Chương 17 - Khúc Ca Về Hai Người Yêu Nhau.
Maruk kêu lên:
“Nhưng tớ chắc chắn mà! Đó chỉ là một bài hát thôi, không hơn.
Bọn trẻ lại bên nhau quanh một đài phun nước, từ đó chúng có thể kiểm soát lối ra nhà kho của Nhà Khách, phòng trường hợp Julia xuất hiện, và cả Ngôi nhà Sự sống, phòng trường hợp bố của Maruk xuất hiện…
Trong khi Rick và Jason thực hiện việc giao hàng, Maruk đã đi xuống nhà kho, nơi cô bé chắc chắn rằng không ai di chuyển tấm ván mà bọn trẻ đã dùng để che lỗ thủng trên tường, và bây giờ cô bé đang phủ nhận mọi khả năng cho rằng đầu mối ông già đưa ra là cụ thể.
“Nhưng chính cậu đã kể cho chúng tớ rằng chưa có ai từng khám phá hết Bộ sưu tập cả. Có hàng nghìn hàng nghìn hành lang, tại sao lại không thể có Căn phòng không tồn tại chứ?”
“Chính xác thì,” Rick nêu rõ, sau khi thực hiện một loạt phép tính trên cuốn sổ tay, “chỉ bên trong những bức tường cũng phải có khoảng 10.648 hành lang. Có nghĩa là có 22 khu, mỗi khu với 22 phòng, mỗi phòng có 22 hành lang… mà chúng ta cần khám phá…”
“Chưa kể những lối đi bí mật nữa,” Jason phớt lờ cậu bạn, tiếp tục nói. “Ông già ấy khẳng định là có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lối đi bí mật! Những bức tường thành đó hẳn đã được xây dựng nhiều lần, và mỗi người chủ công trình có thể đã giấu trong đó một bí mật nhỏ của mình, một hốc tường, một cầu thang xây thêm…
“Điều đó là có thể,” Maruk đồng ý.
“553.696 hốc tường! Cứ cho là chỉ mất một phút để khám xét một hốc tường thì…” Rick kiên trì nói tiếp.
“Vậy thì sao? Tại sao cậu không chịu tin vào điều này nhỉ?”
Maruk mỉm cười, vân vê bím tóc của mình.
“Có lẽ chỉ cần hỏi bố tớ điều này là biết chắc có Căn phòng không tồn tại nào hay không. Và, dù gì đi nữa, tớ không tin rằng cách duy nhất để tìm ra nó là đọc Khúc ca về hai người yêu nhau. Ông già kể chuyện cho các cậu là một tên trộm. Một trong những tên trộm khét tiếng nhất. Nếu cậu chỉ cần thầm thì tên ông ta cho một trong những viên chức của Bộ sưu tập, người ta sẽ làm dấu của thần Horus17 chống lại quỷ thần. Cậu chẳng biết gì về ông ta cả! Đó là tay Bảo Vệ Hắc Ám, người đã đốt cháy toàn bộ một khu tài liệu! Đó là một con quái vật, chỉ nhờ vào mạng lưới quan hệ của mình và những bí mật mà ông ta biết, ông ta mới thoát được án tử hình và mở cửa hàng đó. Và sau nữa, xin lỗi nhé… làm sao chuyện đó lại có thể? Tớ muốn nói là, đó chỉ là một bài hát! Một bài hát mà gần như tất cả mọi người đều biết.?
“Đôi khi, cách tốt nhất để giấu một thứ là để nó trước mắt của tất cả mọi người!”
“Không có cách thức khoa học nào để tìm kiếm Căn phòng không tồn tại cả, chúng ta sẽ mất 768 ngày chỉ để khám xét một phần của những bức tường thành,” Rick thốt lên, “sau khi rốt cuộc đã đặt bút xuống.”
Sau đó, nhận thấy vẻ bối rối của hai người bạn, cậu nói thêm:
“Các cậu đang nói về chuyện gì thế?”
“Khúc ca về hai người yêu nhau,” Maruk giải thích, “kể về hai người, một ngày nọ, đã quyết định đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống trong Ngôi nhà Sự sống. Tuy nhiên, tại thời điểm bắt đầu cuộc tìm kiếm, người đàn ông đi vào một hành lang và người đàn bà đi vào một hành lang khác. Kể từ đó hai người bắt đầu đi lang thang mà không gặp được nhau nữa…”
“Điều đó có nghĩa là không thể tìm được ý nghĩa của cuộc sống,” Jason kết luận.
“Hoặc không thể tìm thấy nó nếu tìm kiếm một mình,” Rick nói rõ. “Tuy nhiên khúc ca đó kết thúc thế nào vậy?”
“Rằng cả người đàn ông và người đàn bà đều tin rằng sớm hay muộn thì họ sẽ tìm được một nơi mà họ sẽ gặp lại nhau và đặt dấu chấm hết cho cuộc tìm kiếm vô tận của họ: Căn phòng không tồn tại.”
Jason nhìn Rick.
“Chính xác.”
“Nhưng khúc ca khép lại với việc hai người đó không tìm được căn phòng.”
“Đó là bởi nó là một ca khúc về tình yêu,” Jason cắt ngang. “Thực tế thì tớ tin rằng căn phòng thực sự tồn tại. Và rằng ai đó… đã giấu bên trong nó tấm bản đồ mà chúng tớ và Oblivia đang tìm kiếm.”
“Hay đấy,” Maruk nói, “nhưng tớ tin là các cậu đang phạm sai lầm đấy.”
