← Quay lại trang sách

Chương 14 - Đầu Người Hay Chữ Thập.

Peter Dedalus lái chiếc gondola có bàn đạp qua mê cung chằng chịt những kênh đào, lướt nhẹ trên mặt nước tĩnh lặng. Không ai trong số hai người có ý định chuyện trò. Người thợ đồng hồ chưa bao giờ âu sầu đến thế, ông đang chìm đắm trong cảm giác tội lỗi mới nào đó mà chẳng ai hay biết vì những gì đã kể cho Oblivia. Còn cô ả, trái lại, đang rất bồn chồn và tiếp tục suy nghĩ đầy ám ảnh về một thứ duy nhất: Biệt thự Argo, Biệt thự Argo. Và lại Biệt thự Argo.

Sự mệt mỏi trong những giờ phút vừa qua chuyển thành khao khát cháy bỏng được trở lại Kilmore Cove càng sớm càng tốt cùng một mớ những ý tưởng về việc đột nhập vào Biệt thự Argo, thậm chí không loại trừ cả chuyện tấn công bằng vũ khí. Có vẻ Manfred thực sự biết dùng súng như hắn đã từng thề thốt khi được nhận vào làm.

Nhưng trước tiên, Oblivia phải giải quyết xong vụ cá cược. Và thoát khỏi tay Peter.

Sau ngã rẽ không biết lần thứ bao nhiêu, cô ả đã nhận ra nơi họ đến. Phố Tình bạn.

“Cuối cùng cũng đến!” Cô ta nóng nảy thốt lên. “Tôi cứ sợ chúng ta chẳng bao giờ đến nổi. Mấy giờ rồi?”

Peter nhìn đồng hồ. “Mười hai giờ trưa.” Rồi ông giải thích thêm: “Không chiếc đồng hồ nào còn hoạt động sau khi đi qua Cánh cửa Thời gian, trừ những chiếc đồng hồ của tôi.”

“Vậy ư?” Oblivia nhấm nhẳng. “Nếu biết vậy, tôi đã lấy vài cái trong lúc xới tung cửa hàng lên.”

“Cô đã vào được bên trong à?“ Peter lẩm bẩm đầy ngạc nhiên.

“Ồ, đúng thế.” Người phụ nữ cười khẩy. “Mặc dù tôi đã phải dùng đến cửa hậu… bằng cách phá đổ bức tường.”

Người thợ đồng hồ cắn môi đến rớm máu.

“Thôi, vui lên nào Peter! Nếu thắng cược, anh sẽ được trở về cửa hiệu bé nhỏ của mình và sắp xếp lại tất cả. Mà này, đồng xu của anh đâu nhỉ?”

Peter lấy đồng xu từ trong túi ra.

“Ngay lần đầu nhé. Tôi chọn…” Ông nói.

“Chữ thập!” Oblivia cướp lời khiến ông há hốc miệng.

“Không…” Peter lắp bắp. “Tôi muốn chọn trước…”

“Anh đầu người. Còn tôi chữ thập. Có vấn đề gì đâu?”

“Tôi đã muốn lấy chữ thập ngay từ đầu.” Người đàn ông cương quyết và bắt đầu đổ mồ hôi. “Tóm lại, giờ tôi muốn chữ thập.”

Obilivia đứng bật dậy khiến con thuyền chòng chành và nhảy xổ về phía Peter, tóm lấy ông lắc mạnh. “Tình cờ đấy nhỉ, Peter Dedalus Thiên tài?”

Đồng xu chuyển sang tay cô ả và xoay tròn trên tấm ván lót thuyền. Chẳng thèm nhìn nó, Oblivia nói: “Kết quả là gì đây? Chữ thập phải không? Xem kìa, mới trùng hợp làm sao!”

“Oblivia, tôi…”

Cô ta nhặt đồng xu từ đáy thuyền lên và không rời mắt khỏi Peter, cô ta tung nó lên lần nữa.

“Giờ thì sao nào? Ôi, tuyệt vời quá! Lại mặt chữ thập! Không lạ sao? Liệu nó có phải là một đồng xu giả không đây?” Obiliva xô Peter về phía đuôi thuyền rồi tiếp tục: “Có thật anh nghĩ sẽ lừa được tôi với một đồng xu giả? Chẳng nhẽ đầu óc anh xảo trá như vậy? Tại sao anh dám thách thức tôi với cái trò cá cược lố bịch này?”

“Nhưng làm sao mà cô…?”

