← Quay lại trang sách

Chương 18 Hành khách đặc biệt trên con tàu Atlanta

Nếu tin tức gây sốc này, thay vì truyền qua đường dây điện tín, chỉ đơn giản được gửi theo đường bưu điện trong phong bì dán kín thông thường, Barbicane sẽ không lưỡng lự dù một giây. Ngài sẽ giữ im lặng vì cá tính hết sức thận trọng cũng như để không phải tái xem xét kế hoạch của ngài. Bức điện báo này biết đâu là vỏ bọc của lời chế nhạo nào đó, đặc biệt khi nó đến từ một tay người Pháp. Có người nào lại ấp ủ một chuyến du hành như thế chứ? Còn nữa, nếu một người như thế thực sự tồn tại, thế thì hắn ta chắc chắn là gã ngốc, một gã nên bị nhốt trong nhà thương điên chứ không phải trong tòa thành của súng đạn.

Nội dung của bức điện, mặc dù vậy, đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng, vì các nhân viên điện báo chỉ có chút xíu thận trọng, nên tuyên bố của Michel Ardan đã tức khắc lan ra nhiều nơi trong liên bang. Barbicane, vì vậy, không còn lý do để tiếp tục im lặng nữa. Thế là, ngài triệu tập các đồng sự hiện đang có mặt tại thành phố Tampa, không bộc lộ bất kỳ ý kiến nào, chỉ đơn giản đọc cho họ nghe nguyên văn ngắn ngủi. Bức điện được tiếp nhận bằng đủ loại biểu cảm như băn khoăn, ngờ vực, đến chế nhạo từ tất cả mọi người, chỉ có ngoại lệ J. T. Maston, anh hô lên, “Nói gì thì nói, đấy đúng là ý tưởng vĩ đại!”

Hồi đầu khi Barbicane đề xuất phóng một viên đạn lên Mặt trăng, mọi người đều cho rằng dự án khả thi và dễ giải quyết – chỉ là vấn đề về chế tạo đại bác, nhưng khi một người, tự nhận mình là một cá nhân hiểu biết, lại đề nghị được du hành trong một viên đạn, toàn bộ sự việc trở thành trò hề, hoặc, nói trắng ra, một trò bịp bợm.

Ấy vậy mà, vẫn còn một câu hỏi. Liệu người như thế có thật không? Bức điện đã lao vụt qua những tầng sâu của Đại Tây Dương, chỉ đích danh con tàu anh ta sẽ lên, thời hạn ấn định sự có mặt mau chóng của anh ta, tất cả đều báo hiệu về một cá nhân thực tồn nào đó đã đưa ra đề nghị. Người ta phải có quan điểm rõ ràng hơn về vấn đề này. Các nhóm nhỏ những người thu thập tin tức sau đó đã tập hợp thành đám chật kín rồi tiến thẳng tới nơi ở của chủ tịch Barbicane. Vị chủ tịch đáng kính vẫn giữ yên lặng với mục đích quan sát các sự kiện phát sinh. Nhưng ngài đã quên chú ý đến sự nóng nảy của công chúng và đám đông cũng chẳng có thái độ nghiêm trang dễ chịu mà ngài từng thấy khi những người dân thành phố Tampa tụ lại dưới cửa sổ phòng ngài. Chẳng mấy chốc, những tiếng lầm bầm la lối phía dưới đã buộc ngài phải xuất hiện. Vì thế, ngài bước tới, không khí yên tĩnh trở lại, một thị dân thẳng thừng nêu câu hỏi sau: “Người được nhắc đến trong bức điện với tên Michel Ardan đang trên đường đến đây? Thật hay giả?”

“Các quý ông,” Barbicane trả lời, “tôi biết không hơn gì so với các bạn.”

“Chúng tôi muốn biết,” những giọng nóng nảy gầm lên.

“Thời gian sẽ trả lời,” ngài chủ tịch bình tĩnh nói.

“Thời gian không có quyền khiến cả quốc gia này lâm vào tình trạng sốt ruột,” nhà hùng biện đáp trả. “Ngài đã đổi kế hoạch làm viên đạn theo yêu cầu trong bức điện chưa?”

“Chưa, thưa các vị, nhưng các vị nói đúng! Chúng ta phải có thông tin rõ ràng hơn để an tâm tiếp tục với công việc của mình. Chỗ điện báo hẳn sẽ bổ sung thêm tin tức.”

“Đến chỗ điện báo!” Đám đông gầm rú.

