Chương 18 - Hệ Thống Đi Vào Hoạt Động.
Oblivia Newton dừng lại trước hai tấm biển cửa hàng của Gwendaline Mainoff và cố giữ thăng bằng trên đôi pa-tanh chết tiệt. Cô ả ngồi phịch xuống đất, tháo chúng ra rồi quẳng sang một bên. Ả mở ba lô và lôi ra một đôi ủng leo núi kết hợp hoàn hảo với bộ đồ bó sát mà ả mặc khi vào làng.
Ả ấn chuông.
Tới hồi chuông thứ hai, Gwendaline thò đầu ra từ cửa sổ tầng trên, ống nghe điện thoại vẫn còn áp bên tai.
“Ai đó?” Cô lên tiếng hỏi nhưng chỉ sau một cái liếc mắt, cô đã nhận ngay ra Oblivia. Cô thợ làm đầu vội rụt đầu vào nhà như một cái lò xo. “Tuyệt! Xin lỗi mẹ, nhưng cô Newton vừa tới. Con nói chuyện với mẹ sau nhé!”
Oblivia nhăn trán. Cô ả nghe thấy tiếng bước chân dọc cầu thang, rồi cánh cửa phía dưới biển hiệu Cắt tóc và cạo râu chỉ dành cho nam giới mở ra. Gwendaline ra đường với đôi dép đi trong nhà hình thỏ to đùng.
“Cô Newton! Xin mời cô theo lối này.” Cô gọi Oblivia.
Oblivia nở một nụ cười gượng gạo và tới chỗ Gwendaline.
“Chào cô Gwendaline.”
“Tôi rất tiếc khi bắt cô phải tới tận đây, nhưng tôi không còn cách nào khác.”
“Manfred ở trên đó à?”
“Manfred? Dĩ nhiên rồi, Manfred… Anh ấy ở bên trong. Cô có thể đi theo tôi nhưng đừng chú ý tới sự lộn xộn ở đây nhé! Xin lỗi nhưng… tôi ở một mình và phải làm việc nữa, nên…” Gwendaline dẫn đường vào bên hiệu phòng cắt tóc rồi bước qua cánh cửa nhỏ mở ra ngay sau đó. “Cô đóng giúp tôi cánh cửa sau lưng. Vâng, như vậy, cảm ơn.”
Sau khi đi qua một hành lang ngắn hình móng ngựa thông với nửa bên kia cửa tiệm, có một cái cầu thang khá dốc với mảng tường bong tróc dẫn lên tầng trên.
“Theo lối này…” Gwendaline tiếp tục. “Và cô đừng bận tâm tới sự lộn xộn nhé!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Tôi cũng ở một mình và cũng phải làm việc.”
“Ôi, thật vậy ư? Tuyệt quá! À, tôi xin lỗi, nhưng… ý tôi là chúng ta thật hiểu nhau. Tôi biết là chúng ta có điểm tương đồng, tôi đã hiểu ra ngay điều đó. Ở đây, xin mời cô. Cô cứ vào đi, cẩn thận với bậc thang, đây…”
Căn hộ của Gwendaline khá dễ thương. Sau lối vào trải thảm màu ngọc lam, qua một phòng bếp xinh xắn là tới phòng khách màu tím nhạt, trên trần vẽ một giàn dây leo và bầu trời xanh. Những chiếc ghế bành đan bằng liễu gai, đám gối trắng mềm mại được đặt quanh tấm thảm màu ngà pha những sợi kim tuyến vàng. Trên tường treo một tấm thảm khác còn chiếc bàn gỗ thấp được trang trí bằng những cành phỉ đã khô.
“Anh ấy đây.” Gwendaline vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đang nằm dài trên chiếc đi-văng liễu gai. “Tôi đã cố hết sức và cơn sốt đã thuyên giảm.”
Khi nghe thấy tiếng bước chân của cô gái, Manfred yếu ớt buông thõng một cánh tay xuống đất và cất tiếng rên rỉ đau đớn.
Với Oblivia thì chỉ cần một phần mười giây là đủ hiểu hắn ta đang vờ vịt.
“Manfred.” Cô ả cất giọng khô khốc.
Tên tài xế lập tức mở trừng mắt như thể vừa bị ăn quật, rụt vội cánh tay vào dưới chăn. Hắn nheo mắt nhìn hai người phụ nữ ở cuối phòng và ngay khi nhận ra Oblivia, hắn bật dậy.
