh ta nói. “Gọi tên ta một lần nữa.”

Anh ta sống rất lâu, tôi biết điều đó. Nhưng giây phút này anh ta chỉ là một cậu bé - tài năng, được ban phước cho quá nhiều sức mạnh, gánh nặng vĩnh cửu đè lên vai.

“Aleksander.”

Mắt anh ta nhắm nghiền. “Đừng để ta một mình,” anh ta lẩm bẩm. Rồi anh ta qua đời.

Tiếng gì đó như tiếng thở dài thổi qua chúng tôi, khiến tôi rùng mình.

Bầy nichevo’ya tan tác, xáo động như tàn tro trong gió, để lại những chiến binh và Grisha thốt hoảng nhìn trừng vào nơi chúng từng ở. Tôi nghe một tiếng thét đau đớn và kịp nhìn lên để thấy đôi cánh của Nikolai tan biến, bóng tối ồ ạt tuôn khỏi người gã theo từng làn khói đen trong lúc gã đâm sầm xuống bãi cát. Zoya chạy đến với gã, cố giảm vận tốc cú ngã bằng luồng khí bay lên.

Tôi biết mình nên di chuyển. Nên làm gì đó. Nhưng dường như tôi không thể bắt chân mình cử động. Tôi ngồi sụp giữa Mal và Hắc Y, hậu duệ cuối cùng của dòng tộc Morozova, vết thương bị đạn bắn của tôi đang chảy máu. Tôi chạm vào vùng da trần trên cổ. Cảm giác trơ trụi làm sao.

Tôi lờ mờ nhận ra nhóm Grisha của Hắc Y đang rút lui. Một vài oprichiniki đi theo, ánh sáng vẫn phát ra từ họ thành từng đợt khó kiểm soát. Tôi không biết họ đi đâu. Có thể trở về Kribirsk để báo với đồng minh của mình rằng thủ lĩnh của họ đã bại trận. Có lẽ họ chỉ chạy trốn. Tôi không quan tâm.

Tôi nghe Tolya và Tamar thì thầm với nhau. Tôi không thể nghe rõ từng chữ, nhưng giọng điệu cam chịu của họ đã quá rõ ràng.

“Không còn gì cả,” tôi khẽ nói, nhận ra nỗi trống trải trong thân mình, nỗi trống trải ở khắp mọi nơi.

Nhóm Soldat Sol đang hò hét vui sướng, để ánh sáng bừng lên quanh họ thành từng vòng cung rực rỡ trong lúc đốt rụi Vực Tối. Vài người đã leo lên thuyền thủy tinh của Hắc Y. Số khác đã xếp thành hàng, dồn những luồng sáng lại với nhau, tạo thành một đợt thác ánh sáng đẩy lùi vài mảng tối còn sót lại, thanh tẩy vùng Vực bằng một đợt sóng ồ ạt.

Họ đang khóc, đang cười, mừng rỡ với chiến thắng, ồn đến mức tôi suýt nữa không nghe thấy nó - một tiếng thở nhẹ, mong manh, bất khả. Tôi cố kiềm nén, nhưng hy vọng ập đến với tôi, khát khao mãnh liệt đến mức cái kết của nó sẽ khiến tôi nát tan.

Tamar bật khóc. Tolya chửi thề. Và nó lại vang lên: tiếng thở phập phồng nhỏ nhoi và nhiệm màu của Mal.