Chương 25 - Cánh Cửa Khu Vườn.
Khi Jason, Julia và Rick về tới cổng Biệt thự Argo thì đã gần bảy giờ tối. Chúng lẻn vào bóng của những thân cổ thụ và đi một vòng lớn trong vườn, tới ngôi nhà phụ của người làm vườn già.
“Ông Nestor ơi!” Chúng gọi.
Người đàn ông đi cà nhắc trên sàn gỗ và ra mở cửa.
“Cuối cùng các cháu cũng về!” Ông reo lên khi trông thấy bọn trẻ. “Ta có thể biết các cháu đã ở đâu suốt quãng thời gian đấy không?”
Bọn trẻ kể tóm tắt mọi việc lại cho ông.
Nestor ngồi xuống và nhận xét câu chuyện của bọn trẻ bằng ba từ: “Ta biết mà.”
Rồi ông thẳng lưng lên và đứng dậy. “Sắp tới giờ ăn tối. Hết ngày rồi.”
“Và chúng ta còn biết ít hơn cả lúc trước.” Rick nói.
“Nhưng ít ra các cháu cũng biết rằng ông Black đã sử dụng cánh cửa con ngựa…” Người làm vườn nhắc nhở và chỉ về phía ngọn tháp. “Và các cháu có thể thử tìm kiếm đống đồ đạc của người chủ cũ xem có chỉ dẫn nào về địa điểm mà ông ấy tới không.”
“Đó chính xác là điều mà chúng cháu đang muốn làm.” Jason tán đồng.
“Ông đi cùng chúng cháu chứ?”
Nestor mỉm cười. “Ta không thể, có mẹ các cháu ở nhà. Đó là nhà của bà ấy. Ta không nghĩ bà ấy sẽ hài lòng khi người làm vườn già cứ đi vào đi ra theo ý mình.”
Vừa được nhắc tới, bà Covenant bước ra từ cửa phòng bếp, theo sau bà là một người khác. Chỉ lúc đó bọn trẻ mới để ý thấy chiếc ô-tô màu xanh da trời đỗ trong sân, cách xe đạp của Rick vài bước.
“Chị ấy là ai vậy?” Julia chột dạ hỏi.
Còn Jason thì nhận ra ngay lập tức. Cô gái tươi tắn, người vừa cắt tóc cho cậu hai ngày trước. “Chị làm đầu.” Cậu thở phào.
Đúng vậy, kiểu tóc mới của bà Covenant trông nhẹ nhàng và bay bổng hơn.
Hai người phụ nữ đang say sưa trong cuộc chuyện trò thú vị, tới tận lúc ra xe. Rồi Gwendaline đặt bộ đồ nghề uốn tóc vào ghế sau và bắt tay bà Covenant.
“Thế còn anh thợ học việc của cô?” Bà chủ nhà hỏi trước khi tạm biệt.
“Ồ, bà đừng bận tâm,” cô gái nhanh nhảu trả lời cùng đôi chút ngượng ngùng. “Anh ấy đi bộ. Tôi sẽ gặp anh ấy trên đường.”
“Vậy thì hẹn gặp lại cô sau mười lăm ngày nữa!” Bà Covenant nói.
“Cho tôi gửi lời chào bọn trẻ,” giọng Gwendaline ngân lên. Rồi, với một động tác quay vô lăng thuần thục, cô rời Biệt thự Argo.
Rick, Jason và Julia lẳng lặng vào nhà, tìm cách lên tầng trên mà không phải trả lời quá nhiều câu hỏi.
Bà Covenant đang huýt sáo, tập trung quét những sợi tóc còn vương trên sàn.
“Này các con…”
“Mẹ. Kiểu tóc mới tuyệt vời quá!” Julia ngắt lời bà.
“Con thấy thế hả? Ừ, cô Gwendaline đó rất giỏi.”
“Vâng, đúng thế ạ! Chúng con lên phòng tháp một phút ạ.”
“Ừ,” người mẹ liếc nhìn đồng hồ. “Bố các con chắc đang trên đường về nhà đấy. Bố nói rằng đó là một thảm họa… Xem ra có một trận lốc xoáy đã ngang qua con đường. Các con muốn gì cho bữa tối nào?”
Nhưng bọn trẻ đã đi mất.
Phòng tháp được bao quanh bởi sắc trời màu vàng mơ và những tán cây ruộm nắng xế nhạt màu. Những đám mây dồn về như được mời gọi tới buổi hòa nhạc của những chú dế mèn, như mọi tối, chúng đang cùng hòa âm để tiễn biệt hoàng hôn.
Bọn trẻ vào phòng mà không bật đèn, chúng tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng đó, khác hẳn so với không gian ngột ngạt của hang đá và hầm mộ.
Bọn trẻ sờ nhẹ lên bộ sưu tập thuyền của Ulysses Moore, những quyển nhật ký hành trình mà chúng vẫn tham khảo và lặng ngắm mặt biển xao động, nhớ lại dòng chảy xối xả tung bọt trắng xóa gần hai mỏm đá chúng đi qua lúc trưa.
“Các cậu nhìn này!” Jason thốt lên, cậu thấy trên mặt bàn làm việc có một cuốn sổ và một đồ vật rất lạ bằng vải.
“Chúng là gì vậy?”
“Ai đã đặt chúng ở đây?”
“Bóng ma! Chính là bóng ma của ông ấy!”
Rick cầm lấy cuốn sổ và lại gần cửa sổ để đọc nó dưới chút ánh sáng ban ngày cuối cùng. Cùng lúc đó, cậu liếc nhìn ngôi nhà phụ của ông Nestor. Ngay cả khi không thể nhìn thấy ông, cậu vẫn chắc chắn rằng người làm vườn đang ngồi đó quan sát chúng.
