Chương 5 - Cơn Sốt.
Manfred giật mình tỉnh giấc và hét lên.
Gã thấy mình đang nằm dài trên đi-văng trong một căn phòng tối om.
“Con ngựa!” Gã hét lên lần thứ hai. Mồ hôi vã ra như tắm, trán nóng rực. Gã nhìn xung quanh dù chẳng thấy gì ngoài bóng tối.
Manfred đưa tay sờ người và nhận thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mát rượi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi đang ở đâu? Oblivia?”
Nhưng người ở bên gã không phải Oblivia. Cô có giọng nói nhẹ nhàng và bàn tay – không ngón nào sơn tím – cũng dịu dàng hơn.
“Sẽ ổn cả thôi. Anh đang sốt cao lắm.”
Manfred cố đáp lại nhưng không thể. Rồi gã thấy thứ gì đó ẩm ướt trên trán, một chiếc khăn thấm nước, và choáng váng dưới sức nặng của nó.
“Đấy, thế này…” Giọng nói ngọt ngào. “Chúng ta sẽ hạ cơn sốt cao.”
Manfred buông xuôi, bất lực trong việc kháng cự. Gã để mặc chiếc khăn ướt ấn mình xuống và lại vùi đầu vào tay vịn mềm mại của chiếc đi-văng.
“Tôi bị… ngã…” Gã rên rỉ như thể thanh minh.
“Đúng là anh bị ngã rồi,” nàng tiên cá nói với gã. “Thật may là anh đã bơi được vào bờ.”
“Hai lần…” Manfred thì thào trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.
Gwendaline đứng dậy và quan sát người đàn ông đang nằm dài trên đi-văng nhà cô với dáng vẻ của một y tá hội Chữ thập đỏ. Khi không mặc chiếc quần bò yếm kinh khủng đó, với khuôn mặt thư thái trong giấc ngủ, cùng bộ râu nổi loạn và vết sẹo bí ẩn trên cổ, cô thấy anh ta hấp dẫn hơn hẳn.
Giờ cô đã nhớ ra mình từng thấy anh ta ở đâu. Ở nhà quý cô Oblivia Newton, ngay rìa làng Kilmore Cove. Sau đó cô còn trạm trán anh ta một lần nữa ở nhà nghỉ, khi đó hai người có trao đổi vài lời với nhau.
“Anh ấy cũng được đấy chứ.” Gwendaline nghĩ bụng.
Tất nhiên không phải tuýp đàn ông làm vừa lòng các ông bố bà mẹ… nhưng anh ta có vẻ của người từng trải, là tuýp đàn ông bí ẩn, tới từ biển cả và có khả năng thiêu đốt những trái tim ưa mạo hiểm như cô.
“Thế này khá hơn phải không anh Sẹo?” Cô thợ làm đầu hỏi Manfred trong lúc vuốt một lọn tóc của gã. “Anh cần phải ở đây thêm vài giờ nữa, vì cô Oblivia không có nhà. Anh biết tìm cô ta ở đâu không?”
“Không, Oblivia… đi rồi. Cô ấy đi mất rồi!”
“Nhưng đi đâu vậy?”
“Venice…” Manfred vẫn lẩm bẩm trong cơn mê sảng vì sốt cao.
“Cô ấy đã đi Venice sao?”
“Con sư tử ở cửa… Gương… Những tấm gương…”
“Anh muốn một chiếc gương? Hay nhiều hơn?”
“Một ngàn bảy trăm…”
Gwendaline cười khúc khích. “Tôi đâu có nhiều gương như vậy, anh Sẹo.”
Manfred tiếp tục mê sảng. “Một ngàn bảy trăm… Và trong khi chờ đợi, xe mô tô của tôi… những tấm gương… tất cả đều bị thủng… lũ trẻ con khốn kiếp… Ai Cập… với tấm bản đồ…”
Gwendaline nán lại nghe thêm vài giây, rồi chẳng hiểu nổi lấy một từ, cô ra khỏi phòng và vào bếp gọi điện tới nhà Newton, để lại cho Oblivia lời nhắn không biết lần thứ bao nhiêu trong hộp thư thoại. Sau đó, cô gọi điện cho mẹ.
