Chương 22 - Lối Lên Và Lối Xuống.
Nestor bồn chồn ngó đi ngó lại đồng hồ. Bọn trẻ đã ra ngoài quá lâu và đáng lẽ chúng phải trở về một lúc rồi mới phải.
Nhưng cũng may là chẳng ai hỏi han gì ông cả. Bà Covenant hoàn toàn bị cuốn vào công việc nội trợ, còn ông Covenant thì từ đầu giờ chiều đã gọi điện để khẳng định rằng con đường chưa thông được và ông sẽ về nhà vào bữa tối cùng tay kiến trúc sư.
“Tốn thời gian.” Nestor tự nhủ. “Chỉ tốn thời gian vô ích.”
Ông khập khiễng bước vào ngôi nhà phụ dưới bóng râm của những cây cổ thụ trong vườn và dừng lại trước một chiếc gương. Ông nhìn xoáy vào đôi mắt sâu thẳm của chính mình và tự hỏi: “Đáng lẽ ta nên kể cho bọn trẻ biết về Leonard, phải không nhỉ?”
Ông không tìm câu trả lời mà bắt đầu sắp xếp lại quần áo. Vừa làm, ông vừa lắc đầu quầy quậy như một chú ngựa già bất an, cố đoán xem bọn trẻ đang làm gì trong làng.
Sau khi thấy chúng trở về từ Venice trong bộ dạng đó, ông đã hoảng sợ và nghĩ tới chuyện làm chậm lại diễn tiến sự việc. Chúng đã phải mạo hiểm quá nhiều để tìm được Peter. Và ông không hề muốn chuyện đó lặp lại với việc đi tìm Black.
Càng nghĩ đến việc đó, mối nghi ngờ của Nestor về chỗ Black cất giấu những chiếc chìa khóa lại càng tăng lên. Vì Nestor biết Black khá rõ và biết cả năng lực tận hưởng cuộc sống trứ danh của ông ta, nên nếu phải cân nhắc giữa những đại dương bão bùng, vùng băng tuyết vĩnh hằng, những khu rừng rậm, đỉnh núi tuyết bao phủ và… một khu vườn thanh bình đầy vui thú, ông ta ắt hẳn sẽ lựa chọn địa điểm cuối cùng. Hơn nữa, cũng chính là nơi Black quen thuộc nhất.
Nestor biết đó chỉ là những giả thuyết của mình và chính bọn trẻ mới là người quyết định. Liệu chúng có thấy thuyết phục không. Liệu chúng có muốn truy tìm bí ẩn nữa hay không.
“Bọn trẻ phải quyết định thôi, dĩ nhiên rồi…” Ông lẩm bẩm và trở lại đối diện trước gương. “Nhưng ta có thể hỗ trợ chúng một chút.”
Ông đội chiếc mũ len, ra khỏi nhà phụ, băng qua sân và tới cổng sau của Biệt thự Argo.
“Vừa kịp thời gian,” ông tự nhủ.
Khi ông vừa rẽ qua góc thì một chiếc xe hơi màu xanh da trời chở vài người trên đó xuất hiện từ cánh cổng Biệt thự Argo và đỗ chình ình ở giữa sân. Nestor cau mày, ông nghe thấy tiếng giày của bà Covenant tới chỗ cửa ra vào và giọng bà cất lên: “Gwendaline à? Có phải cô không? Rất hân hạnh. Tôi là Covenant.”
“À, cô thợ làm đầu.” Đến lúc đó Nestor mới bình tâm tự nhủ.
Ông lủi vào nhà, bước lên cầu thang, đưa tay vuốt vài chiếc khung ảnh treo dọc tường và rẽ về phía thư viện. Khi đã vào được bên trong, ông ngoái lại sau lưng để chắc chỉ có một mình mình, rồi quay bốn tấm biển bằng đồng trên giá sách lịch sử.
Bức tường thư viện phát ra một tiếng cạch nho nhỏ. Người làm vườn già ngoái lại sau lưng lần cuối rồi lách vào lối đi bí mật khá hẹp vừa mở ra.
Phía bên kia bức tường có một căn phòng nhỏ không trổ cửa sổ, được thắp sáng nhờ một chiếc đèn tự bật mỗi khi lối đi bí mật khởi động. Trong căn phòng có một chiếc cầu thang quanh co dẫn lên phòng tháp và một chiếc bàn thấp, trên đó bày nhiều mô hình tàu thuyền cùng chục cuốn sổ màu đen.
Nestor gãi cằm rồi chọn ra giữa rất nhiều con tàu được làm công phu đến từng chi tiết nhỏ, một con lạc đà một bướu bằng vải, được trang trí cầu kỳ.
