Chương 13
Tôi tỉnh dậy lúc chín giờ, làm một lúc ba tách cà phê đen, tắm táp cái gáy bằng nước lạnh và đọc hai tờ báo buổi sáng được nhét qua khe của. Có ba đoạn và một mẩu về Moose Malloy trong trang hai, nhưng Nulty không đưa tên anh ta lên báo. Không có gì về Lindsay Mariott, tôi giở cả tới trang xã hội.
Tôi mặc quần áo và điểm tâm hai quả trứng luộc, uống ly cà phê thứ tư rồi liếc nhìn mình trong gương. Tôi thấy một quầng thâm dưới mắt. Khi tôi mở cửa sắp đi thì chuông điện thoại reo.
Đó là Nulty. Anh ta nói rành rọt.
- Marlowe?
- Phải. Anh đã gặp hắn?
- Ồ, nhất định rồi. Chúng tôi tìm hắn. - Anh ta ngừng lại để hắng giọng. - Trên tuyến Ventura, như tôi đã nói. Này anh bạn, chúng ta có một trò để vui thú! Hai thước, trông như một cái két sắt, trên đường tới Frisco xem Hội chợ. Gã có năm lít rượu tăm trên ghế trước của một chiếc xe hơi thuê, rồi gã say mềm trên một chiếc xe khác, gã xin quá giang suốt bảy mươi dặm êm ro. Chúng tôi đa huy động tất cả để chộp gã, hai toán cảnh sát địa phương với cả súng ống và dùi cui.
Anh ta ngừng và tôi nhớ lại trong óc những lời dí dỏm của anh ta, nhưng chẳng hề chọc cười tôi được chút nào, Nulty tiếp tục:
- Vậy là gã đã đóng kịch với chiếc xe cảnh sát tới khi họ mệt lăn ra ngủ, gã đã gỡ một bên xe, ném điện đài xuống rãnh, khui một chai rượu tăm rồi cũng lăn ra ngủ. Một lúc sau, các cu cậu bật dậy, giáng dùi cui lên đầu gã cỡ mười phút gã mới biết. Khi gã cảm thấy đau đớn, họ còng tay gã lại. Thật là ngon lành. Bây giờ, chúng tôi đã để gã vào một thùng nước đá, lập cáo trạng: Say rượu trong khi lái xe, tấn công cảnh sát lúc thi hành nhiệm vụ, cố ý phá hoại tài sản công, mất trật tự an ninh, đậu xe trên đường cao tốc. Thật là trò đùa, phải không?
- Nút lại đi, - tôi nói, - anh không kể cho tôi tất cả những cái đó là để hả hê đấy chứ?
- Đó là một thằng cha khốn kiếp, - Nulty nói gay gắt. -Con vịt này tên là Stoyanofski, sống ở Hemet và chỉ đóng vai phu xúc cát ở đường hầm San Jack. Có một vợ bốn con, chắc bà ta khổ sở lắm. Anh đang làm gì cho vụ Malloy?
- Không gì cả. Tôi bị đau đầu.
- Lúc nào đó anh có chút thì giờ rảnh rỗi...
- Tôi không nghĩ thế, - tôi nói, - cảm ơn những thứ tương tự. Khi nào thì cuộc điều tra được khởi sự?
- Sao bực dọc vậy? - Nulty cười, gác máy.
Tôi lái xe xuống Đại lộ Hollywood, đưa xe vào bãi đỗ bên cạnh tòa nhà và lên tầng của tôi. Tôi mở cửa một phòng nhỏ khác lúc nào tôi cũng để trống trong trường hợp tôi có khách hàng và khách hàng muốn đợi tôi.
Anne Riordan đang đọc một tờ tạp chí, ngẩng lên và mỉm cười với tôi.