“Ông Nestor đã bảo chúng ta tới đây để tìm kiếm manh mối trong ngọn tháp…” Cậu thì thầm. “Và thật ngẫu nhiên, manh mối lại xuất hiện.”
“Việc này bắt đầu làm mình sợ hãi…” Julia nói. “Cứ như thể chúng ta bị kiểm soát vậy. Như thể chủ nhân cũ của ngôi nhà đang theo dõi và nghe ngóng chúng ta phía sau những bức tường.”
“Đúng thế! Chúng ta biết điều đó. Và đây là những manh mối mà chúng ta đang thiếu!” Jason kết luận ngắn gọn. “Rick, cuốn sổ nói gì vậy?”
“Nó nói về một khu vườn.” Cậu đáp. “Tên là Khu vườn của cha Gianni. Các cậu đã bao giờ nghe thấy chưa?”
Hai chị em sinh đôi lắc đầu.
“Marco Polo đã nói về nó…” Rick tiếp tục. “Các cậu nghe nhé: Vương quốc của ông rộng mênh mông, cả thế giới đều biết đến nó, quân đội của ông do rất nhiều dân tộc hợp thành và đã tạo nên một trong những kỳ tích của ông. Vào năm 1195, tức là giữa thời Trung Cổ, dường như cha cố Gianni đã gửi một bức thư tới tất cả các vương triều phương Tây. Trong bức thư miêu tả sự giàu có của vương quốc ông, gồm cả một đài phun nước thần kỳ. Tương truyền rằng thứ nước đó sẽ đẩy lùi bệnh tật và già nua.”
“Đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng á?”
“Mình nghĩ là tương tự như vậy…” Rick cho các bạn xem một trong những bức họa của Ulysses Moore có vẽ hình một đài phun nước nằm sâu trong rừng. “Sau khi nhận được thư, các nhà du hành đã lên đường tới phương Đông để kiếm tìm vương quốc đó. Nhưng xem ra chẳng ai tìm thấy nó và rất nhiều người đã bỏ mạng trong chuyến đi.”
“Giống như Xứ Punt.”
“Chính xác.”
“Nhưng tại sao lại là con lạc đà một bướu?” Julia hỏi.
Rick giở quyển sổ cho đến khi tìm thấy bức vẽ đàn lạc đà một bướu. “Đây rồi. Dường như một số thương nhân vùng Lưỡng Hà biết đường tới Khu vườn của cha Gianni và họ đã thông thương với vương quốc này, mang gia vị để đổi lấy vàng và đá quý. Và lạc đà một bướu trong tiếng Ả Rập được gọi là… con tàu sa mạc.”
Julia bật cười. “Vậy nên thứ này cũng nằm trong bộ sưu tập mô hình tàu thuyền của vị chủ nhân cũ ư?”
“Mình nghĩ vậy.” Rick gập cuốn sổ lại và đưa cho Jason. “Trong này có cả đống thông tin. Có một tấm bản đồ vương quốc của ông ấy, bao gồm tên tất cả các dinh thự… Nhưng giờ, chắc chắn chúng ta không có thời gian để đọc nó.”
“Chúng ta phải đi thôi.” Jason quả quyết.
“Em điên rồi sao?” Chị cậu phản đối. “Chị mệt lử rồi.”
“Mệt gì mà mệt! Chúng ta không còn thời gian đâu!” Cậu em khăng khăng.
“Cứ đi đi nếu em muốn…” Julia thở dài, rút từ túi ra bốn chiếc chìa khóa và đặt chúng lên mặt bàn. “Bây giờ thì chị không còn sức đâu nữa.”
“Nhưng Julia, chị không hiểu ư? Nơi đó có Núi Lửa Đen cùng chiếc Chìa khoá đầu tiên! Cuối cùng thì mọi chuyện đã rõ ràng! Ông ấy gọi cái đầu máy là ‘chuyến tàu của tuổi trẻ vĩnh hằng’ chính vì đài phun nước đó!”
“Chị lại nghĩ rằng có một lý do còn lãng mạn hơn nhiều…” Julia phản bác. “Ông ấy đặt tên chuyến tàu theo tên bà Clitennestra Biggles và chị sẵn sàng đánh cược rằng năm 1974 hai người họ đã gặp nhau. Và chuyến tàu là tuổi trẻ vĩnh hằng vì tình yêu làm người ta mãi trẻ trung.”
Rick và Jason lặng im như hóa đá.
“Chị biết em sẽ nói gì với chị không?” Jason nhún vai. “Không phải ông Black không biết cư xử với phụ nữ. Mà chính phụ nữ mới là những người quá lạ lùng. Phải không Rick?”
“Julia có lý.”
“Lại được cả cậu nữa!” Jason gào lên.
“Chúng ta không thể khởi hành ngay lập tức. Đã đến giờ ăn tối và còn bố mẹ cậu nữa. Tốt hơn là mai chúng ta hẵng đi.”
“Thế còn Oblivia?” Jason vẫn ngang bướng.
Cánh cửa sổ nhìn ra khu vườn bỗng mở toang với một tiếng động khô khốc. Một bàn tay thò ra từ bóng tối nhuộm vàng của căn phòng và nhanh như cắt bịt lấy mồm Jason. Hai cái bóng lặng lẽ tiến về phía Rick và Julia.
“Im mồm…” Manfred rít lên, gã nhấc bổng Jason như một con búp bê bằng vải vụn. “Nếu không tao sẽ vặn cổ thằng nhãi này.”
Oblivia tới bên bàn làm việc của người chủ cũ và vuốt ve bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian.
“Mày muốn biết về Oblivia, phải không nhóc?” Ả thầm thì. “Nghe này, đơn giản thôi: Oblivia muốn lên đường ngay lập tức.”