Chương 4 - Phòng Hiệu Trưởng.
Ong hiệu trưởng nhăn mũi hít vào rồi thở ra thật mạnh như thể muốn lưu thông chút không khí ít ỏi còn lại trong phòng.
Một chiếc quạt già cỗi hoen gỉ đứng trên góc chiếc tủ oai vệ, tựa như một cái cây ăn thịt đang sẵn sàng vồ lấy con mồi. Những hạt bụi bay cuống quýt trong ánh mặt trời, vẽ lên trên mặt sàn một tấm thảm kẻ sọc.
Không có con ruồi nào bay qua.
Jason và Julia ngồi phía trước bàn giáo viên, cả người cứng đờ, tay để trên đùi còn mắt nhìn chăm chăm vào mũi giầy. Chúng cố ngồi im như tượng vì mỗi cử động nhẹ lại làm chiếc ghế tựa chúng đang ngồi kêu cót két.
Trước mặt chúng, ông hiệu trưởng di di cùi trỏ trên mặt gỗ lỗ chỗ vết mọt. Ông cầm trên tay một cây bút chì đen đầu vót nhọn hoắt như đinh ghim.
“Thế nào, quý cô Covenant có thể nhắc lại cho tôi nghe câu chuyện của cô được không?”
Julia không dám ngước mắt lên dù chỉ một mi-li-mét, vẻ rất hối lỗi.
“Em xin lỗi, thưa thầy hiệu trưởng.”
“Vậy thì để tôi. Cô đã nói với bà Stella rằng em trai cô phải ở nhà để chăm sóc mẹ đang bị bó bột ở chân.”
“Phải rồi, cả chị cũng…” Jason lắc đầu thầm thì bên cạnh chị gái.
Ông hiệu trưởng đặt cây bút chì lên một trang giấy trắng.
“Thú vị quá phải không? Vì chuyện là quý cậu Jason đây đang cố làm gãy chân mình trong lúc đó, khi lăn từ cửa sổ phòng vệ sinh xuống sân sau tiệm bánh ngọt Chubber.”
Lần này thì Julia mới là người lắc đầu và thì thầm:
“Còn em thì…”
Ông hiệu trưởng đặt tay lên chiếc điện thoại.
“Tôi thực sự muốn gọi cho bà Covenant để xem bà ấy có ổn không…”
“Không, em xin thầy!” Julia vội thốt lên, chỉ nghĩ thôi cô bé đã thấy khiếp đảm. “Em đã nói dối!”
Bàn tay ông hiệu trưởng dừng lại bên ống nghe.
“Còn lời giải thích nào không?”
Jason hít một hơi thật sâu.
“Thưa thầy, em xin lỗi. Đó là lỗi của em.”
Ông hiệu trưởng chậm rãi đứng dậy, bước đi rồi dừng chân gần chiếc tủ đựng tài liệu cũ kỹ, vẻ thờ ơ.
“Tôi nên kiềm chế sự hồi hộp nhỉ? Sự thật sắp được hé lộ chăng?”
Jason nhún vai.
“Nếu thày muốn biết. Em muốn tới chỗ ngọn hải đăng trước khi giờ học bắt đầu để lấy lại chiếc xe đạp.”
“Ngọn hải đăng? Xe của cậu làm gì ở đó?”
“Chính xác thì đó không phải xe của em. Mà của con gái bác sĩ Bowen, ông ấy cho em mượn vì xe của em đã tan tành khi đâm vào cổng nhà ông ấy. Và nó ở chỗ ngọn hải đăng vì em để nó lại đó trước khi leo lên xe của ông Minaxo để tới Công viên Rùa tìm cách giăng bẫy hai tên trộm đồ của Biệt thự Argo bằng hai thùng hắc ín.”
Ông hiệu trưởng chỉ nhướn một bên lông mày.
“Thế cậu có thành công không?”
“May là có ạ.” Jason mỉm cười đáp.
“Và dĩ nhiên là bố mẹ cậu không hay biết việc này.”
“Ồ không.” Jason trả lời. “Họ nghĩ chúng em tới dọn dẹp hầm rượu cho bác sĩ Bowen…” Chỉ khi đó, cậu mới để ý thấy cô chị Julia đang trố mắt nhìn mình chằm chằm.
“Nói cho tôi xem nào…” Ông hiệu trưởng tò mò, bước khỏi chỗ tủ đựng hồ sơ. “Với tất cả những ý tưởng kỳ quặc này, cậu không nghĩ là mình hơi phóng đại sao?”
“Ồ không, không đâu!” Jason thốt lên. “Thầy đã bảo em kể đúng sự thật và đây chính là sự thật.”
“Cậu nhóc…” Ông hiệu trưởng thở dài, chĩa đầu bút chì nhọn hoắt về phía Jason. “Tôi không biết ở London mọi thứ thế nào nhưng ở Kilmore Cove này, những học sinh như cậu tốt hơn hết là đừng đùa cợt với tôi.”
“Nhưng em đâu có đùa cợt! Trên đường đến ngọn hải đăng, như đã nói, em nảy ra ý định muốn rẽ vào tiệm Chubber để mua hai chiếc bánh brioche. Một cái cho em và một cái cho chị.”
“Rồi sao?”
“Sau đó bố em bước vào. Và vì em không muốn bố nhìn thấy mình… nên em chọn… khỉ thật, em chọn cách trốn ra đằng sau.”
“Thế tại sao cậu không muốn bố cậu trông thấy?”
“Vì bố nghĩ là em đã ở trường.” Jason lí nhí.
Ông hiệu trưởng dang rộng hai tay và vẫy vẫy trước mặt hai chị em song sinh.
“Vậy là, theo thứ tự, cô chị thì nói dối giáo viên không ngượng mồm, còn cậu em song sinh thì giả bộ đến trường rồi lao đến tiệm bánh ngọt trước khi la cà tới ngọn hải đăng.”
“Em không la cà.”
“Lấy hết đồ trong túi ra,” ông hiệu trưởng ra lệnh, “nếu cô cậu không muốn tôi gọi về nhà.”
Jason và Julia bắt đầu miễn cưỡng lôi đồ từ trong túi ra và chất đầy lên bàn giáo viên những cục tẩy, tiền xu, một tấm ảnh bị cháy một nửa, những mẩu bút chì, bốn chiếc chìa khoá cũ và một món đồ trang sức Ai Cập.
“Đó là đồ vật may mắn mà một cô bạn đã tặng em.” Jason giải thích khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông hiệu trưởng.
“Tốt lắm. Tất cả những thứ này sẽ ở chỗ tôi.”
Người đàn ông quyết định, trong lúc vơ hết đống đồ vào một chiếc hộp và cất vào ngăn kéo.
“Không được!” Julia phản đối. “Ít nhất thầy hãy trả cho chúng em chìa khóa nhà!”
Bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa thời gian được bỏ ra. “Đây sao?”
Julia gật đầu.
Ông hiệu trưởng nhấc ống nghe lên. “Một cuộc điện thoại cho mẹ cô cậu, rồi tôi sẽ trả chúng lại ngay lập tức.”
Thấy hai đứa trẻ sinh đôi im lặng, ông hiệu trưởng thẳng tay quẳng những chiếc chìa khóa lại vào hộp.
“Về lớp ngay. Không lý do lý trấu gì nữa!”