Chương 16 - Manh Mối Cuối Cùng.
Sau khi băng qua thành phố thêm lần nữa, Jason và Rick quay trở về Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên. Mặt trời đã lặn xuống phía chân trời và trong cửa hàng càng trở nên tối tăm hơn.
Ông già đang ngồi đợi bọn trẻ tại chỗ ngồi thường lệ, bên cạnh là con Talos nằm im như chết. Trong không khí quện quánh một hỗn hợp mùi: mùi thối rữa, mùi nhang thơm, và một mùi hương đậm đặc, ngọt hơn mà Rick không tài nào nhận ra.
Jason kể lại chúng đã thực hiện việc giao hàng ra sao, và yêu cầu ông già giữ đúng chữ tín, thực hiện phần của mình trong thỏa thuận. Ông già hít sâu, trở mình trên chiếc ngai. Rõ ràng là ông ta thấy bực mình trước việc bọn trẻ đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Ha! Lưỡi Sắc đã lên tiếng. Và Lưỡi Sắc có lý. Bây giờ đến lượt ta nói. Các cậu muốn biết gì nào?”
“Chỉ những gì mà ông đã hứa với chúng cháu thôi. Manh mối về Căn phòng không tồn tại.”
Ông già hắng giọng và khạc nhổ ầm ĩ vào trong chiếc chậu.
“Ha! Các cậu vẫn tin rằng tấm bản đồ của các cậu được giấu trong đó sao?”
“Vâng, chúng cháu tin như thế.”
“Các cậu không nghĩ rằng ta đã nói dối chỉ để khiến các cậu đi giao những tấm bản đồ sao? Các cậu không nghĩ rằng lão già đáng khinh này… ha! có thể lừa các cậu sao? Các cậu biết bản chất việc mua bán của ta rồi đấy.”
“Chúng cháu đã nghĩ về điều này,” Jason đáp lại. “Nhưng chúng cháu cũng nghĩ rằng manh mối đó chẳng còn có giá trị với ông nữa, bởi vì ông đã quá già để tìm kiếm căn phòng một mình, và ông cũng quá lười để kể nó cho ai đó làm việc cho ông.”
“Ha! Nói hay lắm, Lưỡi Sắc…”
Talos động đậy đuôi, nhắc nhở bọn trẻ về sự hiện diện đáng lo ngại của nó.
“Các cậu là hai đứa trẻ kỳ lạ, và các cậu không sai khi nghĩ rằng ta đã quá mệt mỏi. Hơn nữa ta đã canh giữ bí mật này trong một khoảng thời gian dài như thế... và giờ điều này chẳng tạo ra điều khác biệt nào cả. Các cậu biết Khúc ca về hai người yêu nhau chứ?”
Jason và Rick gật đầu: bọn chúng đã nghe qua nó lúc đi lòng vòng trước khi đến nhà của vị thầy thuốc.
“Hẳn rồi,” ông già tiếp tục. “Tại Punt, tất cả mọi người đều biết. Nó nằm trên môi của mọi người. Vì vậy, ta đã tin rằng điều bí ẩn nằm trong đoạn thơ cuối cùng của khúc ca đó. Ha! Nhưng hãy chú ý…”
Ông già không kịp nói dứt lời.
Sau một lời chào qua quít, bọn trẻ nâng tấm rèm cửa hàng lên và biến mất vào trong khu chợ.
“... Chú ý là… bởi vì tin rằng đoạn thơ đó là giải pháp, nên ta đã đốt nhầm Bộ sưu tập.” Người chủ cửa hàng thì thầm với giọng điệu buồn bã.
Tấm rèm lối ra vào vừa mới đóng lại thì một tấm khác lại được nâng lên từ phía bên kia của cửa hàng. Tấm rèm đó che một căn phòng nhỏ, từ trong đó có hai người bước ra.
“Khụ! Khụ!” Oblivia ho. “Dưới đó thật hôi quá!”
Trên gương mặt của ông chủ tiệm lại xuất hiện vẻ tàn nhẫn vô cảm thường trực.
“Mày nghe thấy không Talos?” Ông già càu nhàu, vuốt ve giữa hai mắt con cá sấu. “Quý cô đây không đánh giá cao cái cũi của mày đâu…”
Oblivia tiến gần cánh cửa, cẩn trọng nâng tấm rèm lên và hít thở sâu.
“Không khí!” Cô ta kêu lên, liên tục chùi miệng bằng mu bàn tay.
Ngay khi cô ta quay lại nhìn ông già, con Talos tỏ ra căng thẳng.
“Ha! Ta khuyên cô không nên tiến thêm bước nữa,” người chủ cửa hàng cảnh báo ả. “Cô đã nhìn thấy bọn trẻ chưa?”
Oblivia gật đầu.
“Thế nào?”
“Chính là bọn chúng. Nhưng đáng lẽ phải có ba đứa chứ… Còn thiếu một con bé nữa. Nó là chị sinh đôi của thằng bé nhỏ con hơn.”
“Chị sinh đôi của Lưỡi Sắc… Ha!” Người chủ Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên lẩm bẩm.
“Lưỡi Sắc với chả Lưỡi Siếc! Nó tên là Jason. Jason Covenant. Còn thằng bé kia… thằng bé kia là Rick Banner, một thằng nhóc hỗn xược, con của lũ đánh cá.”
“Cẩn thận với những gì cô nói đấy, nữ tu!” Ông già cảnh cáo ả. “Cả Talos và ta đều là những người con của ngư dân! Phải không?”
Talos nhe răng ra và đập chiếc đuôi to lớn của nó liên hồi trên sàn nhà.
“Chính chúng đã lấy trộm tấm bản đồ ngay trước mũi ta!” Oblivia kêu ca.
“Tôi không nghĩ vậy,” cậu thanh niên đi cùng cô ta xen vào. “Từ những gì chúng ta nghe được, có vẻ như họ vẫn đang tìm kiếm nó.”
“Không ai hỏi ý kiến ngươi!” Oblivia cau có.
“Ha! Ha! ông già bình luận trong khi thưởng thức cảnh tượng này từ chiếc ngai đầy gối cũ của mình. Một nữ tu cuồng loạn và một người đàn ông chơi rắn… Đây có thể được ghi nhớ như một trong những ngày tuyệt vời nhất năm, Talos à…”
Ông già để mặc cho hai người họ cãi cọ một lúc, sau đó vỗ tay, khiến họ dừng lại.
“Những gì mà các người cần là một chút tổ chức. Hiển nhiên là thêm một đôi dép cho quý cô đây, nếu các người muốn đuổi theo bọn trẻ… Lưỡi Sắc và Tim Đá tin rằng tấm bản đồ nằm bên trong Căn phòng không tồn tại. Và bọn trẻ vừa mới bắt đầu tìm kiếm thôi.”
Oblivia ném cho ông già một cái nhìn phẫn nộ.
“Ý ông là ông đã đưa cho bọn chúng chỉ dẫn đúng sao?”
Ông già rùng mình trên chiếc ngai.
“Ha ha! Lạy tất cả các vị thần của Thượng và Hạ Ai Cập, những người nước ngoài này không hiểu lấy một chữ tượng hình! Ta phải nhắc lại như thế nào đây? Không có chỉ dẫn đúng nào cả! Bởi vì không có Căn phòng không tồn tại nào cả!”