“Cô Newton!” Hắn thốt lên, vớ lấy chăn vụng về che cơ thể. “Tôi… làm thế nào…?”
“Cứ tự nhiên, tự nhiên đi.” Cô ả làm hắn lạnh toát. “Chuyện là thế nào?”
“Tôi…” Manfred vẫn còn há hốc miệng. “Tôi… bị ngã.”
“Từ đâu xuống?”
“Từ… từ…” Hắn bắt đầu lắp bắp, cố tìm cách nặn ra điều gì đó thông minh để trả lời.
Gwendaline vẫy vẫy tay như đôi cánh. “Từ vách Salton Cliff. Anh ấy nói đi nói lại điều đó cả buổi sáng!”
Manfred lầm bầm vài lời không rõ ràng.
“Thế anh tới chỗ vách Salton Cliff để làm gì?”
“Tôi đang trên đường tới Biệt thự Argo… bằng chiếc Bọ Cát…”
“Làm thế nào anh lại bị ngã cùng chiếc Bọ Cát trên đường tới Biệt thự Argo?”
Manfred càng lúc càng cảm thấy bất tiện, hắn bắt đầu cuộn chiếc chăn quanh hông, để trần nửa người.
“Tôi đã cố tránh một con ngựa.”
“A!” Oblivia kêu lên lạnh lùng. “Anh đã cố tránh một con ngựa cơ đấy.”
Gwendaline nhận thấy bầu không khí căng thẳng bèn rút ra ngoài với một lời mời: “Có ai muốn dùng trà không?”
Ánh mắt Oblivia chuyển hướng tới cô thợ làm đầu và nở một nụ cười rạng rỡ. “Ý tưởng tuyệt vời! Tôi sẽ đi cùng cô, để Manfred có thời gian… thay quần áo.” Nói rồi, ả ném cho gã bộ trang phục kiểu thợ học việc mà ả đã chọn lựa kỹ lưỡng trước đó.
“Đừng có hỏi gì cả,” cô ả lạnh lùng thì thầm. “Hoặc là tôi sẽ sa thải anh.”
Phòng bếp của Gwendaline cũng dễ thương như phần còn lại trong ngôi nhà. Tất cả đều sơn màu xanh nước biển, những kệ tủ được trang trí bằng hoa khô và hoa hướng dương.
Cô xếp ba chiếc tách bằng sứ có viền bạc thẳng hàng trên bàn và đặt ấm đun nước lên bếp, trên đỉnh nắp ấm có gắn một chú chim nhỏ bằng lò xo.
“Khi nào nước sôi…” cô giải thích, “nó sẽ hót lên.”
“Tuyệt!” Oblivia Newton thốt lên từng từ một. “Cô sống trong một căn hộ dễ thương quá!”
“Cô thấy vậy sao? Tự tôi làm tất cả đấy, ý tôi là… tôi tự nghĩ ra và nhờ người khác giúp.”
“Thực sự rất dễ thương. Nghe này, cô bạn yêu quý…” Oblivia bắt đầu tấn công với giọng điệu quả quyết. “… Tôi không biết phải xin lỗi thế nào vì việc đã xảy ra. Tôi nghĩ rằng mình phải đền ơn cô.”
“Cô không phải nghĩ thế đâu! Đó là… đó là một niềm vinh hạnh, tin tôi đi. Đã nhiều năm rồi tôi không nghe thấy tiếng ai đó ngáy trong căn nhà này và… ngay cả khi anh ấy mê sảng hay thi thoảng la hét, cũng hay mà.”
“Cô đã nghe thấy anh ta nói gì?”
“Anh ấy chủ yếu nhắc tên cô, rồi cáu kỉnh với một mớ chìa khóa và cánh cửa.”
“À, những cánh cửa!” Oblivia rên rỉ rất kịch. “Lúc nào cũng là câu chuyện đó.”
“Chuyện nào cơ?”
“Manfred bị ám ảnh bởi những cánh cửa. Anh ta… tôi cũng không biết nữa, là kiểu người thích sưu tầm những cánh cửa.”
“Thú vị thật.” Gwendaline thở dài và bổ sung thêm chi tiết đó vào những thông tin cô đã thu lượm được về chàng.
“Vâng, nhưng rất căng thẳng. Cực kỳ căng thẳng. Cô thấy sự việc xảy ra rồi đúng không?”
“Ý cô là chuyện xảy ra ở vách đá?”
“Ý tôi là chuyện đó.”
“Anh ấy cho rằng đây là lần thứ hai mình bị ngã từ trên đó xuống.”
