← Quay lại trang sách

Chương 20 - Dưới Mặt Nước.

Leonard tắt động cơ thuyền khi ra giữa biển, để nó dập dềnh theo nhịp dòng chảy chậm rãi. Bờ biển Kilmore Cove chỉ còn là một đường đen thẫm phía chân trời, mây đang kết lại trên bầu trời thành những chiếc gối trắng bồng bềnh. Trời vẫn còn rất sáng.

Người gác ngọn hải đăng đi tới đuôi thuyền, tháo đầu mỏ neo rồi thả nó ra khỏi khoang thuyền. Ông bắt đầu đo độ sâu biển. Năm, mười mét. Hai mươi. Ba mươi. Bốn mươi. Bốn mươi sáu. Và mỏ neo đã chạm đáy.

“Tới rồi.” Leonard lẩm bẩm.

Nếu thêm vài mét nữa thì e mỏ neo sẽ không đủ dùng. Ông quay lại cabin và xem tấm bản đồ lần cuối. Ông chưa bao giờ xuống sâu như vậy, và cũng không còn là thanh niên, dù tinh thần vẫn trẻ trung.

Leonard thở dài: “Nào, chúng ta sẽ thử xem.”

Ông mặc bộ đồ lặn, vuốt tóc ra phía sau và đeo mặt nạ, cẩn thận chỉnh nó thật khít vào trán. Rồi ông mặc áo phao gắn với bình dưỡng khí, đi chân vịt, gài con dao vào thắt lưng và thử đèn lặn. Ông đeo đồng hồ và máy hiển thị độ sâu vào cổ tay để tính toán thời gian giảm áp khi quay lên, cuối cùng, ông vác lên vai hai bình dưỡng khí có thể tích 250 bar.

Bước đi lạch bạch như một chú ngỗng, ông tới mạn thuyền và nhảy qua nó bằng một bước dài về phía trước: bước chân của gã khổng lồ.

“Vì hai chúng ta, chiếc chìa khóa chết tiệt…” Ông nói, trước khi nhét thiết bị điều tiết khí vào miệng và chỉ còn lại một mình với tiếng thở của chính ông.

Leonard khua chân vịt, đầu chúc xuống dưới, định hướng theo chiếc mỏ neo màu đen. Ông lặn xuống trong sự tĩnh lặng của biển cả, để lại phía sau những bong bóng màu bạc đang trồi lên mặt nước. Ông bơi ngang qua một bầy cá xanh dương khiến chúng hốt hoảng tán loạn tản ra xung quanh. Ông lặn xuống, xuống nữa, vui sướng và hoảng sợ. Bóng tối dần vây quanh ông, làm mờ đi những tia phản chiếu từ chiếc mặt nạ và bình dưỡng khí, khiến sống lưng sặc sỡ của những chú cá biến thành những dải sáng nhiều gam màu.

Leonard bật đèn pin, tạo ra một cột sáng hình phễu yếu ớt.

Ông kiểm tra đồng hồ và máy hiển thị độ sâu.

Tám phút. Ba mươi ba mét.

Ông tiếp tục lặn sâu hơn.

Leonard chạm tới đáy biển khá bất ngờ. Đó là một thềm núi đá trải dài, bị chia cắt thành nhiều khối lớn, ngăn cách nhau bởi những khe nứt và khoảng cát sáng màu.

Leonard dừng lại, ông tìm cách định hướng trong sa mạc dưới đáy biển. Ông chọn ngẫu nhiên một hướng rồi bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng đáy biển theo các vòng ngày một rộng hơn và lia đèn ra xung quanh.

Cá, núi đá thẫm màu, cát, khe nứt.

Chẳng có gì bất thường.

Ông vòng đi vòng lại. Hai mươi phút đã trôi qua.

Ông kiểm tra đồng hồ và chỉ số bình dưỡng khí.

Chẳng có gì bất thường.

Ông tiếp tục tìm kiếm.

Mười phút sau, Leonard vẫn chưa tìm thấy thứ gì thú vị. Chỉ có khung cảnh biển đơn điệu và vô tận, nơi lũ cá thầm lặng ngự trị.

“Còn năm phút nữa là phải quay lên rồi.” Ông tự nhủ, chuẩn bị bơi lên với sự cẩn trọng cần thiết.

