← Quay lại trang sách

KHU CHUNG CƯ LIỄU GIA

Mấy hôm nay, trong khu chung cư của chúng tôi lại một phen ầm ĩ, có người chết.

Không thế bắt đầu câu chuyện từ đây, phải kế cho ra đầu ra đũa. Trước tiên hãy giới thiệu bản thân tôi đã, tôi là một thầy đoán mệnh. Tôi cũng đã từng bán táo chua, lạc nhân gì gì, nhưng đó là chuyện ngày xửa ngày xưa. Giờ tôi bày sạp trên phố, hôm nào khấm khá, cũng moi được dăm ba hào. Vợ tôi mất từ lâu, con trai kéo xe Tây dương. Hai cha con sống trong một gian phòng bắc của chung cư nhà họ Liễu.

Ngoài gian phòng bắc này của tôi, trong chung cư còn có tới hơn hai mươi gian khác. Tổng cộng có bao nhiêu gia đình sống? Chẳng ai nhớ rõ! Số nhà ở hai gian thì không nhiều, đã thế nay dọn đến mai dọn đi, tôi làm gì có cái trí nhớ tốt đến thế. Mọi người gặp nhau, chào một tiếng "Ăn cơm chưa?", thế là hòa hảo lắm rồi; bằng không, cũng chả sao. Mọi người từ sáng đến tối bán mạng vì cái miệng, rảnh rỗi đâu mà tán hươu tán vượn. Tất nhiên cũng có người thích trò chuyện nhưng trước hết phải no bụng trước đã.

Hai cha con tôi và nhà họ Vương coi như là hộ ở lâu năm, đã làm hàng xóm với nhau hơn năm năm. Hồi trước tôi định dọn đi, nhưng gian phòng này của tôi không đến nỗi dột nát quá; thế giới này đi đâu tìm được căn phòng không dột? À, dĩ nhiên nhà không dột thì có, phải cái ở nổi không mới là vấn đề! Vả lại, hễ dọn nhà lại phải tốn kém ít nhiều, đau như hoạn, chi bằng ráng chịu một tí vậy. Trên báo buổi tối thường viết cái gì mà "bình đẳng" đó đó, sống không bình đẳng, thì khỏi cần bàn những chuyện khác. Tôi nói thật đấy. Cứ lấy các bà các cô làm ví dụ thì biết ngay, giả dụ nhà gái không đòi sính lễ, hẳn họ bớt ăn đòn nhiều nhiều, đúng không?

Nhà họ Vương ở hai gian. Lão Vương và tôi coi như là người "văn minh" nhất trong cái chung cư Liễu gia này. "văn minh" là Tôn Tử[*].

[*]Chu thich: Nguyên văn: Tam Tôn Tử có lẽ là Tôn Tử Ba. Đây là Tôn Tử loại ba. Tôn Tử Một tức Tôn Võ. Tôn Tử Hai tức Tôn Tẫn.

Nói cho có đầu có đũa tôi là thầy bói, cầm chữ đọc một lèo vanh vách. Hàng ngày tôi đọc hai tờ báo buổi tối chữ to như gà mái mẹ. Người "văn minh" có nghĩa là xem được báo buổi tối, cần gì phải mạo là Tôn Tử nữa! Lão Vương làm thợ tỉa hoa cho một gia đình người Tây dương, am tường chuyện Tây dương lắm. Kỳ tình lão biết trồng hoa hay không, tự mình lão hiểu, giả dụ không biết chăng nữa, chắc gì lão đã chịu nói ra. Có cắt xén cỏ trong vườn nhà người Tây thì có thể cũng gọi là thợ tỉa hoa được; bất luận thế nào, lão Vương cũng có cái để dễ bề huênh hoang. Nghĩa là sao? Xén cỏ thì có gì hèn kém? Lão Vương nghĩ không thông điểm này. Nếu không hạng người nghèo chúng ta sao mãi không ngóc đầu lên được, nghèo gì đâu, vẫn còn nói leo được vài câu cơ chứ! Người giống thế trong khu chung cư nhiều lắm, suốt ngày học hỏi người "văn minh", dường như cách thổi râu, trừng mắt của người "văn minh" là bổn phận nên có. Có điều lão chẳng kiếm được bao nhiêu, tỉa hoa cũng vậy, xén cỏ cũng xong.