“Và lúc nào cũng vì cùng một cánh cửa.”
“Tôi e là mình không hiểu, thưa cô Newton.”
Con chim trên ấm đun nước bỗng hót líu lo, Gwendaline vội ra rót nước nóng vào ấm trà.
“Ở Biệt thự Argo…” Oblivia giải thích, “… hình như có một cánh cửa rất cổ, khoảng thế kỷ 18 hay 19 và anh ta muốn nhìn thấy nó bằng bất cứ giá nào. Nhưng… vì lý do này hay lý do khác, anh ta chưa bao giờ thành công.”
“Tội nghiệp thật!”
“Còn phải nói! Thực tế là Manfred không quan tâm đến điều gì khác, bởi khi đã nhắm đến thứ gì, anh ta không bao giờ từ bỏ. Anh ta nói rằng chỉ cần ngó qua nó một lần thôi! Nhưng ít nhất trước khi mọi thứ còn chưa bị sắp xếp lại…” Oblivia khoát tay ám chỉ thứ gì đó mơ hồ mà Gwendaline nghĩ là đã hiểu.
“À, vâng, chắc chắn rồi. Ý cô định nói tới sự xuất hiện của những vị chủ nhân mới và… những việc đại loại như thế…”
“Đúng vậy. Những việc đại loại như thế. Cô cũng hiểu là không dễ dàng gì tự tới chỗ quý ông quý bà người London đó và xin phép họ cho vào nhà để ngắm nhìn một cánh cửa.”
“Phải rồi. Có nguy cơ họ sẽ cho ta là kẻ lập dị.”
“Chính vậy.”
“Hoặc có nguy cơ bị ngã từ trên vách đá xuống.”
“Còn tồi tệ hơn.”
Gwendaline cầm lấy cái khay và chuẩn bị mang nó vào phòng khách. “Liệu Manfred đã thay đồ xong chưa nhỉ?”
“Anh bạn đáng thương…” Oblivia than vãn, ả đứng chắn ở giữa Gwendaline và cửa phòng bếp để thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. “Giá mà có cách nào đó giúp anh ta vào Biệt thự Argo…” Ả ta liếc nhìn Gwendaline rồi tiếp tục thêm thắt: “Giá mà có ai lên tận đó…”
“Khoan đã nào,” đúng lúc đó Gwendaline ngắt lời ả.
“Vâng?” Oblivia hồi hộp, có lẽ ả đã đạt được mục đích.
“Hôm nay tôi có một cuộc hẹn ở Biệt thự Argo với chính bà chủ!” Gwendaline reo lên. “Vào lúc sáu giờ!”
“Thật vậy ư?” Oblivia diễn kịch, chớp chớp hàng mi. “Sẽ tuyệt vời biết bao nếu cô cho cả chúng tôi đi cùng phải không?”
“Ồ, nhưng tôi làm việc một mình.” Gwendaline lắc đầu.
“Cô chắc chứ?”
Gwendaline nhìn Oblivia Newton trân trối. “Chính xác thì cô định đề nghị điều gì với tôi đây?”
Oblivia mở đường cho Gwendaline tiến vào phòng khách nơi Manfred đang dọn dẹp lại chiếc đi-văng.
“Ồ, cực kỳ đơn giản, Gwendaline thân mến ạ. Tôi có thể ở lại trên xe trong khi cô và anh trợ lý mới của cô… Manny, cắt tóc cho quý bà Covenant. Và khi cô gần xong, anh ấy sẽ để cô lại chỉ trong giây lát để đi ngắm cánh cửa tuyệt vời ấy… Tin tôi đi, anh ấy sẽ biết ơn cô suốt đời. Phải vậy không, Manny?”
“Biết ơn suốt đời.” Hắn khẳng định lại trong lúc đội mũ.
Gwendaline nhận thấy trong bộ đồ đó Manfred thực sự rất tuyệt.
“Ồ… phải rồi…” cô lắp bắp. “Tôi nghĩ có thể làm như cô nói.”
“Tuyệt cú mèo!” Oblivia reo vang và thả mình xuống chiếc ghế bành liễu gai. “Theo tôi, giờ chúng ta có thể thưởng thức hương vị trà rồi.”
Gwendaline mỉm cười và đôi chút e thẹn, cô đưa cho Oblivia một tách trà. Nhưng khi đến lượt rót trà cho mình, cô dừng lại. Từ những ô cửa sổ đang mở vọng vào một âm thanh xa xôi nhưng dai dẳng, như thể một tiếng chuông ngân đầy ám ảnh.
