← Quay lại trang sách

Chương 15 Lễ đúc khẩu Columbiad

Suốt tám tháng, trong lúc đào giếng thì việc chuẩn bị đúc khuôn cũng được tiến hành với tốc độ chóng mặt. Bất kỳ ai ghé đến Đồi Đá đều sẽ choáng ngợp trước quang cảnh này.

Cách giếng 600 thước, lấy giếng làm tâm điểm để bố trí theo hình tròn bao quanh, 1.200 lò điều nhiệt đứng sừng sững, mỗi lò đường kính sáu foot và cách nhau một khoảng ba foot. Đường tròn tạo nên từ 1.200 lò này có chu vi hai dặm. Được xây dựng với cùng kiểu kiến trúc, với ống khói bốn cạnh cao lớn, những lò điều nhiệt này tạo nên một hiệu ứng vô cùng đặc biệt.

Nên nhớ rằng vào buổi họp thứ ba, ủy ban đã quyết định dùng gang làm khẩu Columbiad và đặc biệt dùng màu trắng. Hợp kim này, trên thực tế, là thứ dai nhất, dẻo nhất và dễ gia công nhất, chính vì thế thích hợp với mọi kiểu đúc; và khi nung chảy với than đá, đạt chất lượng ưu việt phù hợp với mọi công trình kỹ thuật cần sức nén lớn như đại bác, nồi hơi, máy ép thủy lực và các loại máy tương tự.

Gang, tuy vậy, nếu chỉ trải qua đúng một lần nấu chảy thì hiếm khi đạt được độ đồng nhất thích đáng, nên cần nung chảy lần thứ hai để tinh luyện, loại bỏ những tạp chất lắng đọng cuối cùng còn sót lại. Vì thế rất lâu trước khi được chuyển tới thành phố Tampa, quặng sắt đã được nấu chảy trong các lò luyện lớn ở Goldspring, sau đó trộn với than đá và silic nung ở nhiệt độ cao, thấm cacbon rồi chuyển hóa thành gang. Sau công đoạn đầu tiên này, kim loại được gửi tới Đồi Đá. Đã vậy, họ còn phải đối mặt với vấn đề vận chuyển 136.000.000 pound sắt, một số lượng cực kỳ tốn kém nếu dùng đường xe lửa. Giá vận chuyển sẽ gấp đôi giá vật liệu. Có vẻ dùng tàu lớn rồi chất các thanh sắt lên thì thích hợp hơn. Cách này, dù sao đi nữa, cần không quá sáu mươi tàu loại 1.000 tấn, một đội tàu theo đúng nghĩa đen này sẽ rời New York vào ngày mùng 3 tháng Năm và ngày mùng 10 tháng đó sẽ vào vịnh Espiritu Santo, sau đó tháo dỡ hàng, không tốn tiền lệ phí, trên cảng thành phố Tampa. Từ đây, sắt sẽ được chuyển lên Đồi Đá theo đường ray và vào khoảng giữa tháng Năm khối kim loại khổng lồ này sẽ tới đích cuối cùng.

Quá dễ thấy rằng 1.200 lò điều nhiệt dùng để nung chảy đồng thời 60.000 tấn sắt không dư thừa chiếc nào. Mỗi lò này chứa gần 140.000 pound kim loại này. Tất cả đều được dựng theo mô hình phục vụ cho việc đúc súng Rodman, tất cả đều có hình thang và vòm cửa hình elip cao. Các lò này, xây bằng gạch chịu lửa, đặc biệt thích hợp để đốt cháy than đá, với đáy phẳng để bày các thanh sắt lên trên. Đáy này, nghiêng một góc 25 độ, cho phép kim loại nóng chảy đổ vào các máng nhận và 1.200 máng thu tụ sẽ đưa kim loại lỏng xuống tâm giếng.

Ngày hôm sau, khi việc khoan đào đã hoàn thiện, Barbicane bắt đầu làm khuôn trung tâm. Mục tiêu của ngài hiện giờ là phải dựng lên giữa giếng một cột trụ đồng tâm có độ cao 900 foot, đường kính chín foot, cột này sẽ lấp đầy chuẩn xác không gian dành riêng cho nòng khẩu Columbiad. Cột trụ được tạo nên từ hỗn hợp đất sét và cát, thêm chút ít cỏ khô và rơm. Khoảng không gian còn lại giữa khuôn và khối nề sẽ được đổ đầy kim loại lỏng, từ đó lượng kim loại này sẽ hình thành nên các vách dày sáu foot. Cột trụ, để giữ được độ thăng bằng, phải được kẹp chặt bằng các tấm sắt và được cố định chắc chắn bằng tấm kẹp chéo bắt vào lớp đá ở các vị trí nhất định; sau khi đúc, chúng sẽ bị vùi trong khối kim loại, không lộ ra ngoài.

Việc này sẽ hoàn thành vào ngày mùng 8 tháng Bảy, còn vấn đề xử lý chỗ kim loại đã được ấn định vào ngày hôm sau.

“Lễ đúc này sẽ là một nghi thức trọng đại,” J. T. Maston nói với ngài chủ tịch Barbicane.

“Chắc chắn rồi,” Barbicane đáp, “nhưng sẽ không là buổi lễ công khai.”

“Sao chứ! Anh không định mở cửa tường vây đón khách à?”