Con trai lão Vương làm thợ đá, đầu óc anh ta còn trơn hơn tảng đá, tôi chưa từng thấy người nào cục súc như thế. Nhưng anh ta là một thợ đá cừ, không nói lý nói lẽ gì sất. Anh Vương con đã cưới vợ, kém anh ta mười tuổi, nom hệt như một mớ bùi nhùi, non choẹt, bao giờ mặt cũng như đưa đám, hễ ăn đòn là khóc, nhưng vẫn cứ bị xơi đòn như thường. Lão Vương còn có một đứa con gái, chừng mười bốn mười lăm, vừa gian vừa xấu thói. Bốn người sống trong hai gian phòng.

Ngoài hai nhà chúng tôi, còn phải kể đến Trương Nhị, cũng là hàng xóm lâu năm; ở đây đã hơn sáu tháng. Tuy nợ hai tháng tiền phòng, nhưng vẫn cầm cự nổi, chưa bị chủ nhà tông cố đuổi đi. Vợ Trương Nhị mồm mép trơn như mỡ, biết nói chuyện lắm; có lẽ đây chính là nguyên nhân họ chưa bị lót lá cầm tay dắt ra. Dĩ nhiên chỉ khi người ta đến đòi tiền phòng, miệng mồm chị ta mới ngọt xơn xớt; chủ nhà vừa quay lưng, lập tức văng ra ngay một câu chửi. Chẳng ai không chửi bới chủ nhà; một cái gian ổ chó mỗi tháng cũng đòi một đồng rưỡi! Nhưng không ai chửi đến nơi đến chốn, chửi có bài có bản, chửi bằng sướng miệng như chị ta. Đến lão già như tôi cũng hơi hơi yêu chị ta, ấy, không phải vì điều gì khác đâu, chỉ do chị ta thật biết cách chửi. Nhưng, mặc chị ta chao chát đến đâu, một gian ổ chó vẫn cứ đồng rưỡi không kém. Nghĩ vậy, tôi lại hết yêu chị ta. Chẳng có sức mạnh thực tế, chửi, chửi, chửi, thì nước mẹ gì?

Trương Nhị và con trai tôi là đồng nghiệp, cùng kéo xe. Miệng anh ta cũng ngoa ngoắt đáo để, uống hết hai hào cái thứ "nước đái mèo" liền lèm bèm đến váng óc người cả khu chung cư, đồ nát rượu! Tôi ghét nhất đồ nát rượu, tuy không phải loại người xấu bụng. Trương Nhị được ba đứa nhóc, đứa lớn mót than cục, đứa thứ hai lăn theo vết bánh xe, đứa út bò lê la khắp sân.

Nhắc đến bọn trẻ, quả tình tôi không rõ chúng tên là gì. Lũ nhóc trong cả viện đủ để thành lập một lữ đoàn ô hợp, làm sao mà nhớ nổi, trai gái cũng sao phân biệt được, nhưng mắt phải nhìn cho thật rõ!

Đi lại ngoài sân luôn phải cẩn thận một chút; hễ nhỡ chân, không chừng dẫm phải người ai đó. Thế cũng đủ ầm ĩ một trận rồi đấy. Người lớn toàn chứa đẩy một bụng ấm ức, sao không tóm lấy dịp mà cãi cho bõ cái tức! Càng nghèo trẻ con càng đông, lẽ nào người nghèo thì không nên nuôi con sao? Có điều, dân nhà nghèo cũng giỏi nghĩ ra mẹo thật. Cái đám nhóc lơ là trông nom ấy mai sau rồi sẽ làm gì nhỉ? Lại giống con trai tôi, kéo xe Tây dương chăng? Tôi hoàn toàn không có ý nói kéo xe là hạ tiện, tôi chỉ cho rằng con người thì không nên kéo xe, con người mà làm ngựa người sao? Nhưng vô khối đứa trẻ chẳng sống nổi đến tuổi kéo xe. Mùa xuân năm nay, bệnh sởi tràn lan, chết hàng loạt. Ông bố thích đánh con như két cũng rống lên khóc, đứa con rứt ruột đẻ ra ai chẳng xót thương? Nhưng khóc xong rồi cũng thôi, một mụn chiếu con con cuộn lại, kẹp vào đem ra ngoài thành; người chết thì đã chết rồi, bớt được miệng ăn là cái thực tế rành rành. Hầu bao rỗng tim như sắt, tôi thường nói thế. Đó không giống một câu nói, tóm lại phải nghĩ ra cách thôi!

