Chương 19 - Bám Theo Clio.
Chạy dọc theo đường ray, Jason, Julia và Rick mất không quá năm phút là tới được ngọn đồi. Đường ray biến mất trong bóng tối và bị bóng đen của đường hầm nuốt chửng.
Cả ba dừng lại bên ngoài, lưỡng lự không biết có nên đi tiếp hay không. Chúng có cảm giác như đang đứng trước một cái miệng ngoác rộng, đầy cỏ dại và những cột dây leo đung đưa trong gió.
“Theo các cậu, nó đang ở trong đó…” Jason thì thào.
“Không thể ở chỗ nào khác được.” Rick phụ họa theo.
“Nếu nó có thật.” Julia đính chính, cô bé đang khó chịu vì bị cỏ đâm vào khuỷu tay.
Jason cúi xuống đường ray để thắp chiếc đèn dầu vừa tìm thấy. Cậu dùng bật lửa để nhen bấc, bật lên bật xuống cho đến khi nó phả ra một đám khói đen sì, hôi hám.
“Em không thể mang theo một cái đèn pin sao?” Cô chị bèn trách.
Jason thở dài ngao ngán nhưng vẫn tiếp tục. Rồi cậu cũng thành công trong việc biến đám khói thành một ngọn lửa nhỏ.
“Được rồi!” Cậu phấn khích reo lên rồi nhảy qua những đường ray và dẫn đầu dấn bước trong bóng tối.
Julia và Rick theo sau cậu, cố gắng để nhận diện thứ gì đó.
“Em có thấy gì không, Jason?” Sau vài bước, Julia cất tiếng hỏi.
“Chỉ thấy đá và đường ray thôi.”
“Nó dài khoảng bao nhiêu nhỉ?” Cô bé tiếp tục hỏi.
“Bọn mình không biết.” Rick đáp. “Bọn mình chỉ biết rằng những đường ray không xuyên qua phía bên kia ngọn núi. Vậy nên…”
Cậu bỏ lửng câu nói.
Jason nâng đèn lên cao.
“Trời đất…” Cậu thầm thì. “Các cậu cũng thấy nó chứ?”
Julia quay phắt về phía Rick.
“Nó thực sự tồn tại! Cậu đã có lý!”
Rick mỉm cười, cậu đặt tay mình lên tay Julia và nhìn chăm chăm về phía trước, trên đường ray, nơi chiếc đầu tàu hơi nước bị thất lạc của Núi Lửa Đen đang lấp lánh ánh kim loại, ẩn hiện sau đám bụi.
“Dòng chữ trên tấm bảng thông báo…” Rick thì thầm khi dừng lại trước bậc thang, “nói rằng để lên được chuyến tàu này cần phải có trái tim một nửa đầy cát và một nửa đầy gió.”
“Cả bạn hữu trăm người đâu ít.” Julia trích dẫn.
“Còn cái này theo các cậu có nghĩa gì?”
Bọn trẻ ngắm nghía chiếc đầu máy xe lửa có vẻ bồn chồn trên đường ray như một con thú đang chờ đợi kẻ thù.
“Mình nghĩ nó không phải là một ẩn ngữ.” Jason nói. “Đó là một bài thơ.”
“Sao cậu dám chắc như vậy?”
“Vì nếu không nó sẽ chẳng có nghĩa gì,” cậu nói. “Giống như sáng nay cô Stella cho chúng ta làm, chúng là những câu thơ hình tượng. Ngôn từ không có nghĩa thực sự như khi nó được viết ra.”
“Vậy thì nó có nghĩa là gì?”
“Ừ thì nó cần phải được suy luận…” Jason đáp, rõ ràng cậu đang gặp khó khăn. “Kiểu như là cát không phải là cát mà là…”
“… là trí nhớ của cậu. Cái gì được gom góp lại theo thời gian, chắc chắn và cụ thể.” Rick xen ngang.
“Phải rồi, giỏi lắm!”
“Mà nó cũng không nặng lắm.” Rick tiếp tục. “Vì gió, gió là trí tưởng tượng, thứ có thể tác động vào và cuốn nó lên cao, đưa nó du hành bốn phương. Và rồi cũng chính là gió, khi tiếp xúc với cát sẽ giảm tốc độ… như vậy nó có thể tìm thấy giá trị của mình.”
Hai chị em sinh đôi há hốc mồm nhìn Rick chăm chú.