Maruk đi đến chỗ thầy giáo dạy Nhạc để xin một bản chép lại chính xác lời của khúc ca. Jason và Rick giết thời gian chờ đợi bằng cách dạo chơi trong khu vườn với tâm trạng bồn chồn.
Con gái của Bậc thầy Thư lại không bắt bọn trẻ phải chờ quá lâu.
Khi trở lại, cô bé ngồi xổm trên đất cạnh bọn trẻ và trải ra một văn bản dài.
“Theo thầy dạy Nhạc, đây là phiên bản cổ nhất và chính xác nhất của Khúc ca về hai người yêu nhau.”
Ba cặp mắt ngay lập tức đọc đoạn cuối cùng:
Phòng chúng ta có chìa khóa âm thanh
và ngưỡng cửa ánh sáng hiển hiện.
Để thấy nó, chúng ta sẽ phải đi tìm
Vào thời điểm gặp gỡ mà không thấy được nhau
của người đang yêu và người đi theo, mãi mãi.
“Hắn đang làm gì thế?” Nestor hỏi Julia, trông cậy vào đôi mắt tinh anh hơn của cô bé.
Hai người đã đi đến phòng tắm nhỏ xíu trên tầng hai, gần với phòng dành cho khách, nơi có chiếc cửa sổ duy nhất giúp nhìn ra kho dụng cụ.
“Hắn không vào được,” Julia trả lời. “Cháu nghĩ là hắn đang từ bỏ. Hắn bước đi loạng choạng, và ướt như chuột lột.”
Manfred giơ nắm đấm hướng về những ô cửa sổ được cài chặt của Biệt thự Argo và hét lên:
“Không lâu nữa đâu, tao sẽ vào được bên trong đó!”
Sau đó hắn đi khuất khỏi tầm nhìn cửa sổ.
Julia và Nestor đi sang phòng khác, để tiếp tục theo dõi hắn từ trên cao.
“Cháu không nhìn thấy hắn nữa,” Cô bé thì thầm.
Đúng lúc đó họ nghe thấy hai tiếng đập vào cửa phòng bếp.
“Ít nhất thì chúng ta cũng nghe thấy hắn.” Nestor cố tỏ ra lạc quan…
Ông nhìn Julia trong vài giây, sau đó mỉm cười hài lòng.
“Cháu rất giỏi đấy, cháu biết không?”
“Có ạ,” cô bé trả lời, và lại bắt đầu quan sát trong cơn mưa.
Manfred rà soát lại một lượt tất cả các cánh cửa tầng một, sau đó chui lại vào trong xe ô-tô chờ đợi.
Từ tầng hai, Julia và ông Nestor nhìn thấy ánh đèn trong khoang lái bật lên.
“Có thể hắn đang từ bỏ và sẽ đi khỏi đây,” cô bé lẩm bẩm.
Manfred bật đài và mở âm thanh ở mức to nhất, phát ra thứ nhạc Rock chát chúa.
“Có thể hắn sẽ đi khỏi đây,” Julia lặp lại, đầy hy vọng.
Ánh đèn trong khoang lái bật sáng rồi tắt đi nhanh chóng.
“Hắn đã xuống xe từ phía bên kia,” Nestor lẩm bẩm. “Nhưng muốn chúng ta tin rằng hắn vẫn đang ở trong xe.”
“Tại sao ạ? Hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy ạ?”
Từ phía bên kia khu vườn, sau chiếc ô-tô, là căn nhà phụ của người làm vườn.
Khi Julia quay người lại, cô nhìn thấy Nestor đã nhanh chóng rời xa chiếc cửa sổ.
“Ông Nestor, ông muốn làm gì thế?” Cô bé hét lên.
Nestor không trả lời.
Julia đi theo ông xuống cầu thang, đi qua phòng có điện thoại, phòng khách, phòng bếp và sau đó cô ngăn ông lại trước cửa dẫn ra bên ngoài.
“Ông đừng ra ngoài!” Cô bé khẩn khoản. “Ông đừng bỏ cháu lại đây!”
Nestor làm một cử chỉ cục cằn và ra lệnh cho cô:
“Cho dù bất cứ điều gì xảy ra, bất cứ điều gì cháu nhìn thấy từ cửa sổ… KHÔNG ĐƯỢC RA NGOÀI! Hắn không thể vào trong này, cháu hiểu không? Nhưng hắn cũng không thể vào đó… không được vào. Julia… cháu rất giỏi. Ta biết có thể tin cậy vào cháu. Rick và em trai cháu cần cháu ở trong nhà, và ngăn không cho tên bất lương đó đến được… Cánh cửa Thời gian.”
“Ông đừng bỏ cháu lại một mình!”
Ánh nhìn của Nestor lưỡng lự giữa những đồ đạc trong phòng bếp. Bát đĩa bẩn từ bữa tối của bọn trẻ vẫn đang chất đống trong bồn rửa.
Người làm vườn lập tức quay người lại.
“Cháu không đơn độc đâu.”
Sau đó ông mở rộng cánh cửa phòng bếp và biến mất trong cơn bão.
Julia nhanh chóng khóa cửa lại và chạy lên trên gác để đến chỗ cửa sổ.
“Bố! Mẹ! Jason! Rick!” Cô bé nói như thể cầu nguyện trong khi leo lên những bậc cầu thang treo những bức chân dung.
“Bố! Mẹ! Jason! Rick!” Cô lặp lại suốt dọc hành lang tối om.
Cô bé dừng lại ở ngưỡng cửa phòng khách.
Ánh đèn của ngọn hải đăng đang rọi sáng khu vườn.
Và bên ngoài kia, có ai đó đang chạy.