Cô mặc chiếc bộ đồ màu sợi thuốc lá sẫm và chiếc áo cổ lọ màu trắng bên trong. Trong ánh sáng ban ngày, tóc cô màu vàng nâu; cô đội một chiếc mũ có gắn hình vương miện bằng thủy tinh. Chiếc mũ lớn đội lệch gần đến 45 độ, mép vành mũ trùm cả xuống vai. Trong lúc bực dọc, nhìn cái đó tôi cảm thấy gai mắt. Có lẽ chỉ tại cái tâm trạng không mấy vui vẻ của tôi.
Cô khoảng hai mươi tám tuổi. Cô có cái trán khá hẹp nếu nó cao hơn một chút thì có thể coi là tao nhã, cái mũi nhỏ và tinh nghịch, môi trên hơi mỏng và miệng khá rộng. Đôi mắt màu xanh lơ ngả xám, có một ánh vàng chói bên trong. Nụ cười tuyệt đẹp. Trông cô như sau một giấc ngủ ngon. Một khuôn mặt xinh tươi, dễ ưa, vẻ xinh tươi không phải là dễ dãi để người ta có thể cợt nhả.
- Tôi không rõ giờ làm việc của văn phòng ông, - cô nói - nên tôi chờ. Hôm nay sao không thấy người thư ký của ông ở đây?
- Tôi không có thư ký.
Tôi đi qua phòng và mở khóa cửa trong, làm tắt đi cái tiếng động ong ong ở cửa ngoài:
- Mời cô vào phòng làm việc của tôi.
Cô ta đi qua trước mặt tôi với tiếng lướt mơ hồ của đôi dép cao và đứng nhìn năm chiếc tủ hồ sơ sơn xanh, tấm thảm màu nâu đỏ sờn rách, những đồ đạc phủ bụi và tấm rèm cửa sổ không lấy gì làm sạch.
-Tôi cứ nghĩ là ông cũng muốn có ai đó để trực điện thoại, - cô nói - và một lúc nào đó mang tấm rèm đến tiệm giặt.
- Tôi sẽ mang nó đến vào ngày nghỉ lễ. Có một cái ghế đấy. Tôi mắc kẹt nhiều công chuyện vớ vẩn và đi đến rạc cẳng. Cũng phải tiết kiệm tiền.
- Tôi có thấy. - Cô đáp nghiêm trang và đặt cái túi xách tay lớn lên mặt bàn. Cô ngồi ngả người ra sau và lấy một điếu thuốc cho mình.
Cô thở một vòng khói và mỉm cười qua lớp khói mờ xanh nhạt. Hàm răng trắng, đẹp.
- Chắc là ông không đợi gặp lại tôi sớm thế này phải không? Cái đầu của ông sao rồi?
- Tệ hại lắm. Không, quả là tôi không đợi.
- Cảnh sát có chơi đẹp với ông không?
- Vẫn cái lối của họ.
- Tôi không làm vướng công việc nào quan trọng của ông đấy chứ?
- Không.
- Như vừa rồi, tôi thấy là ông không hài lòng lắm khi gặp lại tôi.
Tôi nhồi tẩu thuốc và với tay lấy hộp quẹt. Tôi châm tẩu từ tốn. Cô ta nhìn những động tác của tôi với vẻ dịu dàng. Những người đàn ông hút tẩu là những kẻ cứng rắn.
Cô ta đã làm tôi thất vọng.
-Tôi cố gắng tách cô khỏi vụ việc vừa rồi, - tôi nói. - Tôi không biết chính xác tại sao lại thế. Dù sao cũng không phải công việc của tôi. Tôi đã qua một đêm nhếch nhác và phải uống đến say mềm mới ngủ nổi và bây giờ vụ việc đó là của cảnh sát. Tôi đã được khuyên là hãy rời khỏi chuyện đó.
- Lý do ông gạt tôi ra khỏi chuyện này, - cô ta nói điềm tĩnh - là ông không nghĩ cảnh sát sẽ tin rằng chỉ vì tò mò rỗi rãi mà tôi xuống chỗ bãi trống đêm qua; họ sẽ nghi ngờ một vài lý do phạm tội và sẽ gõ vào đầu tôi đến khi tôi thành một kẻ có tội mới thôi chứ gì?
