Chương 12 - Vị Khách.
Ngay sau cú điện thoại của Julia, Rick chào mẹ rồi ra khỏi nhà. Cậu treo chiếc đồng hồ cũ của bố vào ghi-đông và bắt đầu gò lưng đạp xe lên đỉnh vách Salton Cliff. Vừa nhấn mạnh bàn đạp, cậu vừa thầm tận hưởng hương vị buổi chiều mà cậu mong đợi: cậu đã hỏi xem mẹ biết gì về ông Leonard Minaxo và Núi Lửa Đen, giờ cậu đang nóng lòng muốn chia sẻ chuyện đó với Jason và Julia. Toàn những thông tin vô cùng quý giá: Leonard lúc nào cũng như gấu biển, kín tiếng và kiệm lời. Ông ấy chẳng hay biết gì về gia đình mình, hay lý do tại sao ông phải trông coi ngọn hải đăng. Trong làng có rất ít người thân thiết với ông, và bố của Rick là một trong số đó. Còn Núi Lửa Đen là ví dụ điển hình khác cho mẫu người đàn ông đơn độc. Ông là trưởng ga tàu cuối cùng ở Kilmore Cove, đã sống nhiều năm ở ga và khi họ đóng cửa tuyến đường sắt, ông đã bỏ làng ra đi. Tất cả chỉ có thế. Nhưng với tính cách lạc quan của Rick, chừng ấy cũng là có thông tin rồi.
Tới khúc cua đầu tiên, Rick tăng tốc. Sau ba ngày hăm hở khám phá, truy tìm và trải qua một đám cháy, cậu đã hoàn toàn lấy lại phong độ. Và cậu cảm thấy có thứ gì đó trong không khí, thứ gì đó không liên quan đến thời tiết thất thường ở Cornovaglia hay cơn gió mặn mòi vị biển đang thổi không ngừng. Cứ như thể có người vô hình trên chiếc xe đạp, đang đạp cùng với cậu. Ai đó đang tiếp thêm sức mạnh, đem lại sự an toàn và cảm giác bình yên cho cậu. Người đó chỉ cho cậu con đường để trưởng thành. Giúp cậu biết nghĩ không chỉ cho bản thân, mà cho cả mẹ nữa.
Khi đã đi qua cánh cổng lớn của Biệt thự Argo, Rick để xe đạp gần lối vào phòng bếp. Cậu gọi Jason rồi Julia, cố giấu sự run rẩy khó tả trong giọng nói đang dâng trào khi gọi tên cô ấy. Sự run rẩy đó rất dễ giải thích: Rick chưa từng hôn cô gái nào trước đây.
Và bởi đó là một nụ hôn vụng trộm và lướt qua rất nhanh, toàn bộ khoảnh khắc đó, cho đến khi Julia mở mắt, vẫn còn đọng lại vẹn nguyên trong tâm trí cậu.
“Chào cháu!” Bà Covenant bất ngờ ló ra từ một trong số rất nhiều cửa ra vào của Biệt thự Argo và lên tiếng chào cậu. Bà códáng người gày gò, tóc tai rối bời.
Rick lễ phép chào lại và hỏi thăm về hai người bạn. Cậu hay tin các bạn mình vừa xuống bãi biển cùng Nestor, người đã đồng ý dẫn chúng đi.
Trước sự việc xảy ra không theo dự đoán, Rick cảm thấy nhói lên một cảm giác khó chịu, hoặc có lẽ là ghen tỵ. Nhưng xét cho cùng, Biệt thự Argo không phải nhà của cậu. Cả cầu thang bằng đá và bãi biển riêng tư trải ra như một dải quạt nhỏ bằng cát trắng trong vòng tay của những mỏm đá cũng không phải. Cho dù ông Nestor đã tặng cậu danh hiệu Hiệp sĩ của Kilmore Cove cùng Jason và Julia, thì Rick vẫn luôn là người lạ trong ngôi nhà đó.
Một người lạ yêu quý ngôi nhà có lẽ còn hơn cả những gì hai chị em sinh đôi nhà Covenant có thể tưởng tượng.
Đợi cho cậu bé tóc đỏ khuất sau những bậc thang, bà Covenant mỉm cười quay vào nhà. “Một cậu bé ngoan ngoãn,” bà thầm nghĩ khi bước dọc theo hành lang tầng trệt. Chiếc gương lớn mạ vàng phía bên trái níu chân bà lại trong giây lát để ngắm mình trong gương.
“Ôi chao ơi…” Bà thốt lên khi nhìn mái tóc rối bời, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi và làn da nhăn nheo như một bộ quần áo nhàu nhĩ. Bà cố chỉnh trang lại một chút nhưng câu trả lời của chiếc gương vẫn tàn nhẫn như vậy.
“Đấy, chuyển nhà là như thế đó.”
