← Quay lại trang sách

Chương 6 - Venice.

Anh bình minh màu tím biếc đang e ấp lan tỏa trong lớp sương đêm trên vịnh. Một tia nắng chiếu hai cái bóng đổ dài trên một cánh cửa cũ kỹ.

“Oblivia, cô không hiểu…” Một trong hai cái bóng lên tiếng, tay chống vào cửa, như để ngăn không cho ai mở nó ra. “Chỉ một trong chúng ta có thể quay trở lại…”

“Nhưng tại sao?” Cái bóng còn lại đáp trả. Oblivia Newton biết thừa rằng nếu một người đi qua được Cánh cửa thời gian thì cũng có thể quay trở lại. “Anh đã tới Venice qua một cánh cửa giống như vậy, và đã không quay lại. Vậy thì…”

Peter Dedalus lùi về phía sau một bước, tránh tia nắng đang rọi trắng cánh cửa già nua.

“Cô cần nhớ một chi tiết quan trọng,” ông nói. “Cô đã mở được cánh cửa bên trong Ngôi nhà gương. Và những Cánh cửa thời gian chỉ có thể mở ra nếu người đi qua nó đã quay trở lại.”

“Nhưng anh không hề quay trở lại…” Oblivia suy luận. “Và điều này có nghĩa là…”

“Nghĩa là có ai đó ở Venice đã đi qua cánh cửa thay vị trí của tôi.”

Oblivia cười khúc khích. “Anh định nói rằng… ở Kilmore Cove có vài anh nông dân người Venice thế kỷ mười tám sao?”

Giờ đến lượt Peter cười vang. “Nếu đúng như vậy thì có hai người.”

“Anh định nói gì?”

“Penelope, vợ của Ulysses Moore, đã đến từ đây. Bà ấy là người Venice thế kỷ mười tám.”

“Và điều này nghĩa là…” Oblivia lẩm bẩm, cố kết nối các thông tin trong đầu.

“Có ai đó đã chấp nhận ở lại Venice thay cho bà ấy.” Peter kết luận giúp cô ta.

“Anh biết đó là ai không?”

“Không.” Người thợ sửa đồng hồ thú nhận. Ông lục túi áo choàng và lấy ra một đồng tiền Venice, rồi chìa trước mặt Oblivia. Trên mặt vàng nguyên chất khắc con số 1751.

“Tôi muốn cá cược với cô.”

“Anh biết là tôi rất thích chơi trò này.”

“Nhưng trước hết, tôi sẽ mời cô một tách cà phê…”

Lắng đọng trong vẻ đẹp vượt thời gian, thành phố dần thức giấc. Quán cà phê đã kê những chiếc bàn làm từ thùng rượu ra ngoài, các sạp hàng cũng đã bày bán. Những giỏ rau quả cho phiên chợ sáng được chất lên thuyền, người bán chổi cũng đã tới từng nhà để rao bán.

Oblivia và Peter ngồi ở quán Phố Tình Thương và gọi cà phê đen nóng. Khi cà phê được mang ra, họ giữ chặt trong tay để sưởi ấm.

Hai người mặc áo choàng dài đã sờn, nhưng dưới lớp áo choàng lại lộ ra trang phục khác thường: quần vải bông thô lấm lem nhựa than đen của người đàn ông và bộ đồ da màu đen của người phụ nữ.

“Tại sao chúng ta lại phải dàn dựng như vậy hả Peter?” Cô ả đã hỏi không biết bao nhiêu lần khi uống xong tách cà phê. Bộ móng tay dài màu tím đặt trên mặt thùng rượu như những con côn trùng lạ lùng bí ẩn. “Và trên hết, tại sao anh lại chờ tôi?”

Peter không trả lời. Ông đang lắp mắt kính mới vào chiếc gọng bằng sắt. Ông đã đánh mất cặp kính cũ trong vụ cháy phòng thí nghiệm tối hôm trước.

Oblivia Newton chờ đến khi đôi tay nhanh nhẹn của người thợ sửa đồng hồ vùng Kilmore Cove hoàn thành công việc của mình, rồi nhìn thẳng vào mắt ông.

“Tôi không chờ cô,” đến lúc đó Peter mới trả lời. “Chúng ta chỉ đơn giản đến cùng nhau.”

