Chương 16 Khẩu Columbiad
Đúc súng đã thành công chưa? Họ đã thu hẹp các phỏng đoán. Thực sự có đủ loại lý do để kỳ vọng vào thành công vì khuôn đã hút lấy toàn bộ khối kim loại lỏng đồ sộ kia, nhưng dù vậy, vẫn còn phải đợi khá lâu nữa thì họ mới đưa ra được bất cứ kết luận chắc chắn nào về vấn đề này.
Khoảng thời gian này thách thức mạnh mẽ sức nhẫn nại của mỗi thành viên Câu lạc bộ Súng. Nhưng họ chẳng thể làm gì. Còn J. T. Maston, nhờ phép mầu, thoát được cảnh bị nướng chín. Mười lăm ngày sau khi đúc, cột khói khổng lồ vẫn vươn cao lên bầu trời, còn mặt đất vẫn làm đen sì bàn chân trong vòng bán kính 200 foot quanh đỉnh Đồi Đá. Không thể đến gần hơn nữa. Tất cả những gì họ có thể làm chỉ là chờ đợi bằng toàn bộ kiên nhẫn mà họ có.
“Đã là ngày mùng 10 tháng Tám rồi,” một buổi sáng, J. T. Maston rền rĩ, “chỉ bốn tháng nữa là tới ngày mùng 1 tháng Mười hai! Chúng ta sẽ không kịp mất!” Barbicane chẳng nói một lời, nhưng sự im lặng của ngài ẩn giấu vẻ sốt ruột và cơn bực bội ghê gớm.
Tuy nhiên, ảnh tư liệu hàng ngày đã cho thấy có sự thay đổi nhất định đang diễn ra trong mặt đất. Chừng ngày 15 tháng Tám, cường độ và mật độ hơi nước bốc lên đã giảm đi đáng kể. Vài ngày sau đó, mặt đất chỉ tỏa ra luồng khói mỏng, hơi thở cuối cùng của con quái vật chỉ còn quấn quanh vòng tròn đá. Dần dà, vùng nhiệt nóng bỏng thu hẹp lại, cho đến ngày 22 tháng Tám, Barbicane, các đồng sự của ngài và kỹ sư đã có thể đặt chân lên tấm sắt được xếp trên đỉnh Đồi Đá.
“Cuối cùng cũng xong!” Ngài chủ tịch Câu lạc bộ Súng kêu lên kèm tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Công việc lại được tiếp tục ngay sau đó. Họ lập tức tiến hành rút khuôn trong ra để làm sạch nòng súng. Cuốc và máy làm nhẵn nòng súng làm việc không ngừng nghỉ. Cặn đất sét và cát trở nên rắn vô cùng do tác động của nhiệt độ cao, nhưng với sự trợ giúp của máy móc, rác rưởi đều được lấy ra rồi mau chóng bị tống đi trên các toa xe; với tinh thần lao động hăng hái như vậy, cùng sức lôi kéo mạnh mẽ từ đô la của Barbicane, đến ngày mùng 3 tháng Chín, mọi dấu vết của khuôn đúc đã biến mất hoàn toàn.
Các công việc liên quan đến nòng súng ngay lập tức được triển khai; và với sự trợ giúp của máy móc hiệu suất cao vài tuần sau, bề mặt bên trong của cái nòng vĩ đại đã được trả lại dáng hình trụ hoàn hảo, còn nòng pháo thì nhẵn bóng vô cùng.
Sau đó vào ngày 22 tháng Chín, chưa đến một năm theo yêu cầu lúc đầu của Barbicane, món vũ khí khổng lồ, được khoan đúc chuẩn xác, dựng thẳng đứng, đã sẵn sàng hoạt động. Đến lúc này, tất cả chỉ còn chờ đợi Mặt trăng và họ tin chắc rằng nó sẽ không lỡ hẹn.
Niềm vui ngây ngất của J. T. Maston thật không có giới hạn, đến nỗi thiếu chút nữa anh đã ngã nhào xuống trong lúc mê mải ngắm nòng súng. Nếu không có bàn tay khỏe khoắn của thượng tá Blomsberry thì vị thư ký đáng kính, sẽ thành Erostratus thời hiện đại, đón lấy cái chết nơi đáy sâu của khẩu Columbiad.
Khẩu đại bác đã hoàn thiện, nên sẽ không phải lo lắng về sự toàn vẹn của nó. Vì thế vào ngày mùng 6 tháng Mười, đại úy Nicholl mở một tài khoản trung gian giữa anh ta và chủ tịch Barbicane, trong đó anh ghi nợ cược đến thời điểm hiện tại là 3.000 đô la. Người ta có lẽ cho rằng cơn thịnh nộ của viên đại úy đã đạt đến đỉnh điểm và hẳn khiến anh ta khó chịu vô cùng. Tuy vậy, anh ta vẫn còn đó ba vụ cược lần lượt là 3.000, 4.000 và 5.000 đô la, mà nếu anh ta thắng được hai trong số này, thì thanh thế của anh ta sẽ không tệ lắm. Nhưng vấn đề tiền bạc không liên quan gì đến những nghiên cứu của anh ta; việc đối thủ đúc thành công một khẩu siêu đại bác so với việc rèn những tấm sắt dày 60 foot đã chẳng ích lợi gì mà còn giáng cho anh ta một đòn khủng khiếp.
