Chương 21 - Cái Hang.
Dầu máy xe lửa chạy ra khỏi đường hầm, động cơ phát những tiếng rin rít, hòa cùng với âm thanh có thể là tiếng la hét của ai đó.
Ánh sáng ban ngày như chỉ ghé thăm, vì giống như lúc xuất hiện, nó cũng biến mất trong chớp mắt. Khi đầu máy dừng lại, mới chỉ có vài phút trôi qua kể từ lúc nó khởi hành. Một tiếngthịch vang lên, như thể thứ gì đó lăn xuống mặt đất.
Rồi im lặng như tờ. Và tối om.
Rick, Jason và Julia ló đầu qua cửa sổ.
Tối đen như mực.
“Trời tối rồi.” Jason thốt lên.
“Mình lại nghĩ rằng chúng ta đã tới một đường hầm khác.” Rick khẽ nói.
“Chúng ta làm gì đây, xuống chứ?” Julia thì thầm.
“Em nghĩ vậy.”
“Khoan đã. Chúng ta thử suy luận một chút…” Rick điểm qua những kệ đồ trong đầu máy xe lửa và tìm thấy vài thứ theo cậu là hữu ích: một chiếc đèn pin, hai quả pháo sáng một mang tín hiệu màu xanh, một mang tín hiệu màu đỏ, cuộn băng dính, cây bút, cái vỏ chai cùng một sợi dây dài bằng ni-lông và có móc ở một đầu.
“Giờ thì cậu hài lòng chưa?” Jason hỏi Rick.
“Chỉ khi nào mình tìm được một cái ba lô để nhét mọi thứ vào bên trong.” Rick đáp.
Bọn trẻ từ từ bước xuống bậc thang, và phát hiện ra chúng đang ở trong lòng một cái hang tự nhiên rất lớn. Đó không phải một đường hầm, mà là một cái hang.
Ở gần đầu máy có một lối đi hẹp dần mất hút trong bóng tối.
Jason dẫn đầu. Cậu cảm thấy sự hiện diện vô hình của bầu không khí ẩm ướt và tiếng suối róc rách xa xăm, những tiếng đập cánh lao xao rất nhẹ và cả những tiếng vang mơ hồ.
“Khoan đã, Jason!” Vẫn còn nán lại gần chỗ đầu máy, Rick gọi. “Cầm lấy đèn pin này.”
“Rick nói đúng đấy.” Julia cũng lên tiếng, cô bé đang rón rén từng bước trong bóng tối. “Đợi đã nào!”
Jason, bị sự nóng vội và trí tò mò lấn át đến mức khiến cậu phải nín thở, đã tới được vách hang, cậu đưa tay dò dẫm và ngạc nhiên khi khám phá ra một thứ giống như công tắc điện.
Cậu ấn thử.
Những chiếc bóng điện bật sáng, ánh sáng tù mù bám dọc theo một dãy bậc thang dốc.
“Ôi trời…” Julia thầm thì, cảm thán trước quy mô cái hang.
Những bóng đèn lần lượt sáng lên, như những cây nấm màu trắng sữa, soi dấu một con đường mòn uốn lượn chạy lên phía trên. Trần hang thạch nhũ nhỏ xuống những giọt nước trắng, còn dưới nền đất, búp măng đá sừng sững mọc lên. Làn sương ẩm ướt giống như tấm gạc trắng bao quanh những khoảng tối, những đường cong mảnh mai của hang đá, những vách thẳng đứng và những hình thù kỳ lạ như ngôi nhà ở thế giới tiên, hay cây đá vôi, ngọn tháp của đám phù thủy tí hon.
“Mình không cần đèn nữa, Rick ạ.” Jason mỉm cười, ngắm nhìn sân khấu bằng đá mênh mông bao quanh cậu.
Chính là nó, điểm khởi đầu.
Bọn trẻ bước lên đợt thang đầu tiên và sau ngã rẽ giữa hai thạch nhũ nhô cao như lính gác, chúng đến trước một chiếc lồng sắt uốn, trang trí họa tiết hoa tinh tế, được treo trên một sợi cáp kim loại từ trên cao hun hút.
Dưới ánh đèn tù mù, trong sự im lặng siêu thực của hang đá, Jason thoáng thấy bóng một chiếc ròng rọc lấp ló ngay phía trên. Cậu lại gần chiếc lồng, mở hai cánh cửa, và nhận ra bên trong cũng được trải thảm đỏ giống như chiếc đầu máy.
