Chương 16 - Cái Bẫy.
Một người phụ nữ vận bộ đồ đua mô tô bằng da màu đen, dáng người thon thả và nhanh nhẹn, đang bước chân trần trên con đường ven biển của Kilmore Cove. Gần hai tiếng đồng hồ qua, cô ả vừa bước đi vừa giận dữ, tay xách đôi giày cao gót và đếm từng viên sỏi đâm vào lòng bàn chân mình.
“Anh sẽ phải trả giá cho cả việc này nữa, Manfred! Tôi sẽ tính sổ với anh!”
Mặt trời chói chang trên đầu, và mỗi giọt mồ hôi như đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của cô ả. Nhưng chắc chắn nó không thể khiến cô ả mệt mỏi hay đứng lại nghỉ ngơi được.
Chỉ thi thoảng Oblivia mới dừng lại để kiểm tra xem mình đã đến ngã rẽ nào trong số rất nhiều ngã rẽ nối ngôi làng Kilmore Cove với nền văn minh, và để ca thán về việc chẳng có chiếc ô-tô nào ngang qua con đường ấy.
Trong số tất cả những vấn đề mà cô ả hình dung phải đối mặt khi quay trở về, việc không tìm thấy dấu vết tên tài xế quả thực là vấn đề cuối cùng cô ả nghĩ tới trong đầu. Cô ả tưởng hắn đang gà gật trong xó xỉnh nào đó ở Ngôi nhà Gương, hoặc đang đọc kết quả đua ngựa trên một tờ báo thể thao.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Thực tế không như vậy. Chẳng thấy Manfred ở bất cứ nơi đâu.
Thoạt đầu, Oblivia đã nhảy lên mô tô và quyết định lái nó về tận nhà dù có phải hủy hoại đôi vành bánh xe, nhưng hiển nhiên rồi, cô ả đâu có mang theo chìa khóa.
Vậy nên phương tiện duy nhất còn sót lại là đôi chân của chính mình.
Nhận ra một cái cây gần nhà, Oblivia Newton tăng tốc, thầm cảm ơn chính bản thân vì những giờ tập luyện vã mồ hôi trên chiếc máy tập.
“Ma-ra-tông của New York! Phù!” Cô ta vỡ oà khi thấy thấp thoáng bên sườn đồi bóng dáng ngôi biệt thự màu tím theo trường phái vị lai, hình chiếc bánh úp ngược của mình.
Cô ả cảm tạ trời đất vì đã không để lại chìa khóa nhà cho tên vô dụng đó và tới chỗ cánh cổng. Tiếng ro ro của cánh cổng mở tự động, kèm theo ánh đèn vàng nhấp nháy thực sự như tiếp cho ả thêm năng lượng.
“Về nhà rồi!” Oblivia thì thào, bước vào lối đi không một luống trồng hoa cỏ.
Chỉ lúc đó cô ả mới nhận ra cánh cửa gara đã mở.
“MANFRED!” Cô ả gào lên, trong một khoảnh khắc tràn trề hy vọng.
Nhưng cơn giận dữ của cô ả lại tăng lên gấp bội. Gara trống trơn. Không có ô-tô thể thao, không có xe mô tô và cũng chẳng thấy chiếc Bọ Cát đâu nữa.
“Xe của ta đâu hết rồi? Có ai biết TẤT CẢ NHỮNG CHIẾC XE CỦA TA đang ở chỗ quái quỷ nào không?”
Cô ả quẫn trí đến mức bước vào nhà mà quên không tắt hệ thống báo động. Vừa tới cửa phòng bếp và dán mắt vào chiếc tủ lạnh đầy ắp đồ uống mát lạnh, còi báo động bỗng réo ầm lên, cả ngôi nhà giăng đầy những tia laser đỏ.
“Ôi không, khốn kiếp thật! Là ta đây!” Oblivia tru tréo lên. “Tắt đi! Tắt đi! TẮT ĐI NGAY!”