- Sao cô biết là tôi không nghĩ điều gì tương tự?
- Cảnh sát chỉ là con người - Cô ta nói một câu không thích hợp.
- Họ khởi sự theo cung cách đó rồi đấy, tôi ngửi thấy mà!
- Ồ, sáng nay thật là đáng ghét, - cô ta nhìn quanh văn phòng của tôi với mắt nhàn nhã và thắc mắc. - Sao ông không sửa sang chỗ này? Tôi định nói là ông làm khá tiền thế, sao không sắm ít đồ đạc đẹp đẽ?
Tôi lẩm bẩm.
- Lẽ ra tôi nên cố nghĩ về công việc của chính mình, đừng có hỏi những câu lạc đề.
- Nếu cô cố gắng nghĩ một chút thì sao?
- Bây giờ cả hai chúng ta cùng nghĩ. Ông hãy nói với tôi, tại sao đêm qua ông lại giấu tôi đi như thế? Hay ông tưởng tôi có mái tóc đỏ và một gương mặt xinh đẹp?
Tôi lặng thinh.
- Chúng ta thử nghĩ chuyện này, - cô ta nói vui vẻ. - Ông muốn biết ai là người đeo chuỗi hạt ngọc bích đó, phải không?
Tôi có cảm giác mặt tôi cứng đơ. Tôi nghĩ ngợi miên man nhưng không nhớ rõ điều gì. Đột nhiên tôi lại nhớ ra. Tôi không hề nói với cô một lời nào về chuỗi hạt ngọc bích.
Tôi với tay lấy hộp quẹt và châm lại tẩu.
- Không hẳn là muốn lắm. Sao vậy?
- Bởi vì tôi biết người ấy.
- Hừm, hừm.
- Ông nghĩ gì khi những ngón chân của ông cứ ngọ nguậy bồn chồn như thế?
- Được rồi, - tôi càu nhàu. - Cô tới đây để nói cho tôi biết. Vậy cô kể đi.
Đôi mắt xanh xám của cô mở to trông như ẩm ướt hơn. Cô cắn môi dưới và nhìn đăm đăm xuống mặt bàn. Rồi cô nhún vai và nở một nụ cười trong sáng.
- Tôi biết tôi chỉ là một đứa con gái tò mò đáng ghét. Nhưng cái đó đã ăn sâu vào máu tôi. Cha tôi vốn là một cảnh sát. Tên ông là Cliff Riordan và ông là sếp cảnh sát của Bay City suốt bảy năm. Tôi nghĩ đó chính là vấn đề.
- Hình như tôi có nhớ. Chuyện gì xảy ra với ông nhà?
- Cha tôi bị sa thải. Điều đó làm ông không chịu nổi. Một đám cờ bạc đứng đầu là một người đàn ông tên là Laird Brunette vận động bầu lại viên thị trưởng cùng cánh với họ. Cha tôi bị đổi về Phòng Hồ sơ căn cước. Ở Bay City này, đấy chỉ là một cái sọt giấy lộn. Vậy là cha tôi bị thất sủng, chỉ còn làm việc đâu vài năm thì mất. Mẹ tôi cũng mất ngay sau đó. Tôi sống một mình đã hai năm nay.
- Tôi rất ái ngại, - tôi nói.
Cô ta ném mẩu thuốc lá xuống đất. Không có vệt son môi nào trên mẩu thuốc.
- Lý do duy nhất để tôi quấy rầy ông trong chuyện này là cảnh sát sẽ không làm khó dễ cho tôi. Tôi tưởng là đã nói với ông đêm qua rồi. Sáng nay tôi được biết ai đã phụ trách vụ này và tôi tới gặp ông ta. Ông ta có một chút khó chịu với ông lúc ban đầu.