“Trong khi một trăm người bạn,” Rick chắc nịch, “không phải đúng một trăm mà là tất cả những cung bậc tình cảm hay cảm xúc có thể có. Ông Black nói với chúng ta rằng người muốn lên chuyến tàu của ông ấy phải có trái tim chứa đựng ba yếu tố này.”
“Đúng vậy,” cuối cùng, Jason nói. “Vậy mình có thể lên đó.”
“Cậu chưa bao giờ nói với mình cậu là một nhà thơ…” Julia khẽ thầm thì và vần vò những sợi tóc màu đỏ của Rick.
“Ừ thì ngay cả mình cũng có biết đâu…” Rick đáp.
“Rằng trái tim mình lại chứa chan hơn mọi khi đến vậy…” Cậu đã muốn bổ sung thêm.
Cậu chỉ dám thử nói điều đó qua đôi mắt đang đăm đắm nhìn Julia trong bóng tối đường hầm.
Bọn trẻ lên tàu bằng cầu thang bên. Rick nhà thơ, đi trước, Julia đi giữa và Jason cuối cùng. Vỏ thép của đầu máy xe lửa nhẵn thín như bề mặt một viên kim cương, phả khói như đang hít thở.
Rick mở cánh cửa trên đầu cầu thang và bước vào phòng máy. Đó là một không gian nhỏ, sàn trải thảm đỏ, với những tấm sắt tối màu và các chỉ dẫn hình tròn dường như đang dõi theo chúng. Một dãy cần điều khiển nhỏ nhô lên từ mặt sàn tựa như bó hoa cứng đờ, mỗi cái mang một ký hiệu riêng.
Một cánh cửa bằng kính ngăn cách phòng máy với cabin nhỏ xíu, chỉ đủ để đón một số ít hành khách. Trên tường đóng khung một tấm ảnh cũ chụp chân dung ba người đàn ông đứng trước đầu máy xe lửa: Núi Lửa Đen, Peter Dadalus và Leonard Minaxo. Ông Peter và Leonard trông trẻ hơn rất nhiều so với lúc bọn trẻ biết họ.
“Tấm ảnh này chắc hẳn được chụp trước khi xảy ra vụ tai nạn với cá mập…” Jason nhận xét, cậu để ý thấy trong tấm ảnh, Leonard không đeo băng trên mắt.
“Bản thân vụ tai nạn cũng quả là đáng ngờ…” Rick nói, “vì ở vùng biển này khônghề có cá mập.”
“Phải rồi.” Jason lí nhí, cậu chẳng biết tí gì về nơi lũ cá mập thực sự sinh sống.
Khi cả ba đứa trẻ đang nhìn ngó xung quanh để tìm thứ gì đó có ích, thì chúng bỗng đổ dồn chú ý vào cánh cửa nằm cuối cabin, chắc hẳn nó dẫn tới những toa phía sau, nhưng chỉ khi những toa này thực sự tồn tại.
“Này các cậu…” Đến lúc đó, Jason khẽ gọi. “Hôm nay hẳn phải là ngày may mắn của mình.”
“Tại sao?”
“Thêm cái này nữa thì là hai…” Cậu đáp, rồi quỳ xuống trước cánh cửa và bắt đầu sờ tay lên nó. “Một Cánh cửa Thời gian nữa!”
“Em chắc chứ?” Chị cậu hỏi.
“Hoàn toàn chắc chắn.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa.” Rick khẳng định, cậu lại gần cánh cửa và thử đẩy nó ra. “Nó đóng, dĩ nhiên rồi. Và hiển nhiên là không có chìa khóa.”
“Đây là Cánh cửa Thời gian đầu tiên có thể chuyển động.” Julia nhận xét. “Ý mình là: nó không được xây trong tường của một ngôi nhà cổ. Nếu có đủ đường ray, chúng ta có thể mang nó đi khắp mọi nơi.”
“Đúng thế…” Hai cậu bạn thì thầm.
“Giờ đã hiểu vì sao ông Black lại có thể giấu nó kín như vậy.”
“Đây cũng chính là nơi mà từ đó ông Black đã ra đi.”
“Em cho là thế à?”
“Dĩ nhiên rồi!“ Jason trả lời. “Julia, chị có nhớ trên cuốn sách viết gì không? Có một cánh cửa dựa vào phía sau một cỗ xe kéo.”
“Phải rồi!”
“Làm thế nào để di chuyển một cỗ xe kéo, trước khi có phát minh về đầu máy hơi nước?”
“Dùng ngựa.” Rick đáp.
“Chính vậy.”
