← Quay lại trang sách

Chương 27 - Hành Lang Của Cái Chết.

Julia từ từ tiến lại Cánh cửa Thời gian của Biệt thự Argo.

“Nào, cô bé, mở nó ra!” Oblivia Newton thúc giục đằng sau cô bé. “Khẩn trương lên.”

Julia lưỡng lự. Cô bé nghe thấy tiếng mẹ dưới bếp và biết rằng sớm muộn bà sẽ gọi cô xuống phụ giúp. Nhưng gã đàn ông đứng sau kia, người đã ngã từ vách đá xuống, đang ôm chặt Jason trong tay. Và mỗi khi cô lưỡng lự, hắn lại siết cổ em trai cô khiến cậu bé rên rỉ vì đau đớn.

Cô bé quay về phía Rick.

“Cậu hãy làm như bọn họ bảo.” Cậu bé tóc đỏ khuyên.

Julia cảm thấy một sự chắc chắn kỳ lạ trong lời của Rick, như thể cậu biết đích xác phải làm gì. Như thể cậu đã có một kế hoạch.

Cô bé quyết định tin vào cảm nhận đó và nâng bốn chiếc chìa khóa lên. Lần lượt từng cái một, cô tra chúng vào để mở ổ khóa.

Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.

“Ồ, thật tuyệt diệu…” Oblivia thì thầm khi cô bé đã mở xong. “Nào, mời các cô cậu đi trước.”

“Cần phải có ánh sáng.” Rick nói.

Oblivia lại gần ba lô của Manfred, lục lọi giữa mớ đồ lặt vặt và lôi ra một cái đèn pin. “Đèn đây.” Cô ả nói.

“Cái đó không hoạt động được,” Rick khăng khăng. “Cần phải có nến.”

“Hoạt động tốt. Đi thôi!” Oblivia xổ một tràng, đẩy cậu bé vào bên trong và bật đèn pin. “Có thôi ngay mấy trò ngu ngốc đi không!”

Họ bước vào hành lang. Julia và Rick đi trước, Oblivia đi giữa và cuối cùng là Manfred cùng Jason.

“Nếu có bốn, một mở ngẫu nhiên…” Rick bắt đầu ngân nga, “trong bộ bốn, ba chứa ẩn ngữ…”

“Mày đang lải nhải cái gì vậy?” Oblivia nạt nộ.

“Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết…” Rick tiếp tục, “và một trong bốn dẫn xuống bên dưới.”

“Nó có nghĩa là gì?”

Julia và Rick dừng lại ở phía cuối hàng lang, tại trung tâm căn phòng hình tròn mà từ đó rẽ ra bốn lối đi.

“Đó là bài thơ giúp nhận biết đâu là hành lang duy nhất dẫn xuống dưới.” Rick cứng rắn trả lời và cậu chỉ tay về phía những cửa hang trong căn phòng.

Oblivia Newton lia đèn ra xung quanh. Cô ả thoáng thấy những chữ cái khắc dọc theo chu vi căn phòng và hình những con vật tạc trên mái vòm các cánh cửa.

Rồi, như những lần trước, một luồng gió dữ dội từ dưới thổi lên bất ngờ cuốn lấy họ và làm sập Cánh cửa Thời gian sau lưng Manfred.

Ánh sáng của cây đèn pin vụt tắt.

“Jason!” Julia la lên trong bóng tối.

“Áaaa!” Manfred thét lên.

“Grừ!” Jason gầm gừ.

“Manfred!” Tiếng Oblivia gào lớn.

Rồi tiếp đó là những tiếng la hét om sòm, tiếng bước chân vội vã và những cú đụng độ trong bóng tối.

“Jason!” Julia nhắc lại.

“Julia!” Jason kêu lên. “Ở phía dưới!”

“Thằng nhóc khốn kiếp!”

“Manfred, chúng đang tẩu thoát!”

“Nó cắn vào tay tôi!”

“Anh ở đâu?”

“Đây!”

“Ai đó?”

“Là tôi, Manfred.”

Có tiếng đánh diêm. Rồi khuôn mặt khổ sở của Manfred hiện ra trong một vầng sáng nhỏ xíu.

“Tôi ở đây.” Hắn nói.

Xung quanh chỉ còn bóng tối.

“Anh nghe thấy chúng chứ?” Oblivia hỏi.

“Có. Chúng đang đi xuống.”

“Nhưng từ đâu?”

