← Quay lại trang sách

Chương 13 - Những Mỏm Đá.

Chiếc thuyền Annabelle men theo vách đá nhẹ nhàng ra khơi. Nó dễ dàng lướt trên những con sóng và tiến đến gần “gót nhọn”, hai mỏm đá nhô trên mặt biển, đánh dấu nơi bắt đầu của vịnh Whales Call.

“Chuyện ngọn hải đăng…” Julia nói với Rick, khi bóng dáng người làm vườn đã đủ xa, “bọn mình không muốn cho ông Nestor biết những nghi ngờ này.”

“Cậu muốn nói tới việc nghi ngờ ông Leonard chính là ngài Ulysses Moore sao?”

“Chính xác.” Jason trả lời. “Và bọn mình không muốn làm việc đó vì sự thực có là thế đi chăng nữa thì ông Nestor cũng không thừa nhận đâu.”

“Có lẽ ông ấy buộc phải làm như vậy…” Rick đánh bạo đáp, cậu buông mái chèo trong giây lát và để mặc con thuyền dập dềnh theo dòng nước.

“Nhưng ai ép ông ấy cơ chứ?” Julia hỏi.

“Ông Leonard.” Jason trả lời giúp Rick. “Có thể ông ấy muốn mình là một bí ẩn. Ông ấy đã rời bỏ Biệt thự Argo, giả chết, rồi náu mình trong ngọn hải đăng, nơi ông ấy không bị ai làm phiền.”

“Nhưng tại sao ông ấy phải làm vậy?”

“Điều này thì bọn mình vẫn chưa biết.”

“Nếu vậy thì theo mình, giả thuyết bóng ma trong nhà hoàn toàn sụp đổ.”

“Không hẳn là hoàn toàn sụp đổ,” Jason đính chính. “Có thể nói rằng nó tạm thời bị gác lại. Cậu có muốn mình chèo thuyền giúp không?”

“Có hai người thì mệt mỏi sẽ giảm đi một nửa.” Rick tán đồng, cậu nhích người sang một bên ghế.

Jason đứng dậy, lảo đảo giữ thăng bằng và tới ngồi bên cạnh Rick.

Rick chỉ cho cậu bạn cách chèo rồi đưa cậu mái chèo bên phải. Jason lặp lại tốt nhất có thể nhưng con thuyền bắt đầu xoay tròn như một con quay.

“Không phải như vậy!” Rick hét lên. “Cậu phải để mái chèo ngập trong nước, đẩy đi, rồi nâng nó lên.”

“Này các cậu, dừng lại đi!” Julia run rẩy. “Mình chóng mặt quá!”

“Em chỉ muốn giúp cậu ấy…”

“Trái lại, em đang gây tai họa thì có!”

“Thế sao chị không thử chèo đi?” Jason đốp chát và đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi.

Trong lúc đứng lên, đầu gối cậu va vào mái chèo, sém chút nữa hất bay nó xuống biển. Rồi sau hai bước nhảy, Jason ngồi xuống đuôi thuyền và giận dữ quay mặt về phía vách đá, lúc này cậu đã hiểu ra Julia không hề nói quá.

Hai mỏm đá giờ đang ở rất gần, hơn nữa đã có thể nghe thấy tiếng réo sâu hun hút của biển cả khi tạo ra dòng nước xoáy.

“Chúng ta sẽ đâm vào đó mất!” Julia nhắc lại khi nhìn dòng nước trắng xóa, hết con sóng này đến con sóng khác cuồn cuộn va vào những mỏm đá.

“Cậu cứ yên tâm,” Rick trấn an cô bé, trong lúc tay nắm chặt cả hai mái chèo và bắt đầu chèo mạnh ngược chiều kim đồng hồ. “Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.”

Nhưng ba cú chèo đầu tiên chẳng mang lại kết quả gì, những cú sau cũng vậy, trên mặt Rick đã bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.

“Chết tiệt!” Cậu thốt lên sau đó, cố gắng đẩy mái chèo nhanh nhất có thể. Nhưng con thuyền vẫn trôi dần về hướng hai mỏm đá.

“Rick! Chúng ta sẽ bị đâm mất!”

Những mỏm đá giờ chỉ còn cách mũi thuyền không quá mười mét. Mỏm đá bên phải cao và oai vệ như một tháp chuông nhà thờ, thi thoảng lại có vài chú chim mòng biển đậu xuống làm khán giả, mỏm đá còn lại được những con sóng vỗ về, nhô lên mặt nước như sống lưng của một con rùa. Biển cuồn cuộn xung quanh hai mỏm đá với những xoáy nước đầy hăm dọa.

Rick nỗ lực lần cuối để đưa con thuyền thoát ra phía biển, nhưng sau sự can thiệp của Jason, dường như nó đã bị cuốn vào một dòng chảy dữ dội, kéo chúng về phía hai mỏm đá.

“Nếu không thể kháng cự…” Chàng trai trẻ của Kilmore Cove quả quyết, trích dẫn một trong những câu nói bất hủ của bố mình, “thì hãy thuận theo nó!”

Đoạn, cậu buông mái chèo, hay đúng hơn là lái thuyền theo hướng dòng chảy. Con thuyền lao vút về phía hai mỏm đá với tốc độ chóng mặt.

“Cứu với!” Julia hét lên khi thấy mũi thuyền vút lên cao như cái máy bắn đá.

Còn Jason chỉ biết há hốc mồm.