Oblivia cũng nhận ra điều đó. “Tiếng gì vậy nhỉ?”
Gwendaline im lặng vài giây để lắng nghe nhưng rồi cô nhún vai. “Tôi không rõ. Nhưng nếu nhà ga còn hoạt động thì tôi cho rằng đó là tiếng chuông báo hiệu tàu đi qua.”
Jason, Julia và Rick xồng xộc chạy vào phòng điều khiển và thấy Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang điên tiết nhảy lên nhảy xuống. “Chuyện gì xảy ra vậy? Các cháu vừa làm cái gì thế?” Ông cứ ôm đầu và nhắc đi nhắc lại.
Trạm điều khiển rung lên như một cái máy tập chạy và đèn của đường ray số 3 cứ nhấp nháy liên hồi.
“Tại sao nó lại nhấp nháy?”
“Cái ghi!” Rick suy luận.
“Ghi nào cơ?” Fred rên rỉ.
Chẳng lời giải thích, Rick gạt cần để chuyển ghi đường ray số 3 vào đường ray chính. Cái đèn ngay lập tức ngừng sáng.
“A, giỏi nhỉ…” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ khen ngợi, ông vẫn còn vẻ hốt hoảng.
Khi ông vừa dứt lời, trạm điều khiển lại tiếp tục rung lên và cả ba cái đèn của những đường ray nằm phía đối diện nhấp nháy loạn xạ.
“Ôi không, lại thế rồi!” Người nhân viên Tòa thị chính than vãn và lại bắt đầu vò đầu bứt tóc. “Còn tệ hơn cả lúc trước!”
Jason và Julia phó thác cho Rick, cậu đang chăm chú nghiên cứu mô hình để tìm ra cơ chế hoạt động của nó.
“Cố lên Rick…”
“Làm cho nó hoạt động đi!”
“Đó là một từ!” Cậu bé tóc đỏ thốt lên. Rồi cậu bắt đầu suy luận thành tiếng. “Nếu cái ghi của đường ray số 3 nhấp nháy nghĩa là có một chuyến tàu đang tới…”
“Một chuyến tàu đang tới là sao?“ Fred rền rĩ.
Rick đưa một ngón tay lên mô hình những đường ray. “Chuyến tàu tới ga… rồi sau đó… chạy theo hướng này… và ba cái ghi này nhấp nháy bởi vì… chúng ta phải quyết định để cho nó đi tới đâu.”
“Thế chúng ta đưa nó đi đâu đây?” Julia xen ngang.
Rick lấy một tay day thái dương, ánh phản chiếu của những chiếc đèn nhấp nháy đỏ rực như màu tóc của cậu cứ lấp lánh trên nước da trắng.
“Chúng ta đưa nó tới… đây!” Sau đó cậu quyết định và gạt cần bẻ hai cái ghi.
“Nghĩa là sao?”
“Vào đường hầm.” Cậu bé trả lời.
Và trạm điều khiển đột nhiên ngừng sáng.
“Làm thế nào mà cậu lại nói là vào đường hầm?” Jason nổi xung, cậu vừa ghé thăm nó nửa tiếng trước. “Đường hầm đã bị đóng rồi!”
Rick đang tìm cách thanh minh thì một tiếng động mới vang lên khiến cả bốn người quay phắt về phía lối ra, như thể sảnh chính của nhà ga đang bị một cơn lốc xoáy tấn công.
Không nói một lời, họ chạy thục mạng trở lại phía trong và phát hiện ra nguyên nhân của âm thanh hỗn loạn đó: chiếc bảng thông báo giờ khởi hành và giờ đến bắt đầu hoạt động, tất cả ký tự cùng các con số đang quay vòng vòng với tốc độ chóng mặt. Âm thanh dội vào không gian sảnh nhà ga có lẽ là tiếng của chồng thẻ khổng lồ được trộn lên bởi những ngón tay sắt.
Sau đó, từng chút một, những chữ cái bắt đầu dừng lại và tiếng ầm ầm giảm dần cường độ.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ hỏi thêm lần nữa.
“Chuyện là ông Black đã để lại cho chúng ta một lời nhắn…” Jason thì thào, nhìn lên.
Những con chữ trên tấm bảng đã đồng loạt dừng lại.
“Một lời nhắn ư?”
“Và nó có nghĩa là gì vậy?” Julia hỏi.
“Mình chẳng hiểu gì.” Rick ngây người, thú nhận.
