← Quay lại trang sách

Chương 26 - Vụ Đắm Tàu.

Con thuyền Annabelle nhỏ bé và nhẹ tênh lướt trên biển chiều yên bình, dần rời xa vịnh Kilmore Cove. Bà Calypso ngồi trên mũi thuyền và chăm chăm vào nhịp dao động của những con sóng.

“Ở đằng kia…” Bà vừa nói vừa chỉ một đốm sáng bé tẹo bà mới nhận ra trên mặt biển ngày càng giống màu mực.

Không chút nghi ngờ, bà cảm nhận được mình đang chuyển động theo hướng nào như thể giữa bà và đại dương có sự kết nối trực tiếp nào đó.

Ông Covenant và kiến trúc sư Homer nhìn nhau lo lắng. Giúp đỡ một người phụ nữ đang gặp khó khăn thì cũng tốt. Chèo thuyền ra biển một lúc trước khi trời tối cũng ổn thôi. Và việc cách bờ khá xa cũng không sao… nhưng miễn là mọi chuyện nên lô-gic một chút.

“Bà Calypso, xin lỗi…” Ông Covenant bắt chuyện trong lúc vẫn đều tay chèo. “Liệu bà có thể giải thích chúng ta đang làm gì không?”

Người phụ nữ không buồn quay lại, bà vẫn tiếp tục dò xét mặt biển. “Chúng ta đang tìm một người bạn của tôi.”

“Tất nhiên rồi,” ông Covenant tiếp tục. “Nhưng lý do tại sao chúng ta lại tìm ở đây?”

“Vì ông ấy ở đâu đó chỗ này.”

Ông Homer cúi người trên mái chèo và đẩy. “Vậy chỗ này có còn xa nữa không?”

Nghe thấy giọng nói bực bội của ông kiến trúc sư, bà Calypso quay lại. “Xin các ngài hãy tin tôi: tôi không điên đâu.”

“Chẳng ai trong chúng tôi nói bà như vậy cả!” Ông kiến trúc sư kêu lên, ám chỉ điều ngược lại.

“Nhưng các vị nghĩ vậy và tôi thấy rõ điều đó trên khuôn mặt của các vị. Và xét từ phía các vị thì cũng không phải là vô lý. Chỉ là… tôi cảm thấy có điều gì đó đã xảy ra. Và nó xảy ra gần đây thôi. Tôi không thể nói thêm điều gì nữa, chỉ xin các vị một vài phút kiên nhẫn nữa. Và cả nỗ lực.” Bà Calypso khẽ mỉm cười. Khuôn mặt trắng nõn của bà như một vầng trăng nhỏ trên mặt nước. “Tôi biết làm món nước sốt velouté hoa quả rất ngon. Và tôi xin hứa rằng, khi nào chúng ta quay về, đó là việc đầu tiên tôi sẽ làm để trả ơn các vị.”

“Nếu bà đã nói thế, thưa bà.” Ông Covenant trả lời. “Chúng tôi không có cách nào từ chối lời đề nghị của bà. Phải vậy không, Homer?”

“Ồ, vâng.” Người đàn ông lẩm bẩm không mấy thuyết phục khi nghĩ đến những điều kỳ cục của làng chài nhỏ bé này: ông được trả tiền để thực hiện việc chuyển đồ càng lâu càng tốt. Rồi họ phong tỏa ông ở nhà trọ vì nhầm ông với một ông Ulysses Moore nào đó, ông mất một chiếc xe tải vì một cái cây ngáng đường và những ổ gà mà dường như ai đó đã dùng sức để tạo ra trên mặt đường nhựa. Và giờ, ông bị một người phụ nữ đồng bóng thuyết phục ra khơi để tìm kiếm người bạn giả định nào đó đang gặp khó khăn của bà ta. “Càng lúc càng khó nhìn thấy…” Ông bình phẩm, cố xua đuổi những phân vân của mình.

Như để đáp lại ông, ngọn hải đăng của Kilmore Cove bật sáng ở mũi đất phía sau họ.

“Tốt hơn rồi chứ?” Ông Covenant châm chọc.

“Phía đó!” Bà Calypso bỗng la lên và chỉ vào thứ gì đó trên biển. “Các ông có trông thấy không?”

“Cái gì cơ?”

Ông Covenant và Homer ngừng tay chèo, dõi theo hướng tay chỉ của bà thủ thư. Một đường tối đen như mực, một dải trắng sữa ở phía chân trời và bầu trời ngày càng sẫm màu. Đó là những gì họ nhìn thấy.