Ngoài ba gia đình chúng tôi, còn nhiều người khác nữa. Nhưng tôi chỉ nêu lên ba nhà này là đủ rồi. À, tôi đã chẳng kể rằng trong chung cư Liễu gia có người qua đời sao? Đó chính là con dâu lão Vương. Tôi từng ví cô hệt mớ bùi nhùi, đó không phải lôi người chết rồi ra làm trò cười đâu. Tôi cũng không định nói cô "đích thực" là cái bùi nhùi. Tôi khó chịu thay cho cô, khó chịu thay cho những người phụ nữ gần gần giống cô. Tôi phải cái hay nghĩ ngợi, tại làm sao nuôi một cô gái mơn mởn trở thành cái bùi nhùi chứ? Từ nhỏ đã không được ăn, không được uống, còn thơm da nhuận thịt được hay sao? Đúng, không sai, nhưng dựa vào cái gì cơ chứ?

Thôi, bớt tán chuyện tào lao vậy; chuyện là thế này: Thứ nhất lão Vương không ra cái mẻ con người. Tôi chẳng đã nói lão ưa làm bộ làm tịch sao? Phải, cái cóc gì lão cũng đều học đòi cái đám người "văn minh" kia. Cưới con dâu cho thằng cả xong, hừm, lão chẳng biết phải làm sao. Từ sáng đến tối cứ hỉnh mũi lườm nguýt con dâu, làm vành làm vẻ ghê lắm. Vì ba đồng dầu, hai hũ dấm, lão có thể làm ầm ĩ lên đến kinh thiên động địa. Tôi biết, gan người nghèo nóng lắm, ưa cãi lộn. Nhưng lão Vương có khi chỉ cố bới lông tìm vết; lão hậm hực, chẳng vì cái gì, chỉ do học hỏi cái thói quan cách của người "văn minh". Lão là bố chồng; hay đấy, mấy đồng một ông bố chồng thôi! Tôi thực không hiểu tại sao thằng nghèo kiết xác còn đòi ra vẻ "văn minh", moi đâu ra cái của thói như thế nhỉ? Buổi sáng, lão thức rõ sớm, và gọi luôn cả con dâu dậy theo, kỳ thực có chuyện gì đâu? Lão muốn lập ra cái khuôn phép ấy, sĩ diện hão! Cô chần chừ giây lát thôi, nghe xem, này nhé một trận đòn đấy!

Tôi biết, nhà mẹ đẻ cô đòi một trăm đồng sính lễ. Có lẽ đến tận năm sau cha con họ vẫn chưa thanh toán hết khoản nợ ấy, thành thử suốt ngày lôi cô dâu ra để trút giận. Nhưng nếu chỉ ầm ĩ vì một trăm đồng này thôi thì cũng đi một nhẽ, tuy cô con dâu đã đủ hết mọi nỗi oan ức rồi. Lão không chỉ vì nhúm tiền ấy. Lão học người "văn minh" đấy, lão phải làm ông bố chồng ra dáng bố chồng, vợ lão đã mất rồi, lão muốn kiêm nhiệm luôn cả vai về và những dằn vặt mà một bà mẹ chồng thường dành cho con dâu. Lão tìm đủ cách moi cho ra những sai sót của cô. Còn cô, một đứa trẻ mười bảy tuổi thì hiểu được cái gì? Đòi hỏi cô phép tắc này nọ ư? Tôi biết tỏng lão học từ đâu ra những thứ phép tắc ấy. Nghe từ mồm đám người "văn minh" kia trò chuyện tại quán trà chứ đâu. Lão chính là người như thế - nói dăm ba câu với người "văn minh", chọc ngoáy hộ người khác dăm ba câu, mặt lão lập tức đỏ phừng phừng. Khi xén cỏ tại nhà người Tây dương, giả dụ người Tây hạ cố nói với lão nửa lời, một câu, chắc lão vẫy đuôi suốt ba ngày đêm liền. Đúng lão có đuôi thật. Nhưng lão đã vẫy đuôi cả một đời rồi, ờ, thế mà vẫn cứ rúc trong cái khu chung cư nát bươm của mẹ lão mà nhay nhá mớ bùi nhùi. Tôi thật không sao hiểu nổi!