“Vậy thì cái này,” Julia suy luận, “là cánh cửa… con ngựa?”
Jason gật gù.
“Chính là cánh cửa mà ông Peter đã nhắc tới. Ông Black có chìa khóa của cánh cửa ngựa. Và đây là cánh cửa ông ấy đã mở. Vào thời điểm khởi hành, ông ấy đã chuẩn bị chuyến du hành cho đầu máy xe lửa của mình, giấu nó trên đường ray cụt trong cánh rừng Crookheaven và đi qua cánh cửa này. Nhưng trước đó, ông ấy đã giao cho một người đáng tin cậy như chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ nhiệm vụ xóa mọi dấu vết và chuyển các con số về không. Và ngay cả khi có ai đó, như chúng ta, nói chuyện với chú Fred và có thể gọi chiếc đầu máy trở lại, cũng chỉ tìm thấy một bài thơ vĩnh biệt và… một cánh cửa khép kín.”
“Cũng bởi cánh cửa này sẽ không mở chừng nào người đi qua nó chưa quay trở lại…”
Jason gõ lên mặt gỗ. “Chỉ còn một điều là chúng ta không biết nó dẫn đi đâu. Vậy thì người canh gác những chiếc chìa khóa đã đi đâu.”
“Có lẽ…” Julia lí nhí. “Câu trả lời về nơi cánh cửa dẫn tới nằm ở chính nơi đây, trên đầu máy xe lửa… chẳng mấy đặc biệt này. Các cậu còn nhớ tên những điểm dừng trong cuốn sổ giờ tàu chứ?”
“Có. Những cái tên đã bị gạch xóa.”
“Ngay từ khi bắt đầu cuộc thám hiểm này, chúng ta luôn đi theo những chỉ dẫn bị gạch xóa. Giống như ở Ai Cập ấy!” Julia giải thích.
“Phải. Những cuốn sổ đã bị gạch xóa trong Ngôi nhà Sự sống…” Jason nhớ lại cùng một suy nghĩ man mác buồn về Maruk.
“Cậu có ý tưởng gì không?” Rick hỏi Julia.
Cô bé xoay một vòng. “Bọn mình đang ở trên một chuyến tàu đặc biệt nhất thế giới có thể tới những nơi mà chúng ta thậm chí còn không tưởng tượng ra…”
Rick cắn môi. “Ví dụ như?”
“Mình không biết.”
“Và bằng cách nào?” Cậu em trai bắt bẻ cô chị.
“Thử nhé?” Julia đưa giả thuyết. “Ví dụ…”
Cô bé ngồi thụp xuống đất để quan sát kỹ hơn các hình vẽ đánh dấu những cần gạt bên cạnh máy móc của đầu xe lửa. Vài giây sau, cô bé mỉm cười.
“Có gì mà chị lại cười vậy?”
“Chị cười vì chúng ta hoàn toàn đi đúng hướng. Nó không phải được viết theo cách thông thường. Nó được viết bằng những chữ tượng hình trên chiếc Đĩa Festo!”
Rick và Jason ngồi xuống đất cạnh cô bé.
Julia có lý: trên cần điều khiển, bọn trẻ nhận ra những ký tự Ai Cập cổ theo cách viết bí mật mà Ulysses Moore đã sử dụng để lưu lại những thông điệp của mình từ đầu đến giờ. Chữ viết bí mật mà ông ấy và những người bạn đã sử dụng.
“Giờ thì các cậu nói cho mình biết, vì chúng ta không mang theo quyển Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên…” Rick tự nhủ, “… chiếc đầu tàu này có thể mang chúng ta đi đâu đây?”
Jason tập trung suy nghĩ. Giờ cậu đã ghi nhớ được phần lớn những chữ cái trên Đĩa Festo, thế là cậu chọn một cần điều khiển và đọc: “Trên này có viết là: Lúc bắt đầu.”
Bọn trẻ nhìn nhau.
Đó là một điểm đến hấp dẫn và đáng sợ, Julia thấy sởn da gà dọc hai cánh tay.
“Chúng ta thực sự muốn khám phá ra nơi bắt đầu mọi thứ chứ?” Jason hỏi lèo một hơi.
Rick gật đầu và đặt tay lên một bên vai Jason. Julia đặt tay mình lên phía bên kia.
“Vậy thì chúng ta hãy tới nơi bắt đầu nào!” Jason reo lên và đẩy cần gạt.
Đầu máy xe lửa từ từ lăn bánh.