- Đúng thế đấy, - tôi nói. - Tôi đã kể với ông ta toàn bộ sự thật, ông ta vẫn không chịu tin tôi. Ông ta chỉ muốn cắt một bên tai tôi ra mà thôi.
Cô nhăn mặt. Tôi đứng dậy mở một cửa sổ khác. Tiếng xe cộ ồn ào từ dưới đại lộ ùa vào phòng từng đợt sóng ngất ngư. Tôi cảm thấy xây xẩm. Tôi mở một ngăn kéo sâu lấy chiếc chai rót cho mình một ly.
Cô Riordan theo dõi tôi vẻ không hài lòng. Tôi không còn là một người đàn ông cứng rắn nữa. Cô lặng thinh. Tôi cạn một ly, gạt chai ra và ngồi xuống.
- Ông không mời tôi một ly à? - Cô nói lạnh lùng.
- Rất tiếc. Đã mười một giờ hoặc kém một chút. Tôi không nghĩ cô là người uống rượu.
Cô ta nheo mắt:
- Đó là một lời khen?
- Đúng vậy, trong ý nghĩ của tôi.
Cô trầm ngâm nghĩ ngợi. Rượu chẳng có ý nghĩa gì lắm đối với cô. Nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều với tôi, ngay cả khi tôi ưu tư về nó. Nhưng một ly có thể làm cho tôi thấy khỏe khoắn hơn.
Cô ngả người về phía trước và chậm rãi tháo đôi găng tay:
- Ông không muốn mướn một người trợ lý phải không?
- Không.
Cô ta gật đầu.
- Tôi nghĩ chắc chắn là ông không mướn. Tốt hơn cả là tôi cung cấp ngay cho ông một ít tin tức rồi đi về.
Tôi không nói gì. Tôi châm lại tẩu thuốc. Trông có vẻ suy nghĩ trầm tư lắm như thật ra chẳng nghĩ ngợi quái gì cả.
- Đầu tiên, tôi nảy ra ý nghĩ là chuỗi hạt ngọc bích như thế phải là một vật ở bảo tàng và nổi tiếng, - cô nói.
Tôi giơ que diêm trong không khí, nó vẫn cháy và tôi ngắm ngọn lửa vàng bập bùng giữa các ngón tay. Rồi tôi thổi ngọn lửa tắt phụt, ném que diêm vào chiếc gạt tàn và nói:
- Tôi không hề nói với cô một lời nào về chuỗi hạt ngọc bích.
- Không, nhưng trung úy Randall đã nói.
- Cần có ai đó đơm khuy vào miệng ông ta.
- Ông ta quen biết cha tôi. Tôi hứa là sẽ giữ kín chuyện.
- Cô kể với tôi đây thôi.
- Ông biết rồi mà, ngốc thật.
Bàn tay cô bỗng giơ lên như để bịt miệng mình nhưng nửa chừng nó lại rơi xuống chầm chậm và mắt cô mở lớn. Đó là một cử chỉ khôn ngoan, nhưng tôi thừa biết điều gì cô định nói lại thôi.
- Ông đã biết, phải không? - Cô thốt ra những từ mập mờ.
- Tôi nghĩ đó là kim cương. Một vòng tay, một đôi hoa tai, một sợi dây chuyền, ba cái nhẫn, một cái nạm ngọc lam.
- Không phải chuyện đùa, - cô ta nói. - Không đùa một tý nào.
- Ngọc Phong Châu. Rất hiếm. Những hạt được chuốt cỡ sáu carat mỗi hạt, sáu mươi hạt cả thảy. Giá tám chục ngàn đôla!
- Ông có đôi mắt nâu quả là đẹp, - cô ta nói. - Và ông tưởng là ông khôn khéo lắm!
- Được rồi, ai đeo nó và cô đã tìm ra như thế nào?
