← Quay lại trang sách

Chương 13 Đồi Đá

Khi Câu lạc bộ Súng đưa ra quyết định, như thể chế giễu bang Texas, mỗi cá nhân ở Mỹ, nơi mà có hiểu biết là phải có kiến thức về vạn vật, bắt đầu nghiên cứu địa lý Florida. Chưa bao giờ các tác phẩm như Những chuyến du ngoạn Florida của Bertram, Lịch sử tự nhiên miền Đông và Tây Florida của Roman, Đất đai Florida của William và Cleland bàn về canh tác cây mía ở Florida bán được nhiều đến vậy. Việc phát hành những phiên bản mới của các tác phẩm này trở nên vô cùng cấp thiết.

Barbicane có nhiều thứ quan trọng hơn cần làm thay vì đọc. Ngài muốn tận mắt trông thấy mọi thứ và đánh dấu vị trí chính xác sẽ đặt khẩu súng. Vì thế, không chậm trễ phút giây nào, ngài trao kinh phí cần thiết để lắp đặt kính thiên văn cho Đài Thiên văn Cambridge toàn quyền xử lý, rồi tham gia đàm phán với hãng Breadwill & Co., ở Albany về việc chế tạo viên đạn nhôm theo kích thước cần có. Sau đó ngài rời Baltimore cùng với J. T. Maston, thiếu tá Elphinstone và giám đốc nhà máy Goldspring.

Ngày hôm sau, bốn khách đồng hành đặt chân đến New Orleans. Tại đây, họ lập tức lên tàu Tampico, một tàu chở hàng của hải quân liên bang, được chính phủ giao toàn quyền sử dụng; con tàu bắt đầu nổ máy, phố xá bang Louisiana mau chóng khuất khỏi tầm nhìn.

Chuyến đi không kéo dài. Hai ngày sau khi khởi hành, tàu Tampico đã di chuyển được 480 dặm để tiến vào bờ biển Florida. Đến gần hơn một chút, Barbicane trông thấy một vùng đất thấp, bằng phẳng và có phần cằn cỗi. Sau khi chạy men theo một chuỗi sông nhỏ chứa đầy tôm hùm và hàu, tàu Tampico vào vịnh Espiritu Santo, rồi cuối cùng thả neo vào lúc bảy giờ tối ngày 22 tháng Mười trong một cảng tự nhiên nhỏ do cửa sông Hillsborough bồi đắp nên.

Bốn hành khách xuống tàu cùng lúc. “Các quý ông,” Barbicane nói, “chúng ta không có thì giờ để lãng phí, ngày mai chúng ta phải kiếm ngựa để tiến hành thăm dò vùng này.”

Barbicane vừa mới đặt chân lên bờ thì ba ngàn cư dân của thành phố Tampa đã tiến đến chào đón, một vinh dự dành cho ngài chủ tịch vì đã tôn vinh quê hương họ nhờ quyết định của ngài.

Khước từ mọi tung hô, Barbicane náu mình trong căn phòng khách sạn Franklin.

Ngày hôm sau, một vài con ngựa giống Tây Ban Nha tràn đầy sức sống đứng thở phì phò dưới cửa sổ phòng ngài, nhưng thay vì bốn chiến mã, có tới năm mươi con, đến cùng kỵ binh của chúng. Barbicane đi xuống cùng ba người đồng hành và họ cực kỳ kinh ngạc khi thấy mình đứng giữa một đoàn người ngựa như vậy. Ngài thấy mỗi kỵ sĩ đều có dây đeo súng quàng qua vai và súng lục đặt trong bao đeo ở thắt lưng.

Trước biểu hiện ngạc nhiên vì sự chuẩn bị này, một người Florida trẻ nghiêm trang nói, mau chóng làm sáng tỏ mọi chuyện:

“Thưa ngài, đây là những người Seminole.”

“Anh nói người Seminole là sao?”