Rick dựng thẳng hai mái chèo và đếm đến mười, rồi cuối cùng cậu nhấn mái chèo bên trái xuống dòng chảy, tạo một cú đẩy đột ngột.

Con thuyền Annabelle lượn về phía biển, sượt qua mỏm đá cao nhất chưa đầy hai mươi xen-ti-mét. Tới lúc đó Rick nâng mái chèo lên và nhấn cái bên phải xuống nước, lặp lại động tác ấy nhưng theo chiều ngược lại. Một ngọn sóng nâng thuyền vượt lên trên mỏm đá thứ hai.

Bọn trẻ cảm thấy đáy thuyền dường như khẽ sượt qua đá bên dưới, rồi con thuyền bắn ra khỏi dòng chảy và trượt qua hai mỏm đá.

Giờ Rick, với vẻ chắc chắn của một con sói biển thực thụ, nhẹ nhàng khua mái chèo. Trán cậu lấp loáng mồ hôi, còn hai ống tay áo cuộn tròn lên bờ vai.

“Kinh thật!” Jason lẩm bẩm. “Suýt chút nữa thì…”

“Mình đã nói với cậu là mình biết chèo mà, phải không?” Rick mỉm cười.

Julia bật cười và hít thở sau vài phút căng thẳng tới đứng tim. “Nhưng lúc quay về bọn mình sẽ đi vòng rộng hơn, được chứ?”

“Miễn là cậu giữ được em trai mình ngồi yên.”

“Hóm hỉnh thật.” Jason đáp trả, rồi đưa mắt ngắm nhìn ngôi làng đang ngày một gần.

Julia dán mắt vào những mỏm đá giữa biển, quan sát vẻ uy nghiêm của vách đá. Chợt nhớ lại lúc Manfred lao xuống dưới, cô bé cố kiềm chế một cơn rùng mình.

Rồi cô bé để ý thấy có thứ gì đang mắc kẹt giữa những đám cây bụi và vách đá, ngay phía dưới con đường.

“Cái gì vậy nhỉ?” Bọn trẻ tự hỏi.

Rick đưa bàn tay lên che và nheo mắt nhìn, để mặc dòng chảy đưa con thuyền lại gần vài mét.

“Theo mình đó là một chiếc ô-tô.” Một lúc sau, cậu nói.

“Không phải ô-tô đâu.” Jason chỉnh lại. “Đó là một chiếc Bọ Cát. Hay, nó đã từng như vậy.”

“Nhưng một chiếc Bọ Cát thì làm gì trên vách đá?” Julia ngạc nhiên.

“Ai mà biết được? Có thể họ thử vứt nó xuống biển nhưng không thành công.”

“Các cậu muốn lại gần không, hay là…?” Rick hỏi, trong lúc lái con thuyền với một mái chèo để đưa nó đi đúng hướng.

“Không, không! Mặc xác con Bọ Cát. Chúng ta tới Kilmore Cove, tới nhà ga thôi.” Jason quyết định.

Chưa đầy mười phút sau, bọn trẻ đã kéo con thuyền lên cạn. Theo chỉ dẫn của Rick, chúng neo thuyền vào một chiếc cọc sắt, rồi bước về phía Quán Gió.

Từ đó, chúng băng qua quảng trường có bức tượng Vua William Đệ Ngũ cưỡi ngựa, một vị vua nước Anh chưa từng tồn tại, rồi qua đường Pembley tới chỗ những bậc cầu thang.

Phía trên những bậc cầu thang mở ra một quảng trường khá rộng, cỏ dại mọc um tùm, tận cùng của đầu bên kia bị một tòa nhà oai vệ chặn lại: nhà ga cũ.

Đó là một tòa nhà lớn gồm hai tầng, một chiếc đồng hồ lớn treo phía trên cửa ra vào đã bị chắn ngang, hai hàng cửa sổ khép chặt trong nhiều năm. Gió xào xạc bốn bề, cuốn theo phấn hoa và những cây bụi nhỏ. Hàng ngàn hạt giống dính dớp tấn công giày của bọn trẻ theo từng bước chân.

“Chào mừng các cậu tới nhà ga Clark Beamish…” Rick vừa nói vừa dẫn hai người bạn đi qua mái vòm mà xưa kia dẫn vào những quầy bán vé. “Hay còn gọi là nhà ga đã bỏ hoang của Kilmore Cove.”

Ba người bạn ngửa mặt lên trần ngắm nghía. Trên nóc nhà ga là một mái vòm đón nắng khá lớn, ở đó lũ cú mèo đang dạo bộ.

“Khoan đã…” Chợt Jason cất tiếng. “Cậu vừa gọi chỗ này là gì cơ?”

“Nhà ga bị bỏ hoang của Kilmore Cove.”

Jason lấy từ túi ra một trong những mảnh giấy. “Nó tên là gì cơ…?”

“Ga Clark Beamish.” Rick nhắc lại.

Jason nắm chặt hai tay đầy mãn nguyện. Cậu gạch bỏ một trong những Cánh cửa Thời gian khỏi danh sách của mình và reo lên: “Cuối cùng chúng ta đã tìm ra nhà máy Beamish trong bài báo của cụ tổ ông Ulysses!”

“Vậy thì sao?”

“Nghĩa là trong nhà ga này có một Cánh cửa Thời gian!”

“Ai mà biết được, có khi Núi Lửa Đen in cả vé cho hành trình kiểu này cũng nên?”