← Quay lại trang sách

Chương 15 - Nhà Ga Tàu Hỏa.

Rick, Jason và Julia đi một vòng quanh nhà ga, tìm kiếm một cánh cửa bất kỳ để liếc vào bên trong. Nhưng toà nhà bụi bặm và oai nghiêm như thể một tảng đá nguyên khối không thể xuyên thủng. Lát sau, bọn trẻ bước đi trên những đường ray xe lửa trải dài về hai hướng và biến mất giữa những ngọn đồi. Ở phía bên này, đường ray chạy ngang qua một bể chứa nước cũ trông giống chiếc phễu lớn úp ngược. Phía bên kia, sau hai đường ray cụt và vài túp lều hoang phế bằng kim loại, chúng biến mất giữa những rặng cây. Vài sợi dây dẫn điện cho đầu tàu đung đưa trong gió.

“Hệ thống đường ray này dẫn tới đâu vậy?” Jason hỏi.

“Về phía Đông…” Rick trả lời. “Tới đường hầm dưới những ngọn đồi Shamrock. Còn phía bên kia… ừm, phía bên kia là cánh rừng của Crookheaven và những ngọn đồi đầy gió nơi có Ngôi nhà Gương.”

“Liệu có gì ở phía cuối đường ray không vậy?”

“Mình không biết. Một đống đất chăng?”

“Hay một toa tàu hỏa?”

“Mình không tin liệu có thể còn sót lại một toa tàu nào không kể từ khi họ tháo dỡ tuyến đường.”

“Mình sẽ ngó qua đường hầm.” Jason quyết định, cậu cúi xuống sờ thử thanh sắt đường ray. Nó rung và nóng. “Nó có xa đây không?”

“Nó nằm dưới ngọn đồi kia.” Rick trả lời, chỉ cho Jason thấy những bụi cây và tảng đá tròn nằm trải dài phía bên trong Công viên Rùa.

“Nhưng Jason,” chị cậu xen ngang, “em nghĩ sẽ tìm được gì trong một cái đường hầm cơ chứ?”

“Em không biết. Nhưng không phải chị vừa đề nghị em để hai người riêng tư trong vài phút đó sao?”

Trước màn chơi khăm của cậu em, Julia đờ ra như một pho tượng, trong phút chốc người cô bé nhuốm đủ mọi gam màu của cầu vồng. Rick ngoảnh đi, giả bộ không nghe thấy gì và cố hết sức tập trung vào việc tìm cách thâm nhập vào nhà ga.

Jason cười thầm và lủi đi, bỏ Julia lại giữa những cơn gió bất động nhưng hoang dại của sự bối rối.

“Cậu nghe này, điều Jason vừa nói không phải thật đâu!” Ít phút sau, Julia phân trần phía sau cậu bé tóc đỏ.

“Không sao đâu.” Cậu bé lí nhí và vẫn chăm chú quan sát mặt tiền nhà ga.

Rick bước đi vô định, nhìn vào một điểm mông lung giữa mái nhà ga và bầu trời, tìm cách ghìm lại những ý nghĩ sôi sục đang ngăn cậu tỉnh táo. Nếu Jason nói vậy, nghĩa là chị em họ đã nói chuyện về cậu. Hoặc, có khả năng hơn, Julia đã thổ lộ với cậu em song sinh. Nhưng về điều gì cơ chứ? Cô ấy đã kể gì với em trai mình? Về nụ hôn sao? Khỉ thật!

“Chúng không làm cậu đau chứ?” Julia hỏi.

“Cái gì cơ?” Cậu lắp bắp khi đụng ánh nhìn của cô bé.

“Đống gai đó.”

Chỉ lúc này Rick mới nhận ra trong lúc suy nghĩ rối bời, cậu đã tự đưa mình vào một bụi gai chằng chịt, giam chân cậu tới tận đầu gối. Bất lực nhìn chân mình vướng trong đống gai, có thể nào cậu lại làm một điều ngu ngốc như vậy? Và sao tim cậu lại đập mạnh đến thế?

“À, không…” Cuối cùng cậu cũng nói được, nhờ cầu viện tới bản năng sinh tồn chuyên dùng cho những cuộc đối thoại vì lòng tự trọng của mình. “Mình không đau.” Để có vẻ đáng tin hơn, cậu chỉ cho Julia thấy tầng hai của nhà ga. “Vì chỉ ở đây mình mới có thể nhìn thấy mái nhà và mái vòm bằng kính kia.”

Julia nhìn theo hướng tay của Rick nhưng chẳng nhận thấy điều gì đặc biệt cả. “Vậy thì sao?”

“À, ừ thì… chẳng có gì.” Rick thú nhận. “Mình nghĩ là tất cả thực sự đã bị đóng chặt rồi.”

Cậu nhấc thử chân phải và thấy những cái gai bắt đầu cào lên vùng da nơi bắp chân để trần. Cậu vẫn tiếp tục. Gai cào vào da thịt nhưng cậu cắn răng chịu đựng. Chân phải, chân trái, chân phải, rồi lại chân trái.