Buổi sáng trước khi đi làm, lão Vương truyền phép thay lão đảm đương hành hạ con dâu cho cô con gái. Con ranh xảo trá đó! Tôi không hề có ý khinh thường con gái nhà nghèo chút nào; họ làm con sen con ở, làm vợ lẽ cũng là chuyện thường tình (chứ không phải là chuyện nên làm), sao có thể trách họ được? Không thể! Nhưng tôi ghét nhất đứa con gái nhà họ Vương này, nó với ông bố đáng ghét ngang nhau, suốt ngày chỉ lom lom vạch lá tìm sâu, trợn đôi mắt trắng dã lên đặt điều bôi xấu chị dâu. Tôi biết tại sao nó xấu thói đến thế, nó được đi học tại trường, do người Tây dương kia cấp tiền, nó không vừa mắt bà chị dâu dễ đến hơn một vạn lần. Nó cũng diện đôi giày lành lặn, tóc cũng gài chiếc lược, nom rõ đỏm! Tôi cứ day dứt mãi một nỗi: thế giới này không nên có giàu, có nghèo. Nhưng nếu kẻ nghèo học đòi làm sang, hòng trèo cao, thì còn tệ hại hơn bất cứ thứ gì. Lão Vương và con gái chính là ví dụ điển hình. Giả dụ chị dâu khấu một đôi giày vải mới, bằng mọi cách nó phải vẩy bùn lên đó, sau đó xúi bố chửi chị dâu. Tôi không rỗi hơi mà kể lể mấy chuyện lặt vặt đó, nhưng quả thật cô con dâu nhà ấy không có được một ngày dễ thở, nhiều khi còn chẳng được ăn no.

Còn anh Vượng con, mỏ đá ở tận ngoài thành, không mấy khi ở nhà. Dăm bữa nửa tháng mới đảo về một lần, thể nào cũng đập vợ một trận. Trong khu chung cư nhà họ Liễu chúng tôi, uýnh vợ là chuyện cơm bữa. Ai bảo đàn bà ăn mỏi mòn các đấng nam tử hán, ai bảo nhà ngoại đòi sính lễ vào? Ăn đòn là đáng thôi. Nhưng anh Vương con vốn có thể không đánh vợ. vì lâu lâu anh mới về đến nhà, còn thích thú gì chuyện om sòm lên? Ổ, đã có lão Vương và cô em gái chọc cho rồi. Lão Vương phạt con dâu nhịn đói, phạt quỳ; song không thể đích thân ra tay đánh đập, lão đã tự cho mình là người "văn minh", sao lại có thể mang cái tiếng bố chồng đánh con dâu? Bởi thế mới kích cho con trai đánh vợ; lão biết con trai là công nhân mỏ đá, đánh một trận bằng người khác đánh năm trận. Con trai đánh con dâu chán tay rồi, lão đối xử với con trai cứ ngọt như mía lùi. Còn cô con gái, tuy vẫn thường hành hạ chị dâu, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đã, chỉ hận một nỗi anh trai chưa coi chị dâu là tảng đá, nện một búa nát vụn như cám, mới thật khoái. Tôi nói để anh biết nhé, ví thử một người phụ nữ coi khinh một phụ nữ khác, thì đó chính là cuộc đối đầu kẻ sống người chết. Con ranh đó tự cho mình là nữ sinh, còn chị dâu chẳng qua là một cái bùi nhùi sống tốn một trăm đồng mua về.

Cô con dâu nhà họ Vương hết đường sống. Lòng dạ càng buồn bực, tính tình càng nhấm nhẳng; khắp khu chung cư không mấy ai ưa. Ngay cả chuyện trò cô cũng nói trước quên sau. Cũng có lúc vui vẻ lên thì làm cho khách hết cả hồn vía. Cứ sau khi Vương con đánh cô xong đi khỏi, cô lại vừa khóc vừa nói, lảm nhảm một mình, Thế là tôi có việc rồi; lão Vương và tôi mượn bùa phép, bịt miệng cô ta lại. Lão sợ ma, bảo tôi đi làm thay lão. Tôi vào phòng cô, an ủi, dỗ dành cô nín khóc - tôi không bịt miệng cô, cái cô cần là sự an ủi và mấy câu vỗ về - Lão bước vào, bấm huyệt nhân trung của cô, lấy giấy cỏ xông cho cô; kỳ thực lão biết cô đã hồi tỉnh, đó là cố ý trừng phạt cô. Mỗi bận đến cái cảnh tai ngược này, tôi lại cãi nhau với lão Vương. Thường ngày họ cãi vã tôi mặc kệ; bận tâm có ích gì? Nếu tôi chen vào, nhất định sẽ bênh vực cô con dâu; chẳng phải đẩy cô vào chỗ bế tắc sao? Thế là tôi để mặc. Thế nhưng, mỗi lần trừ ma trừ tà, thế nào hai chúng tôi lại cãi cọ, vì chính tôi có mặt ở đó tận mắt chứng kiến, không thể không nói mấy lời? Điều kỳ lạ là, khi hai chúng tôi cãi nhau người trong khu chung cư chỉ rặt nói là tôi sai; đám phụ nữ cũng chỉ trích thế. Bọn họ cho rằng cô ta đáng phải ăn đòn. Họ phê phán tôi chỉ đa sự. Đàn ông nên đánh vợ; bố chồng nên quản giáo con dâu, bà cô nên lấn lướt chị dâu, cả đám đàn ông lẫn đàn bà vững tin vào điều này! Sao lại đi tin cái lẽ đời ấy? Ai dạy họ thế? Cái thứ "văn minh" chó đẻ gì thế! Đáng cười, mà cũng đáng khóc thay!

