← Quay lại trang sách

Chương 24

Xuống tới đáy thang máy, chúng tôi bước ra và đi dọc theo hành lang hẹp, ra khỏi cánh cửa đen. Không khí bên ngoài trong lành mát mẻ. Trên cao, màn sương lùa bụi nước từ đại dương xa thẳm. Tôi hít thở thật sâu.

Gã to lớn vẫn nắm cánh tay tôi. Một chiếc xe hơi đậu ở đó, mui kín, màu sẫm giản dị, đeo biển số tư nhân.

Gã to lớn mở cửa trước và phàn nàn:

- Thế này không phải với anh đâu, anh bạn. Nhưng một chút không khí trong lành tốt cho anh lắm đấy. Anh thấy được không? Chúng tôi không muốn làm điều gì mà anh không bằng lòng, anh bạn ạ.

- Thằng da đỏ đâu?

Anh ta lắc đầu và đẩy tôi vào trong xe. Tôi ngồi bên phải băng ghế trước.

- Ồ phải, thằng da đỏ, - anh ta nói. - Anh định bắn hắn bằng cung tên chăng? Theo luật, chúng tôi để hắn sau xe ấy.

Tôi quay nhìn băng sau. Nó trống rỗng.

- Mẹ kiếp, hắn đâu ở đó, - gã to lớn nói - Kẻ nào đã cuỗm hắn rồi. Người ta không thể giữ nổi cái gì trong một cái xe không khóa cửa.

- Khẩn trương lên - người có bộ ria mép nói và chui vào băng sau. Hemingway đi vòng quanh xe và chui vào, đè cả người lên vô lăng. Anh ta khởi động máy. Chúng tôi quanh xe và bon xuống lối bêtông song song với những rặng cây phong lữ dại. Gió lạnh thổi rào rào từ biển cả. Những ngôi sao nhấp nháy xa xăm. Không ai nói một lời.

Tới chót cùng lối xe chạy bằng bêtông, chúng tôi rẽ vào con đường núi và lướt nhanh thoải mái.

- Anh tới đây thế nào mà chẳng thấy xe đâu cả, anh bạn?

- Amthor cho xe đón tôi.

- Thế là thế nào, anh bạn?

- Thế nghĩa là ông ta muốn gặp tôi.

- Cha nội này hay đấy, - Hemingway nói. - Cha nội này đoán định được mọi chuyện.

Anh ta nhổ ra ngoài thành xe và làm một đường cua khéo léo rồi để chiếc xe tắt máy bon xuống đồi.

- Ông ta bảo là anh kêu điện thoại cho ông ta để kiếm chuyện. Vậy là ông ta vẽ ra hình ảnh của mình hay hơn là cái gì tai nghe mắt thấy của thiên hạ về công chuyện ông ta đang làm - nếu ông ta có làm công chuyện gì đó. Vậy là ông ta đón anh bằng chính xe của ông ta?

- Cái đó giải thích việc ông ta gọi điện cho mấy người cảnh sát quen biết, và việc tôi đâu cần có ai hộ tống để về nhà.

- Ê, lại thế nữa. Được. Này, ông ta có máy ghi âm dưới gậm bàn và thư ký của ông ta mở suốt. Khi chúng tôi đến, bà ta đọc nó cho ông Blane đấy.

Tôi quay lại nhìn ông Blane. Ông ta đang hút xì gà, thanh thản như ngồi ở nhà, đi dép lê, mơ ngủ trong ghế bành. Ông ta không nhìn tôi.

- Bà ta làm như thể địa ngục - tôi nói - có cả đống những ghi chép lưu trữ cho một trường hợp như thế.

- Có lẽ anh nên nói cho chúng tôi hay tại sao anh lại muốn gặp cha nội ấy, - Hemingway lịch sự đề nghị.

- Anh định nói là trong khi tôi vẫn có mặt ở đấy?

- Ồ, chúng tôi mấy khi gặp được của hiếm như thế, - anh ta nói, khoát tay một vòng rộng.

- Anh biết Amthor tường tận không, anh Hemingway?

- Phải là ông Blane mới rõ về ông ta. Tôi ấy à, tôi chỉ thi hành mệnh lệnh thôi.

- Ông Blane là cái thứ quái quỷ gì vậy?

- Đó là nhà quý phái ngồi băng sau.

- Thì người ngồi băng sau cạnh chúng ta đây là cái thứ quái quỷ gì nào?

- Sao kia, lạy Chúa, ai mà chẳng biết ông Blane?

- Thôi được, - tôi nói, đột nhiên cảm thấy mệt rã rời.

Thêm một chút im lặng, một chút quanh co, một chút gió xiết trên bêtông, một chút bóng tối và cả một chút đau khổ nữa.

Gã to lớn nói:

- Bây giờ chúng ta chỉ có mấy gã đàn ông với nhau, không có mặt các bà, chúng ta thực sự chẳng dư thời gian, anh hãy nói tại sao anh thò cổ lên trên đó, loại Hemingway này anh có thể nói được mà.

- Một trò lừa bịp, - tôi nói - một trò lừa bịp cũ rích.

- Cái ông Hemingway mà anh kêu tên đó là ai vậy?

- Một ông tướng hay nói những điều tương tự, nói hoài tới khi người ta tin mới thôi.

- Thế thì có tới mãn kiếp, - gã to lớn nói - một thám tử tư như loại anh chắc là đầu óc lang bạt, linh tinh phải biết. Vậy mà anh vẫn còn đủ răng đấy chứ?

- Ờ, với mấy quả đấm trẹo quai hàm.

- Này, chắc chắn là anh gặp may đấy, anh bạn, - người ngồi băng sau nói:

- Đến nơi rồi. Rẽ phải là tới.

- Đúng rồi.

Hemingway nghiêng chiếc xe chạy vào một con đường hẹp bẩn thỉu men theo sườn núi. Chúng tôi đi khoảng một dặm nữa. Mùi cây cỏ hoang dại trở nên nồng nàn hơn trong đêm thẳm.

- Đây rồi, - người ngồi băng sau nói.

Hemingway đạp thắng. Xe dừng lại. Anh ta nghiêng qua phía tôi và mở cửa xe.

- Nào, rất sung sướng được gặp anh, anh bạn. Nhưng đừng quay lại đó. Dù sao cũng bỏ chuyện ấy đi. Ra đi nào.

- Tôi đi bộ vệ nhà từ đây à?

Người đàn ông ngồi băng sau nói:

- Khẩn trương lên.

- Ờ, anh đi bộ về nhà từ đây, anh bạn ạ. Có được không?

-Nhất định rồi. Tôi sẽ có thời gian suy nghĩ những chuyện vừa qua. Lúc đầu tôi nghĩ các anh không phải là người của L.A. Nhưng một trong hai anh, có khi cả hai, là cảnh sát Bay City. Tôi đang tự hỏi tại sao các anh lại ra ngoài địa phận của mình?

- Cái đó đâu có gì khó khăn để chứng minh, phải không anh bạn?

- Tạm biệt, Hemingway.

Anh ta không trả lời. Không một ai nói câu gì. Tôi ra khỏi xe, đặt chân lên nền đất chao đảo và nghiêng về phía trước, vẫn còn xây xẩm.

Người đàn ông ngồi băng sau làm một cử động chớp nhoáng mà tôi chỉ cảm thấy hơn là trông thấy. Một vực thẳm bóng tối mở ra hun hút dưới chân tôi, xa hơn, sâu hơn cả đêm đen kịt.

Tôi nhào vào nó. Nó không có đáy.