Chương 3 - Tại Biệt Thự Argo.
Sau tấm kính bên hàng hiên của Biệt thự Argo có hai người phụ nữ bất động. Một là bức tượng cô gái đánh cá đang miệt mài dệt lưới. Người kia là bà Covenant, cuối cùng cũng được ở một mình. Thảnh thơi.
Chồng bà đã đưa bọn trẻ tới trường, bà thì vừa rửa xong chén tách sau bữa sáng và đang sắp xếp trong đầu công việc ngày hôm nay.
Trước tiên, bà mở cửa sổ tầng trệt cho không khí tràn vào, sau đó lên các phòng dọn dẹp giường chiếu. Trên phòng tháp, bà sắp xếp lại sổ sách và mô hình tàu thuyền mà bọn trẻ để lộn xộn khắp nơi, rồi tận hưởng khung cảnh ngoạn mục sau khung cửa sổ. Vịnh biển lấp lánh nắng, những con sóng khẽ gợn lăn tăn theo làn gió.
Bà chỉ chợt bừng tỉnh khi thấy dáng người làm vườn khập khiễng trong hoa viên.
“Làm việc thôi nào…” Bà tự nhủ và quay trở lại tầng trệt. Tại đây, bà bắt đầu điểm qua hàng ngàn đồ vật và đồ trang trí trong Biệt thự Argo: mặt nạ gỗ, tượng thú nhỏ, bình lọ với hình dáng kỳ quái, chân nến, vỏ sò, hộp đựng nước hoa và đồ trang trí nội thất đủ loại. Ban đầu, bà định bỏ bớt phần lớn đồ lặt vặt đó đi, đem các tấm thảm đi giặt và hạ rèm xuống để các căn phòng thoáng đãng hơn.
Nhưng bà không biết phải bắt đầu từ đâu: ngôi nhà tuy ngồn ngộn đồ đạc nhưng lại là một tổng thể hài hoà tuyệt vời, khó có thể phá vỡ.
Hoặc là bỏ đi tất cả, hoặc là không làm gì.
Dù vậy, bà vẫn phải tìm ra giải pháp để đương đầu với núi đồ đạc vô tận đó: chồng bà và ông kiến trúc sư Homer đang chờ chiếc xe tải chở đồ của họ từ London. Từ giờ cho tới lúc đó, bà phải có được một ý tưởng về việc sắp đặt đồ đạc, và đồ gì phải chuyển vào cất trong ga-ra.
“Với không gian này, chúng ta có vô số lựa chọn…” Chồng bà đã từng nói như thế.
Nhưng đâu phải vậy.
Nên đặt chiếc đi-văng bằng da màu đen ở chỗ nào đây? Trong phòng khách, thay thế cho chiếc đi-văng màu vàng đó ư. Nhưng cái màu vàng đó lại cùng tông với bức tranh trên tường, cho màu đen vào thật không ổn chút nào. Còn nếu bỏ bức tranh thì sẽ phải thay cả tấm thảm nữa. Và cứ như vậy… cho đến khi phải tháo dỡ tất tần tật.
Như thể mỗi đồ vật ở Biệt thự Argo nằm đó để không bao giờ bị chuyển chỗ.
“Nhưng mình sẽ phải thay đổi nơi này!” Bà Convenant thốt lên.
Bà lại gần một trong những khung cửa ra vào bằng kính và hít căng lồng ngực bầu không khí đượm mùi biển cả để quên đi trong giây lát mối bận tâm về đống đồ nội thất bề bộn.
Một lọn tóc chạm vào mũi nhồn nhột, bà Covenant thở dài hất nó ra đằng sau và quay lại ngắm nhìn bên trong Biệt thự Argo.
“Tôi phải làm gì đây?” Bà hỏi bức tượng cô gái đánh cá mang ánh nhìn bình thản.
Tiếng lạo xạo trên sỏi khiến bà quay người lại.