“Đừng bao giờ đưa một đồng xu giả cho một tên cờ gian bạc bịp.” Obiliva cười. “Trước đó, khi anh đề nghị trò cá cược, tôi đã tung thử vài lần trong lúc giả vờ cân nhắc lời đề nghị. Lần nào cũng là chữ thập. Dù thế nào đi chăng nữa… tôi cũng đã thắng. Chào anh.”

Người phụ nữ bỏ đồng xu vào túi và vươn tay để bám vào bờ kênh, chuẩn bị rời thuyền.

“Không!” Đúng lúc đó, Peter gào lên, và với sự can đảm bất ngờ, tìm cách chặn cô ta lại. Ông băng qua chiếc thuyền bằng hai cú nhảy và tóm chặt lấy chân cô ả. “Tôi không để cho cô đi đâu!”

“Peter!” Oblivia hét lên. “Anh làm cái gì vậy hả?”

Oblivia cố vùng vẫy nhưng Peter ôm chặt lấy cô ả bằng tất cả sức lực.

Chiếc thuyền chòng chành đáng sợ.

Cuộc giằng co kéo dài đúng một phút. Rồi Oblivia, với thân hình rắn chắc được rèn luyện nhiều năm tại những phòng tập thể hình đắt tiền đã thoát ra được và hạ Peter bằng hai cú đá chí tử vào cằm.

Người thợ đồng hồ của Kilmore Cove ngã nhào ra phía sau, va phải be thuyền và ngã xuống nước không một tiếng hét.

Oblivia gồng cơ ngực, và với một động tác được thừa hưởng từ huấn luyện viên cá nhân của mình, cô ả đã lên được bờ kênh.

“Anh đã thấy tập pilates có tác dụng chưa, Peter?” Cô ả cười khoái trá trong lúc Peter đang bì bõm trong làn nước tối màu. “Hẹn gặp lại!”

Không đợi câu trả lời, Oblivia luồn vào con hẻm, rồi tới căn phòng tối tăm nơi Cánh cửa Thời gian đang mở và đi qua.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Oblivia.

Và cô ả đã trở lại Kilmore Cove.

“Manfred?” Oblivia cất tiếng gọi khi đã sang tới bên kia. “Manfred, anh ở đâu vậy hả?”

Không thấy hắn trả lời, cô ả bắt đầu leo lên giữa những căn phòng bụi bặm và trống rỗng trong Ngôi nhà Gương.

“Anh trốn ở chỗ quái quỷ nào đấy, Manfred?” Oblivia Newton tru lên và nguyền rủaviệc cứ mỗi lần trở về sau chuyến du hành lại không thấy tăm hơi cái tên lười nhác đó đâu.

Cô ả dừng lại giữa một phòng khách rộng mênh mông có ban công ở tầng trên, cảm giác mình bị theo dõi.

“Là anh hả Manfred?” Cô ả tiếp tục hỏi khi quay người lại.

Nhưng không phải gã chó săn của ả. Đó là đôi mắt ướt, màu vàng của con cú mèo đang đậu trên cầu thang. Nó nhìn cô ả như đang lên án thầm lặng.

“Còn mày muốn gì đây?” Oblivia công kích vì cảm thấy khó chịu trước cái nhìn sâu hoắm.

Con cú mèo vẫn đậu yên đó.

Oblivia cúi xuống để lượm một mảnh vụn trên sàn và ném về phía con cú, khiến nó đập cánh bay mất. Chỉ khi nghe thấy tiếng đập cánh dần xa trong những căn phòng trống trải trên tầng hai, cô ả mới tiếp tục bước đi.

Oblivia nhận ra cái cửa đã đổ sập xuống Manfred vào hôm trước, ả bước qua nó với dáng đi của con bọ ngựa. Ra đến ngoài, cô ả ngó quanh, càng lúc càng thất vọng. Những ngọn đồi phủ cỏ thoải dần ra các phía. Một dãy cối xay gió đang chầm chậm quay tròn trên đỉnh núi xa nhất. Chiếc máy ủi to kềnh của hãng Độc Nhãn nằm chình ình trong sân, vẫn còn chúi đầu về phía trước đầy vẻ nguy hiểm.

Còn chiếc xe mô tô ở cách đó không xa thì xẹp lép cả hai bánh.

“Manfred!” Oblivia Newton gào lên. “Anh biến đâu rồi hả, tên vô dụng chết tiệt? Manfred!”