Khi cuối cùng đã thoát được khỏi bụi gai, có hẳn một mê cung những vết trầy xước màu đỏ tô điểm trên cả hai mắt cá chân của cậu.

Jason trở lại sau chuyến thám hiểm đường hầm trong khi Julia và Rick đang tìm cách tháo những thanh gỗ được đóng đinh trên cánh cửa bên của quầy bán vé.

Chàng hiệp sĩ của Kilmore Cove đã tháo được một vài cái đinh hoen gỉ và đang lay từ trước ra sau một miếng gỗ dài.

“Chẳng có gì cả, các cậu ạ.” Jason thông báo, giày cậu bám gỉ sét đỏ quạch. “Đường hầm hoàn toàn trống trơn. Nhưng thực ra đó không phải đường hầm. Nó chỉ là một cái hốc trong núi, đầu bên kia bị bịt kín. Ở đây thì sao?”

“Bọn chị vẫn ở điểm xuất phát, ngoại trừ hai cái đinh.” Julia vừa nói vừa cho cậu em xem những vật chứng cong queo.

“Chúng ta cần một số dụng cụ để vào được bên trong!” Rick chỉ rõ.

“Cậu không mang theo gì sao? Cả sợi dây dài năm mét mọi khi của cậu nữa?”

Rick giật nảy mình vì ngạc nhiên, cậu nhận ra có lẽ đây là lần đầu tiên cậu không mang ba lô. “Không. Mình không mang nó theo. Và chúng ta cũng chẳng có cả quyểnTừ điển những ngôn ngữ bị lãng quên luôn…”

“Chúng ta chẳng có gì cả.” Julia kết luận, cô bé cũng bất ngờ vì hôm nay cả bọn đi mà chẳng chuẩn bị gì. “Chúng ta đi tìm Núi Lửa Đen với hai bàn tay trắng. Ôi, thực ngu ngốc!”

“Đồ của mình thầy hiệu trưởng vẫn còn giữ.” Jason nhớ lại.

“Có lẽ chúng ta nên ghé lại nhà,” Rick đề nghị, “và kiếm lấy ít nhất một cái búa.”

Jason ngửa mặt bước lòng vòng. “Thật tiếc là chưa chi đã phải đi…”

“Chỉ một vài phút thôi.”

Jason bắt đầu suy nghĩ. “Núi Lửa Đen từng sống ở đây ư?”

“Ở tầng trên.”

“Nhưng ông ấy thích làm việc với lửa. Một thứ nguy hiểm.”

“Mình chưa bao giờ nghĩ ông thợ làm bánh cho mình là hiểm họa gây chết người cả.” Rick bắt bẻ, làm Julia bật cười.

Jason lắc đầu. “Cậu không hiểu. Ý mình là chắc chắn Núi Lửa Đen không thể làm việc với lửa ở tầng hai của nhà ga, các cậu không thấy vậy sao?”

“Không.”

“Mình nghĩ là đúng.”

“Vậy ông ấy làm việc ở đâu?”

Jason hít hà với vẻ nghi ngờ. “Theo mình… có lẽ ông ấy sử dụng một trong số những cái chòi nằm dọc đường ray.

Rick và Julia theo chân Jason đến cái lều đầu tiên nằm bên đường ray xe lửa. Nó chẳng hơn gì một cái kho chứa dụng cụ, những tấm kim loại hư hại theo thời gian cuộn vào nhau như một lớp da đã khô héo. Bên trong chỉ toàn bụi bặm, kính vỡ và những đồ vật lộn xộn chất đống, Jason tìm được một chiếc đèn dầu cũ và một cái bật lửa trong số đó.

Trái lại, tòa nhà thứ hai có vẻ thú vị. Nó được xây hoàn toàn bằng gạch và đúng như Julia nhận thấy, nơi này có một lò sưởi khổng lồ ám khói đen. Cửa ra vào bị khóa, ổ khóa vẫn còn khá chắc chắn, ô cửa sổ duy nhất bị chặn lại bởi cánh cửa chớp.

“Chúng ta lại quay về điểm xuất phát…” Rick nhún vai. “Cả cái này cũng bị đóng.”

“Có thể đúng, hoặc không.” Jason đi vòng quanh một cách vô ích.

Không tài nào rời mắt khỏi chiếc lò sưởi vĩ đại đó, Julia giữ một khoảng cách nhất định với nó. “Tuy nhiên, có lẽ… có một cách để vào.”

Giữ thăng bằng trên mái nhà, Rick thò đầu quan sát bên trong ống khói. “To, to thật…” cậu nói. “Hai người cũng lọt qua được.”

Cậu thả một viên sỏi kiếm được ở đoạn đường ray và nghe thấy tiếng nó lăn vào trong phòng.

“Cái chụp ống khói vẫn mở.” Jason quả quyết.

“Theo cậu thì có thể vào được không?” Julia hỏi.

Rick nhún vai. “Có thể. Nhưng chúng ta không có dây thừng. Cả chút vấn đề về muội than nữa, nếu vào đó qua đường này thì khi ra sẽ đen từ đầu đến chân.”

“Hôm qua mình đã bị dính đầy hắc ín rồi.” Jason kêu ca.

“Mình có ý này.” Julia nói.