Hai hôm trước, anh thợ đá lại về. Lão Vương không hiểu sao lại đâm ra mát tính, không kích cho con trai đánh vợ, cô con dâu thấy mọi người tươi tỉnh dễ chịu, dĩ nhiên là vui sướng, trên mặt lại như muốn nhăn nhở cười. Cô con gái nom thấy, ngỡ trên trời xuất hiện hai vầng thái dương. Nhất định có chuyện rồi! Nhân lúc chị dâu đang nấu cơm ngoài sân, liền lẻn ngay vào phòng chị dâu lục lọi. Chắc chắn anh trai thợ đá đã mua cho chị dâu vài món trang sức, nếu không chị ta đâu hớn hở thế kia. Xáo tung phòng cả nửa ngày trời, chẳng moi ra được thứ gì. Tôi nói "nửa ngày trời", ý là tra xét rất tỉ mỉ; đổ đạc trong phòng chị dâu đâu có nhiều nhặn gì? Cả khu chung cư của chúng tôi, chẳng có nổi hai cái bàn lành lặn. Giá có đồng nào chúng tôi phải nhét tận đáy túi quần ấy chứ.

Con bà cô đâm lộn ruột. Chị dâu dám mỉm cười? Bất chấp có xét ra có dâu vết tư túi gì hay không, cứ phải trừng trị cái đã!

Chị dâu đang bê nổi cơm gạo sôi sùng sục, nó liền thò chân ra ngáng. Cái nồi tuột khỏi tay. "Cơm gạo hẳn hoi đấy! Nếu không phải chồng cô về, nào ai dám đề nghị ăn "cơm"! Mạng cô như thế cũng tuột theo cái nồi cơm vậy. Cơm chưa cạn, từng hạt gạo trắng đổ tóe trên đất như cháo. Cô liều mạng lấy tay vục lấy vục để, bỏng rãy tay có sá gì; bản thân cô còn không đáng giá bằng cái nồi cơm ấy. Quả thực nóng quá mức, cô vốc được mấy vốc, buốt thấu tim, tay phồng rộp. Cô không dám rên lấy nửa tiếng, nghiến chặt răng, quấn đôi tay, đau đớn, vẫy cuống cuồng.

- Bố! Xem chị ta đổ hết cơm xuống đất rồi kia kìa! - Con bà cô gào to.

Hai cha con nhào ra. Lão Vương vừa trông thấy đống cơm bốc khói nghi ngút trên đất, vụt nổi cơn. Lão chỉ đánh mắt sang con trai một cái, thế là rõ rồi: "Mày đánh nó hay đích thân tao ra tay?".

Mặt Vương con thoắt tím bầm, lao đến túm tóc vợ, ghì sát xuống đất. Cô không kêu một lời, ngất lịm.

- Đánh đi! Đánh chết nó đi! Đánh - Lão Vương đứng bên hò hét, chân dậm thình thịch.

Con bà cô e chị dâu giả chết, liền xô tới túm lấy chân.

Mọi người trong khu chung cư ùa cả ra xem trò ầm ĩ, đàn ông không xông vào can ngăn, dĩ nhiên phụ nữ cũng đành nín thinh; à, đàn ông khoái nhất món xem người khác đánh vợ - làm gương cho vợ mình mà.

Tôi không thể để yên được nữa. Lão Vương hằm hằm muốn dần cho tôi một trận. Nhưng tôi vừa ra mặt, cánh đàn ông cũng xán lại. Phân giải hay dở, thế là giải tán.

Sáng sớm hôm sau, lão Vương và Vương con đi làm vắng. Con quỷ cái không đi học, tiếp tục chảnh chọe chị dâu.

Vợ Trương Nhị động lòng, tới thăm cô con dâu. Bởi lẽ vợ Trương Nhị tự tin vào tài nói năng của mình, thành thử vừa an ủi cô con dâu, đã mếch lòng con bà cô. Cả hai nhảy dựng lên, đương nhiên con bà cô chẳng phải tay vừa, nhưng đọ sao được với vợ Trương Nhị!

