Chương 8 - Những Chiếc Xe Bị Cất Giấu.
Leonard Minaxo gác ống nghe chiếc điện thoại nhựa màu đen, rồi xếp lại những tấm bản đồ hàng hải đang chất đống trên các kệ sách trong căn phòng tại đỉnh ngọn hải đăng. Trên một tấm bản đồ phủ đầy những hình vẽ áp kế vẫn còn sót lại một bản cuốn Người Lữ Hành Tò Mò, sách hướng dẫn du lịch bỏ túi tại Kilmore Cove mà hôm trước ông đã lấy lại từ chỗ cô Calypso, ngăn không cho nó rơi vào tay bọn trẻ.
Leonard Minaxo đóng cửa lại sau lưng và bắt đầu bước xuống hơn một nghìn bậc thang xoáy ốc ngăn cách giữa phần đỉnh và chân ngọn hải đăng. Chiếc cầu thang không có tay vịn, ốp vào bức tường bên ngoài trông rất mạo hiểm. Suốt những năm qua, Leonard đã đóng đinh những bộ xương cá lớn nhất mà ông câu được trên đó. Trong số những mảnh vĩ đại nhất có xương hàm của con cá voi ông đánh bắt ở phía bắc Siberi, ba hàm răng loài cá mập Thái Bình Dương sắc nhọn, những chiếc ngà của con moóc[5] và một cái sừng rất dài của kỳ lân biển Bắc Cực.
Khi tới cánh cửa cuối chân cầu thang, Leonard còn bước xuống dưới mặt đất thêm vài vòng thang đến chỗ một cánh cửa khép kín chặn ngang lối đi. Ông kiểm tra nó rồi bước trở lại và ra khỏi ngọn hải đăng.
Gió Tây thổi mạnh xô sóng biển trập trùng.
Người đàn ông đi tới chuồng ngựa và mở chuồng của con Ariadne.
“Tới lúc rồi!” Ông nói với con ngựa cái và chải lông cổ cho nó thật nhanh. “Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài.”
Leonard nhanh nhẹn thắng cương rồi dắt nó về phía bãi cỏ trước nhà. Ông kiểm tra lại xem đã khóa cửa nẻo và gài con dao bên thắt lưng chưa, rồi nhảy lên yên ngựa.
“Tiến lên!” Ông hét vào tai Ariadne. “Đi vào rừng thôi, cô bé!”
Con ngựa bắt đầu phi nước kiệu vẻ bồn chồn suốt dọc con đường rồi sau đó lao mình phi nước đại.
Leonard cúi rạp trên yên ngựa như một tay cao bồi thực thụ. Ông lao như tia chớp qua đường chính, tới con đường ven biển rồi tiến về phía những ngọn đồi Crookheaven.
Ariadne phi trên con đường mòn rất hẹp, uốn mình quanh những tảng đá lởm chởm và leo lên ngọn đồi phía sau làng. Đường mòn dẫn tới con đường ven đồi quanh co rồi tiếp tục dựng đứng về phía trong.
Gió biển ngừng thổi, nhường chỗ cho những con gió đồi nhè nhẹ.
Khi Ariadne tới chỗ những cành cây sà xuống đất tạo thành lớp rễ phụ của khu rừng và luồn dưới những tán cây, Leonard mới thả lỏng trên lưng ngựa và kìm cương cho ngựa đi chậm lại.
“Gượm đã nào…” Ông thầm thì. “Đã lâu rồi ta không tới đây.”
Khu rừng thấp và không quá dày đặc, với những khóm cây bụi cùng một tầng cỏ thấp. Lác đác những cây sồi cổ thụ, những thân cây mảnh dẻ sáng màu, cao và khẳng khiu như những con hồng hạc.
Leonard hướng Ariadne vào sâu trong khu rừng già cỗi, nơi những cành cây đan vào nhau chặt hơn và bóng râm cũng ngày một nhiều hơn.
Ông xuống ngựa duy nhất một lần để kiểm tra lối đi, rồi phi tới một con đường đất nện rộng rãi hơn. Ông men theo con đường đó tới chỗ một thân cây được đánh dấu bằng sợi dây màu đỏ rồi rẽ trái.
Ông xuống ngựa, huýt sáo và bắt đầu dùng dao phát cành. Ariadne tranh thủ gặm chút cỏ tươi.
Sau chừng mười phút, Leonard dừng tay. Một chiếc xe được phủ bạt xanh, ngụy trang giữa rừng nhờ cành cây và lá khô hiện ra.
Ông lật tấm vải lên, hoan hỉ ngó hàng chữ: CÔNG TY PHÁ DỠ NHÀ ĐỘC NHÃN.
Leonard đi một vòng quanh, kéo tấm bạt xuống để lộ chiếc xe ủi màu vàng với cái cần cong cong tựa như cổ khủng long. Ông nhảy lên bánh xích rồi vào trong buồng lái, chỉnh lại chiếc gối tựa đen trên ghế lái, nhìn những nút điều khiển và cần gạt mà ông biết rất rõ. Trong giây lát, ông nhướn lông mày phải, vẻ đầy phân vân.
Leonard đã nhớ ra chìa khóa được giấu sau chân ga. Ông cúi xuống nhặt nó lên, khởi động xe và nắm lấy cần điều khiển.
“Chàng quái vật, chúng ta lại bắt tay vào việc nào!”