“Có ai muốn đi bằng thang máy không?” Cậu hỏi.
Julia và Rick nhìn sợi dây cáp kim loại và cái lồng sắt vẻ đầy ngờ vực.
“Mình thích đi bộ lên…” Julia quyết định.
Rick không nói gì. Trán cậu lấp lóa mồ hôi, chiếc túi hành lý cũ kỹ từ thế kỷ trước chéo qua vai.
“Coi như mình chưa nói gì nhé.” Jason vừa càu nhàu vừa đóng cửa lồng thang máy, tiếng kẽo kẹt vang lên.
Bọn trẻ bước dọc theo những bậc thang, rẽ rồi lại tiếp tục bước lên, hầu như trong im lặng, vừa đi vừa đếm số bước chân để tính khoảng cách từ bóng đèn này tới bóng đèn khác. Chúng giữ một khoảng cách nhất định giữa ba người. Rick, đứa đi cuối cùng, thường xuyên mất dấu Jason và Julia, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chân của hai người bạn. Chỉ khi đến gần những bóng đèn, Rick mới lại nhìn thấy dáng lưng của hai chị em song sinh lấp ló trong ánh đèn.
Đường lên của hang đá dường như kéo dài vô tận. Những hình thù thạch nhũ và măng đá thật kỳ vĩ và đáng sợ. Tiếng nước chảy, tiếng hơi thở và tiếng bước chân của bọn trẻ không đủ lấp đầy khoảng không tăm tối đang mở phía sau lưng chúng.
Khi tới một rãnh nước nhỏ chảy ngang con đường mòn, Rick đề nghị cả bọn dừng lại để lấy đầy chai nước.
Thoạt tiên cậu thử nước, thấy nó mát lạnh và đầy cát, rồi cậu đưa chai cho Julia, cuối cùng là Jason.
“Đây là nơi nào nhỉ?” Một trong ba đứa hỏi.
“Là một nơi tuyệt đẹp.” Rick trả lời, lấy mu bàn tay quẹt mồ hôi trên trán. “Thật sự rất đẹp.”
“Phải, nhưng là ở đâu?”
“Là nơi tất cả bắt đầu.”
Rick lấy lại cái chai và đổ nước vào lần cuối, trước khi hỏi: “Tất cả cái gì?”
“Tất cả những gì chúng ta phải khám phá.” Jason đáp và tiếp tục dấn bước.
Sau một nghìn bậc thang và một trăm ngã rẽ, Jason đã tới chỗ đất phẳng nơi từ đó vươn ra một móc kim loại hình chim diệc, treo trên mỏ con chim là sợi cáp của chiếc lồng sắt.
“Mình nghĩ chúng ta đã tới… miệng hang.” Cậu khẽ nói.
Julia ngó ra phía trước, nơi những bóng đèn kết thúc và cũng là nơi trần hang hạ thấp. “Cái gì đằng trước vậy? Một cánh cửa à?”
“Không. Trông nó giống cổng hơn.” Jason đáp. “Một cánh cổng đã đóng.”
Rick tới chỗ hai người bạn ít phút sau đó, cậu quẳng cái túi xuống đất, làm phát ra một loạt tiếng vang. “Tuyệt. Một cái cổng đã đóng. Giờ thì sao nhỉ?”
“Giờ thì chúng ta hãy xem liệu có thể mở được nó hay không.” Jason đáp.
Cánh cổng không chắn toàn bộ lối đi. Con đường mòn bọn trẻ vừa đi chạy qua gần nó và tiếp tục kéo dài về phía bên phải chui vào một hang đá hẹp và thấp ngay bên cạnh, xem ra chỉ còn cách mặt đất không xa.
Cánh cổng đen và uy nghiêm, phía trước có ba bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng và gắn trong một cái dầm đỡ được chạm khắc tinh xảo. Hai cột uốn cong hai bên và khi gặp nhau tạo thành một vòm nhọn, ở giữa là một khung trang trí theo hình nếp cuộn có khắc năm chữ cái: MOORE.
Bên dưới một phiến đá cẩm thạch khắc câu châm ngôn bằng tiếng La-tinh:Curiositas anima mundi.
“Trí tò mò là linh hồn của thế giới…” Julia dịch.
“Câu châm ngôn của gia đình Moore.” Jason nhận xét. “Hoặc… nơi mà mọi thứ bắt đầu.”