- Con ranh con này nếu không... thì tao không phải là họ Trương - Chi một câu đã khiến con bà cô rụt vòi lại - Thằng Tam trọc cho mày hai hào to, mày liền cho nó hôn môi; mày tưởng tao không trông thấy đấy hả? Có chuyện này không? Có không? - Miệng chị Trương Nhị chửi ù cả tai con bà cô, nó chỉ còn thụt lùi.

Trận đó qua đi, con bà cô lủi ra phố, ngại tiếp tục gây hấn với chị dâu.

Còn lại một mình con dâu nằm trong phòng. Vợ Trương Nhị lại sang xem, cô vẫn nằm trên giường lò, nhưng đã khoác bộ áo đỏ khi xuất giá ấy vào. Vợ Trương Nhị hỏi liền mấy câu, cô chẳng đáp chẳng rằng, chỉ ngoảnh mặt đi. Thằng con thứ hai của Trương Nhị đang đánh nhau với một thằng bé khác, vợ Trương Nhị vội chạy thốc ra cứu, vì nó bị đối thủ đè nằm bẹp dí dưới đất.

Mãi đến gần giờ ăn cơm con bà cô mới mò về, lao một mạch vào phòng chị dâu, coi cô đã nấu cơm chưa. Xưa nay chưa bao giờ nó động cái móng tay lo cơm nước, nữ sinh mà lại! Vừa mở cửa phòng, nó đã hét thất thanh, chị dâu đang lủng liểng trên xà nhà! Người cả khu chung cư đứng tim, chẳng ai nghĩ tới việc cắt dây đưa cô xuống, ai dại gì dây vào chuyện mất mạng người chứ?

Cô hai bịt mắt thằng Tôn Tử.

- Còn không đi tìm bố cô đi? - Không biết ai đó nhắc nhở câu này, nó quay đầu chạy thẳng, hệt như bị ma đuổi.

Lão Vương về cũng sững cả người. Con dâu thế là hết cách cứu; tính sao bây giờ, ô uế căn phòng rồi, liệu chủ nhà có đuổi lão đi không chứ? Cưới đứa khác, chỉ cần đắp tiền vào, nhưng khoản nợ lần trước đã trả hết đâu! Mớ bòng bong ấy khiến lão càng nghĩ càng lộn mề, muốn xẻo vài miếng thịt của cái xác con quỷ chết treo kia, mới thật hả giận!

Người đằng ngoại cô đến rồi, tuy bên đó bù lu bù loa làm căng, nhưng lão Vương cóc sợ. Lão chuẩn bị từ trước, đã hỏi rõ con bà cô rồi, vì vợ Trương Nhị xúi giục nên con dâu mới đòi treo cổ, nhà họ Vương đâu có bức cô chết, nhà họ Vương chưa hề chèn ép cô. Anh thấy chưa, lão Vương học hỏi người "văn minh " đến nơi đến chốn đấy chứ giỏi trừng mắt, miệng lẻo lắm, giỏi.

Vợ Trương Nhị sợ quá, dù dẻo mồm dẻo mép đến đâu cũng chẳng ngăn được địch ngoạm một miếng thấu tận xương! Mạng người, chứ có phải giỡn đâu, kể cả có thể tự biện hộ, nhưng khi chồng trở về thế nào cũng phải điêu đứng một phen. Kiện tụng hả, đương nhiên không biết rồi, dân trong cái khu chung cư Liễu gia mà dám kiện tụng ư? Nhưng lỡ lão Vương và con bà cô kia ngoạm chặt lấy không chịu buông, nhà ngoại cô con dâu đến tìm chị đòi người xoay sao nổi! Dân trong khu chung cư này biết điều lắm, phải cái mạng người lớn lắm, chắc ai họ dám giúp cho? Quả nhiên, Trương Nhị vừa về, nghe được vợ mình gây họa rồi. Chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào, đánh rồi nói chuyện sau, đánh vợ cũng là việc hiển nhiên. Vợ Trương Nhị được một trận cẩn thận.

Đằng ngoại cô con dâu chưa kiện cáo mà đòi tiền, không tiền hẵng nói phải trái sau. Lão Vương ớn cái "cầu được ước thấy" ngay; tiền rước con dâu dạo trước còn nợ đìa ra đấy, giờ lại sập vào cái hố nữa. Nhưng bất luận thế nào cũng phải chịu bồi thường tiền, bằng không cái xác chết cứ lủng lẳng trong nhà thế, mới là điều phải biết.