“Con tàu sa mạc đây rồi,” người làm vườn lầm bầm. “Và quyển nhật ký hành trình tương ứng.”
Ông quỳ gối xuống cạnh bàn, lật nhanh qua một vài quyển, chọn ra quyển cần tìm và bỏ nó vào túi.
Dợm bước lên những bậc thang, nhưng chợt có linh cảm lạ, ông quay trở lại, áp tai lên phía bên trong giá sách của thư viện và nghe ngóng.
Dường như Nestor nghe thấy một giọng nói xa xăm, khá quen thuộc. Ông lắc đầu hoài nghi, rồi cúi xuống dưới những bậc thang và nhặt lên một bức tranh cũ được cuộn tròn.
“Ta sẽ mang chú mày đi hóng gió…” Ông nói với bức chân dung của Ulysses Moore đã một thời được treo chỗ cầu thang. Ông kẹp bức tranh dưới cánh tay và bước lên bậc thang.
Nestor mở cánh cửa bí mật thứ hai của lối đi và bước vào phòng tháp. Như mọi khi, cánh cửa sổ trông ra vườn chợt mở toang. Ông cuống quýt đóng chúng lại, hy vọng không ai nghe thấy tiếng động.
Rồi ông đưa mắt nhìn chiếc xe của cô thợ làm đầu: trông như thể một viên kẹo đường bốn bánh.
Không thấy gì đặc biệt, ông bỏ lại cuốn sổ và con lạc đà một bướu trên bàn rồi ra khỏi tháp, đóng cánh cửa gương lại phía sau.
Đang chuẩn bị bước xuống cầu thang, ông nghe thấy những âm thanh vọng lên từ tầng dưới: bà Covenant và cô thợ làm đầu đang chọn một căn phòng thích hợp để thực hiện việc cắt tóc tại gia.
Nestor lại gãi cằm, rồi đi thẳng về phía phòng của bọn trẻ. Ông dừng lại dưới một chiếc cửa sập dẫn lên mái nhà, kéo chiếc thang xuống và trèo vào bên trong sự tĩnh lặng bụi bặm của phòng áp mái.
Ông rút thang, đóng cửa sập lại và khéo léo di chuyển trong bóng tối quen thuộc. Ông tới phòng làm việc của Penelope, chỗ hình nộm mặc áo khoác và chiếc mũ thuyền trưởng, đặt tay lên chuôi thanh kiếm cong.
Nestor thở dài rồi đi về phía bức tường đối diện trong căn phòng.
Cạch, ông khởi động một cơ chế thứ hai.
Một phút sau, ông đã ở trong vườn.
Vẻ mặt của Oblivia Newton phản chiếu từ chiếc gương dát vàng trong phòng khách của Biệt thự Argo chỉ có thể miêu tả bằng một từ: đắc thắng.
Ả đã vào được bên trong ngôi nhà dễ như thể cắm ống hút vào một ly cocktail nhiệt đới vậy: Gwendaline và Manfred đã vô hiệu hóa bà Covenant và thật may là lão làm vườn ghê gớm cùng bọn trẻ con không thấy đâu.
Vậy là rốt cuộc ả đã vào được Biệt thự Argo, ngôi nhà mà ả muốn có được hơn bất cứ thứ nào trên thế giới. Ngôi nhà mà cho tới tận mấy hôm trước, ả còn bị cấm vào.
“Ta đã thành công.” Oblivia nói và làm điệu bộ cúi chào trong gương.
Cô ả chỉ cần liếc quanh phòng khách đầy những đồ trang trí lặt vặt là đánh giá được nội thất của Biệt thự Argo thật nặng nề, rườm rà, hoàn toàn rẻ tiền. Và khiêu khích đến khó tin.
Oblivia lướt tay trên chiếc đi văng bằng lụa màu vàng và ngập ngừng vuốt ve đường cong của một chiếc lọ Trung Hoa trước khi vào phòng bếp, nơi vang lên tiếng trò chuyện ríu rít vui vẻ: bà chủ nhà và Gwendaline đã chọn làm việc ở đó.
Oblivia trốn sau cánh cửa và cố đón ánh mắt của Manfred. Cô ta thể hiện một điệu bộ cảm thông: tên tay sai dữ tợn của ả đang bị lem đầy dầu gội đầu trên cánh tay và trên cặp kính tráng gương bất ly thân mà gã đang cố ẩn mình sau nó một cách vô ích. Dù những động tác vẫn còn gượng gạo nhưng dường như gã hoàn toàn thoải mái trong vai anh học việc của cô thợ làm đầu. Lúc đó, hắn đang nhẹ nhàng nâng đầu bà Covenant trên một cái chậu màu xanh da trời mà trong những trường hợp khác, hắn có thể sẽ để bà đuối nước.