Bà quay gót tức thì tới chỗ điện thoại. Bà bấm thuộc lòng số điện thoại của chồng và đợi đường dây kết nối một cách vô ích. Hình dung ra cảnh ở nơi mấy con đường hẻo lánh, chồng mình đang cùng ông kiến trúc sư tìm kiếm chiếc xe tải với đống đồ của họ, bà miễn cưỡng mỉm cười. Có lẽ phải bình tĩnh xử lý mọi việc, quên tính hiệu quả mau lẹ của London đi và thích nghi với guồng quay chậm hơn của tỉnh lẻ, bà Covenant tự nhủ. Cần phải hòa nhập với sự thanh bình của làng quê, làm quen với ai đó… Và thích nghi với cái đã tồn tại tốt hơn là cố gắng thay đổi nó. Nhưng bắt đầu từ đâu đây?
Bản năng của người phụ nữ đã cho bà câu trả lời nhanh chóng. Bà lục trong những ngăn kéo gần đó xem có quyển danh bạ điện thoại hay thứ gì đó tương tự không.
Bà tìm thấy một cuốn sổ đã cũ bìa màu vàng của nắng, in bức tranh phong cảnh màu nước. Bà mở cuốn sổ và phát hiện ra những cái tên cùng số điện thoại được viết rất chỉn chu, chắc chắn bởi một phụ nữ tinh tế.
“Có lẽ là danh bạ điện thoại của nữ chủ nhân trước đây.” Bà Covenant thầm nghĩ.
Tuy nhiên chữ viết tay của Penelope Moore có vẻ quen thuộc lạ lùng và sự chính xác trong cách viết những con số đã thôi thúc bà lật giở từng trang.
Bà Covenant mỉm cười khi tìm thấy thứ mà bản năng đã mách bảo:
Thợ làm đầu: Gwendaline Mainoff, Uốn tóc Thượng hạng (nhận làm tại gia thứ Ba hằng tuần).
Đám cây cối quanh nhà khá im ắng. Bà Covenant ngó quanh rồi bấm số và chờ đợi.
Gwendaline trả lời ở tiếng chuông thứ ba.
Từ biển trông lên, những chiếc cầu thang trên vách Salton Cliff trông như thể vết sẹo trên núi đá. Chúng dốc, có những chỗ ngoặt bất thình lình và các bậc thang ẩm ướt mang hương vị của biển.
Rick gần như chạy trên đó, phớt lờ tai nạn của Jason mấy hôm trước. Giữa bầu trời, mặt trời chói chang, trông như một mảnh vải viền mây. Những chú chim mòng biển bất động, đôi cánh rộng mở, như thể có những sợi dây vô hình níu giữ. Rick nghe thấy một giọng nói vọng từ dưới lên, cậu căng mắt quan sát và nhận ra mái đầu trắng của ông Nestor gần chỗ hai chị em nhà Covenant. Cậu bắt đầu bước xuống với sự tập trung cao độ và vài phút sau đã tới bãi biển.
“Rick!” Jason lên tiếng đầu tiên. “Chúng tớ đang nói về cậu.”
“Thật sao?” Cậu mỉm cười. “Cháu chào ông Nestor. Chào Julia.” Cậu tránh gặp ánh mắt cô bé. “Nhưng vì lý do gì?”
“Cậu biết chèo thuyền không?”
Jason và Julia tóm tắt lại cho ông Nestor nghe những gì đã xảy ra ở Venice. Và với sự có mặt của Rick, chúng kể lại cả những gìvừa khám phá được về những Cánh cửa Thời gian cùng những chiếc chìa khóa tương ứng.
Rick nghe há hốc ngạc nhiên.
“Bảy Cánh cửa Thời gian ở Kilmore Cove sao?” Cậu nhắc lại, đếm đầu ngón tay những cánh cửa mà chúng đã phát hiện ra. “Thế những cái khác thì ở đâu?”
Hai chị em sinh đôi cho cậu xem danh sách những địa điểm chúng chép ra từ cuốnSổ tay của Những kẻ trốn chạy và tóm lược lại những gì đã đọc được trong bài báo.
“Thật tuyệt vời!” Rick reo lên. “Điều này cuối cùng đã giải thích tại sao Ulysses Moore và những người bạn của ông ấy đã làm tất cả để bảo vệ ngôi làng khỏi bao dòm ngó phiền nhiễu. Nhưng giờ chúng ta phải tìm ra chúng.”
“Vấn đề là…” Jason chỉ về phía đỉnh vách đá giải thích, “khi mẹ bọn tớ ở nhà, chúng ta sẽ có rất ít cơ hội để vào làng bằng xe đạp.”
“Hiểu rồi.” Rick nói. “Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”
Hai chị em sinh đôi nhìn ông lão làm vườn đang lẩm bẩm một mình.
“Trước khi cậu tới, chúng tớ kể cho ông Nestor về đám cháy và việc ông Peter có thể đã chết trong đống đổ nát.”
“Phải rồi.” Rick gật đầu buồn bã. “Nhưng nếu đúng là vậy thì cả Oblivia có thể cũng đã chết!”
“Ta không tin…” Nestor lắc đầu.