Nhưng rồi, trong giây lát trước khi hướng lên trên, một cái bóng hẹp và dài khiến ông chú ý. Trông nó giống một vệt núi đá hoặc một con cá dài ngoằng, hay có lẽ là đường viền của một khe nứt dưới đáy biển.

Leonard kiểm tra giờ.

Ông còn bốn phút và ba mươi giây trước khi phải bơi lên.

Ông quyết định sẽ ghé qua xem sao, rồi băng qua một dải cát và rẽ ra phía sau hai tảng đá màu đen giống như hai viên xúc xắc khổng lồ.

Leonard dừng lại.

Ông bắt đầu chiếu đèn ra mọi hướng và không tin nổi vào mắt mình. Đây là một giấc mơ. Giấc mơ ông đã theo đuổi nhiều năm nay. Ông siết chặt tay, thầm chúc mừng bản thân vì ý tưởng quay lại biển. Vì đã theo đuổi tiếng gọi.

“Đây rồi!” Ông thầm nhủ. “Chính là nó.”

Leonard đã nghiên cứu về nó rất nhiều, và giờ nó chỉ còn cách ông vài mét, mỏng manh và uy nghiêm.

Bốn phút.

Nhưng ông không muốn ngoi lên vào lúc này.

Leonard khua chân vịt, đắm chìm trong nỗi xúc động.

Cách ông chưa đầy ba chục bước chân, trong một khe nứt dưới đáy biển, là xác một chiếc thuyền buồm khá lớn. Và cái bóng thu hút sự chú ý của ông không gì khác chính là chiếc cột buồm phủ đầy rong rêu còn nhô lên. Cát đã bao phủ hoàn toàn thân tàu nhưng cột buồm vẫn vươn lên cao, không lẫn vào đâu được.

Leonard bơi lại gần khiến lũ cá bé tí xíu hốt hoảng tản ra. Rồi, cuối cùng, ông cũng chạm được vào nó.

Bằng gỗ. Cổ xưa đến năm thế kỷ.

Ông bơi quanh mạn thuyền vĩ đại vẫn còn nguyên vẹn đến chỗ có lẽ là mũi thuyền, lớp vỏ của nó còn chưa bị phá hủy.

Bểu tượng trên mũi thuyền vẫn sáng trắng dưới lớp cát.

Khi trông thấy nó, Leonard bỗng cảm thấy một sự căng thẳng khó tả. Ngần ấy năm rồi! Nó vẫn luôn ở đó, bình thản, bốn mươi sáu mét dưới mặt biển. Cách bờ không tới năm hải lý.

Còn hai phút nữa phải bơi lên.

Dù đã chắc chắn rằng con tàu đang ở trước mặt, Leonard vẫn cố tới gần mũi thuyền định tìm thứ mà ông thấy trong những bức tranh đã nghiên cứu trước đây. Ông lấy tay phủi dần lớp cát, rồi rút con dao để làm nhanh hơn. Lưỡi dao sượt qua mặt gỗ cứng cho đến khi chạm vào một tấm biển bằng đồng.

Leonard háo hức phủi cát.

Và cuối cùng ông cũng thấy rõ năm chữ cái trong cái tên của nó.

FIONA

Giờ ông không còn nghi ngờ gì nữa. Chính là nó.

Leonard kiểm tra đồng hồ, nuối tiếc vì phải đi ngay khi vừa tìm thấy chiếc thuyền buồm, ông vuốt ve thân tàu như để chào tạm biệt.

Trong phút cuối cùng còn lại, Leonard cố bơi hết một vòng quanh con tàu. Ở đó, nơi thân tàu chạm vào đáy biển, ông thấy một vết nứt khá sâu và quyết định đó sẽ là sự tò mò cuối cùng ông cần phải tìm hiểu trước khi quay trở lên.

Ông khéo léo bơi cách đáy biển chỉ vài xen-ti-mét và bám tay vào mép khe nứt. Nhìn gần trông nó rất sâu và rõ, như thể chính nó là nguyên nhân gây ra vụ đắm tàu…

Ba mươi giây.

Leonard rọi đèn pin vào trong lỗ thủng.

Gỗ mục, rong rêu, càng tôm cua rất dài và những chú cá rõ ràng đang bực dọc. Ông không lầm: vết nứt quả thực rất sâu và chạy thẳng vào chính giữa thân tàu.