Bọn trẻ bước vội tới chỗ những thanh chắn thẳng đứng của cánh cổng trong khi đèn pin của Rick đang cố chiếu sáng phía bên kia: một hành lang lát đá sáng màu, nửa tự nhiên, nửa do con người xây dựng.
“Nhìn này!” Jason bất chợt kêu lên, tóm lấy cánh tay Rick để cậu bạn hướng ánh sáng vào dòng chữ mình đã nhìn thấy trên tường.
Đúng vậy, nơi cậu chỉ, có một tấm biển được gắn một nửa trên tường.
Những dòng chữ nổi viết rằng:
Nơi đây yên nghỉ
những thế hệ đã qua
của dòng họ Moore
cùng với những sự tò mò mới.
Nguyên quán ở London,
được nhận nuôi ở Kilmore Cove.
Tại chỗ mà
ông tổ Xavier đã lựa chọn
được Raymond Moore
và Phu nhân Fiona trang hoàng.
Và được hoàn thiện
với sự khiêm tốn và tâm huyết
của cháu nội William.
Kilmore Cove - Công viên Rùa
129 - 1580 sau Công nguyên.
“Đây là lối vào một lăng mộ!” Rick suy luận trong lúc Jason đọc lại. “Nơi chôn cất những thành viên của dòng họ Moore. Là nơi mà cha Phoenix đã nói với mình.”
“Điều này nghĩa là… chúng ta đang ở dưới Công viên Rùa?” Jason hỏi.
“Mình cho là như vậy.”
Ba đứa trẻ lặng ngắm hành lang màu trắng nhạt dần trong bóng tối mà không biết phải nói gì.
“Cứ nghĩ trong đó là nơi chôn cất người chết mình lại thấy rùng mình…” Julia thì thầm. “Chúng ta không rời khỏi đây được sao?”
“Em lại nghĩ chúng ta nên thử vào đó.” Jason đề nghị. “Rất nhiều câu trả lời mà chúng ta kiếm tìm… có thể tìm thấy phía sau cánh cổng này.”
Cậu thử đẩy nó, hang đá vang lên những tiếng trầm, nhưng cánh cổng không hề nhúc nhích. “Chẳng được tích sự gì cả.” Cậu chán nản.
“Có lẽ không phải lúc làm phiền những người đã khuất…” Rick nói vẻ nghiêm nghị, cậu bắt đầu hình dung ra khuôn mặt mơ hồ của những bóng ma ở mỗi thạch nhũ mà cậu nhìn thấy.
“Họ chết rồi mà.” Jason đáp. “Họ không thể làm gì chúng ta được!”
“Mình lại hy vọng điều ngược lại…” Rick thì thầm, cậu nghĩ về bố.
Với một cử chỉ bình tĩnh và quyết đoán, Julia chặn cậu em trai lại. “Jason, chúng ta không có chìa khóa để vào đó.”
“Thế ai có thể có chúng?” Cậu bé hỏi và rời xa cánh cổng với vẻ bồn chồn lạ lùng, một nỗi sợ hãi hoặc có thể là sự thất vọng tột độ.
“Chắc chắn là người chủ cũ, cũng giống như tất cả những chiếc chìa khóa khác của Biệt thự Argo.” Julia trả lời. “Chúng ta có thể hỏi bố. Hoặc ông Nestor.”
Rick đưa đèn pin cho Jason và lùi ra xa vài bước. Cậu không chịu nổi khí lạnh tỏa ra từ hành lang khu lăng mộ.
Cậu tới chỗ con đường mòn ngoặt sang bên phải cánh cổng và dừng lại đó quan sát phía trên.
Julia vẫn nán lại vài giây với cậu em trai, rồi như đoán được sự khó chịu của Rick, cô đi tới khoác tay cậu.
“Chúng ta đi chứ?” Cô bé nhẹ nhàng hỏi, định nói thêm điều gì khác nhưng lời lẽ cứ nghẹn lại trong cổ.
Julia quay về phía hang đá, một lần nữa bị cuốn hút trong tấm áo choàng tối tăm của nó. Cô chăm chú ngắm nhìn cái móc hình con diệc.
Và cô nhận ra rằng, với một tiếng kẽo kẹt chầm chậm, sợi cáp treo chiếc lồng sắt đang cuốn lên.
Ai đó đã khởi động thang máy.