- Tôi tìm ra rất đơn giản. Tôi nghĩ rằng những đồ nữ trang đắt tiền phải có nhiều người biết. Tôi tới hỏi người quản lý vũ trường sang trọng nhất. Tôi bảo ông ta tôi là một nhà văn cần tài liệu để viết một bài báo về loại ngọc bích quý hiếm. Ông biết cung cách ấy đấy.
- Vậy là ông ta tin ở mái tóc đỏ và khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô hơi đỏ mặt.
- Thôi mà, dẫu sao ông ta cũng bảo tôi người đeo chuỗi hạt là một bà giàu có sống ở Bay City, trong một biệt thự vùng hẻm núi. Bà Lewin Lockridge Grayle. Chồng bà ta là một nhà ngân hàng đầu tư hay cái gì đại loại thế, giàu nổi tiếng, vốn liếng vài chục triệu đôla. Ông ta sở hữu một đài phát thanh ở Beverly Hills, Đài KFDK, và bà Grayle cũng làm việc ở đó. Họ cưới năm năm nay. Bà ta có mái tóc màu hung đẹp mê hồn. Ông Grayle già cả, đau gan, chỉ ở nhà và ngập giữa đống thuốc men trong khi bà Grayle đi đây đó và rảnh rỗi.
- Ông quản lý này - tôi nói - quả là một người bạn tọc mạch.
- Ồ, tôi không lấy mọi tin tức từ ông ta đâu, ngốc thật. Tôi chỉ lấy tin về chuỗi hạt ngọc thôi. Phần còn lại là từ Giddy Gertie Arbogast.
Tôi thò tay vào ngăn kéo sâu và lại lấy cái chai ra.
- Ông sẽ không biến thành một trong các thám tử say rượu đấy chứ? - Cô ta hỏi vẻ lo âu.
- Sao lại không? Họ luôn luôn hoàn tất các vụ việc của họ mà không bao giờ phải đổ một giọt mồ hôi. Cô tiếp tục câu chuyện đi.
- Giddy Gertie là biên tập viên mục xã hội của báo Chronicle. Tôi biết anh ta đã lâu. Anh ta nặng cỡ chín chục ký và để ria kiểu Hitler. Anh ta lấy cho tôi mớ tư liệu về vợ chồng Grayle. Ông nhìn xem.
Cô ta thò tay vào túi xách và lôi ra một tấm ảnh còn sáng nước cỡ 9 X 12, đưa qua bàn. Đó là một người đàn bà có mái tóc hung. Mái tóc hung lộng lẫy có thể khiến giáo sĩ phá tung những cửa sổ ghép kính màu bằng một nhát cuốc. Bà ta mặc bộ đồ đi chơi phố mảng đen mảng trắng, một cái mũ kẻ ô, Dáng kiêu xa nhưng không quá quắt. Bà ta có cái vẻ như nói: bất cứ cái gì anh cần, bất cứ nơi đâu anh muốn. Bà ta chừng ba chục tuổi.
Tôi rót một ly vơi và lại đốt cháy cổ họng mình:
- Cất tấm ảnh này đi - tôi nói - kẻo tôi nhảy lên mất.
- Sao thế? Tôi mang nó lại cho ông. Ông có muốn gặp bà ta không?
Tôi lại nhìn bức ảnh. Rồi tôi gài nó dưới bàn:
- Khoảng mười một giờ đêm nay hả?
- Nghe này, đây không phải là những chuyện để rỡn chơi đâu, ông Marlowe ạ. Tôi đã kêu điện thoại cho bà ta. Bà ta sẽ gặp ông. Về công việc đấy.
- Có thể khởi sự kiểu đó mà.
Cô ta có một vẻ sốt ruột khiến tôi phải thôi ngay vẻ hài hước và cau mày ra dáng lo âu.
- Bà ta gặp tôi về chuyện gì?