“Những người hoang dã thông thạo từng ngóc ngách trên thảo nguyên. Chúng tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để bảo vệ ngài trên đường.”

“Ái chà!” J. T. Maston leo lên lưng ngựa, reo hò.

“Thôi nào,” người Florida nói, “dù sao thì thế này mới đủ.”

“Các quý ông,” Barbicane đáp lời, “tôi cảm ơn sự quan tâm chân thành của các bạn, giờ đến lúc khởi hành rồi.”

Barbicane và nhóm của ngài rời thành phố Tampa lên đường đi dọc theo bờ biển về hướng về nhánh sông Alifia vào lúc năm giờ sáng. Dòng sông nhỏ này chảy vào vịnh Hillsborough mười hai dặm phía trên thành phố Tampa. Barbicane cùng đội hộ tống men theo nhánh sông bên phải về hướng Đông. Chẳng mấy chốc vùng biển nơi vịnh khuất hẳn sau lối rẽ lên dốc, chỉ còn sắc sâm panh của Florida hiện ra trước mắt đoàn người.

Florida, được Juan Ponce de Leon phát hiện vào ngày Chủ nhật Lễ Lá năm 1512, vốn có tên Pascua Florida, nghĩa là lễ hội hoa. Ban đầu, vùng đất này có vẻ chẳng xứng chút nào với danh xưng này bởi những đường bờ biển khô cằn nứt nẻ. Nhưng sau vài dặm đường, đất đai thiên nhiên dần thay đổi và vùng đất trở mình chứng tỏ giá trị của cái tên. Những đồng bằng trồng trọt mau chóng hiện ra, hội tụ đủ loại thực vật phương Bắc và vùng nhiệt đới, tới tận thảo nguyên là vô vàn cây dứa và khoai lang, cây thuốc lá, lúa, bông, mía, trải dài ngút tầm mắt, thoải mái vô tư phô bày hình ảnh giàu có sung túc.

Barbicane có vẻ hài lòng khi quan sát độ cao mặt đất tăng dần và để trả lời một câu hỏi của J. T. Maston, ngài đáp:

“Người bạn đáng mến của tôi, chúng ta không thể làm gì tốt hơn là hạ khẩu Columbiad trên những vùng cao nguyên này.”

“Để gần Mặt trăng hơn, có lẽ nào?” vị thư ký của Câu lạc bộ Súng nói.

“Không hẳn,” Barbicane cười đáp, “anh có thấy rằng chúng ta làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều trên những cao nguyên dốc này không? Không phải vật lộn với nước suối, điều này sẽ cứu chúng ta khỏi phải lắp đặt các ống dẫn nước dài đắt đỏ, chúng ta sẽ được làm việc trong ánh sáng Mặt trời thay vì hầm lò hẹp và sâu dưới đất. Dự án của chúng ta, thế đấy, sẽ mở ra các chiến hào trên nền đất cao đến vài trăm thước so với mặt nước biển.”

“Ngài nói đúng, thưa ngài,” vị kỹ sư Murchison lên tiếng, “mà, nếu tôi không nhầm, chúng ta sẽ mau chóng tìm ra vị trí thích hợp với mục đích của mình.”

“Tôi hy vọng chúng ta đã bắt đầu đến chỗ có thể hạ cuốc,” ngài chủ tịch nói.

“Còn tôi thì ước gì chúng ta cuối cùng cũng đến,” J. T. Maston rên lên.

Vào khoảng mười giờ sáng, nhóm nhỏ đã di chuyển được mười hai dặm đường. Các đồng bằng phì nhiêu rồi đến vùng rừng rậm. Vô vàn mùi hương hòa trộn vào với nhau trong rừng nhiệt đới dồi dào phong phú. Những khu rừng gần như không thể băng qua này được tạo thành từ rất nhiều cây lựu, cây cam, chanh yên, sung, ô liu, mơ, chuối, nho khổng lồ, thứ cây mà hoa và quả sánh ngang nhau cả về hương và sắc. Dưới bóng râm mát và ngát hương của những thân cây vĩ đại, một vương quốc nhỏ các loài chim với bộ lông rực rỡ đua nhau vỗ cánh ríu rít.

