Chương 9 - Bữa Trưa Ở Biệt Thự Argo.
Ngồi bên bàn ăn với dáng vẻ khổ sở, Jason nhìn chằm chằm vào núi đậu Hà Lan mà mẹ cậu vừa trút vào đĩa. Trong lúc Julia kể chuyện ở trường, Jason đã cố gắng hết mức để chia những viên đạn pháo bé tẹo màu xanh lá đó thành những kim tự tháp bé hơn và dùng dĩa như một máy bắn đá tí hon. Cậu đắm chìm trong những suy nghĩ mịt mùng được sắp xếp theo thứ tự sau: ông hiệu trưởng đã lấy mất chiếc bùa hộ mệnh Maruk tặng cậu ở Xứ Punt, tấm ảnh duy nhất của ngài Ulysses Moore, không đến được ngọn hải đăng để nói chuyện với ông Minaxo, cảm giác lo sợ mơ hồ vì phải ngồi vào bàn ăn, cuối cùng là sự khó chịu về việc Rick và chị gái cậu đang trao nhau những ánh mắt ngọt ngào thấy ớn.
“Thế còn con, sáng nay thế nào?” Mẹ cậu hỏi, cùng lúc đó vài hạt đậu trên vai bà rơi xuống sàn. “Ôi, Jason! Con thôi ngay trò nghịch đồ ăn đi!”
Cậu lấy tay đẩy đĩa ra. “Con không đói.”
“Ăn hết đi,” bố cậu bình tĩnh ra lệnh. “Và trả lời mẹ con nữa.”
“Gì cơ ạ?”
“Trường học.” Julia gợi ý.
Chỉ lúc đó Jason mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ: cả nhà đang ngồi ăn trưa ở hàng hiên trước phòng bếp, gió chạm khăn trải bằng vải lanh trắng, ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây trong vườn, chiếu những vệt lấp lánh trên đám sỏi xung quanh.
“Ở trường chẳng có chuyện gì ạ.” Jason vắn tắt trong lúc nhìn vào đĩa thức ăn của mọi người.
“Chị Julia vừa kể cho bố mẹ rằng các con đọc thơ.” Bố cậu nói rồi đặt đĩa đậu Hà Lan trở lại trước mặt cậu.
“Vâng. Mấy thứ trừu tượng.”
“Là sao?”
“Là điều ẩn giấu trong thơ không có nghĩa là cái được viết ra.” Jason giải thích.
“Tuyệt!” Ông Covenant bình phẩm. “Ít nhiều cũng giống như điều con đang nói, không có nghĩa là điều con đang nghĩ.”
“Jason vẫn đang truy tìm bọn ma sống trong ngôi nhà này ạ.” Julia xen vào để đổi hướng câu chuyện.
Bà Covenant đặt tạm chồng đĩa bên mép bàn và chỉnh lại những sợi tóc bị tuột ra khỏi kẹp. “Mọi người tin hay không thì tùy, nhưng mẹ đồng ý với Jason.”
“Là sao ạ?”Cậu ngước lên ngạc nhiên.
“Cả sáng nay mẹ phải vật lộn với ngôi nhà này để tìm chỗ xếp đống đồ đang chuyển tới. Nhưng tin mẹ đi, đúng là một cơn ác mộng. Ngôi nhà hẳn đã bị ma ám.”
“Lát nữa ông Homer sẽ đến giúp chúng ta một tay.” Ông Covenant vừa nói vừa kiểm tra đồng hồ.
“Bố mẹ muốn cho ông ta vào nhà ạ?” Jason sợ hãi hỏi.
“Ừ. Ông ấy là một kiến trúc sư. Nếu không, con muốn ông ấy làm gì?”
“Thế ông ấy có ý định chuyển những thứ như… bàn, ghế hay… tủ không ạ?”
“Có chuyện gì với con vậy, Jason?”
Cậu bé ngó sang cô chị với ánh mắt lo lắng. Thêm một người lớn trong nhà, cuộc chiến đấu thêm phần căng thẳng. Sẽ phải loại trừ hoàn toàn khả năng sử dụng Cánh cửa Thời gian.
“Chuyện là nếu bố mẹ và ông ấy chuyển đồ cả ngày…” Julia ứng biến. “… thì sẽ rất khó tập trung để học. Phải vậy không, Jason?”
“Vâng.”
“Ôi, các con ơi,” ông Covenant phì cười. “Nơi này rộng đến mức các con sẽ chẳng nghe thấy chúng ta đâu. Vả lại, chắc chắn chúng ta cũng không làm cả chiều đâu.”
“Em cũng không chắc lắm,” bà Covenant lên tiếng. “Thực tế là ta không thể di chuyển đồ vật nào cả. Anh có biết chuyện gì xảy ra với em sáng nay không? Anh thấy chiếc tủ màu đen và hai tủ búp-phê trong góc phòng ăn không?”
Ông Covenant nghiêng đầu vẻ mơ hồ.
“Có hai cái lọ trên tủ búp-phê. Em đã lấy chúng xuống và mang vào phòng khách vì em nghĩ có thể đặt lên đó bộ chân nến màu đỏ mẹ em tặng.”
Nụ cười của ông Covenant méo xẹo. Ông lúc nào cũng ghét mấy cái chân nến màu đỏ của mẹ vợ.