- Dĩ nhiên là về chuỗi hạt ngọc của bà ta. Nó là thế này. Tôi đã gọi điện thoại cho bà ta và tất nhiên là khá lôi thôi mới có thể nói chuyện được với bà ta, nhưng cuối cùng cũng xong. Tôi nói chuyện về âm nhạc và khiêu vũ, nói cả đến những người bạn dễ thương trong vũ trường, nhưng không ổn. Giọng bà ta có vẻ lo âu. Bà ta nói gì đó về mình với vẻ mập mờ bí ẩn. Tôi đã phải cố giữ bà ta bên điện thoại và hỏi có phải bà có một chuỗi hạt ngọc bích Phong Châu của Tàu không. Ngần ngừ một lúc, bà ta bảo: Có. Tôi hỏi là có thể xem được không. Bà ta nói: Để làm gì? Tôi nói có một chuyện riêng và chỉ nói sơ sơ thôi. Có thể nghe thấy bà ta ngáp rồi quát một ai đó phía ngoài cốt cho tôi nghe thấy. Tôi bèn nói tôi làm việc cho Philip Marlowe. Bà ta nói: Vậy làm sao? Tất cả là như thế đấy.
- Khó tin lắm. Thời buổi này, những người đàn bà thượng lưu nói chuyện chẳng khác những ả điếm đàng.
- Tôi không biết, - Riordan nói mềm mỏng. - Chắc chắn có dăm người trong số đó là những kẻ điếm đàng. Vậy tôi hỏi bà ta: Liệu có một cuộc điện thoại ngắn nữa thì sao, bà ta đáp: Nếu là về công việc của chính tôi. Điều ngộ nghĩnh là bà ta không gác máy.
- Bà ta có ngọc bích ở trong đầu và không biết là cô dẫn đến chuyện gì. Hoặc có thể Randall đã nói cho bà ta rồi.
Cô Riordan lắc đầu:
- Không, sau đó tôi đã gọi cho ông ấy, ông ấy không biết ai là người sở hữu chuỗi hạt ngọc tới khi tôi cho ông ấy biết. Ông ấy hoàn toàn ngạc nhiên thấy tôi tìm ra.
- Ông ta sẽ trọng dụng cô. Chắc chắc là vậy. Rồi sao nữa? - Tôi nói.
- Tôi bảo bà Grayle: Bà muốn lấy lại nó phải không? Tôi không biết nói cách nào hơn. Tôi có nói câu gì đấy để kích động bà ta một chút và nó có hiệu quả. Bà ta vội vã cho tôi một số điện thoại khác. Rồi tôi gọi tới đó và nói là tôi muốn gặp bà ta. Bà ta hình như hơi ngạc nhiên. Và tôi kể cho bà ta câu chuyện. Bà ta không thích nghe. Nhưng bà ta tự hỏi là tại sao Mariott không nói cho bà ta biết. Tôi cho là bà ta nghĩ ông bạn đã đi về phía nam với món tiền chuộc hoặc cái gì đó. Vậy là tôi gặp bà ta lúc hai giờ. Tôi bảo bà ta về ông, rằng ông là người tử tế và kín đáo, rằng ông sẽ tận tình giúp bà ta lấy lại chuỗi hạt nếu có cơ hội.... vân vân... Bà ta quan tâm lắm.
Tôi lặng thinh. Tôi chỉ nhìn cô đăm đăm. Cô nhăn mặt:
- Chuyện gì vậy? Tôi làm đúng không?
- Cô không thể làm tôi quên rằng bây giờ vụ này thuộc phạm vi cơ quan cảnh sát và tôi đã được khuyên tránh xa câu chuyện.
- Bà Grayle hoàn toàn đúng khi nhờ vả ông nếu bà ta muốn.
- Để làm gì?
Cô ta đóng rồi lại mở khóa bấm ở túi xách một cách bồn chồn.
- Ồ, thiện chí của tôi... Một người đàn bà thích điều đó... với cái nhìn của bà ta... ông không thấy được đâu. - Cô ngừng lại và cắn môi. - Mariott thuộc loại đàn ông thế nào?