Sau ngày 23 tháng Chín, tường rào vây quanh Đồi Đá đã được mở cửa để đón tiếp công chúng và thật quá dễ tưởng tượng đám đông du khách tới địa điểm này sẽ lớn đến thế nào! Những dòng người nối tiếp nhau tới thành phố Tampa và từ Tampa đến nơi đây, giống như một cuộc diễu hành, hay đúng hơn, một cuộc hành hương.
Quá rõ ràng, đến ngày thử nghiệm diễn ra, số lượng khán giả sẽ lên đến hàng triệu, vì họ đang từ mọi miền thế giới đổ về dải đất hẹp này. Châu Âu đang di cư sang Mỹ.
Tuy nhiên, trước thời điểm mở cửa, cần phải thừa nhận rằng nỗi tò mò của vô số du khách chỉ được thỏa mãn chút ít. Hầu hết đều trông mong được chứng kiến cảnh tượng huy hoàng trong quá trình đúc, nhưng họ chả được thấy gì ngoài khói. Đây chính là thức ăn hỏng bày trước cặp mắt đói, nhưng Barbicane sẽ không để người lạ tham gia quá trình đó. Thế rồi những tiếng lầm bầm, càu nhàu, bất mãn vang lên; họ trách mắng ngài chủ tịch, quy kết ngài là độc tài. Tên tuổi ngài bị tố là “không phải dân Mỹ”. Thiếu chút nữa đã xảy ra một cuộc tụ tập phá rối quanh Đồi Đá, nhưng Barbicane vẫn không thể lay chuyển. Có điều, khi khẩu Columbiad đã hoàn thiện, tình trạng cấm cửa không thể duy trì thêm nữa, vả lại cũng đã có kinh nghiệm tồi tệ, thậm chí là khinh suất, khi làm tổn thương cảm xúc của đám đông nên Barbicane đã mở tường rào cho mọi du khách, nhưng, trung thành với các trù tính thiết thực của mình, ngài quyết tâm kiếm tiền từ sự tò mò của đám đông.
Thực sự, đúng là có thể chiêm ngưỡng khẩu Columbiad đồ sộ này, nhưng có vẻ như đối với người Mỹ, xuống tới tận đáy sâu của nó mới là hạnh phúc tột bậc nơi trần thế. Vì thế, không một khán giả hiếu kỳ nào không muốn một chuyến tham quan phía bên trong cái vực kim loại vĩ đại này. Những giỏ chứa gắn vào cần cẩu hơi nước sẽ cho họ thỏa mãn trí tò mò. Thật là một sự mê cuồng khủng khiếp. Phụ nữ, trẻ em, người già, tất cả đã biến số giỏ này trở thành các trạm trinh sát trên con đường thâm nhập những bí ẩn của khẩu súng khổng lồ. Mức phí xuống xem là năm đô la một người; ấy thế mà, bất chấp giá cao như vậy, trong suốt hai tháng trước cuộc thử nghiệm, dòng khách đổ về đã giúp Câu lạc bộ Súng bỏ túi gần 500.000 đô la!
Chẳng cần phải nói, những khách đầu tiên của khẩu Columbiad đều là thành viên Câu lạc bộ Súng. Đặc quyền này chỉ dành cho các cá nhân lừng lẫy. Buổi lễ khai trương diễn ra vào ngày 25 tháng Chín. Chiếc giỏ vinh dự đưa xuống ngài chủ tịch, J. T. Maston, thiếu tá Elphinstone, tướng Morgan, thượng tá Blomsberry và các thành viên khác của câu lạc bộ, tổng cộng mười người. Dưới đáy của ống kim loại dài đó mới nóng làm sao! Họ gần như ngạt thở. Nhưng sung sướng làm sao! Ngây ngất làm sao! Một bàn bày mười bộ đồ ăn trên tảng đá lớn cũng chính là mặt đáy khẩu Columbiad, được chiếu sáng bằng một luồng điện tựa như ánh nắng ban ngày. Nhiều món ăn trang nhã, như được gửi xuống từ thiên đàng, được đặt nối tiếp nhau trước mặt thực khách và loại rượu vang ngon nhất nước Pháp tràn đầy trong bữa tiệc thịnh soạn này, phục vụ hậu hĩnh ở độ sâu 900 foot dưới mặt đất.
Bữa liên hoan rất náo nhiệt, thậm chí còn khá ồn ào. Tiếng chúc rượu không ngớt. Họ uống vì Trái đất và vệ tinh của nó, vì Câu lạc bộ Súng, vì liên bang, vì Mặt trăng, vì nữ thần Mặt trăng Diana của người La Mã, vì nữ thần Mặt trăng Phoebe và Selene của người Hy Lạp, “vị sứ giả hòa bình của bóng đêm”! Mỗi tiếng hoan hô hóa thành những tiếng vang rền trong ống dẫn âm đồ sộ, rồi thoát ra thành tiếng sấm trên miệng ống; và tiếng reo hò của đám đông tụ tập quanh Đồi Đá mau chóng hòa vào với tiếng nói cười của mười thực khách đang náu mình nơi đáy khẩu Columbiad kếch xù.
J. T. Maston đã không còn kiểm soát được chính mình. Xác định xem anh la hét, khoa chân múa tay, ăn hay uống nhiều hơn đã trở thành một vấn đề khó khăn. Trong bất cứ sự kiện nào, anh cũng sẽ không dành chỗ cho sự tự chủ, “không, dù khẩu đại bác có được nạp đạn, mồi thuốc, khai hỏa rồi nổ tung anh chàng thành từng mảnh nhỏ bay khắp cõi trần.”