Mười lăm giây.

Leonard cảm thấy gì đó là lạ trong lỗ thủng đó. Thứ gì đó bất thường, đáng để nán lại thêm nửa phút nữa… Ông có thể rút ngắn thời gian một chặng giảm áp, và ông quyết định như vậy. Đây đâu phải lần đầu ông buộc phải ngoi lên trong điều kiện không an toàn.

Ông chiếu đèn vào giữa những thanh gỗ mục nát rồi luồn cả thân trên qua khe nứt và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Rồi ông thấy thứ gì đó lấp lánh ngay phía dưới. Leonard lấy tay phủi cát. Đó là một vật bằng kim loại. Một cái vòng tay.

Ông nhặt nó lên.

Nhưng nó không phải vòng tay…

Đó là một thứ không thể nằm ở đó.

Leonard nín thở, như thể giác quan thứ sáu mách bảo, ông lập tức chiếu đèn lên phía trên. Không khí từ ống điều tiết khí phụt ra ùng ục: nếu có thể ông đã hét lên rồi. Theo bản năng, ông vội giật lùi ra sau, làm hai chiếc bình dưỡng khí đập vào mặt gỗ phía sau lưng. Ông vùng vẫy, cố thoát khỏi đó càng nhanh càng tốt. Mặt gỗ vỡ vụn, Leonard tung thêm một cú thật mạnh, khiến bọt khí phun lên và cuối cùng cũng thoát ra khỏi con tàu.

Ông cất vật vừa tìm được vào trong bộ đồ lặn và bơi lên một cách dứt khoát.

Nhưng ông vẫn bị ám ảnh bởi những gì vừa nhìn thấy.

Cái đầu lâu của một người đàn ông bị mắc kẹt trong xác tàu.

Cái đầu lâu của một người đàn ông trong bộ đồ lặn màu đen.

Leonard dừng lại ở độ sâu hai mươi lăm mét cho chặng giảm áp đầu tiên. Ông cố trấn tĩnh và hít thở chậm rãi hơn nhưng nhận ra mình không thể. Ông đã sử dụng hỗn hợp khí nén nhiều hơn mức cho phép trong điều kiện thường. Do đó không còn đủ dưỡng khí để ở đây trong đúng mười lăm phút nữa. Ông phải ngoi lên trước. Ông phải liều thôi.

Leonard kiểm tra đồng hồ, cố ép mình bình tĩnh lại. Ông có thể nhịn thở trong bao lâu? Ba phút? Bốn phút? Dù không còn là thanh niên, nhưng ông phải cố gắng bằng mọi giá. Nhất định ông phải lên tới mặt nước, tới chỗ con thuyền, bờ biển, trở về Kilmore Cove.

Rốt cuộc ông đã tìm thấy chiếc thuyền buồm mà ông tìm kiếm trong nhiều năm, dù không phải là người đầu tiên.

Người đàn ông mắc kẹt trong xác con tàu là ai? Ai vậy nhỉ?

Leonard nhìn xuống, ghi nhớ tọa độ con tàu đắm để xua tan sự căng thẳng.

Người đàn ông đó là ai nhỉ?

Rồi ông chợt hiểu, và cảm giác tội lỗi đó làm lòng ông nhói đau.

Leonard lắc đầu trong làn nước tối tăm của biển cả. Nhưng suy nghĩ đó vẫn nằm yên, bất động, bám sâu vào tâm trí ông.

Ông kiểm tra máy hiển thị độ sâu và lượng khí nén trong bình dưỡng khí không biết đến lần thứ bao nhiêu. Hoặc là thử bơi lên bằng cách hít thở từ từ lượng khí cuối cùng còn lại, hoặc sẽ không bao giờ ông có thể kể điều đó cho ai.

Ông nhắm con mắt còn lại và thả mình theo dòng chảy, cố giải tỏa những suy nghĩ đang dày vò tâm can.

Rồi Leonard bỗng giật mình để ý, cảm thấy một chuyển động hay đúng hơn là sự xuất hiện của một thứ gì đó. Ông thấy nước di chuyển nhẹ. Rồi một cái bóng khổng lồ.

Leonard quay người lại.

Ông bất động tại chỗ, ở độ sâu hai mươi mét, quá kinh ngạc đến nỗi không thể điều khiển dù chỉ một cử động.

Đó là một con cá voi.