Vương con cũng đã về, hệt một người đá, nhưng tôi nhận thấy, lòng anh rất đỗi u buồn, chẳng ai mảy may bận tâm về người đã chết, chỉ mỗi Vương con vào phòng, ngồi hàng giờ bên thi thể. Ví thử không phải cha anh "văn minh", tôi nghĩ chắc hẳn anh không thường xuyên đánh vợ đâu. Nhưng cha "văn minh", lẽ tất nhiên con trai cũng phải hiếu thuận chứ, đánh vậy! Hễ vung tay lên là quên phắt tay mình chuyên giã đá, anh im lìm, không thốt một lời, ngồi rất lâu như hóa đá trong phòng, rồi lấy chiếc quần mới - tức là chưa hề vá víu gì - mặc vào cho vợ. Cha anh nói với anh, anh như không nghe thấy. Anh một mực rít thuốc lá Con dơi, tròng mắt ráo hoảnh đăm đắm nhìn cái gì đó - người khác không một ai trông thấy cái anh nhìn chằm chằm ấy.

Đằng ngoại cô con dâu đòi một trăm đồng - năm mươi dành để đưa tang, năm mươi về tay người nhà cô. Vương con vẫn câm lặng. Lão Vương đồng ý chi tiền. Việc đầu tiên, lão đi tìm Trương Nhị:

- Vợ anh gây họa, không lôi thôi gì hết, tôi chịu năm mươi, anh chịu năm mươi; nếu không tôi đem xác chết treo ấy chuyển sang phòng anh - Lão Vương nhỏ nhẹ nhưng chắc như đinh.

Trương Nhị vừa uống hết bốn hào to cái thứ nước đái mèo ấy, mắt vằn đỏ. Anh ta cũng chẳng vừa:

- Bác Vương nói hay ghê nhỉ, năm mươi? Tôi chịu, nhìn đã mắt chưa? Trong nhà có thứ gì thì cứ mang tuốt đi, còn không tôi gán cho bác hai thằng lớn đấy, chẳng hơn năm mươi đồng ấy chứ? Mẹ thằng út! Đem hai thằng lớn đưa sang phòng bác Vương đấy! Biết chạy biết ăn, quyết không ăn hại đái khai đâu, bác lại chưa có cháu chắt, vừa đẹp nhé!

Lão Vương hớ rồi. Đổ đạc trong phòng Trương Nhị có lẽ chưa đáng nửa đồng! 'Hai đứa nhỏ để Trương Nhị giữ lại vậy. Nhưng, đâu thể dễ dàng cho Trương Nhị hưởng lợi thế được. Không năm mươi, thì ba mươi? Trương Nhị ca bài cùn gỉ, vẻ hớn hở lắm:

- Ba mươi làm gì? Năm mươi có hơn không, cứ viết giấy nợ trước đi, bao nhiêu đứa tôi bảo xe điện cán chết, rồi đem giả bác.

Lão Vương muốn kêu con trai nện cho Trương Nhị một trận quá. Có điều Trương Nhị cũng vạm vỡ lắm, chắc gì đã làm được nhau. Từ đầu chí cuồi vợ Trương Nhị không dám hó hé, lúc này cờ đã đến tay, liền nhân thể đòi sĩ diện cho mình:

- Họ Vương kia, ông cứ đợi đấy, tôi không đến phòng ông treo cổ thì tôi không đáng là người vợ hiền, ông cứ đợi đây nhé!

Lão Vương là người "văn minh", không tiện đấu võ mồm với vợ Trương Nhị. Vả chăng, lão cũng nhận thấy, loại đàn bà chanh chua này chuyện gì cũng dám lắm, nhỡ thêm cái xác chết treo nữa thật, thì quả mắc phải xương trong họng. Coi như lão Vương đấu không lại với Trương Nhị.

Kỳ thực lão Vương đã có chủ ý "văn minh" ngay từ đầu, màn với Trương Nhị chẳng qua chi là đòn gió. Lão đến nhà người Tây, đại nhân Tây không ở nhà, lão quỳ sụp trước phu nhân Tây, xin một trăm đồng. Phu nhân Tây thí cho lão, nhưng năm mươi đồng trong số đó là khấu vào tiền công của lão, không cần tiền lãi.

Lão Vương cầm tiền về nhà, mũi hếch lên trời. Đụng đến món tai ương này mất toi đến tám mươi đồng âm dương sinh ra, nếu không giở cái trò trống này, phiền to lắm ấy chứ - Món tiền đó không thể không tiêu.