- Khó mà biết rõ được ông ta. Tôi nghĩ ông ta là một anh chàng èo uột. Tôi không ưa ông ta lắm.
- Ông ta có phải loại đàn ông hấp dẫn phụ nữ không?
- Một vài phụ nữ. Những người khác sẽ muốn khạc nhổ.
- Được, coi như là ông ta hấp dẫn đối với bà Grayle. Bà ta cặp với ông ấy.
- Bà ta cặp với cả trăm gã đàn ông. Không còn mấy cơ hội để lấy lại chuỗi hạt ngọc.
- Tại sao?
Tôi đứng dậy đi tới cuối văn phòng, vỗ vỗ lòng bàn tay lên tường khá mạnh. Tiếng máy chữ lách cách phía bên kia im bặt một lúc rồi lại nổi lên rào rào. Tôi nhìn qua cửa sổ mở toang vào khoảng trống giữa tòa nhà của tôi và khách sạn Mansion House. Quầy cà phê rộng thênh thang đủ xây một nhà để xe hơi.
Tôi quay lại bàn, bỏ chai whisky vào ngăn kéo, đóng lại rồi ngồi xuống. Tôi châm tẩu thuốc đến lần thứ tám hay thứ chín gì đó và nhìn đăm đăm qua tấm kính bàn mờ bụi, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm trang và chân thành của cô Riordan.
Những mớ tóc hung quyến rũ thì đầy rẫy, một hào một tá, nhưng kia là một gương mặt thật dễ ưa, gương mặt ấy cũng muốn mang một mớ tóc hung huyền ảo. Tôi mỉm cười về ý nghĩ ấy.
- Nghe này. Anne. Giết Mariott là một lỗi lầm ngu xuẩn. Cái băng cướp làm vụ trấn lột này sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa. Điều đã xảy ra là thế này, mấy thằng cha ghiền á phiện đã lấy báng súng nện vào đầu ông ta. Mariott làm một cử chỉ sai lầm và mấy thằng lưu manh đã đánh gục ông ta tức khắc, nhanh không thể tưởng được. Đây là một bọn có tổ chức đàng hoàng và có thông tin nội bộ đầy đủ về đồ trang sức và những báu vật mang trên mình những người đàn bà. Chúng đòi món tiền chuộc phải chăng và chúng giở mánh lừa. Nhưng ở đây cũng lại là một vụ giết người hèn mạt và cái đó không phù hợp với tất cả câu chuyên xảy ra. Ý kiến của tôi là dù bất kỳ kẻ nào làm điều đó cũng coi như một kẻ chết rồi, chết từ tám hoánh, buộc đá vào cổ chân và chìm nghỉm dưới đáy Thái Bình Dương. Hoặc là chuỗi hạt ngọc chìm luôn theo hắn, hoặc là chúng có một khái niệm về giá trị thực của chuỗi hạt, chúng sẽ giấu kín nó đi, mang nó ra khỏi nơi mà nó đã từng được trưng ra một thời gian dài nhiều năm trước khi chúng cuỗm được. Hoặc giả cái băng cướp này đủ tầm cỡ, chúng có thể lại trưng nó ra ở phía bên kia của thế giới. Tám ngàn đôla tiền chuộc mà chúng đòi hỏi xem ra chẳng thấm thía gì nếu thực sự chúng biết giá trị của chuỗi hạt ngọc. Nhưng để bán nó đi thật là nan giải. Tôi tin chắc là như vậy. Chúng không bao giờ chủ tâm giết người cả.
Anne Riordan lắng nghe tôi với đôi môi hé mở và vẻ mặt hân hoan như thể cô đang chiêm ngưỡng vị Phật sống Dalai Lama.
Cô ta khép miệng lại và gật đầu một cái.
- Ông thật là kỳ diệu, - cô nói - nhưng ông cũng thật là gàn.
Cô ta đứng dậy và kéo cái túi xách về phía mình.