“Vậy thì sao?” Ông lẩm bẩm.
“Rồi em đi tìm đồ ở tầng trên. Khi quay về thì hai cái lọ đã trở lại trên tủ búp-phê.”
“Vậy là không còn chân nến của mẹ em nữa.” Ông Covenant mỉm cười nhẹ nhõm.
“Anh không hiểu sao? Làm thế nào mà hai cái lọ có thể tự quay lại trên nóc tủ búp-phê cơ chứ?”
Jason mỉm cười ranh mãnh.
“Có ma.” Cậu thì thầm.
“Chính vậy!” Mẹ cậu la lên. “Một con ma không muốn đồ vật trong nhà… bị di chuyển.”
“Đi nào, Julia. Chúng ta phải tìm ra nó!” Jason reo lên, bật dậy khỏi bàn.
“Nhưng trước tiên, con phải ăn hết chỗ đậu đi đã.” Ông Covenant bắt cậu nhóc ngồi lại ghế.
Lát sau, bà Covenant bước từ bếp ra với một tách cà phê cho chồng – thói quen họ có được từ chuyến du lịch gần đây ở Italia.
“Chúng ta hãy làm thế này…” Julia đề xuất, sau khi trở lại vấn đề bài vở. “Nếu hôm nay bố mẹ không sắp xếp lại phòng khách có mái vòm bằng đá, thì bọn con có thể yên tĩnh học hành trong đó.”
Jason nuốt chửng thìa đậu cuối cùng, thán phục ý tưởng của chị gái: nếu được học trong phòng khách đó, chúng sẽ bảo vệ được Cánh cửa Thời gian khỏi những kẻ tọc mạch nguy hiểm.
“Nhưng các con có thể học ở chỗ yên tĩnh hơn, như trong thư viện chẳng hạn?” Bố cậu hỏi trong lúc tươi cười nhận tách cà phê. Ông cho thêm nửa thìa đường và bắt đầu khuấy mạnh ngược chiều kim đồng hồ. “Còn cậu bạn của các con? Cậu ấy sẽ đến học cùng chứ?”
“Bạn nào cơ?” Bà Covenant xen ngang.
“Rick mẹ ạ.” Julia đáp.
“Cậu bạn có mái tóc đỏ ấy ạ.” Jason giải thích thêm.
Ông Covenant đặt chiếc thìa lên đĩa, cầm tách cà phê và đưa lên môi.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo.
“Sao lại thế cơ chứ?” Ông bực bội đặt tách xuống. “Lần nào cũng vậy!”
“Của anh đấy.” Vợ ông cười.
Ông Covenant thở hắt, bật dậy khỏi bàn, vào nhà tìm điện thoại.
Ở bên ngoài, bọn trẻ nghe thấy ông trả lời rồi tuôn ra một tràng cảm thán mỗi lúc một nặng nề hơn.
“Con ăn xong rồi ạ.” Jason nói, đứng phắt dậy. “Con đi đây.”
Julia ra hiệu cho cậu em ngồi xuống và im lặng, hai chị em bắt đầu nhìn chăm chăm vào cửa phòng bếp chờ đợi tin tức, mỗi lúc một lo lắng.
“Không thể tin nổi!” Ông Covenant thốt lên khi quay về bàn. Ông cầm tách cà phê và giận dữ uống cạn một hơi. “Khỉ thật! Mấy tên này phát khùng rồi! Không thể chịu nổi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Chiếc xe tải đã quay đầu lại!”
“Tại sao?”
“Họ nói có một cái cây nằm chắn ngang đường, hẳn một cái cây luôn! Cứ như thể có cơn bão nào mạnh đến mức đánh bật gốc cả một cái cây! Họ đã mất nguyên buổi sáng để đốn nó, nhưng chưa hết, trên đường còn nhiều ổ gà đến nỗi họ sợ xe tải sẽ bị hư hại.”
“Ổ gà ư?”
“Tối qua em chỉ thấy có mỗi một cái thôi phải không?”
“Họ nhầm đường chăng…” Vợ ông nói vẻ không chắc chắn lắm.
“Nhưng đâu còn con đường nào khác! Và chưa hết: tay tài xế đã dứt khoát quay xe về khi trông thấy một con quái vật chột mắt lái chiếc xe ủi màu vàng khổng lồ hằm hè tấn công họ!”
Julia và Jason nhìn nhau đầy hào hứng.
“Anh đang đùa à?” Bà Covenant hỏi lại chồng.
“Ông Homer vừa kể cho anh. Bọn anh sẽ gặp nhau ở quảng trường và cùng đi kiểm tra xem chuyện quái quỷ gì đã xảy ra trên đường.”
“Còn em phải làm gì đây?”
“Anh cũng không biết nữa.” Ông Covenant đáp, vò nhàu chiếc khăn ăn. “Em cứ nghỉ ngơi đi. Đọc sách hay tản bộ chẳng hạn. Anh đi đây.” Sau đó, khi còn cách chiếc xe ô-tô vài bước, ông lại la lên: “Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt thật!”
Jason và Julia chờ đến khi bố đi khuất, rồi đúng lúc người mẹ quay lại phía chúng định hỏi điều gì đó, cả hai vội đứng phắt dậy và đồng thanh nói:
“Bọn con đi học bài đây.”