“Tôi phải hết sức cẩn thận, Maston. Đúc khẩu Columbiad là một công việc cực kỳ cẩn trọng, thậm chí là nguy hiểm và tôi muốn thực hiện kín đáo hơn. Vào ngày khai hỏa, sẽ là một lễ hội như anh muốn – còn từ giờ đến lúc đó thì không!”

Ngài chủ tịch nói đúng. Công việc dính đến nhiều nguy hiểm khó lường, loại hiểm nguy mà dòng sông khán giả cuồn cuộn sẽ khiến ngài không kiểm soát được. Sẽ không ai được cho phép vào khu tường vây ngoại trừ phái đoàn các thành viên của Câu lạc bộ Súng, những người đã du hành theo đường biển đến thành phố Tampa. Trong số này có Bilsby sôi nổi, Tom Hunter, thượng tá Blomsberry, thiếu tá Elphinstone, tướng Morgan và số đông còn lại, những người mà với họ việc xem đúc khẩu Columbiad là đam mê cá nhân. J. T. Maston trở thành hướng dẫn viên cho họ. Anh không bỏ qua một chi tiết nào, anh giới thiệu với họ tất tật về kho chứa, nhà xưởng, cho tới máy móc rồi buộc họ tham quan toàn bộ 1.200 lò luyện hết cái này tới cái khác. Đến chuyến tham quan lò thứ một ngàn hai trăm, họ gần như bị đánh gục.

Việc đúc súng sẽ diễn ra vào đúng 12 giờ. Buổi chiều hôm trước, mỗi lò luyện đã được nạp đầy 114.000 pound kim loại tấm xếp chéo góc với nhau để khí nóng lưu thông dễ dàng. Lúc tảng sáng, 1.200 ống khói phun ra khí nóng từ những trận lửa phừng phừng, còn mặt đất run rẩy vì những cơn rung chuyển nhè nhẹ. Khi lượng lớn pound kim loại được chuẩn bị để đúc, thì rất nhiều pound than đá cũng đã có sẵn để đốt. Có đến 68.000 tấn than sẽ thở phì phì vào khuôn mặt của Mặt trời một bức màn khói dày đặc. Sức nóng mau chóng trở nên không thể chịu nổi trong khu vực các lò luyện, âm thanh của chúng nghe như tiếng sấm rền. Các quạt thông gió công suất lớn liên tục bổ sung luồng hơi và tống đầy ôxy vào các tấm kim loại sáng ngời. Công việc này, muốn thành công, phải thực hiện với tốc độ nhanh vô cùng. Khi có tín hiệu một tiếng đại bác, mỗi lò phải mở lỗ thoát sắt lỏng rồi trút ra hết. Khi âm thanh này xuất hiện, quản đốc và nhân công chờ đợi giây phút đã dự tính với vẻ sốt ruột pha lẫn sự xúc động rõ rệt. Không một ai trong khu tường vây còn đứng im một chỗ. Các quản lý thì giành lấy vị trí gần lỗ hổng của đường ống.

Barbicane và đồng sự ngồi trên một mô đất cao gần đó hỗ trợ công việc. Trước mặt họ là một khẩu pháo sẵn sàng khai hỏa báo tín hiệu từ kỹ sư. Vài phút trước buổi trưa, những dòng nhỏ kim loại đầu tiên bắt đầu chảy, các bể chứa dần đầy lên và sau khi nóng chảy hoàn toàn, toàn bộ số kim loại lỏng được để lắng trong ít phút để dễ dàng tách các chất lạ.

Đồng hồ điểm 12 giờ! Một tiếng súng đột ngột vang lên và tóe lửa trong không khí. Một ngàn hai trăm máng kim loại lỏng đồng thời mở ra rồi một ngàn hai trăm con rắn nóng bừng trườn tới tâm giếng, trải ra những đường cong sáng rực. Ở đó, phía dưới, chúng lao xuống độ sâu 900 foot với âm thanh ầm ào dữ dội. Thật sự là một cảnh tượng huy hoàng và đầy mê hoặc. Mặt đất run rẩy, trong khi đó, biển kim loại lỏng này phóng lên bầu trời những vòng khói, hút cạn hơi ẩm trong khuôn rồi ném lên những đám mây hơi nước dày đặc qua các lỗ thông hơi trên lớp đá ốp. Những đám mây nhân tạo này trải thành hình xoắn ốc dày cao tới 1.100 thước trong bầu khí quyển. Một người hoang dã, lang thang đâu đó ở phía đường chân trời, có khi còn tưởng rằng núi lửa mới nào đó đang hình thành trong lòng Florida, mặc dù chẳng có đợt phun trào, hay bão lớn, hay giông tố, hay thiên nhiên rung chuyển, hay bất kỳ hiện tượng khủng khiếp nào mà tự nhiên có thể tạo ra. Không, chỉ con người mới là kẻ tạo nên những đám mây hơi nước hồng hồng này, những trận lửa mãnh liệt này xứng đáng là một ngọn núi lửa, những cơn rung động dữ dội này xứng đáng là một trận động đất, những âm thanh rền vang này sánh được với cuồng phong và giông tố; và chính tay anh ta làm nên vực sâu, đào bằng chính sức mình, cả một thác Niagara toàn kim loại lỏng!