Que diêm tắt ngóm. Manfred đánh tiếp que diêm thứ hai. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của bọn trẻ xa dần trong bóng tối, nhưng như thể tới từ ít nhất hai hành lang khác nhau.

“Tôi không biết nữa. Có vẻ như ở kia.” Hắn tập trung lắng nghe. “Hoặc ở đó.”

“Quyết định đi!”

“Bài thơ thế nào nhỉ?” Manfred hỏi. “Hai dẫn tới cái chết, một dẫn xuống dưới?”

“Manfred!” Oblivia Newton ra lệnh. “Anh làm gì đi chứ hả!”

“Rick, cậu ấy đâu? Cậu ấy đâu rồi?” Julia hoảng hốt thì thầm. Cô bé nắm chặt tay Jason và hai đứa cùng nhau chạy trong bóng tối dãy hành lang dẫn xuống con tàu Metis.

“Chắc cậu ấy ở phía trước chị em mình.” Jason nói. “Chúng ta phải nhanh lên!”

Julia hổn hển, chậm hơn Jason một bước chân.

“Cẩn thận cái giếng.”

“Em thấy rồi,” Jason đáp. “Có đom đóm.”

Trong bóng tối mịt mù vây quanh chúng, một thứ ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra trên sàn, nơi có cái giếng dẫn tới hang dưới lòng đất.

Julia quay lại phía sau. “Chị không nghe thấy bọn họ. Và cũng chẳng nghe thấy tiếng Rick.”

“Chúng ta đi nào, cố lên!”

Hai đứa nhảy qua giếng và tiếp tục chạy.

“Bọn họ từ đâu chui ra thế?” Julia than vãn. “Sao họ làm được vậy nhỉ?”

“Em không biết. Em chẳng nghĩ được gì cả.”

Bọn trẻ đã tới căn phòng có lối trượt và tiếp tục nghe ngóng.

“Chẳng có ai ở sau chúng ta.”

“Vậy có nghĩa là Rick đã đi xuống.”

“Và cậu ấy không đợi chúng ta sao?”

Jason nhìn chị gái. Cậu chỉ vào rãnh trượt. “Chúng ta xuống thôi.”

“Không đợi Rick sao?”

“Không phải ở đây, Julia. Chúng ta phải cách bọn họ càng xa càng tốt.”

Hai đứa trẻ khom mình trên rãnh trượt, đầu tiên là Julia rồi đến Jason và chúng thả mình trượt xuống dưới.

Ngay khi đáp xuống bãi cát, chúng tìm dấu vết của Rick nhưng chẳng thấy đâu.

Đàn đom đóm bắt đầu lượn lòng vòng trong hang đá và lấp lánh những ánh phản chiếu của vùng biển nhỏ bên trong.

Con tàu thời gian, như mọi khi, đang neo ở cầu tàu bằng gỗ, thân hình Viking của nó đang nhắm về phía đầu bên kia của cái hang.

“Rick ở đâu vậy nhỉ?” Julia rền rĩ.

Jason bắt đầu chạy trên cầu tàu. “Em không biết!” Cậu gào lên. “Chị giúp em chuẩn bị tàu đi nào!”

“Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết và một trong bốn dẫn xuống bên dưới…” Rick nhắc lại, dò dẫm bước xuống một hành lang khác. “Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết. Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết.”

Cậu dừng lại, nghỉ lấy hơi, rồi tiếp tục nhẩm đi nhẩm lại bài thơ trong đầu. Chỉ khi đã khá bình tĩnh, cậu mới dỏng tai nghe ngóng.

Cậu không thấy giọng Oblivia và Manfred đâu nữa, mà cũng chẳng thấy tiếng bước chân của Jason và Julia. Cậu không nghe thấy gì cả. Chẳng có tiếng động ở bất cứ nơi nào.

Cậu chỉ còn lại một mình. Trong bóng tối.

Trong cái hành lang không đúng.

Nhưng đó là cái mà cậu đã lựa chọn. Lợi dụng sự hỗn loạn sau khi đèn tắt, Rick đã chủ động vào một trong hai dãy hành lang sai sẽ dẫn tới cái chết theo bài thơ, với hy vọng Manfred và Oblivia sẽ đi theo cậu, chứ không phải đi theo Jason và Julia tới chỗ con tàu Metis. Cậu muốn tạo thuận lợi cho hai người bạn vì nghĩ rằng mình vẫn có thể quay lại sau khi đi một quãng nhỏ trong dãy hành lang mới đó.

