Chương 23 - Kẻ Lạ Mặt.
Dẫu là ai thì người đó cũng đang tới.
Từ đáy hang.
Bằng thang máy.
Và dường như chỉ có Julia nhận ra.
“Mọi thứ ổn chứ?” Rick hỏi khi thấy cô bạn đang tái người đi.
Tiếng kẽo kẹt của sợi dây cáp lơ lửng trong không trung đang choán toàn bộ tâm trí Julia. Cô không thể chú ý tới điều gì khác ngoài ánh phản chiếu sáng bóng của kim loại đang quấn quanh, chầm chập, trên chiếc lồng sắt.
“Julia?” Rick gặng hỏi. “Cậu ổn chứ?”
Julia mặc cho Rick khẽ chạm vào người mình rồi sau đó hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay cậu bé.
“Cái thang máy.” Cuối cùng cô bé cũng lắp bắp được vài từ, quá hoảng sợ dù chỉ là cất tiếng.
Rick quay lại và nhận ra ai đó đã bật thang máy.
Cậu siết chặt lấy Julia như một chiếc áo cứu sinh. “Jason! Cái thang máy!” Cậu cảnh báo.
Jason dừng ngay việc quan tâm tới cánh cổng và kinh hoàng nhìn cuộn dây cáp bóng lộn đang cuốn trên chiếc lồng sắt. Nhưng, thay vì đi trốn, cậu chạy ngược trở lại. Cậu tới chỗ lan can và ngó xuống dưới với cây đèn pin bật sáng.
Cái động quá to để dải sáng nhỏ bé, đang hòa tan vào bóng tối một cách đáng thương đó, có thể chiếu sáng nó, nhưng cũng đủ cho thấy nóc chiếc lồng sắt đen đang từ từ đi lên.
“Jason, tránh ra!” Rick la lớn trong lúc đỡ Julia.
Jason căng mắt cố nhìn ra thứ gì đó giữa những lỗ hổng. Cậu không tài nào nhìn rõ nhưng một cái bóng khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng là có ai, hay thứ gì đó, bên trong lồng…
“Jason!” Rick tiếp tục gọi cậu.
“Các cậu cứ đi đi! Hãy lên con đường mòn!”
Rick và Julia không cần Jason phải nhắc lại đến lần thứ hai, cả hai rời đi dọc theo con đường mòn dẫn ra khỏi hang.
Jason lùi lại phía sau vài bước về phía cánh cổng và tìm một chỗ thích hợp, chờ đợi. Cậu không muốn ở quá xa nhưng cũng không quá gần cổng. Và cậu cũng chẳng muốn quay lưng vào cánh cổng với dãy hành lang trắng sữa dẫn tới hầm mộ đó.
Jason thu mình phía sau một măng đá và chờ đợi. Cậu quyết chờ đến lúc cái thang máy kết thúc hành trình. Nếu đó là điểm bắt đầu như người ta nói, thì đó chính là nơi mọi thứ bắt đầu.
Jason nghe thấy tiếng bước chân của Rick và chị gái đang xa dần trên con đường mòn.
Cậu chỉ còn lại một mình.
Cuối cùng cái lồng sắt cũng xuất hiện. Đầu tiên là cái nóc được gắn với sợi cáp, rồi sau đó là cái lồng đục lỗ.
Người Jason lạnh toát vì sợ.
Có một người đàn ông bên trong thang máy.
“Rick, đủ rồi, chúng ta dừng lại thôi!” Cuối cùng Julia cũng thốt nên lời.
Cô bé tựa người vào một tảng đá và nhìn ra xung quanh, cố gắng hít thở. Đi qua cánh cổng, cái hang đỡ sâu và bớt đáng sợ hơn. Và đằng xa, phía trên đỉnh, đã lấp ló những tia sáng mơ hồ.
“Cậu ổn chứ?” Rick hỏi trong khi quỳ gối trước mặt cô bạn.
“Khá hơn rồi.” Nhưng cô bé vẫn còn tái xanh và thấy đầu gối mềm nhũn. “Không biết mình bị làm sao nữa. Mình sợ kinh khủng.” Rồi cô chỉ con đường mòn mà hai đứa vừa đi ra. “Jason đang ở dưới đó…”
“Ừ.” Cậu bé tóc đỏ gật đầu.