“Chào bà!” Ông Nestor tựa người vào thân cây sung dâu cất tiếng.
“Ồ, là ông.”
“Bà đã bắt đầu công việc dọn dẹp đấy ư?”
“Vâng, tôi đang cân nhắc mọi thứ.”
“Tốt, tốt…” Người làm vườn đáp với vẻ thờ ơ khiến bà Covenant ngờ vực.
Từ tối hôm trước, khi trông thấy hai đứa con mình nhọ nhem từ đầu tới chân, bà đã muốn nói với ông vài lời.
“Tôi muốn nói chuyện với ông.” Bà mở lời.
Nestor ngay lập tức vào thế phòng thủ. “Tôi không biết gì về việc bọn trẻ đã làm. Và tôi đã nói với bà ngay từ đầu rồi, bà nhớ không? Tôi không quản bọn trẻ. Còn nếu bà muốn nói chuyện với tôi về cây cối, tôi sẵn sàng lắng nghe đây.”
Bà Covenant bật cười.
“Ông đã đọc được suy nghĩ của tôi rồi… Vậy ông cho tôi hỏi điều này thôi: Jason và Julia có làm phiền ông không?”
“Không chút nào.”
“Tốt rồi…”
“Nhưng tôi không biết liệu bọn trẻ có quấy phá gì trong nhà, vì như tôi đã thưa với bà, tôi không kiểm soát chúng.”
Bà Covenant đưa mắt liếc ra phía hàng hiên mái vòm.
“Tôi nghĩ là không. Ngoài thư viện lộn xộn và một vài đồ vật bị dịch chuyển…”
“Có lẽ bọn trẻ đã khám phá ra vương quốc mới của mình.”
“Ông biết Jason rồi đấy, chúng sẽ vẽ lên ít nhất ba trăm câu chuyện về mỗi đồ vật. Mà đó cũng chính là vấn đề của ngôi nhà này.”
“Những câu chuyện ư?”
“Không. Đống đồ đạc. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Lát nữa xe chuyển đồ tới và… nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phải cho dỡ đồ xuống khu vườn mất thôi.”
“Ý tưởng tuyệt vời!” Ông Nestor thốt lên. “Hoặc bà có thể bán chúng đi. Cứ mỗi tháng một lần, trong làng lại họp chợ đồ cũ. Thậm chí, nếu bà không dùng đến, tôi cũng đang cần một chiếc ghế bành để trong nhà mình.”
Bà Covenant sững người vì thái độ phách lối ấy.
“Ý tưởng về phiên chợ không tồi… Tôi có thể thử bán những đồ đạc cũ kỹ đang có trong nhà.”
Nói rồi, bà xin lỗi và trở vào bên trong.
Nestor phủi chiếc quần nhung xanh lá và tập tễnh bước về phía ngôi nhà phụ của mình.
Ông bước lên khoảng sân trong được lát gỗ, mở toang cửa và đi vào, đến bên chiếc bàn làm việc chất đống đồ đạc. Ông lôi chiếc điện thoại bằng nhựa bakelit màu đen ra, kiểm tra dãy số viết trên tấm bảng nhỏ gắn tường và giận dữ bấm số.
Leonard Minaxo trả lời ở hồi chuông thứ năm.
“Tôi đây.” Nestor nói.
“A, ông già. Chuyện gì vậy? Sau mấy năm trời không liên lạc, giờ chúng ta lại như đôi chim bồ câu ấy nhỉ.”
“Bà ta muốn vứt đống đồ đạc.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Ai muốn vứt đồ đạc đi cơ?”
“Bà chủ nhà. Gã kiến trúc sư của hãng Homer & Homer đã vào làng. Tôi đã trả gã một đống tiền để kéo dài thời gian nhiều nhất có thể nhưng xem ra vẫn chưa ăn thua.”
“Ông trả tiền cho gã để kéo dài thời gian sao?”
“Đúng vậy.”