Cô con dâu coi như chết "đáng". Một chiếc áo bằng đoạn Tây dương màu đỏ mới toanh, giày mới quần mới, trang sức bạc, đồng trắng đầy đầu. Quan tài hai mươi đồng. Còn có năm mươi vị hòa thượng niệm kinh siêu độ. Đằng ngoại cầm hơn bốn mươi đồng; lão Vương nằng nặc không chịu giao nộp theo đúng số lượng năm mươi.

Sự việc coi như qua, nhung cái con bà cô gặp quả báo, không dám thò chân vào phòng. Dầu muốn hay không cũng đã trông thấy chị dâu treo lủng lẳng trên xà nhà. Lão Vương phải chuyển đi. Nhưng ai dám vào ở cái phòng có người chết ấy chứ? Đích thân lão ở, may ra chủ nhà qua quít không tra cứu thực hư; dọn đi, không bắt vạ mới thật quái gở. Nhưng con bà cô kia không dám vào phòng ngủ cũng là một vấn đề. Huống hồ, con dâu đã chết rồi, tiếp tục thuê hai gian làm quái gì? Nhượng lại gian đó, ai chịu, thế mới chết!

Lão Vương đã có ngay một chiêu đến ớn, con dâu vừa chết, liền xem kinh tuốt đàn bà. Bốn mươi lăm đồng tốn vì cái xác, còn bị đằng ngoại cô ta moi mất hơn bốn chục, thật tím gan bầm ruột. Thế là cả cái con bà cô kia cũng cho xong đi nốt, tống cổ nó đi, kiếm ít sính lễ, sau đó nhanh chóng tục huyền cho con trai. Con kia không dám vào phòng hả, vừa hay, cuốn xéo ngay. Bán được chừng hai ba trăm, ngoài số tiền cưới vợ khác cho con, bản thân lão củng vớt vát được cỗ hậu sự.

Lão tấp tểnh thố lộ chuyện này với tôi. Tôi ngỡ lão định gấm ghé cô thứ cho con trai tôi; à, không phải, lão nhờ tôi lưu ý giùm, có người ngoại tỉnh nào phù hợp chịu xuất hai ba trăm là xong. Tôi chẳng đáp chẳng rằng.

Đúng lúc ấy, có người đến đánh tiếng với Vương con, một cô gái mười tám tuổi, đảm đang tháo vát, chỉ đòi có một trăm hai mươi đồng tiền sính lễ thôi. Lão Vương càng cuống, muốn tức khắc tống khứ con bà cô đi cho rảnh nợ.

Chủ nhà đến, vì phong thanh nghe có chuyện treo cổ tự vẫn. Lão Vương làm cho ông ta về thẳng: Phòng bẩn rồi, nhà đây vẫn đang ở đây thôi! Chuyện này đâu trách được nhà đây, cả ngày nhà đây không ở nhà; sao đè nén con dâu được? Chẳng qua tại hàng xóm xấu bụng, nếu không phải vì cái con mẹ nhà Trương Nhị, con dâu tôi tội tình gì bỗng dưng treo cổ lên xà nhà chứ? Thắt cổ thì cũng chả sao, nhà đây ư? Giờ thì nhà đây kiếm vợ khác cho con trai, dù sao cũng thông hiểu chuyện Tây dương, túi nhẵn ư, vẫn có thể dăm ba lời với người Tây, tiếp tế chút ít. Chỉ riêng về cái chuyện này thôi, người Tây cũng đã cho tôi cả một trăm!

Chủ nhà bị lão hù cho tiệt nọc, dò hỏi xung quanh, quả thực đúng đó là tiền người Tây cho thật. Chủ nhà chẳng hoạnh họe gì thêm, không dại gì đăc tội với Tây dương. Nhưng cái nhà anh Trương Nhị này chẳng béo bở gì, nợ hai tháng tiền phòng, lại còn cái thân làm tội cái đời, tống cổ hắn vậy! Vợ Trương Nhị bất luận mồm miệng trơn tru thế nào cũng phải vì hai tháng tiền nhà, nhanh chóng cuốn gói!

Trương Nhị dọn đi, hôm đó, anh ta lại uống say túy lúy. Vợ Trương Nhị chửi chủ nhà một trận tơi bời.

Cứ đợi mà xem nhé. Xem con bà cô kia bán được bao nhiêu, xem Vương con lại cưới cô vợ thế nào. Còn chuyện gì nữa! "văn minh" là Tôn Tử vẫn cứ câu nói đó!