Rồi ánh sáng của ngọn hải đăng quét tới và chiếu sáng một bóng đen đang quẫy mình như một con chim khổng lồ đang lặn ngụp trong nước cách họ chưa đầy hai mươi mét.

“Một cái đuôi cá voi!” Ông Covenant kêu lên. “Tôi nhìn có đúng không nhỉ? Đó là một con cá voi sao?”

“Phải!” Bà Calypso la lên. “Quay thuyền lại!”

“Tại sao? Chúng ta quay đi đâu?” Ông Homer bất ngờ cảnh giác hỏi. “Nó làm lật thuyền chúng ta thì sao?”

“Không, xin các ông! Chúng ta phải nhanh lên!” Bà Calypso rên rỉ.

Hai người đàn ông chèo dứt khoát trong bóng tối cho tới khi chiếc thuyền đâm vào thứ gì đó.

“Cá voi!” Ông Homer hoảng hốt thốt lên.

“Ôi, không!” Bà Calypso rền rĩ và nhoài người qua mạn thuyền. “Leonard!”

Có một người đàn ông ở dưới nước.

Ông Covenant cởi áo sơ mi và giày rồi lao xuống.

“Cẩn thận đấy!” Homer kêu lên, cố giữ con thuyền thăng bằng.

Nước biển ấm và lặng. Ông Covenant bơi đến sát cơ thể người đàn ông và thử lay ông ta.

“Ông ấy còn sống chứ?” Bà Calypso hỏi.

“Tôi nghĩ là còn…” Ông trả lời và đẩy người đàn ông đến sát thân thuyền. “Phải, ông ta vẫn còn sống. Chỉ bị ngất đi thôi.”

Bằng đôi tay vụng về, ông tháo chiếc mặt nạ cho người đàn ông và để tuột mất nó xuống biển.

“Ông ấy vẫn đeo toàn bộ trang thiết bị lặn…”

“May quá! Nếu không có áo phao chắc ông ấy đã chết đuối rồi.”

“Ông ấy quá nặng, chúng ta không kéo lên được!” Ông Covenant tìm những cái móc của hai bình dưỡng khí và tháo chúng ra, không có ý định giữ chúng lại.

Rồi ông thử nhấc thân người đàn ông lên khỏi mặt nước. Ông Homer và bà Calypso tóm chặt cánh tay của ông ta từ phía trên thuyền nhưng không ăn thua.

“Ông bạn của bà là một gã khổng lồ!”

“Cố lên nào!”

“Ông đẩy đi!”

“Kéo ông ấy lên! Cẩn thận không ngã đấy!”

Thân người Leonard tựa vào mạn thuyền, trườn qua nó rồi lăn vào bên trong lòng thuyền.

“Xong rồi!” Ông Homer khó tin reo lên. “Chúng ta đã làm được!”

Bà Calypso cúi nhìn Leonard, vén tóc ông ra khỏi mặt và cố làm ông tỉnh lại.

“Cố lên, anh lại đây nào…” Ông kiến trúc sư nói và chìa tay giúp ông Covenant trèo lên thuyền.

“Phù!” Ông Covenant phì phò. “Tôi đã không tin là chúng ta sẽ làm được.”

“Cả tôi cũng vậy…” Ông Homer thừa nhận.

Cả hai đều lặng im. Mặt nước gợn sóng, dần đen đặc. Đường sống lưng của con cá voi từ từ nổi lên, thanh tao và vô tận. Như thể một cây cầu vắt ngang mặt biển.

Rồi nó biến mất để nhường chỗ cho cái đuôi hình quạt to gấp ba lần chiếc thuyền Annabelle, cái đuôi tung lên bầu trời trong tích tắc trước khi chìm xuống nước.

“Chúng ta thật may…” Homer thì thào. “Chỉ thêm một mét nữa dưới đó và…”

“Phải.” Ông Covenant gật gù, ít giây trước ông còn bơi phía trên sinh vật biển khổng lồ đó.

“Chúng ta nhỏ bé đến mức nó chẳng nhận ra chúng ta…”

Ông Covenant dường như không đồng tình. “Tôi lại có cảm giác rằng, tôi cũng không rõ nữa nhưng… nó đang chào chúng ta.” Ông quay lại để gặp ánh mắt giờ đã bình tâm hơn của bà Calypso. “Hay là tôi nhầm? Cả bà cũng không nghĩ rằng chú cá voi… bằng cách này hay cách khác đã hỗ trợ chúng ta chứ?”