“Có nghĩa là chúng ta đang đi đúng đường.” Jason tuyên bố.
“Các cháu hoàn toàn mất trí rồi!” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ la lên, trước khi đọc to dòng chữ trên tấm bảng thông báo giờ:
Muốn lên ư, anh bạn hành khách,
cát và gió, mỗi bên mỗi nửa
trái tim anh hãy cứ đong đầy
cả bạn hữu trăm người đâu ít.
Ngay khi ông đọc xong từ cuối cùng, nhà ga vang lên một âm thanh xa xăm, trầm hùng khiến mặt sàn hoa cúc rung chuyển. Đó là sự rung chuyển vô thanh, và đang tiến gần, làm hàng lớp bụi từ ngọn đèn chùm giữa căn phòng rớt xuống.
“Nó đang tới!” Jason reo lên, cậu bé suy luận trong phút chốc chuyện đang xảy ra rồi bồn chồn ngó quanh tìm kiếm lối ra của nhà ga.
“Cái gì đang tới cơ?” Fred hỏi, ông vẫn đang tập trung vào bài thơ.
“Chuyến tàu mang số hiệu một ngàn chín trăm bảy tư!” Rick reo lên.
Quả thực, đó chính là tiếng động của một đầu máy xe lửa đang lao tới với tốc độ lớn. Nó tới từ phía Tây, cánh rừng của Crookheaven.
“Nhanh lên! Chú mở cánh cửa nhìn xuống chỗ đường ray đi!” Jason la Nửa Tỉnh Nửa Mơ, và chạy nhanh về phía lối ra giống hệt với cổng chính của nhà ga. “Tàu đang tới!”
“Khoan đã, khoan đã…” Fred than phiền, khó chịu bởi sự hỗn loạn bất ngờ. “Ta phải làm gì đây?”
“Chú hãy tìm chìa khóa và mở cánh cửa này ra!”
Người đàn ông lấy chùm chìa khóa trong túi ra và lảo đảo bước đi giữa những bông cúc cho tới khi đuổi kịp Jason. Tiếng gầm rú của chuyến tàu đã gia tăng cường độ và giờ nó đang làm cả nhà ga rung chuyển. Chiếc đèn chùm bắt đầu lúc lắc như một trái cây chín.
“Bình tĩnh chút nào, các cháu!” Người nhân viên Tòa thị chính Kilmore Cove gọi bọn trẻ trong lúc thử từng chìa.”
“Nhanh lên chú!”
“Không phải cái này… Không phải cái này…” Fred nhắc lại, loại từng cái một.
Jason không chờ được nữa. Cậu chạy như bay về phía lối ra nhà ga, cho rằng chạy một vòng quanh nhà ga còn nhanh hơn là đợi đến lúc chú Fred mở được cánh cửa. Cậu băng qua thảm hoa cúc và lao vụt ra ngoài rồi ngoặt vào góc trong chớp mắt.
Khi gần tới chỗ đường ray, cậu cảm nhận luồng xoáy không khí làm mình ngạt thở. Một khối xám xịt lao qua trước mặt khiến cậu há hốc mồm.
Jason đổ nhào xuống đất và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là một khối đen bóng, cứng và siêu nhanh, mất hút trên đường ray trong một luồng khí nóng.
Con tàu vừa đi qua nhà ga Kilmore Cove mà không dừng lại.
“Các cậu có nhìn thấy nó không?” Jason hỏi những người khác khi họ cũng vừa ra tới chỗ đường ray.
“Không.” Julia đáp. “Còn em?”
“Chỉ thấy một vệt tối màu, chạy thẳng từ phía đó lại. Nó vụt qua mặt em như tên lửa vậy.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi!” Rick lao xuống đường ray.
“Nhưng chúng ta không thể theo kịp nó đâu!” Julia phản đối.
“Chúng ta đã để nó đi trên đường ray trong đường hầm…” Rick nhắc cô bé, “và đường hầm thì bị bịt kín!”
“Thế thì lúc này đáng lẽ chúng ta đã phải nghe thấy tiếng va đập rồi!” Jason la lên và bắt đầu chạy trên đường ray theo sau Rick.
Trước khi chạy theo hai cậu bé, Julia đặt một tay lên đường ray.
Nó không rung.
“Các cháu! Này, các cháu!” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ lắp bắp sau lưng bọn trẻ, cố thu hút sự chú ý của chúng trong vô vọng. “Ta phải làm gì với cái trạm điều khiển đây?”