Barbicane xuống cầu thang, hướng thẳng tới đám người đông đảo và dẫn đầu đoàn tới văn phòng điện báo. Vài phút sau, một bức điện được gửi tới viên thư ký phòng bảo hiểm hàng hải tại Liverpool, yêu cầu giải đáp thắc mắc sau:

Tàu Atlanta rời châu Âu khi nào? Trên tàu có người Pháp nào tên là Michel Ardan không?

Hai giờ sau đó, Barbicane nhận được thông tin quá rõ ràng đến nỗi không còn chỗ nào để nghi ngờ nữa.

Tàu hơi nước Atlanta rời cảng Liverpool vào ngày mùng 2 tháng Mười, hướng về thành phố Tampa, danh sách hành khách trên tàu có một người Pháp tên là Michel Ardan.

Ngay tối đó ngài viết một lá thư cho hãng Breadwill & Co., yêu cầu họ tạm ngừng đúc viên đạn cho đến khi nhận được chỉ dẫn cụ thể. Vào lúc chín giờ sáng, ngày mùng 10 tháng Mười, hệ thống cờ hiệu của kênh Bahama nổi khói hiệu thông báo. Hai tiếng sau đó, một tàu hơi nước cỡ lớn đáp lại tín hiệu và cái tên Atlanta của nó ngay lập tức lan khắp thành phố Tampa. Vào lúc bốn giờ, con tàu đến từ Anh quốc vào vịnh Espiritu Santo. Lúc năm giờ, nó tăng hết tốc lực qua vịnh Hillsborough. Đến sáu giờ, tàu thả neo tại cảng Tampa. Mỏ neo vừa chạm nền cát thì năm trăm thuyền nhỏ đã bao vây Atlanta, con tàu rơi vào một cuộc tấn công. Barbicane là người đầu tiên bước lên boong tàu và bằng giọng vô phương che giấu cảm xúc, ngài gọi, “Michel Ardan”.

“Đây!” Một người ngồi ở đuôi tàu trả lời.

Barbicane, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào vị khách của tàu Atlanta.

Ông ta khoảng bốn mươi hai tuổi, khổ người to lớn, nhưng hơi gù. Cái đầu to lớn với mớ tóc đỏ bù xù trông như bờm sư tử. Khuôn mặt ngắn với trán rộng điểm thêm bộ ria mép tua tủa như của lũ mèo, mấy đốm ria vàng hoe nhỏ trên gò má phệ. Cặp mắt tròn, có vẻ khá hoang dã, hơi cận thị, hoàn chỉnh diện mạo cơ bản của loài mèo. Dáng mũi sắc nét, nét miệng đặc biệt duyên dáng, vầng trán cao thông minh với những nếp nhăn trông như thửa ruộng mới cày. Thân người cường tráng và chắc chắn với đôi chân dài. Cánh tay cơ bắp, thái độ quả quyết khiến ông ta có dáng vẻ của một người đồng hành kiên cường và vui nhộn. Ông ta mặc bộ suit rộng, khăn quàng cổ buộc lỏng, cổ áo sơ mi mở để lộ ra cái cổ khỏe mạnh, cúc cổ tay không cài cho thấy đôi bàn tay đỏ ửng.

Trên giàn đuôi tàu, giữa đám đông, ông ta hối hả đi tới đi lui, không đứng yên một giây, vẻ “kéo lê mỏ neo” theo cách gọi của các thủy thủ, khoa chân múa tay, cư xử thoải mái với mọi người, cắn móng tay vẻ kích động. Ông là một trong số các cá nhân lập dị mà mẹ thiên nhiên thỉnh thoảng sáng tạo nên trong những giây phút bốc đồng phá lệ.

Giữa những nét khác thường đó, tính hiếu kỳ đã biến ông ta trở thành một kẻ ngu ngốc vô cùng, “giống như Shakespeare” và công khai thể hiện sự khinh miệt tột bậc đối với mọi khoa học gia. Những “gã nghiên cứu sinh” này, ông ta gọi họ như vậy, “chỉ thích hợp ngồi ghi điểm, trong lúc chúng ta đấu chơi”. Ông ta thực sự là một người Bohemian, ưa mạo hiểm, nhưng không phải một nhà thám hiểm, mà là một cộng sự liều lĩnh, một chàng Icarus từ thần thoại Hy Lạp, chỉ có đôi cánh tiếp sức. Vả lại, ông ta cũng từng bị trầy xước thương tổn, luôn luôn tự đứng dậy trên đôi chân của mình, như những nhân vật đồ chơi bé xíu người ta bán cho trẻ con. Nói ngắn gọn, khẩu hiệu của ông ta là “tôi có ý kiến” và tình yêu dành cho những điều bất khả thi đã trở thành niềm đam mê chi phối con người ông.