“Chúng ta không thể để nó lại một mình.”
“Đúng thế. Nhưng mà cậu…”
“Mình ổn. Cậu đi tìm em trai mình đi.”
Rick đứng dậy. Bên trong tối om và cậu đã đưa đèn pin cho Jason, nhưng cậu vẫn nhớ rõ con đường mình vừa đi qua. “Chúng tớ sẽ trở lại ngay.”
“Mình tin mà,” Julia mỉm cười. “Vì mình không tới cứu các cậu đâu…”
Cô bé nhìn quanh. Có ánh sáng ở phía cuối con đường mòn. Còn Rick, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân cậu xa dần trong hang đá.
Ánh sáng. Bóng tối.
Cô bé chống hai tay lên đầu gối.
Và cô chọn ánh sáng.
Rick chỉ mất chưa đầy một phút để quay lại chỗ cánh cổng. Và khi qua ngã rẽ cuối cùng, cậu nghe thấy giọng Jason đang hỏi ai đó: “Chú làm thế nào vậy?”
Rick nép mình vào vách đá và bắt đầu trườn về phía trước. Cậu không nghe được giọng nói của người kia nhưng dường như Jason cũng lạc cả giọng vì căng thẳng.
Một bước, hai bước, mặt áp vào vách hang ẩm ướt, Rick đã nhìn thấy bạn mình đang đứng trước cánh cổng, tay cầm chiếc đèn pin.
“Cháu không thích bị chôn ở đây.” Jason nói tiếp.
Rick nghĩ tới một điều gì đó rất kinh khủng và cẩn trọng tiến lại gần hơn.
Giọng nói của người kia lê thê và hổn hển.
Âm thanh đó khiến người ta rùng mình.
“Cháu đề nghị thế này…” Jason khẽ khàng. “Chúng ta đi lên bằng con đường mòn kia và quên hết mọi chuyện đi. Như vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chú thấy sao?”
Một hòn đá lạo xạo dưới chân Rick và Jason đột ngột ngừng nói.
“Ai ở đó vậy?” Giờ thì chính là giọng người đàn ông cất tiếng hỏi.
Rick nghiến răng và cố nghĩ xem liệu mình đã từng nghe thấy nó chưa.
“Rick à?” Jason hỏi và chiếu đèn vào con đường mòn.
“Sao cậu ta không im đi nhỉ?” Cậu bé Kilmore Cove thầm nghĩ, tìm cách lẩn vào bóng tối.
Về phần mình, Jason có vẻ đã bỏ cuộc. Cậu cúi người trước cánh cổng và cầm chiếc túi du lịch lúc trước Rick mang trên vai lên.
“Vậy thì cháu lên đó đây…” Cậu tuyên bố và tiến dọc theo con đường mòn.
Một cái bóng cao và gầy nhô lên sau vai cậu.
Và ánh đèn pin của Jason đã chiếu sáng khuôn mặt thảng thốt của Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.
“Chào Rick.” Jason thản nhiên chào cậu khi đi ngang qua. “Cậu đã nhìn thấy ai trong thang máy chưa?”
Cái bóng nhọn hoắt của Fred tới sau lưng cậu.
Rick lắc đầu. “Nhưng chú ấy làm thế nào nhỉ?”
“Chú ấy nói rằng đã đi theo chúng ta tới đường hầm khi chúng ta khám phá chiếc đầu máy xe lửa. Và rằng khi chú ấy quyết định bước lên thì Clio đã khởi hành như tên lửa và… chú ấy không còn cách nào khác ngoài bám chặt nhất có thể. Chú ấy còn kể là đã bị ngất đi và khi tỉnh lại thì tất cả đèn điện đã bật sáng.”
“Và rồi ta ấn thang máy…” Fred tiếp lời trong lúc trèo lên tới chỗ hai cậu bé. “Cứ cho chuyện này là một cơn ác mộng đi chăng nữa thì cũng không cần tự kết liễu mình do kiệt sức, phải vậy không?”
