← Quay lại trang sách

Chương 18 - Lưỡi Sắc Và Tim Đá.

Dọc lại đoạn cuối cùng của Khúc ca về hai người yêu nhau, Jason lẩm bẩm:

“Được rồi, bây giờ đến lượt cậu đó, Rick.”

Cậu bé mở to mắt nhìn bạn mình.

“Tại sao?”

“Vì cậu là người thông minh. Tớ là con người của bản năng, của những hành động liều lĩnh và những dịp may bất ngờ. Nhưng nếu cần đến suy luận… thì đó là việc của cậu.”

Sau đó cậu bé nói thêm với Maruk:

“Cậu sẽ thấy là cậu ấy chỉ mất một tẹo thời gian thôi.”

“Jason, cậu thôi đi!” Rick đáp. “Ít nhất các cậu cũng phải giúp tớ một tay chứ?”

“Đoạn thơ đó không nói lên điều gì với cậu sao?” Jason hỏi Maruk. “Không có một sự ám chỉ nào đến điều gì đó mà cậu biết sao? Đến Ngôi nhà Sự sống hoặc… tớ không biết… đến truyền thuyết nào đó của Xứ Punt? Cậu nghĩ kỹ lại xem…”

Maruk đọc lại đoạn thơ một vài lần nữa, nhưng cuối cùng cô bé lắc đầu.

“Bây giờ tớ chẳng nghĩ được gì cả.”

“Hoặc là,” Jason nói, “đoạn thơ giải thích làm thế nào để đến được căn phòng đó.”

“Nếu đúng là như vậy,” Rick lẩm bẩm, “nó phải nói chỗ đó nằm ở đâu, và đến được đó như thế nào nếu đi từ một chỗ khác.”

“Đúng thế.”

“Có thể nó cũng sẽ nói khi nào có thể đến được đó.” Maruk nhận xét. “Thực tế là ở đây có viết: vào thời điểm gặp gỡ.”

“Thời điểm trùng khớp,” Jason lặp lại. “Có cái gì gặp gỡ cơ chứ?”

“Một cục nam châm và một mẩu sắt.” Rick nói. “Những miếng ghép của một bộ xếp hình. Những ngón tay trên một bàn tay.”

“Hàm răng trên và dưới… Mmm… ít nhất là trong phần lớn trường hợp là như thế!” Maruk cười thầm.

“Một cuộc gặp gỡ…” Jason bắt đầu nói.

“Sai rồi,” Rick ngay lập tức cắt lời. “Để gặp được nhau cần ít nhất hai thứ. Hai thứ khớp nhau khi chúng được liên kết một cách hoàn hảo với nhau. Chỉ một thời điểm thì không thể chồng khít được…”

“Đúng rồi! Thực sự những người yêu nhau có đôi. Và họ sẽ gặp nhau tại thời điểm trùng khít. Một thời điểm lý tưởng.” Jason kết luận.

“Tuyệt vời!” Maruk kêu lên, sau đó nhận ra rằng tất cả những suy luận trên chẳng giúp được gì nhiều.

Ba đứa trẻ tiếp tục đọc đi đọc lại đoạn thơ. Rick cũng tự mình đọc nhanh toàn bộ lời của Khúc ca, tuy nhiên cũng không tìm được điều gì thú vị.

“Căn phòng này không có cửa,” một lúc sau Jason nói. “Ở đây viết rằng nó có một ngưỡng cửa ánh sáng và ngưỡng là phần ở dưới cánh cửa. Khi bạn đi qua ngưỡng đó, bạn sẽ đi vào trong căn phòng. Vì vậy không có cánh cửa nào cả. Chúng ta chỉ phải tìm căn phòng thôi… tại thời điểm lý tưởng.”

“Có thể nó nói về một tia nắng chăng? Có thể căn phòng tối om và ánh sáng chỉ đến được ngưỡng cửa.”

“Hoặc trái lại, ca khúc nói ‘hiển hiện’. ‘Hiển hiện’ nghĩa là có vẻ có, nhưng thực tế lại không.”

“Như một ảo ảnh.”

“Như một ảo ảnh. Hoặc như một bóng ma.

“‘Hiển hiện’ cũng là một thứ xuất hiện mà trước đấy không có.”

Bọn trẻ im lặng, trầm ngâm suy nghĩ.