Bên cạnh hắn, Gwendaline đang dồn dập tấn công bà Covenant bằng một loạt những câu chuyện phiếm, nhưng con mắt lanh lợi và cảnh giác của hắn không bỏ sót bất cứ việc gì đang xảy ra quanh cô thợ làm đầu.
Ngay khi nhìn thấy Oblivia, Manfred thả rơi khá cục cằn cái gáy của bà Covenant rồi lẩm bẩm gì đó và không quá ngần ngại, hắn tiến về phía cô ả.
“Lão làm vườn thì sao?” Đó là điều đầu tiên hắn thì thầm.
Oblivia thô lỗ vuốt ve khuôn mặt hắn và như mọi khi, những chiếc móng tay màu tím của cô ả lại thọc sâu vào bộ râu của hắn.
“Manfred yêu quý của ta… anh không phải bận tâm đến lão làm vườn. Dường như lão già không nhận ra sự có mặt của chúng ta đâu.”
Manfred gật đầu không mấy thuyết phục. Hắn lờ tịt cái má đau và chỉnh cho ngay ngắn chiếc mũ bóng chày.
“Thế thì tốt rồi.”
“Ta bắt đầu đi tìm cánh cửa đây.” Cô ả nói.
Manfred quay về phía Gwendaline.
“Bao giờ chuẩn bị xong thuốc nhuộm tôi sẽ trở lại.”
“Ái chà, nghe mà xem!” Oblivia giễu cợt, chẳng mấy khi ả vui tính thế. “Ta mới bỏ anh lại một ngày mà đã đổi chủ rồi cơ đấy.”
Manfred thốt lên đầy thích thú. “Với tôi thì chỉ cần một tích tắc thôi.”
Oblivia gật gù. “Cứ thoải mái đi. Hẳn phải có một thư viện ở quanh đây. Ta sẽ bắt đầu từ đó.”
Bỏ lại Manfred với nhiệm vụ của mình, Oblivia lùng sục khắp tầng trệt, chắc chắn rằng tất cả cánh cửa trông ra ngoài đều đã đóng chặt. Cô ta không muốn bị làm phiền trong khi tìm kiếm.
“Nó chỉ mở khi bọn trẻ về,” cô ả tự nhủ, “lũ nhóc thú vị chắc chắn sẽ mang theo mình những chiếc chìa khóa để mở Cánh cửa Thời gian. Cánh cửa Thời gian thực sự, cánh cửa cổ xưa nhất như lời Peter Dedalus đã nói.”
Không thấy thư viện, Oblivia quyết định lên tầng trên tìm kiếm.
“Ồ, tất cả những quý ông Moore đây mà!” Cô ả lẩm bẩm với những vị tổ tiên của gia đình Moore khi đi lên cầu thang. “Cả một dòng họ khốn kiếp muốn giữ riêng cho mình những Cánh cửa Thời gian.”
Thư viện cách cầu thang chỉ ít bước.
Quan sát một lượt, Oblivia cảm thấy khó thở vì sự căng thẳng đang gia tăng, một nỗi sợ hãi dâng lên trước hàng ngàn những trang giấy kín chữ đó.
“Chỗ này để làm gì cơ chứ?” Cô ả tự hỏi, cố chế ngự cơn đau đầu mỗi khi phải đọc bất cứ thứ gì.
“Anh ám chỉ tấm biển nào đây hả, Peter?” Oblivia lớn tiếng hỏi và cố nhớ lại những chỉ dẫn Peter lỡ miệng nói ra.
Ả lại gần một trong số rất nhiều giá sách trong phòng và thử xoay vài tấm biển nhưng không thu được kết quả gì.
“Động vật bí ẩn học,” ả vất vả đọc một tấm biển. “Liệu có thể biết nó có nghĩa là gì không đây?”
Khi cô ả bắt đầu cáu tiết thì tấm biển đồng Lịch sử cổ đại ở chính giữa bỗng bật nhẹ ra trên một cái đinh ghim và thế là, cả ba cái bên cạnh cũng bật mở.
Oblivia mỉm cười: “Ai biết sự khác nhau giữa Lịch sử điện đại và Lịch sử đương đại thì giơ tay lên nào.”
Khi giá sách hé mở, cô ta liếc vào bên trong.
“Cúc cu? Có ai không?”