“Ông điên rồi…”
“Anh nghĩ gì cứ việc, đằng nào thì nhà Covenant cũng đang chờ một chiếc xe tải đến vào trưa nay.”
“Thì sao nào?”
“Cần…” Một khoảng lặng kéo dài, trước khi người làm vườn nói tiếp. “Cần phải để nó gặp sự cố nào đó trên đường.”
Leonard Minaxo bật cười khoái trá.
“Để tôi nghĩ xem nào. Ông đang định nói là tôi phải làm việc đó ư?”
“Đúng vậy.”
“Như thể chúng ta lại là bạn tốt?”
“Chúng ta chưa bao giờ là kẻ thù tồi tệ cả.”
“Đó là quan điểm cá nhân thôi.”
“Chúng ta đã bàn chuyện này rồi. Đó là vấn đề liên quan đến sinh mạng con người.”
“Đừng khơi lại.”
“Hoặc là để cứu mạng họ nếu bị cá mập cắn.”
“Ông đã có được tất cả lòng biết ơn của tôi.”
“Còn tôi cũng có một cái chân què.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy ông sẽ đẩy lòng tốt của tôi vào chỗ nguy hiểm.”
“Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Còn tuỳ.”
“Vào cái gì?”
“Tôi thích bọn trẻ.” Leonard đột ngột đổi chủ đề.
“Chúng ta không nói chuyện về bọn trẻ.”
“Nhưng chúng ta nên làm, phải không nào?”
“Hai hôm trước, anh lên đây để nói với tôi rằng tôi chỉ là một kẻ ảo tưởng…”
“Và hôm nay tôi cũng nhắc lại với ông đúng điều đó. Nhưng, thật may, ông có hai đứa trẻ quả là được việc.”
“Ba đứa. Anh quên mất Banner.”
“Banner là do chính tôi tìm thấy.”
“Có lẽ anh không nên tự hào về điều đó.”
“Nhưng tôi cũng chẳng phải hổ thẹn. Đó là do biển cả, không phải tôi.”
“Nghe này, Leonard. Anh có quan điểm riêng của mình. Tôi cũng vậy.”
“Chúng ta đang tới gần bí ẩn về những người đã tạo nên những cánh cửa. Đang rất gần rồi.”
“Chuyện đã kết thúc.”
“Chúng ta chỉ phải thực hiện một chuyến hành trình nữa thôi.”
“Kết thúc rồi.”
“Penelope đã đồng ý với tôi!”
“Tôi nói chuyện đó đã kết thúc rồi!” Nestor hét lên. “Anh có nghe tôi không? Tôi muốn chặn chiếc xe tải lại trước khi nó vào làng. Tôi muốn hỏi: anh có thể làm được việc đó không? Anh còn giữ chìa khoá của Độc Nhãn không? Anh nhớ chỗ chúng ta giấu nó chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Họ tới từ London. Vậy là chỉ có một con đường duy nhất để chặn.”
“ Này ông bạn già.”
“Gì vậy?”
“Giờ tôi sẽ chặn xe tải, nhưng tối nay tôi sẽ tới chỗ ông và nói chuyện một lần về việc chúng ta muốn làm với những Cánh cửa thời gian.”
“Được rồi. Tối nay.”
“Chuyện cuối cùng: Hôm qua, ở Venice tôi đã quay lại chỗ Zafon.”
Nestor nín thinh, rồi sau đó thở dài:
“Thì sao…”
“Ông ta vẫn còn sống, nhăn nheo và khô cằn hơn bao giờ hết. Và ông ta nhận ra tôi ngay lập tức.”
“Vẫn với con mắt thương tật đó chứ?”
“Khi Ulysses trở về nhà trong lốt người lạ, chú chó già Argo vẫn nhận ra ông ấy.”
“Anh muốn nói rằng chỉ có mấy lão già mới nhận ra nhau sao?”
“Tôi chỉ muốn nói rằng cần một bản năng nhất định để nhận ra mọi việc thực sự như thế nào.”