Sau đó, Maruk cất tiếng hỏi:

“Nhưng nếu căn phòng không có cửa, vậy thì cần chìa khóa để làm gì?”

“Không có cửa, mà lại có chìa khóa… hơn nữa lại là chìa khóa âm thanh.”

“Một chìa khóa âm thanh. Có nghĩa là một tiếng động.”

“Hoặc âm nhạc.”

“Cũng có thể là khóa Sol18!” Jason đánh bạo nói.

“Tiếc là những nốt nhạc, khuông nhạc và khóa Sol sẽ chỉ được phát minh ra trong vài thế kỷ tới… Không, khóa âm thanh hẳn phải là một chiếc chìa khóa thực sự.”

“Như vậy sứ mệnh của chúng ta là tìm chìa khóa và cánh cửa.” Jason mỉm cười, hướng về phía bạn mình.

Sau nhiều nỗ lực nữa, Maruk đứng dậy vươn vai.

“Các cậu, tớ chán nghĩ quá rồi! Tớ nghỉ đây. Với cả, chỉ chút nữa thôi mặt trời sẽ lặn và trời sẽ trở lạnh đấy.”

“Cậu vừa nói gì cơ?” Jason hỏi thình lình.

“Rằng chút nữa thôi trời sẽ lạnh,” Rick xen ngang. “Ở sa mạc, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là rất lớn.”

“Đây chính là thời điểm lý tưởng! TỚ HIỂU RỒI!” Jason kêu lên. “Tại sao chúng ta lại không nghĩ đến điều này trước đây chứ?”

Rick và Maruk nhìn nhau bối rối.

“Cậu có thể vui lòng giải thích điều này cho chúng tớ được không?”

“Nó đã rõ ràng như thế rồi! Chúng ta cứ nghĩ rằng hai người yêu nhau là một người đàn ông và một người phụ nữ. Nhưng các cậu thử bỏ câu nói đó ra khỏi ngữ cảnh xem. Đừng nghĩ nó là hai người yêu nhau bằng xương bằng thịt nữa, mà… một cái gì đó khác. Ví dụ như… mặt trời và mặt trăng. Hoặc trời và đất.

Rick sững sờ bởi suy nghĩ đó.

“Hai người yêu vĩnh cửu mà không bao giờ có thể gặp nhau. Ai yêu và đi theo, mãi mãi.”

“Không phải là mặt trời và mặt trăng, bởi vì đó là Thần Ra19 và Thần Thoth20. Cũng không thể là mặt trời và đất, vì mặt đất là thần Geb…” Maruk lẩm bẩm. “Tuy nhiên có hai người yêu nhau mà có thể giống như cậu nói: thần đất Geb21 và nữ thần bầu trời Nut22.”

“Nếu vậy, Jason lẩm bẩm, đâu sẽ là thời điểm gặp gỡ của họ? Thời điểm mà chúng ta có thể tìm được Căn phòng không tồn tại?”

“Bình minh!” Maruk hoan hỉ nói.

“Hoặc hoàng hôn,” Rick nói rõ. “Đoạn thơ không nói rõ ràng. Nhưng ông chủ Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên đã nói với chúng ta rồi. Cậu có nhớ câu chuyện ông ấy kể không Jason? Ông ấy nói ông ấy đã ngủ trong Ngôi nhà và đã chuyển chỗ những tấm kính…”

“Vào lúc bình minh,” Jason lẩm bẩm.

“Ông ấy nghĩ rằng vào lúc bình minh ông ấy sẽ tìm thấy ngưỡng cửa ánh sáng, nhưng ông ấy đã sai. Ánh sáng mặt trời đã đốt cháy những tờ giấy cói và gây ra hỏa hoạn ở Bộ Sưu tập. Vì vậy giờ gặp gỡ không phải là bình minh, mà là hoàng hôn. Hay nói cách khác là… chút nữa thôi!”

“Chút nữa… nhưng ở đâu cơ chứ?” Maruk hỏi.

Chỉ có duy nhất một nơi mà bọn chúng có thể tìm kiếm Căn phòng không tồn tại: chính nơi mà ông chủ Cửa Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên đã tìm kiếm nhưng không thành công… Những Hành Lang Bị Bỏ Quên!

Jason và Rick ngay lập tức hướng về Maruk. Chỉ có cô bé mới có thể đưa chúng đến đó.