“Chỉ có một cách để xác định chắc chắn.” Julia nói. “Đến Ngôi nhà gương để xem liệu cô ta trở về chưa hay đã ở lại Venice.”
“Hoặc chúng ta có thể đi tìm những chiếc chìa khóa mà Núi Lửa Đen cất giấu.” Jason thêm vào.
Nghe đến cái tên đó, Rick thổ lộ chút thông tin ít ỏi mà cậu khám phá được về người từng là nhân viên ngành đường sắt. Sau đó ba người bạn chờ xem ông Nestor có bổ sung gì không.
“Ta không biết chính xác ông ấy đã mang những chiếc chìa khóa đi đâu.” Người làm vườn nói. “Điều ông ấy cam kết với mọi người chính là không tiết lộ ông ấy sẽ làm gì để những chiếc chìa khóa được an toàn tuyệt đối. Núi Lửa Đen là bạn cũ của ngài Moore: ông ấy là một nghệ nhân, có niềm đam mê với tất cả những gì liên quan đến… bếp lửa hồng. Không quan trọng vì mục đích gì: bếp lửa để nướng bánh mì, nung lọ hay dùng để nấu chảy kim loại… cứ liên quan đến lửa, ông ấy là số một.”
“Ông ấy sống một mình ạ?”
“Ừ, phải. Ông ấy thường nói thích cuộc sống đơn độc với công việc và thời gian của chính mình, ông ấy cho rằng hôn nhân chỉ làm tốn thời gian. Nhưng khi có người phụ nữ nào lọt vào mắt xanh, ông ấy lập tức biến thành một kẻ tán tỉnh thực thụ. Dù sự tinh tế chưa bao giờ là thế mạnh nhưng… ông ấy cũng biết trao tặng những lời khen ngọt ngào. Và phụ nữ thích ông ấy.”
“Nhưng ông ấy vừa thấp vừa béo!” Julia làm mặt khó tin.
“Tin ta đi. Ông ấy khéo mồm đến nỗi phụ nữ chẳng nhận ra đâu. Họ cũng không thèm quan tâm đến việc phần lớn thời gian trong ngày ông ấy lấm lem dầu mỡ động cơ. Núi Lửa Đen có sở thích chinh phục phụ nữ… cho dù, có lần ông ấy đã làm tan vỡ trái tim của một trong số họ.”
“Ai vậy ạ?”
Nestor lẩm bẩm gì đó một mình trước khi quyết định tiếp tục: “Ta không thích những chủ đề kiểu này cho lắm, nhưng… người ta nói rằng chị gái của bà Biggles, cô gái có tên Clitennestra đã rời bỏ Kilmore Cove vì lỗi của ông ấy. Họ từng là bạn, bạn rất tốt của nhau và Clio hơn ông ấy vài tuổi nhưng…” Người làm vườn lắc đầu. “Các cháu muốn gì đây, cuộc sống là như vậy mà. Tuy nhiên ta không tin rằng đời tư của Núi Lửa Đen có thể giúp chúng ta tìm ra ông ấy. Điều mà các cháu nên biết là ông ấy giỏi ăn nói và làm việc cũng rất cừ cùng với đôi tay lực lưỡng. Bức tượng người phụ nữ đánh cá ở Biệt thự Argo do chính tay ông ấy tạc.”
“Chà, lại là một người phụ nữ.” Jason đùa.
“Phải.” Nestor thì thầm vẻ phân vân. “Và cũng chính ông ấy đã sửa lại cánh cổng của ngôi biệt thự khi việc đến tay ông ấy.”
“Khi nào vậy ạ?”
“Ồ, ta nghĩ cũng phải cách đây gần ba mươi năm rồi, khi ta bắt đầu chăm sóc khu vườn.” Nestor nhìn chăm chú vào một điểm trên đường chân trời nơi những đám mây đang trôi thật nhanh, đoạn nói tiếp: “Khi ông chủ cũ quyết định tới đây sống với bà Penelope, tình trạng ngôi biệt thự không được tốt cho lắm. Ngôi nhà đầy những khe gió lùa và phần lớn đồ đạc không thể dùng được.
“Nhưng… những người nhà Moore không phải lúc nào cũng sống ở đây sao?”
“Không thường xuyên.” Nestor trả lời. “Ngôi nhà đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.”
“Vậy là bố của ông Moore không sống ở đây ạ?” Julia hỏi khi vừa nhớ tới bức tranh áp chót treo trên cầu thang, ngay trước bức chân dung bị thiếu của Ulysses Moore.
“Không thường xuyên. Nhưng ông ấy yêu nơi này và việc không đến đây sống không phải là lỗi của ông ấy.”
“Vậy là lỗi của ai ạ?”
“Của ông ngoại.”
“Cái ông mặc quần áo lính ạ?” Julia nhớ lại.
“Là ông ấy đấy. Các cháu thấy không, cha của Ulysses không phải người của dòng họ Moore. Ông ấy thuộc một dòng họ khác và kết hôn với Ann]