“Vâng.” Rick lẩm bẩm, đờ cả người vì sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông đó trong chuyến thám hiểm của chúng.
“Julia đâu rồi?” Jason hỏi.
“Mình nghĩ cậu ấy đã ra ngoài.” Rick trả lời và chỉ về phía có ánh sáng trên đỉnh hang.
Jason tiến tới vài bước, quan sát xung quanh và nói: “Dẫu vậy, mình cũng biết cái hang này…”
Quả thực, vài mét sau đó, cậu rẽ vào một cái hốc mà cậu thực sự biết rất rõ. Trên mặt đất, cậu thấy đám lông chim bồ câu và những vết nhựa còn ướt của ngày hôm trước. “Phải rồi! Chúng ta đang ở Công viên Rùa!”
“À, hay đấy!” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ reo lên. “Đã nhiều năm nay ta luôn muốn đến đây thăm thú.”
Ít phút sau, tất cả bọn họ đã ở dưới ánh nắng mặt trời. Hay ít ra là ánh sáng còn sót lại, vì mặt trời đã xuống khá gần đường chân trời.
Công viên Rùa già cỗi có một buổi hòa nhạc của lũ chim chóc và côn trùng. Những lùm cỏ dại và bụi gai phủ kín con đường mòn mà thuở trước còn vẽ nên những đường cong thanh tú trên ngọn đồi.
Julia phá lên cười khi phát hiện ra danh tính người đàn ông bí ẩn và bỗng nhớ lại tiếng hét mình đã nghe thấy khi đầu máy xe lửa bắt đầu hoạt động. Rồi cô bé chỉ cho mọi người thấy một kiến trúc hình tròn, giống một chiếc bánh úp ngược đặt trên những chiếc cột: đó là một cánh cổng khác trông ra biển của lăng mộ gia đình Moore.
Theo cô bé thì hầm mộ có hai lối vào: một lối khoe mình trong ánh nắng, một lối được bảo vệ bởi bóng tối.
Và một con tàu đặc biệt đang chờ họ ở phía dưới.
Fred để ngoài tai cuộc bàn luận của bọn trẻ, sau khi hít một hơi thật sâu, ông tạm biệt chúng và nói rằng sẽ đi bộ về làng.
Sau tất cả những gì xảy ra ở nhà ga, ông sẽ có cả đống công việc cần phải giải quyết.
Bọn trẻ chờ ông đi khuất sau những bụi cây, rồi Jason chỉ cho Rick và Julia thấy ngôi nhà nhỏ hôm trước ông Leonard đã đưa cậu tới thăm.
“Trong đó có chữ ký của tất cả,” cậu giải thích. “Và cũng ở đó, ông Núi Lửa Đen đã tự mình chui xuống và lần đầu tiên khám phá ra hang động mà chúng ta vừa thoát ra.”
“Sự khởi đầu của mọi chuyện?” Rick hỏi.
“Có thể như vậy,” Jason trả lời. “Cũng có thể là sự kết thúc của mọi thứ, các cậu thấy mọi việc đã diễn ra thế nào rồi đấy.”
Giọng cậu bé pha chút cay đắng. Xét cho cùng, chúng chẳng khám phá ra điều gì về chiếc Chìa khoá đầu tiên và Núi Lửa Đen, ngoài việc chúng đã rời làng trên đầu máy xe lửa “của ông ấy” và bước qua Cánh cửa Thời gian “của ông ấy”.
Hơn nữa, chiều đã xế bóng và tâm trí chúng vẫn đau đáu lời dặn dò của ông Nestor rằng phải quay về trong vòng ba tiếng đồng hồ.
“Có một đường mòn dẫn từ lăng mộ tới Biệt thự Argo…” Jason giải thích. “Đó là con đường ngắn nhất để trở về nhà.”
“Thế còn thuyền của chúng ta?” Julia hỏi trong lúc chúng bắt đầu đi vào con hẻm mà cậu em trai vừa chỉ.
“Chẳng ai lại đi đánh cắp một con thuyền ở một làng chài đâu.” Rick trấn an cô bé.