Cô ả quay lại cửa ra vào, giật tung hộp báo động trên tường và thay vì tắt nó bằng điều khiển, ả đập thùm thụp cho đến khi tất cả còi báo động và tia laser biến mất.
Oblivia thở hồng hộc, quay lại phòng bếp, đi tới chỗ tủ lạnh, giật tung cánh ra và cuối cùng cũng vớ được một chai nước ép xa xỉ vị cam-chanh-cà rốt.
Phải nửa tiếng sau, Oblivia mới hít thở lại bình thường. Cuốn mình trong chiếc áo choàng tắm mềm mại màu tím, cô ả ngồi bên chiếc bàn bằng nhôm và pha lê chịu lực trong phòng khách. Dầu xả dưỡng tóc tỏa mùi hương chanh leo dịu nhẹ. Kem dưỡng da chống lão hóa hương dừa phủ khắp làn da. Trên bàn đặt một cốc pha lê màu đỏ đựng đầy thứ đồ uống bổ sung muối khoáng.
“Tốt rồi.” Ả tự nhủ, dù mọi việc chẳng tốt đẹp tẹo nào. “Giờ ta làm gì đây?”
Cô ả ép mình uống hết cốc nước và duy trì nhịp thở ổn định, tận hưởng mười phút thư giãn để tính toán thời gian còn lại trong ngày. Công việc ưu tiên số một của ả vẫn không thay đổi: vào Biệt thự Argo. Nhưng giờ, còn thêm một việc nữa: lột da Manfred.
Oblivia cố nhớ xem đã để số điện thoại của văn phòng tìm việc cho những tên tù mới ra trại ở đâu, trước kia cô ả đã thuê được hắn qua đó.
Và ả ta ngẫm ngợi đầy thuyết phục: “Chẳng gì tốt hơn là thuê một gã bạn cũ dạy cho hắn ta một bài học…”
Khi tới chỗ điện thoại tìm quyển danh bạ, Oblivia nhận thấy màn hình hộp thư thoại báo hiệu có ba tin nhắn đang chờ.
Bíp.
“Chào cô Newton!” Một giọng nói quen quen vang lên. “Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi là Gwendaline Mainoff.”
“Cái tên quen nhỉ.” Oblivia thầm nghĩ.
“… từ cửa hàng Uốn tóc Thượng hạng. Tôi là thợ làm đầu của cô.”
“À phải rồi.” Oblivia Newton đã nhận ra. “Nhưng cô không phải thợ làm đầu của tôi, mà của Kilmore Cove.”
“Anh lái xe của cô đang ở nhà tôi.” Gwendaline tiếp tục.
Bộ móng tay của Oblivia phút chốc dừng lại trên hộp thư thoại bóng lộn. “Cô nói gì cơ?”
“… Hay ít ra tôi nghĩ đó là anh ấy. Anh ấy cứ nói về cô. Sự thực là anh ấy mê sảng thì đúng hơn. Vì cơn sốt. Tôi nghĩ anh ấy không được khỏe lắm. Cũng dễ hiểu thôi: khi tôi tìm thấy trên bãi biển tối qua, anh ấy ướt như chuột lột. Và…”
Bíp.
Oblivia mở lời nhắn tiếp theo.
“Xin lỗi, vẫn là tôi đây. Chắc là băng thu âm tin nhắn đầu tiên đã hết. Cũng bởi tôi có thói quen nói quá nhiều… Nhưng tôi muốn nhắn với cô rằng cô có thể đến bất cứ lúc nào vì giờ anh ấy đã khá hơn. Tôi để anh ấy ngủ trên đi-văng nhà tôi. Tôi ở phía trên chỗ cửa tiệm, cô nhớ chứ? Tôi đã cho anh ấy uống kháng sinh và giờ tôi nghĩ là anh ấy đã khá hơn một ch…”
Bíp.
Tin nhắn thứ ba.