“Anh có thể mở Cánh cửa thời gian và nhốt tôi ở đây mãi mãi…” Oblivia bướng bỉnh tiếp tục, “… và chạy tới chỗ bạn bè mình để cảnh báo họ về mối hiểm hoạ: ‘Oblivia biết về Chiếc chìa khoá đầu tiên! Đến cả bí mật cuối cùng tôi cũng đã tiết lộ! Tôi đã bật mí với cô ta rằng Núi Lửa Đen đã ra đi và mang theo tất cả những chiếc chìa khoá!’. Anh có thể làm như vậy mà, phải không?”

“Phải. Lẽ ra tôi có thể.” Peter Dedalus gật đầu.

“Nhưng?”

Người thợ sửa đồng hồ thở dài. “Nhưng tôi không muốn thế…”

“Nói chuyện cá cược nào.” Oblivia đột ngột cắt ngang.

Peter hít vào thật sâu. “Cô muốn trở lại Kilmore Cove để tìm kiếm Chiếc chìa khoá đầu tiên và tất cả những chiếc chìa khoá mà Núi Lửa Đen đã cất giữ ở chỗ an toàn.”

“Chính xác.”

“Chỉ có điều, dù thế nào cô cũng không thể làm được việc đó.”

“Tại sao?”

“Núi Lửa Đen không dại gì giấu những chiếc chìa khoá ở Kilmore Cove. Chính vì những người như cô nên ông ấy đã mang chúng đi thật xa. Rất xa. Tôi đã nói với cô ông ấy làm thế nào rồi đấy: mở một trong những Cánh cửa thời gian trong làng và… ở lại phía bên kia.”

Oblivia cắn môi. “Nhưng cánh cửa mà ông ta đã mở…”

“Chính xác! Cánh cửa ấy đã bị đóng. Và sẽ tiếp tục đóng cho đến khi có ai dùng nó để quay trở lại.”

“Tôi đang rất vội, Peter. Vụ cá cược thì sao?”

“Chỉ có một cách duy nhất để lần ra Núi Lửa Đen.”

“Và anh biết ư?”

“Phải.”

“Anh muốn nói cho tôi chứ?”

“Có thể.” Peter cho cô ả thấy đồng tiền và chậm rãi tiếp tục. “Nhưng cả tôi cũng muốn quay trở về Kilmore Cove. Và có một điều tôi không biết…”

“Người đã trở về Kilmore Cove thay vị trí của anh.” Oblivia đoán. “Người đó đã sập cửa trước mũi anh.”

“Đúng vậy. Có lẽ cả hai chúng ta đều có lý do chính đáng để quay về, nhưng lại chỉ có một vé.”

“Vậy nên?” Oblivia dò hỏi.

“Vậy nên chúng ta sẽ cá cược với đồng tiền này. Đầu người hay chữ thập. Ngay lần đầu tiên. Ai thắng sẽ được trở về.”

Oblivia nhìn chằm chằm vào đồng xu lấp lánh ở giữa bàn. “Nếu tôi chấp nhận, anh sẽ nói cho tôi biết làm thế nào để tìm ra Núi Lửa Đen?”

“Chính xác.”

“Thế nếu tôi không đồng ý?”

“Cô có thể quay về Kilmore Cove ngay lập tức nhưng lại không biết cách tìm Núi Lửa Đen.”

Oblivia cầm đồng tiền vàng lên, đặt nó vào lòng bàn tay rồi chuyền qua bộ móng tay tím. Hít một hơi thật sâu, cô ta hỏi: “Nếu tôi chấp nhận thì anh được lợi gì?”

“Sự tự do khi không còn bí mật nào phải che giấu. Và một trong hai khả năng sẽ được quay về nhà.”

Người phụ nữ xoay đồng tiền trên mặt bàn. Cô ả chờ đến khi nó dừng lại rồi đáp: “Tôi chấp nhận.”

Peter đứng bật dậy như một chiếc lò xo. Ông chỉnh lại cặp kính ọp ẹp trên mũi và nói:

“Vậy thì đi theo tôi.”

“Chúng ta đi đâu?”

“Lên chiếc thuyền gondola máy của tôi.”