Chương 7 - Nhà Banner.
Khi chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, bọn trẻ chạy ra khỏi lớp gần như cùng một lúc, hò hét sung sướng. Chúng ùa ra chiếc cầu thang lớn dẫn tới cổng và chỉ chậm lại một cách ranh ma khi ngang qua cửa phòng hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng đang đứng đó, im lìm như một pho tượng.
Trong đám học sinh hồ hởi ấy tách ra ba cái bóng: Jason, Julia và Rick. Chúng đứng chôn chân không một lời bên dáng người còm nhom của ông hiệu trưởng.
Ông vờ như không nhìn thấy chúng cho đến khi học sinh cuối cùng đã ra khỏi trường rồi quay về phía Rick với ánh mắt hoài nghi:
“Thế còn cậu, cậu muốn gì hả Banner?”
“Cậu ấy đi cùng với bọn em.” Jason giải thích.
“Ồ, thật vậy ư?”
“Vâng. Cậu ấy phải lòng chị gái em.”
Rick và Julia tung liền hai cú đá vào cậu em, nhanh đến mức ông hiệu trưởng cũng không hay biết.
“Cẩn thận đấy, Banner Junior. Quý cô Covenant đây đang bị phạt.” Giọng ông rất nghiêm túc.
Người Rick đỏ rần như màu tóc.
Julia Covenant, có lẽ mặt còn đỏ hơn cả cậu, lờ tịt cậu em đang rối rít xoa cái cẳng chân đau, hỏi:
“Thưa thầy, giờ thầy sẽ trả lại chúng em chìa khoá nhà chứ ạ?”
Ông hiệu trưởng dò xét ba đứa trẻ với ánh mắt của người đã quen xử lý đám choai choai ngỗ ngược. Đúng lúc đó, tiếng lộp cộp vang lên từ đôi giầy gót nhọn quen thuộc đang bước xuống cầu thang của bà giáo Stella như giúp ông thêm cơ hội hành hạ bọn trẻ.
“Chúng ta hỏi bà Stella xem sao!” Ông phán quyết.
“Ôi chao!” Jason thốt lên và bước tới ngồi phịch xuống bậc thang cuối cùng.
Cả bốn người lặng im chờ bà giáo hoàn thành chặng đường xuống dài và mệt mỏi của mình. Bà Stella, về phần mình, ngạc nhiên một cách thích thú trước màn đón chào bất ngờ này.
“Bà Stella,” ông hiệu trưởng mở màn, “tôi đang tự hỏi liệu hôm nay chị em sinh đôi nhà Covenant có ngoan hay không.”
Khuôn mặt bà giáo dãn ra theo một nụ cười rộng, và đáp lại rằng chúng không chỉ ngoan mà còn rất giỏi trong việc phân tích ý nghĩa của nhiều bài thơ cô đọc trên lớp.
Ông hiệu trưởng tiễn bà giáo với vẻ hài lòng.
“Giờ thầy sẽ trả lại chúng em chìa khoá nhà chứ ạ?” Julia hỏi lần thứ hai.
Người đàn ông không trả lời mà dẫn cả ba ra khỏi trường.
Ra đến ngoài, chỉ với cái liếc mắt ông đã thấy chiếc xe chắc hẳn là của ông Covenant đang chờ phía bên kia quảng trường. Chọn đứng chỗ dễ nhìn thấy nhất, ông hùng hồn khiển trách bọn trẻ lần nữa, và không quên kết thúc bằng lời cảnh cáo:
“Nếu tôi còn tóm được một trong ba cô cậu…”
“Nhưng em thì có liên quan gì ạ?” Rick phản đối.
“Cậu cũng liên quan đấy Banner!” Ông hiệu trưởng khẳng định. “Nếu không cậu đã chẳng nán lại. Vậy nên, nếu tôi còn tóm được cô cậu nói dối để không đến trường dù chỉ một lần nữa, đừng hòng viện cớ ngọn hải đăng, xe đạp hay cửa hàng bánh ngọt nữa! Các cô các cậu sẽ không dễ quên hình phạt tôi đưa ra đâu!” Ông để bọn trẻ thấm hết giọng điệu quyền uy trong cơn thịnh nộ của mình, rồi nói: “Tạm thời, tôi vẫn là người quyết tài sản trong hộp của cô cậu, hôm nay tôi chỉ trả lại một phần. Chùm chìa khoá nhà…” nói rồi ông đưa cho Julia bốn chiếc chìa khoá Cánh cửa Thời gian, “và cái chun đứt này.”
Jason ngán ngẩm nhìn mẩu nhựa trong lòng bàn tay.
“Thế còn tấm ảnh? Và chiếc huy chương Ai Cập của em thì sao ạ?”
“Sáng mai. Trước cổng trường.” Ông hiệu trưởng cười, đoạn quay gót giầy một cách ngoạn mục. “Đúng giờ đấy.”
“Bố tưởng các con không về nữa.” Ông Covenant bình phẩm khi ba đứa trẻ đến chỗ ông.
“Bố ơi, bố còn nhớ Rick không ạ?” Julia giới thiệu cậu bạn.
“À, vào ban ngày, không có nhựa than đen và rong rêu trên đầu, trông cậu ấy cũng hơi khác… Chào cháu, Rick.”
“Chào ngài Covenant.”
“Chào ngài Covenant.” Jason nhại lại, ngồi vào ghế trước với bộ mặt tối sầm.
“Có chuyện gì à?” Ông Covenant nhìn cậu con trai.