Vị hành khách đó trên con tàu Atlanta, ông ta luôn kích động, như thể không ngừng sôi sục dưới tác động của ngọn lửa nội tâm sinh ra bởi đặc điểm cấu tạo thể chất riêng biệt của mình. Nếu có hai người nào tương phản dữ dội với nhau thì đó chắc chắn là Michel Ardan và vị Yankee Barbicane; cả hai, hơn nữa, đều can đảm và táo bạo như nhau, theo cách riêng của mình.

Sự chăm chú mà ngài chủ tịch Câu lạc bộ Súng dành cho đối thủ mới này mau chóng bị những tiếng reo hò hoan hô của đám đông cắt đứt. Những tiếng kêu la càng lúc càng om sòm, lòng nhiệt tình của đám đông có vẻ quá mức khiếm nhã đến nỗi Michel Ardan, sau vài nghìn lần bắt tay, có nguy cơ sắp rụng mất mấy ngón, cuối cùng đành phóng nhanh như chớp về buồng ngủ.

Barbicane theo sau nhưng không nói một lời.

“Tôi đoán ngài là Barbicane?” Michel Ardan hỏi bằng giọng dành cho người bạn đã quen biết được hai chục năm.

“Phải,” chủ tịch Câu lạc bộ Súng đáp.

“Được rồi! Ngại quá nhỉ, Barbicane? Anh thế nào, khỏe chứ? Chắc thế rồi.”

“Thế,” Barbicane nói, không mào đầu chút nào, “anh thực sự kiên quyết đi?”

“Rất kiên quyết.”

“Không gì có thể ngăn cản anh?”

“Không gì cả. Anh đã sửa viên đạn theo bức điện của tôi chưa?”

“Tôi chờ anh xuất hiện. Có điều,” Barbicane lại hỏi, “anh đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”

“Suy nghĩ? Tôi có thừa thời gian đâu? Tôi có cơ hội du lịch Mặt trăng, tôi còn định kiếm chác từ nó. Đó là toàn bộ lý do.”

Barbicane nhìn chằm chằm người đang nhẹ nhàng tuyên bố dự định của mình mà không có chút băn khoăn nào. “Nhưng, chí ít,” ngài nói, “anh cũng có vài kế hoạch và biện pháp biến dự định thành hiện thực chứ?”

“Tuyệt vời, Barbicane thân mến, có điều cho phép tôi nêu một lưu ý: Mong muốn của tôi là chỉ kể câu chuyện của mình một lần trọn vẹn cho tất cả mọi người và thế là xong, sau đó không cần nhắc lại nữa. Vì thế, nếu anh không phản đối, hãy tập hợp bạn bè, đồng sự, cả thành phố, toàn bộ Florida, toàn bộ nước Mỹ nếu anh muốn, rồi ngày mai tôi sẽ sẵn sàng giải thích kế hoạch của mình và trả lời bất cứ kháng nghị nào được đưa ra. Anh có thể yên trí rằng tôi sẽ nghiêm chỉnh chờ. Anh thấy thế có được không?”

“Được,” Barbicane đáp.

Ngay sau đó, ngài chủ tịch bước ra thông báo lời đề nghị của Michel Ardan cho đám đông. Từng lời của ngài được đón nhận bằng những tràng pháo tay và tiếng reo hò vui vẻ. Đám đông đã xóa bỏ mọi khúc mắc. Ngày hôm sau mọi người sẽ được thoải mái chiêm ngưỡng người hùng châu Âu này. Tuy vậy, một số khán giả, cuồng dại hơn số còn lại, không chịu rời khỏi boong tàu Atlanta. Họ qua đêm ngay trên tàu. Trong số đó có J. T. Maston, anh bị kẹt bàn tay móc thép vào chóp mũi tàu và suýt nữa phải dùng đến máy tời để kéo nó ra.

“Ông ta là người hùng! Người hùng!” Anh la lên, chủ đề mà anh lặp đi lặp lại đủ kiểu mà không hề thấy chán, “còn chúng ta chỉ là những mụ đàn bà ngu ngốc, nhát gan khi so với người Âu châu này!”

Về phần ngài chủ tịch, sau khi ám chỉ khách khứa rằng đã đến lúc nghỉ ngơi, ngài quay lại buồng của vị khách nọ và ở lại đó cho đến khi tiếng chuông tàu báo nửa đêm.

Nhưng sau đó hai địch thủ đầy tiếng tăm đã nồng nhiệt bắt tay nhau rồi từ biệt trong tình hữu nghị thân thiết.