“Tôi hứa sẽ không gọi cho cô nữa. Thực ra hôm nay thì không phải lúc nào cô cũng đến được… Lúc sáu giờ tôi phải ra ngoài: một khách hàng đã gọi tôi đến để cắt tóc tại gia. Tôi không thể từ chối. Đó là một khách hàng mới. Bà Covenant, cô biết chứ? Quý bà sống ở ngôi nhà trên vách đá. Tóm lại, trừ lúc sáu giờ ra, cô thể tới đây khi nào muốn. Tôi xin lỗi một lần nữa vì…”
Bíp.
Oblivia Newton nhướng mày phân vân. Ả bỏ qua việc tự hỏi Manfred làm cái quái gì mà suýt chết đuối ở bãi biển và tại sao cô thợ làm đầu lại quyết định đưa hắn về nhà mình. Ả cũng không muốn tự hỏi Manfred nói gì trong cơn mê sảng. Và cả việc cô thợ làm đầu có thể biết được điều gì.
Chỉ lời nhắn cuối cùng trong ba tin nhắn thoại khiến ả phải quan tâm: “Cô ta phải đến cắt tóc cho bà Covenant.”
Ở Biệt thự Argo.
Vào lúc sáu giờ.
Và một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Oblivia, đôi môi cô ả khẽ nhếch, rồi cổ họng phát ra tiếng khùng khục báo hiệu một tràng cười. Một giây trôi qua. Và cuối cùng, sự vui sướng vỡ oà, chuyển thành một tràng cười sằng sặc không dừng, điên cuồng và gần như đau đớn, đến chảy cả
nước mắt.
“Anh làm thế nào vậy hả? Tên vô dụng kia! Anh làm thế nào hả? Ôi, Manfred, anh quá tuyệt vời! Xin lỗi! Xin lỗi! Anh quá tuyệt vời! Tuyệt vời!”
Oblivia tìm một chiếc khăn tay, lau mũi và trở vào phòng tắm để cởi áo choàng.
“Biệt thự Argo sẽ là của hai chúng ta!” Oblivia lẩm bẩm trong lúc soi mình trong gương. Cuối cùng cô ả đã nhận ra hình ảnh của một Oblivia Newton thực sự.
“Cần phải có một kiểu đầu mới!”
Oblivia xới tung tủ quần áo để tìm một bộ đồ đủ khỏe khoắn lại vừa yểu điệu, rồi xuống phòng Manfred kiếm cho hắn ta một chiếc mũ bóng chày, áo sơ mi trắng và quần vải màu kem sọc đen. Trải chiếc quần lên giường, ả bình phẩm: “Quá hoàn hảo cho một anh thợ tập sự ở tiệm cắt tóc.”
Quá đỗi tử tế, cô ả lấy từ ngăn kéo tủ đầu giường một cặp kính tráng gương mà hắn yêu thích.
“Manfred yêu quý của ta…” Giọng cô ả hiểm ác. “Cặp kính của người đàn ông thực thụ dành cho anh đây.”
Nhét tất cả vào ba lô, Oblivia xuống gara và vì chẳng còn phương tiện di chuyển nào khác, cô ả đi tìm chiếc hộp đựng đôi pa-tanh màu đen cũ kỹ của mình.
Oblivia đi vào chân với chút hoài nghi rồi lại thử trượt trên mặt đường rải nhựa, những động tác phối hợp chỉn chu.
Cô ả phóng về phía trước nhanh đến nỗi bỏ ngỏ cánh cổng và quên không khởi động lại hệ thống báo động cho ngôi nhà. Bộ não thiên tài của ả đang bận hình dung ra khoảnh khắc đi lên Biệt thự Argo cùng với Gwendaline Mainoff và anh chàng phụ việc mới của cô thợ làm đầu.
“Một kế hoạch hoàn hảo. Thậm chí là… Thượng hạng!” Oblivia Newton vừa ngân nga vừa rướn người lao đi trên mặt đường nhựa.