“Đúng như vậy,” người phụ nữ đáp. “Nó đã gọi chúng ta. Không phải ngẫu nhiên mà vịnh biển này có tên là Whales Call. Tiếng gọi của những chú cá voi.”

“Thật tuyệt vời!” Ông Homer nói. “Thực sự rất tuyệt. Tôi không biết phải đánh đổi thứ gì chỉ để nhìn thấy nó…”

Sau đó, một tiếng phụt nước mạnh mẽ vang lên. Hơi thở của chú cá voi bao phủ cả không gian và chỉ để cho họ vừa đủ thời gian nhìn lên trước khi bị một luồng nước ấm và bốc mùi khó chịu dội xuống, khiến con thuyền suýt lật.

“Ối, khỉ thật! Khiếp quá!” Ông Homer kêu toáng lên và giống những người còn lại trong thuyền, người ông nhầy nhụa từ đầu đến chân. “Ọe! Kinh tởm! Hôi quá thể!”

Đúng lúc đó, người đàn ông nằm trong lòng thuyền ho dữ dội và mở con mắt duy nhất của mình. Ông không nói lời nào mà tiếp tục ho và nhìn ra xung quanh, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

“Tôi đây, Leonard.” Bà Calypso gọi ông.

“Banner…” Leonard thì thào, ngay khi cơn ho tạm ngưng.

“Tôi là Covenant,” ông Covenant tự giới thiệu, người ông xanh ởn rong rêu do con cá voi phun ra. “Còn người dính đầy cá chưa tiêu hóa kia là ông Homer, đến từ hãng Homer & Homer. Nói chính xác hơn, ông ấy là kiến trúc sư Homer.”

“Tôi đã nhìn thấy ông ấy.” Leonard la lên.

“Ông đã nhìn thấy gì?” Calypso hỏi.

Leonard dường như đã quay lại hiện thực rất nhanh. Ông kiểm tra khắp cơ thể rồi lóng ngóng di chuyển trên thuyền.

“Không! Tôi đã đánh rơi nó! Tôi mất nó rồi!”

“Ông ngồi yên một chút được không?” Ông Covenant đề nghị, lo lắng vì tiếng chân huỳnh huỵch của người khổng lồ đó.

“Tôi đã tìm thấy con tàu!” Leonard tiếp tục la lên. Khuôn mặt ông tái nhợt và mang vẻ dài dại, khiến hai người đàn ông kia không thể bình tâm.

“Tôi đã tìm thấy nó, Calypso, nó ở dưới kia! Đó là… chiếc thuyền buồm của Raymond Moore. Ông ấy đã dùng nó để tới Kilmore Cove.”

“Leonard… anh bình tĩnh lại nào…” Bà Calypso khuyên nhủ.

“Tôi đã ở dưới đó… nhưng không còn dưỡng khí…” Người đàn ông ngồi dậy. “Và tôi phải vội bơi lên, trước khi không còn đủ sức để làm việc đó… tôi phải giảm áp… rồi con cá voi xuất hiện. Một con cá voi, Calypso ạ! Nó đã đẩy tôi lên! Nó đã đẩy tôi lên trên! Và dường như nó đã biết tất cả!”

“Tất cả gì cơ?”

Người gác ngọn hải đăng bất giác mò mẫm chỗ cộm lên trên ngực mình. Ông kéo phéc-mơ-tuya xuống, thò một bàn tay vào dưới lớp áo lặn và lôi ra một chiếc đồng hồ bằng kim loại.

“Tôi không đánh mất nó!” Ông mỉm cười trong khi con thuyền Annabelle dập dềnh giữa biển khơi, cho bà Calypso xem chiếc đồng hồ, rồi đến ông Homer và Covenant.

Đó là chiếc đồng hồ lặn bằng kim loại rất đẹp, trên mặt có hình một con cú.

“Rất đẹp!” Ông Covenant nhận xét. “Nó làm tôi nhớ ra đã đến lúc phải quay lại bờ. Vợ tôi đã bắt đầu lo lắng rồi đây.”

“Nó ở trong chiếc thuyền buồm,” ông Leonard giải thích cho bà Calypso. “ Trong chiếc thuyền buồm thế kỷ mười sáu của Raymond Moore.”

“Tôi nghĩ thật khó để khẳng định nó là một chiếc đồng hồ bấm giờ của thế kỷ mười sáu.” Kiến trúc sư Homer kỹ tính nhận xét.

“Có cả Banner, ông ấy bị mắc kẹt ở dưới đó.” Leonard Minaxo kết thúc liền trong một hơi. “Đó chính là nơi ba của Rick đã qua đời.”