- Ông có đi gặp bà ta hay không?
- Nếu là cô dàn xếp, Randall chẳng thể cần tôi.
- Được, để tôi tới gặp anh chàng biên tập viên xã hội lần nữa và có thể sẽ kích động thêm vợ chồng Grayle, về cuộc đời mê đắm của bà ta. Liệu bà ta có muốn thế không?
Gương mặt viền trong mái tóc màu vàng nâu trông đầy khao khát.
- Ai không? - Tôi nhếch mép cười. - Tôi không khi nào. - Tôi giơ tay lên bịt miệng mình. Cô ném cho tôi một cái nhìn sắc lẹm và bước về phía cửa.
- Cô quên một thứ, - tôi nói.
Cô ta dừng bước và quay lại.
- Cái gì vậy? - Cô nhìn khắp mặt bàn.
- Cô biết rõ mười mươi là cái gì mà.
Cô ta trở lại bàn và tựa vào nó một cách hấp tấp.
- Sao chúng lại phải giết Mariott nếu chúng không định giết người?
- Bởi vì ông ta sẽ là người bị kích động, một lúc nào đó sẽ phun ra, khi không còn chất kích thích nữa. Tôi định nói là, chúng sẽ không làm thịt khách hàng của chúng.
- Cái gì làm ông khẳng định là bọn giết người dùng chất kích thích.
- Tôi không khẳng định. Tôi chỉ nói vậy thôi. Phần lớn bọn lưu manh dùng chất kích thích.
- Ồ, - cô ta thẳng người lên, gật đầu và mỉm cười. - Tôi tưởng là ông định nói gì đó. - Cô ta nói và thọc nhanh vào trong túi xách và lấy một gói nhỏ đặt lên bàn.
Tôi cầm lấy nó, tháo dãy thun chằng buộc cẩn thận quanh gói, mở lớp giấy gói. Trong đó là ba điếu thuốc lá Nga cỡ lớn, dài, với đầu ngậm giấy. Tôi nhìn cô ta không nói gì cả.
- Tôi biết không nên lấy chúng - cô nói vội vã - nhưng tôi biết chúng là cần sa. Chúng thường được đưa vào dưới dạng những tờ mỏng nhưng rồi ở vùng xung quanh Bay City người ta biến chúng thành thế này. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy, tôi tưởng đó là loại dành cho một kẻ khốn cùng đi tìm cái chết với những điếu cần sa trong túi.
- Cô cần phải lấy cả cái túi - tôi nói - có bụi ở trong túi đựng. Bây giờ nó trống rỗng một cách đáng nghi ngờ.
- Tôi không thể... với ông ở đó. Tôi... tôi hầu như đi đằng sau và chỉ lấy mấy điếu thuốc. Nhưng tôi không đủ can đảm. Cái đó làm rầy rà ông phải không?
- Không, - tôi nói dối - sao lại rầy rà?
-Tôi rất sung sướng vì điều đó. - Cô ta nói có vẻ đăm chiêu.
- Sao cô không vứt chúng đi?
Cô ngẫm nghĩ về chuyện đó, cái túi xách đung đưa bên vai. Chiếc mữ rộng vành phi lý đội nghiêng trên đầu, che khuất một bên mắt cô.
- Tôi tưởng phải làm thế vì tôi là con gái một viên cảnh sát. - Cuối cùng cô nói - Ông không vứt bằng chứng nào đi. - Nụ cười của cô có vẻ biết lỗi và đôi má cô ửng đỏ. Tôi nhún vai.
- Thôi được - Lời của cô lơ lửng trong không khí giống như khói thuốc trong một căn phòng đóng kín. Đôi môi cô vẫn hé mở sau câu nói. Tôi im lặng. Mặt cô càng đỏ.
- Tôi rất hối hận. Tôi sẽ không làm thế nữa.
Tôi cũng bỏ qua chuyện này.
Cô bước nhanh đến cửa và ra ngoài.