Ngờ ngợ ra điều hai chị em song sinh đang suy tính, Rick lên tiếng phản đối: “Không đâu nhé, mình không vào đây đâu! Thà mình đập tường ra còn hơn.”

“Rick…”

“Theo cậu cái lò sưởi này cao bao nhiêu?”

“Một mét không?”

“Hay hai mét?”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó!”

“Chúng mình có thể đưa cậu xuống.”

“Chúng mình có thể tạo ra những sợi dây bằng cách buộc áo lại…”

“Thôi xin các cậu!”

“Đó là cách duy nhất để vào bên trong.”

“Thì sao nào? Ai thèm vào đó cơ chứ!”

“Có thể rất quan trọng!”

“Không thể không làm được.”

“Với lại chỉ vài giờ nữa bọn mình phải trở về nhà rồi…”

“Và bọn mình không thể chờ đến ngày mai được!”

“Này các cậu!” Rick cắt ngang. “Đó là một việc vô cùng ngu ngốc, hiểu không nào? Đi vào bằng cái lò sưởi này á, còn lâu tớ mới làm!”

“Cậu sẵn sàng chưa?” Năm phút sau, Jason hỏi trên mái nhà.

Rick ngồi trên ống khói, hai chân đã cho vào miệng ống. Cậu thấy cảm giác ghê tởm và cam chịu xuất hiện cùng một lúc.

“Một việc làm xuẩn ngốc!” Cậu nhắc lại không biết bao nhiêu lần.

Julia khom lưng bên cạnh cậu, mỉm cười. “Chúng mình làm việc này để tìm ra chỗ cất giữ những chiếc chìa khóa. Hay đúng hơn là chỗ cất giấu Chiếc chìa khoá đầu tiên.”

“Mình có thể sẽ…” Rick lẩm bẩm, dò xét miệng ống tối tăm một cách ngờ vực. “Ở phía dưới có thể có thứ gì đó nhọn hoắt sẵn sàng xuyên thủng mình.”

“Là một ngọn giáo thời trung cổ chăng?” Jason trêu chọc. “Hay một kỵ sĩ mang vũ khí? Cũng có thể chứ, tại sao lại không?”

“Nếu thấy buồn cười, sao cậu không xuống đi?”

“Vì mình chán cái cảnh bị dính muội than từ đầu đến chân lắm rồi.”

“Thì sao nào, hôm qua mình chẳng có mặt trong đám cháy đó sao?” Rick bắt bẻ.

“Nhưng cậu đâu phải đổ một tạ hắc ín vào hai tên trộm thành Venice!”

“Giờ thì đủ rồi đấy, các cậu…” Julia đứng lên can thiệp. “Hoặc là chúng ta làm bây giờ hoặc là không bao giờ. Nghiêm túc đấy.”

Rick và Jason nhìn nhau.

“Được rồi, chúng ta thử xem nào.” Rick thở dài, giữ thăng bằng trên miệng ống khói.

Julia lại gần, bất ngờ thơm chụt một cái lên má cậu. “Giỏi lắm Rick.” Cô bé thì thầm bên tai cậu, không để cho Jason nghe thấy. “Thật may là hôm qua trong đám cháy còn có cậu.”

Rick đỏ bừng mặt, cũng bởi sau lời thì thầm ấy, khuôn mặt Julia vẫn dừng lại bên tai cậu. Như thể cô bé nhìn thấy gì đó đặc biệt sau lưng cậu vậy.

“Ê này!” Đúng lúc đó, Jason lên tiếng phản đối vì cho rằng nụ hôn trên má đó hơi lâu.

“Có ai đó…” Julia lắp bắp, rời khỏi Rick.

Cô chỉ cho cậu bé khoảng sân đầy cỏ dại nơi đám hơi nước đang khẽ rung rinh dưới nắng trưa.

Một người đàn ông lê đôi chân trong đám bụi, tiến lại gần nhà ga.

“Ai vậy?”

“Ông ta muốn gì?”

Bọn trẻ nhìn nhau. Jason nhảy xuống đất, sau đó là Julia. Và Rick cũng nhảy ra khỏi miệng ống khói.

Bên dưới chụp ống khói, một con nhện bị những rung động của bức tường làm phiền, bò ra khỏi mạng nhện. Với tám cái chân dài ngoằng, nó buông mình xuống mũi ngọn giáo đặt dưới ống khói và bò dọc thân giáo tới chỗ món vũ khí thời trung cổ dựa vào tường. Đám mạng nhện bám đầy bụi rung rinh giữa những mối nối tựa như những chiếc võng. Hàng trăm con mắt đen nhỏ xíu và những cái chân lông lá thi thoảng lại làm chiếc mũ sắt hoen gỉ kêu rin rít. Con nhện chậm rãi băng qua đôi bịt ống đồng bằng sắt rồi bắt đầu bám dọc bức tường, đi theo một con đường đặc biệt của nó.

Khi đến chỗ chùm chìa khóa to đùng treo trên cái đinh, con nhện khiến nó đung đưa như một cái xích đu tí hon và lại bắt đầu dệt một cái bẫy khác dành cho con mồi.