“Mẹ không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với con đâu. Không. Chắc chắn là mẹ không thể. Đúng rồi! Làm thế nào mẹ biết được? Vâng, đó là một người đàn ông. Sao mẹ lại nói ‘cuối cùng thì’ chứ? Nhưng không như mẹ nghĩ đâu. Không! Mẹ không thể đến đây gặp anh ấy được. Anh ấy đang ngủ. Thực ra là đang mê sảng do bị sốt cao. Anh ấy bảo đã bị ngã từ trên vách đá xuống vì một con ngựa. Có lẽ anh ấy đã thua hết tiền trong một vụ cá cược. Nhưng dù sao anh ấy cũng bơi được vào bờ và con đã tình cờ tìm thấy. Dĩ nhiên rồi! Rất bí ẩn và quyến rũ… Mẹ nói sao cơ? Không, con không để anh ấy vào nhà với đống rong rêu bẩn thỉu đâu! Con mặc cho anh ấy bộ đồ ngủ của Alfonse. Ai bảo anh ta bỏ rơi con đúng hôm trước ngày sinh nhật con chứ. Rất vừa vặn, như thể mua cho anh ấy vậy. Mẹ thấy không? Đó chắc hẳn là dấu hiệu của duyên số. Không, con không biết. Giờ con tạm gọi anh ấy là… Sẹo.”
Ở phòng bên, Manfred bắt đầu nói mê lớn tiếng hơn.
“Mẹ nghe thấy không? Là anh ấy đấy. Anh ấy đang mê sảng, con nói với mẹ rồi. Tất nhiên con đã dùng đá chườm nhưng anh ấy vẫn tiếp tục nói về đám sư tử, xe mô tô, Venice… Chắc hẳn anh ấy là kiểu người ưa mạo hiểm?…”
Gwendaline lấy tay che ống nghe. Giọng Manfred càng lúc càng to hơn.
“Xin lỗi mẹ, đợi con một chút. Giờ anh ấy đang giận dữ với một người làm vườn và mấy đứa trẻ. Con sẽ gọi cho mẹ sau. Con chào mẹ.”
Gwendaline trở lại phòng khách để kiểm tra. Manfred đang lăn lộn trên đi-văng, không ngừng siết chặt tấm chăn mỏng cô vừa đắp cho.
“Cánh cửa Thời gian… ở ngôi biệt thự, ngôi biệt thự! Tôi muốn xem cánh cửa. Nhưng có bọn trẻ… bọn trẻ… cần phải chặn bọn trẻ khốn kiếp đó lại… cần phải ngăn chúng lại!”
“Anh không phóng đại quá chứ, anh Sẹo?” Gwendaline bất ngờ chú ý.
“Chặn lại, đóng lại, dừng lại. Đóng Cánh cửa Thời gian lại! Ở trong nhà! Tất cả đều ở trong căn nhà!”
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Cô thợ làm đầu nhảy vội ra đó và trả lời:
“Gwendaline Mainoff – cửa hàng Uốn tóc Thượng hạng đây, tôi rất tiếc nhưng hôm nay cửa hàng đóng cửa. Tôi chỉ phục vụ cắt tóc tại gia.” Rồi cô dừng lại vài giây trước khi nói một tràng: “Mẹ! Con đã bảo mẹ đừng gọi cho con vào số cửa hàng rồi! Không, tình trạng của anh ấy vẫn vậy: anh ấy nói về những đứa trẻ đã chặn Cánh cửa thời gian. Vâng. Ồ, mẹ nói điều đó với ai kia! Với tất cả những thứ phải làm, đến con cũng cần có một Cánh cửa thời gian ấy chứ!”