Nhưng giờ, trong bóng tối, không biết đã đi bao nhiêu mét và đã qua bao lối rẽ, cậu bắt đầu nhận ra mình không thể quay trở lại được nữa.

Và cậu cũng không biết “phía sau” chính xác là ở hướng nào.

Chỉ có bóng tối xung quanh cậu. Bóng tối và sự tĩnh lặng.

Làm gì đây?

Tinh thần lạc quan bẩm sinh đã thuyết phục cậu nằm xuống bò đi và thử định hướng bằng cách mò mẫm.

Rick chạm vào thành của một cái hang.

Cậu leo lên, một tay bám chặt vào núi đá, cho tới khi nó biến mất và bị bóng tối nuốt chửng, một lần nữa cậu lại mất phương hướng.

“Mình phải đi về phía nào đây?” Cậu tự hỏi.

Giọng của cậu vọng trở lại với một tiếng vang lanh lảnh. Dấu hiệu này cho thấy Rick đã tới một cái hang lớn hơn hành lang cậu vừa đi xuống. Nhưng nó lớn chừng nào? Và ở hướng nào?

Một tiếng hét câm lặng trào lên cổ họng, nhưng Rick không để nó thoát ra. Cậu bướng bỉnh đẩy nó xuống dạ dày nơi từ đó nó lại đi lên và tiếp tục thử thách lòng can đảm của cậu.

Rick nhìn chằm chằm vào bóng tối đen kịt đang vây quanh mình và hỏi lớn:

“Bố ơi, con phải đi đâu đây?”

“Chúng ta hãy xuống lối này.” Manfred quyết định và bật lên que diêm không biết thứ bao nhiêu.

“Tại sao lại là ở đó?”

“Hình như tôi đã nhìn thấy tia sáng.”

“Nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống từ phía hành lang kia.”

“Chúng đã chia nhau ra,” Manfred giải thích. “Chúng biết những đường hầm này.”

Que diêm tắt.

“Tại sao anh lại để tuột mất thằng nhãi đó hả?”

“Nó cắn vào tay tôi.”

“Anh đúng là đồ vô dụng.”

Manfred càu nhàu đáp lại trong cổ họng.

“Anh nói gì thế?”

“Tôi nói rằng tôi không muốn vào trong này. Chưa bao giờ tôi muốn làm việc này. Và đáng lẽ tôi phải tiếp tục từ chối nó.”

“Tại sao anh không thể đơn giản quay lại phía sau, nơi mà từ đó chúng ta đã khởi hành nhỉ.”

“Tôi đã thử rồi.”

“Vậy thế nào?”

“Cánh cửa đã bị đóng.”

“Anh đã thử gõ chưa?”

“Rồi.”

Manfred bật một que diêm khác. “Sắp hết diêm rồi. Nếu muốn thử đi xuống, chúng ta phải làm ngay bây giờ.”

“Anh chắc chắn đây là hành lang đúng chứ?”

“Không.”

“Thế nếu sai thì sao?”

“Chịu vậy thôi.”

Bất động trong bóng tối, Rick nhắm mắt một hồi lâu.

Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy thứ gì đó.

Cậu chớp mi, rồi đưa tay giụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Có một cái chấm nhỏ xíu lúc tỏ lúc mờ.

Một đốm sáng bé tí xíu đang lởn vởn trước mặt cách cậu vài mét, trông như thể một bông phấn hoa được gió đưa tới.

Hoặc giống một con đom đóm.

Không biết từ đâu nó xuất hiện trong bóng tối và đang tỏa ra xung quanh một quầng sáng dịu nhẹ.

“Con cảm ơn bố…” Rick thì thầm, cậu thấy khoé mắt cay cay.

Sự xuất hiện của chú đom đóm chỉ mang một nghĩa duy nhất. Rằng cái hang có con tàu Metis không ở xa đây. Thậm chí, Rick dường như đã nghe thấy tiếng biển cả đang vỗ về những mỏm đá.

Tràn trề hy vọng, cậu đứng dậy và lại gần chú đom đóm đậu trên vách đá xám như thể đang đợi cậu.

Rick cúi xuống, bắt lấy và nâng nó lên ngang đầu, rồi mở lòng bàn tay ra.

Con côn trùng tung cánh và Rick đi theo nó. Cho dù ánh sáng lập loè nhỏ xíu đó chỉ vừa đủ chiếu sáng đỉnh mũi cậu nhưng nó vẫn là một người bạn đường, một sinh vật sống. Một người dẫn đường.