“Về phần nào đó thì đúng ạ.” Julia đỡ lời. “Chúng con có rất nhiều bài tập phải làm và… liệu Rick có thể tới nhà học cùng chúng con vào trưa nay được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Ông Covenant mỉm cười, chỉ tay về phía vách đá. “Nhưng có lẽ chúng ta nên hỏi ý kiến của mẹ nữa. Các con gặp nhau sau bữa trưa được không?”
“Dạ, được ạ. Cháu sẽ gọi cho mọi người. Tạm biệt, ngài Covenant.” Rick đáp lại. Cậu lùi về sau vài bước, tới chỗ chiếc xe đạp và đưa mắt nhìn Julia lần nữa. “Tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Không. Để tớ gọi cho cậu.” Cô bé trả lời.
“Họ đang dần trở nên đáng ghét.” Jason lẩm bẩm trong lúc cài dây an toàn.
Rick thư thái đạp xe ngang qua nhà thờ Kilmore Cove với tốc độ của một con mòng biển. Hôm nay là một ngày tuyệt vời với cậu, và có cả một buổi trưa để khám phá. Cậu vẫy tay chào cha Phoenix đang tán chuyện với vài người dưới bóng tháp chuông, rồi đạp ra phía biển, nơi những ngư dân bận rộn gỡ bạt trên các sạp cá. Biệt thự Argo nổi bật trên đỉnh vách đá. Rick nán lại chờ chiếc xe ô-tô màu bạc của ông Covenant hiện ra trên con đường ngoằn ngoèo. Vừa nhác thấy nó, cậu chống chân lên chiếc cột neo bằng đá và quan sát chiếc xe leo lên hết vòng này đến vòng khác cho tới khi về đến ngôi biệt thự.
“Tớ sẽ gọi cho cậu.” Rick thì thầm, khi bóng dáng chiếc xe cuối cùng đã hòa lẫn vào màu xanh của khu vườn.
Rick mỉm cười, quay đầu xe phóng thẳng về nhà.
“Nghĩa là sao?” Mẹ cậu hỏi vài phút sau đó. Bà không thể hiểu việc gì đang diễn ra. Rick trở về nhà với một hộp quà nhỏ: một chiếc hộp các-tông bọc giấy bóng màu vàng thắt thêm ruy băng màu xanh lá, một cái nơ rất to và một bông lúa mì.
“Mẹ mở ra đi!”
“Nhưng cho mẹ ư?”
“Vâng. Cho mẹ, và có lẽ một phần cũng cho cả con nữa.”
Mẹ cậu cầm lấy hộp quà, ngồi xuống và đẩy nhẹ tấm khăn trải bàn kẻ ô vuông. Bà đặt chiếc hộp lên mặt bàn, ngắm nghía với vẻ chưa hết bất ngờ. Phía sau bà, nồi súp khoai tây đang sôi. “Nhưng, nghe này, con điên rồi sao?”
“Có thể thế ạ.” cậu con trai mỉm cười. “Nào, dũng cảm lên mẹ!”
Từ trong chiếc hộp tỏa ra một mùi hương hoa quả ngọt ngào. Bà Banner tháo tạp dề, bà đang rất mệt sau khi trở về từ nhà Connors nơi bà đến lau dọn hằng tuần.
“Chúng ta đang ăn mừng chuyện gì đây?” Bà hỏi trong lúc đôi tay còn ám mùi thuốc tẩy mở nút thắt sợi ruy băng màu xanh.
“Một buổi trưa tuyệt đẹp được không ạ?” Rick mỉm cười.
Sợi ruy băng rơi xuống sàn, tờ giấy bóng loạt soạt cho đến khi mười hai chiếc kẹo gôm phủ đường vị hoa quả lộ ra.
Ngay khi vừa nhìn thấy chúng, bà Banner đưa tay lên che miệng.
“Ôi Rick! Những cái này là của chúng ta ư…” Bà xúc động thốt lên.
“Vâng,” Rick tiếp lời. “Những chiếc kẹo mà chúng ta rất thích. Con, mẹ và… cả bố nữa.”
Những ký ức ùa về trong tâm trí hai mẹ con. Bố Rick thường đến tiệm bánh Chubber để mua kẹo gôm vị hoa quả vào mỗi Chủ nhật, sau lễ nhà thờ, trong lúc mẹ cậu tán gẫu, còn Rick thì chạy đuổi những con mòng biển bị tiếng chuông thu hút trên quảng trường. Đôi khi, Rick theo bố tới đó và chọn những chiếc kẹo gôm bày trên khay: cậu thường lấy năm cái màu hồng, loại cậu yêu thích, và chỉ hai cái màu xanh, với cậu thì rất chua nhưng bố cậu lại rất thích.
Nhưng sau đó, những chiếc kẹo cùng người bố yêu dấu đã biến mất khỏi nhà Banner, ông nằm lại đâu đó trong lòng biển khơi. Những chiếc kẹo vẫn trong quầy hàng thơm phức của tiệm Chubber, nơi mẹ cậu không đủ can đảm để đặt chân đến nữa.
“Cố lên nào mẹ…” Rick nói, cậu đã nghĩ về việc bắt đầu lại thói quen kia, ngay cả khi hôm nay không phải Chủ nhật và họ cũng không đi lễ nhà thờ. “Mẹ chọn một chiếc đi.”
Bà Banner đôi mắt ngấn nước, lắc đầu. “Kh...không. Con lấy đi.”
Rick chọn một trong hai chiếc kẹo màu xanh lá cây, loại mà bố cậu yêu thích.
Cậu bỏ vào miệng và ngậm trên lưỡi không dám nhai vì sợ khoảnh khắc bắt đầu cảm thấy vị chua của nó. Nhưng chiếc kẹo lại toả ra vị bạc hà thanh khiết đầy bất ngờ.
Rick mỉm cười. Cậu thích nó.
Cậu đã trưởng thành.