Chương 24 - Có Ai Đó Gõ Cửa.
Sắp tới giờ đóng cửa tiệm sách Kilmore Cove, bà Calypso bỗng nghe thấy một tiếng động lạ. Bà đặt quyển sách thiếu nhi đọc dở lên kệ và chăm chú lắng nghe. Như thể một tiếng rung có tần suất ngày càng tăng. Như thể tiếng bước chân, hoặc tiếng những con sóng nhỏ. Như thể có ai đó đang gõ gõ vào bức tường để kiểm tra xem có lỗ hổng nào không.
Nhưng khi bà vừa mới để ý đến, tiếng động lại ngừng, vậy là Calypso nghĩ mình đã nhầm. Bà hướng sự tập trung trở lại những cuốn Sonnambuli, một sê-ri sách chứa huỳnh quang giúp người ta đọc được trong bóng tối. Cuốn bà đang cầm trên tay có họa dải thiên hà.
Rồi tiếng động trở lại, lần này dồn dập, rõ ràng và cấp bách hơn.
Giờ thì bà Calypso chắc chắn mình không nhầm. Quả thực có ai đó đang gõ cửa. Và người đó gõ ngày càng mạnh hơn, cả tiệm sách vang lên tiếng gõ không ngừng.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Tiếng động phát ra từ phía sau.
“Không thể nào.” Người phụ nữ lẩm bẩm, quay người về phía quầy.
Nhưng nó vẫn tiếp tục…
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Bà Calypso đưa tay vén tóc, lắng nghe tiếng gọi bí ẩn đó. Bà bước thêm vài bước về phía đằng sau hiệu sách và kéo rèm. Tiếng gõ phát ra từ cánh cửa cũ kỹ bằng gỗ tối màu có hệ thống ổ khóa tinh vi đang rung lên.
Cộc cộc cộc.
Cộc cộc CỘC.
CỘC CỘC CỘC.
Đó là cánh cửa mà Calypso chưa bao giờ mở. Và bà cũng không còn giữ chiếc chìa khóa kể từ khi giao nó cho ông Leonard nhiều năm trước đây.
Chiếc chìa khóa hình cá voi.
“Không thể nào…” Bà thủ thư nhủ thầm, tiến lại gần mặt gỗ cánh cửa và sờ tay lên ổ khóa.
Tiếng động dồn dập với âm lượng còn lớn hơn. Giống tiếng trống trong điệu nhảy của bộ lạc, hoặc… Phải rồi, bà Calypso rùng mình nghĩ: giống tiếng con tim căng thẳng. Một trái tim bồn chồn và sợ hãi. Bà áp tai lên mặt gỗ và để tiếng rung khó tin đó làm tất cả xương cốt bà run rẩy.
CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC.
“Leonard…?” Calypso thì thầm bên Cánh cửa Thời gian.
Và tiếng động chợt ngưng bặt.
Người phụ nữ rời cánh cửa như bị điện giật.
“Không!” Bà thét lên, bổ nhào ra khỏi thư viện. “Không, Leonard, không!”
Đôi xăng đan hoa của bà bắt đầu nện trên mặt đường lát đá của quảng trường trong lúc chạy về phía bãi biển. Bà băng qua ngôi làng mà không nghĩ đến điều gì khác ngoài biển cả, sải những bước dài hơn đôi chân khiêm tốn của mình cho phép.
Bà chạy qua tiệm bánh, tượng vua, con đường dạo bộ ven biển và Quán Gió. Bà tới bãi Whales Call và việc đầu tiên là đưa mắt ra khơi xa, rồi sau đó nhìn về phía ngọn hải đăng.
Không có con thuyền nào cả. Không có trên biển lẫn trong cái lán gần chỗ ở của Leonard.
Dù thế, bà Calypso vẫn nghĩ chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì khó giải thích ở đằng kia, nơi biển cả. Bà thấy đôi bàn tay mình run rẩy và đôi tai đau nhức như thể có đầy nước trong đó. Bà giấu những ngón tay vào trong tóc.
Bà làm được gì đây?
Một chiếc xe hơi đỗ trước Quán Gió, sau bà vài bước chân.
Bà Calypso nhìn mặt nước đang rút dần theo thuỷ triều xuống, để lại trên cát một tấm áo choàng ẩm ướt. Và bà thấy một con thuyền nhỏ có mái chèo được kéo lên chỗ nước cạn.
Đó là con thuyền Annabelle.
“Leonard, không!” Calypso tiếp tục run rẩy khi nghĩ tới điều bà không thể nói ra.
“Bà ơi? Bà ổn chứ?” Một giọng nói cất lên sau lưng.
Calypso quay lại. Một người đàn ông trẻ đang nhìn bà từ phía cửa xe đang mở. Trên xe còn một người đàn ông nữa. Và cả hai đang mỉm cười.
“Tôi đã thấy bà chạy ra bờ biển…” Người đàn ông trẻ hơn giải thích. “Tôi không muốn can dự vào chuyện của bà nhưng… bà khỏe chứ?”
Bà Calypso lắc đầu. “Tôi không biết.”
Người đàn ông đóng cửa xe và tiến lại gần bà. Ông ta có khuôn mặt vừa quen vừa lạ. “Tôi có thể giúp bà được chứ? Tôi là Covenant, ở Biệt thự Argo.” Nói rồi ông chỉ về phía ngôi nhà trên đỉnh vách đá.
Bà Calypso nhìn theo hướng ngón tay, rồi quay lại chăm chăm về phía biển khơi và nơi con thuyền nằm trên bãi biển.
“Tôi nghĩ là… một người bạn của mình đang gặp khó khăn.” Bà nói.
“Khó khăn kiểu gì?”
“Ông có biết chèo thuyền không?” Bà thủ thư của Kilmore Cove hỏi người đàn ông.