J. T. Maston và thiếu tá không thể kìm nén niềm sung sướng và ngưỡng mộ khi đắm chìm trong vẻ đẹp lộng lẫy của thiên nhiên giàu có nơi đây. Song ngài chủ tịch Barbicane lại chẳng mấy xúc động trước quang cảnh huy hoàng này, cứ hối hả tiến về phía trước; sự phồn thịnh tột bậc của vùng đất này không làm ngài thỏa mãn. Họ gấp gáp tiến tới và vì thế, buộc phải lội qua nhiều sông suối, không phải không có nguy hiểm, vì họ bị lũ cá sấu to lớn với chiều dài từ 15 tới 18 foot quấy phá đe dọa. Maston dũng cảm uy hiếp chúng bằng cái tay móc thép của anh, nhưng anh chỉ dọa được mấy con bồ nông với mòng két, trong khi lũ hồng hạc chân dài ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đoàn người.

Lâu sau, những cư dân của đầm lầy dần lủi đi mất, những cây cỡ nhỏ hơn đứng rải rác trong các bụi cây ít rậm rạp hơn – một vài bụi biệt lập nằm tách rời giữa những đồng bằng bất tận mà trên đó bầy hươu bị giật mình đang chạy loạn.

“Cuối cùng thì,” Barbicane kêu lớn, đứng hẳn lên trên bàn đạp yên ngựa, “chúng ta đến khu vực rừng thông rồi!”

“Phải rồi! Và địa bàn của các anh bạn hoang dã nữa,” thiếu tá tiếp lời.

Trên thực tế, một số người Seminole đã xuất hiện trong tầm mắt nơi chân trời; họ điên cuồng lao tới trên những con ngựa, hoặc vung giáo hoặc nổ súng kèm một âm thanh trầm đục. Màn trình diễn đầy thù hằn này, dù thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng chút nào đến Barbicane và bạn bè của ngài.

Rồi sau đó, họ chiếm lấy vị trí trung tâm một đồng bằng đá, nơi hàng ngày bị Mặt trời thiêu đốt bằng thứ ánh sáng khô nóng của nó. Nơi đây hình thành từ lớp đất có độ cao đáng kể, dường như cung cấp cho các hội viên Câu lạc bộ Súng mọi điều kiện cần thiết để xây dựng và lắp đặt khẩu Columbiad.

“Dừng lại!” Barbicane ghì cương ngựa. “Chỗ này có tên gọi gì không?”

“Tên là Đồi Đá,” một người Florida trong nhóm đáp.

Barbicane im lặng xuống ngựa, lấy dụng cụ, rồi bắt đầu đánh dấu vị trí với độ chuẩn xác khó ai bì nổi. Nhóm nhỏ bạn bè, lui về phía sau, lặng lẽ quan sát từng hành động của ngài.

Đúng lúc này, Mặt trời đến chính ngọ. Barbicane, sau đó ít phút, mau chóng ghi lại kết quả quan sát của ngài rồi nói:

“Địa điểm này nằm ở độ cao 1.800 foot so với mực nước biển, 27° 7’ độ vĩ Bắc và 5° 7’ độ kinh Tây thuộc kinh tuyến Washington. Đặc điểm đồng hoang và đá sỏi thỏa mãn mọi điều kiện cần thiết cho thử nghiệm của chúng ta. Trên đồng bằng kia, kho chứa, nhà xưởng, lò luyện, nhà ở tạm cho nhân công của chúng ta sẽ được dựng lên; còn tại đây, tại chính chỗ này,” ngài nói, giậm chân lên đỉnh cao nhất của Đồi Đá, “từ nơi đây viên đạn của chúng ta sẽ bắt đầu chuyến bay vào Xứ sở mặt trời.”