Rick bước đi mà không nghĩ ngợi gì, chăm chú nhìn chú đom đóm và đôi cánh bé nhỏ đó.

Cậu không biết mình đã đi bộ bao lâu. Sau một lúc, cậu bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của những bức tường vô hình quanh mình và mặt sàn chỗ cậu đang đi trở nên nhẵn và bằng phẳng hơn.

Rồi Rick bắt đầu đi lên.

Cậu tiếp tục đi. Ngay cả bây giờ, khi cậu biết chú đom đóm đang dẫn cậu rời xa chỗ con tàu Metis, cậu cũng không dừng lại vì cho rằng chú côn trùng nhỏ xíu ấy có thể là tia hy vọng sống duy nhất của mình.

Cậu đi mãi cho đến lúc chú đom đóm đậu lại trên một vách đá.

Rick cố tìm hiểu xem nó đang làm gì, nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn, con côn trùng đã chui tọt vào một cái hốc trên vách đá.

“Không, đợi đã!” Cậu hét lên. “Mày đi đâu vậy?”

Cậu cố tóm lấy nó trong vô vọng, chú đom đóm đã náu mình vào nơi sâu nhất của cái hốc.

Và ánh sáng của nó đã bắt đầu mờ dần.

“Không, không!” Rick rên rỉ, hoảng sợ với ý nghĩ mình sẽ lại rơi vào bóng tối.

Cậu dựa người vào vách đá và phát hiện ra rằng đó không chỉ đơn giản là một vách đá, mà chính xác hơn là một bức tường do con người làm ra. Không… Một công trình điêu khắc. Một công trình điêu khắc vĩ đại, trải dài phía trên cậu và lấp đầy tất cả không gian xung quanh.

Một công trình điêu khắc sừng sững với chiều cao vô hình, tăm tối trong bóng tối của cái hang.

Cậu bé tóc đỏ bắt đầu dùng tay lần về phía chân công trình điêu khắc để tìm kiếm một thứ mà cậu biết nó sẽ ở đó. Một thứ có thể nhận biết bằng tay…

Công tắc điện.

Cậu dừng lại.

Rồi lại đưa tay lên trên.

Đó là một công tắc cổ bằng sứ, hình tròn, màu đen có một nút ấn.

Những ngón tay của cậu run rẩy.

Cậu ấn cái nút.

Đèn bật sáng.

Con thuyền Annabelle nhanh chóng cập bãi Whales Call và được ba người đàn ông trên thuyền kéo lên bờ. Người họ bốc toàn mùi cá ươn và rong rêu bị phân hủy.

“Tôi không biết nói gì để cảm ơn các anh,” Leonard nói với hai người đàn ông kia khi cuối cùng họ đã chạm đất liền. “Các anh đã cứu mạng tôi.”

“Chúng tôi không phải là người mà ông phải cảm ơn,” ông Covenant đáp lại. “Mà là bà Calypso. Chính bà ấy đã đề nghị chúng tôi ra khơi và chỉ đường cho chúng tôi tới chỗ ông.”

Leonard quay lại và ôm chặt người phụ nữ bé nhỏ đó trong lòng. “Tôi không biết cô đã làm thế nào, Calypso, nhưng tôi rất biết ơn cô!”

“Cả tôi cũng không biết mà,” bà thì thầm. “Nhưng tôi thấy vui vì mình đã làm được.”

Khi nhìn thấy gã khổng lồ trìu mến ghì chặt người phụ nữ có dáng vẻ yếu ớt đó, ông Homer và ông Covenant nhìn nhau bối rối, cảm thấy mình thật thừa thãi.

“E hèm…” Ông kiến trúc sư hắng giọng. “Tôi sẽ trở về phòng trọ để tắm một cái.”

“Còn tôi sẽ báo cho vợ biết là mình vẫn còn sống…” Ông Covenant chêm vào.

“Ông đi xe lên tận Biệt thự Argo à?” Leonard nới vòng tay, hỏi người chủ mới của ngôi nhà trên vách đá.

“Leonard…” Bà thủ thư trách.

“Vâng. Ông có muốn đi nhờ không?”

“Có, tôi cần lên đó cùng ông để nói chuyện với Nestor.”

“Leonard, thôi đi!” Bà Calypso gào lên.

“Ý ông muốn nói tới… người làm vườn của chúng tôi?”

“Vâng. Ông ấy có những cây thuốc quý trong ngôi nhà phụ của mình.”

“Dĩ nhiên rồi. Ông lên xe đi.” Ông Covenant nhún vai.