Chương 28 - Những Kẻ Đột Nhập.
Những con đom đóm lượn quanh cầu cảng như thể những ngôi sao nhỏ xíu. Jason và Julia đứng trên boong tàu Metis và đưa mắt bao quát cả cái hang.
Jason nắm chặt đầu dây neo tàu, sẵn sàng thả nó ra. Nhưng cậu vẫn chưa quyết định làm việc đó. Rick còn chưa tới.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…” Julia lên tiếng.
“Em không biết.” Cậu em trai song sinh trả lời, cậu suy luận được phần còn lại của câu hỏi.
Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người còn lại trong hang, liệu họ đã tới và mở cánh cửa nằm ở phía bên kia biển cả hay không. Cậu không biết được.
Chúng vẫn chần chừ. Mặt biển lặng, run rẩy đợi chờ. Và ánh mắt hai đứa trẻ cũng run rẩy cùng một cảm giác bất an.
Rồi, rốt cuộc chúng cũng cảm nhận có chuyển động ở hướng những đường trượt. Chúng thấy một thân hình nhẹ nhàng đáp xuống bãi cát, rồi bật đứng dậy.
“Rick!” Julia hét lên trong lúc bám chặt cánh tay cậu em trai.
Đàn đom đóm xoáy cuộn, tạo nên những vệt lửa trong không gian. Những con sóng lăn tăn dội vào bãi biển thời gian.
Thân hình vừa ngã khỏi đường trượt bắt đầu chạy về phía cầu tàu. Rồi, với một tiếng hú kéo dài, người thứ hai nặng nề đáp xuống bãi biển.
Nụ cười của Julia chợt tắt ngấm.
“Là bọn họ!” Jason la lên, buông dây neo trong chớp mắt. “Đi thôi! Chúng ta phải đi thôi!”
Được giải phóng khỏi cột neo, con tàu Metis chồm lên và rời xa cầu tàu. Nhưng Oblivia Newton đang chạy trên những thanh gỗ cũ kỹ và bước chân của ả thình thịch như tiếng trống.
Jason lao tới bánh lái, tìm cách lái con tàu xoay tròn.
Chạy, chạy, chạy.
Lấy đà.
Và nhảy.
Con tàu Metis nghiêng mình, tuân theo sự điều khiển của vị thuyền trưởng nhí. Rồi một tiếng thịch vang lên bên mạn tàu. Là Oblivia.
Trong phút chốc, ả dường như bị trượt xuống, nhưng nhờ bộ móng tay dài sơn tím, cô ả đã bám được vào thành tàu.
“Xuống mau!” Julia hét lên, dùng mái chèo nện vào tay.
“Áaaaa!” Oblivia Newton gào thét, cố níu bằng bàn tay còn lại. “Ranh con khốn kiếp!”
“Xuống mau! Xuống mau!” Julia vẫn khăng khăng và tiếp tục nện cô ả bằng mái chèo.
Jason siết chặt bánh lái và hướng mũi tàu Metis về phía cánh cửa đen.
Cậu phải tăng thời gian của chuyến hành trình và làm cơn bão nổi lên với hy vọng rằng những cơn gió xoáy sẽ khiến Oblivia ngã xuống biển.
Trong lúc đó, gã tay sai của cô ả cũng đã tới cầu tàu và đang kinh hoàng nhìn trân trân con tàu bập bềnh giữa vùng biển tĩnh lặng nhường ấy. Hắn không thể quyết có nên nhảy lên hay không.
Con tàu Metis chòng chành, rồi nhắm đúng hướng.
“Tới Khu vườn của cha Gianni!” Jason hét lớn.
Trong hang động, một cơn lốc xoáy ùn ùn kéo tới và những con đom đóm bị cuốn vào phải tìm cách ẩn náu trong các khe đá.
“Về phía khu vườn của tuổi trẻ vĩnh hằng!” Cậu bé tiếp tục hô lớn, con tàu chồm lên.
Cú lắc mạnh làm Julia té ngửa, thay vì ném Oblivia ra xa nó lại tạo lực đẩy giúp cô ta lên tàu.
Biển gầm rú dữ tợn khi con tàu Metis chạy sát cầu tàu.
“Manfred!” Oblivia thét lớn. “Nhảy đi! Tên khốn vô dụng! Nhảy đi!”
Biển, nước, gió, bão.
Bốn từ bỗng thoáng qua trong đầu Manfred.
Con tàu Metis vụt qua trước mặt, cách hắn chưa đầy một mét. Hắn thấy Oblivia đang gào thét trên boong điều gì đó mà hắn không nghe rõ. Hắn thấy con bé khó ưa ngã trên boong tàu và thằng nhãi ranh đang ghì chặt bánh lái.
Hắn làm một phép tính cộng đơn giản cho các khái niệm. Con tàu cũ kỹ. Thằng bé. Vách đá. Đắm tàu.
Rồi hắn bắt gặp một lần nữa cái nhìn giận dữ của Oblivia Newton.
“Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ nữa.” Cuối cùng hắn tự nhủ và quyết định nhảy lên.
Bị ánh sáng làm lóa mắt, thoạt tiên Rick phải nhắm mắt lại rồi mới nhìn qua kẽ tay.
Thứ cậu nhìn thấy đáng kinh ngạc đến nỗi cậu phải quỳ gối thụp xuống đất.
Cậu đang ở dưới chân một con rồng đá, cao hơn cậu ít nhất năm mét. Đó là một con rồng không có cánh, khô ráo và lanh lợi, miệng ngoác rộng và sợi râu dài như thể đang chuyển động trong không gian bất động của hang đá. Con rồng đứng thẳng trên cái đuôi, chân nhô ra đằng trước như đang cảnh báo. Nó không ở tư thế tấn công. Nó là một con rồng canh gác. Một kẻ trông coi kho báu.
Ngay khi mắt đã quen với ánh sáng và trái tim đã chắc chắn rằng con vật dài bằng đá kia chỉ là một bức tượng, Rick nhận ra con rồng không đứng một mình. Sau lưng nó là một cây cầu dài, hẹp và uốn khúc, bắc qua một khe nứt của núi đá mà thoạt nhìn không thấy đáy. Và dọc theo cây cầu, trên cả hai phía, có những bức tượng hình thù kỳ quái nằm cách đều nhau. Chúng được chiếu sáng bằng chính những chiếc đèn mờ ảo đã theo chân bọn trẻ trong chuyến đi tại hang đá vào trưa nay, chúng tỏa ra một thứ ánh sáng lờ mờ và run rẩy, thỏa hiệp với bóng tối.
Còn hơi choáng váng, Rick đứng dậy để quan sát kỹ hơn. Đối diện với con rồng, ở phía bên kia cây cầu là một con cá voi có đuôi nhô lên. Và sau đó là một con khỉ đuôi dài. Một con mèo.
“Và còn một con ốc sên…” Rick mỉm cười, nhận ra tất cả. “Mèo rừng, rắn, ác là,… ngựa.”
Con sư tử thu mình như một con nhân sư. Cặp ngà dài và cong của một con ma mút vươn vào khoảng không như dấu chấm hỏi.
Đó là những con vật được chạm khắc trên mười một chiếc chìa khóa.
Rick tiến thêm vài bước và dựa người vào bức tường thấp chạy dọc theo cả hai phía của cây cầu treo. Cậu ngó xuống dưới. Một cái họng đá toang hoác tối tăm.
Cậu bước tới, đối diện với con rồng. Và tiếp tục bước đi chậm rãi, trèo lên cây cầu. Cậu chào những con vật khác, từng con một và cảm giác rằng chúng cũng chào lại cậu. Cậu cảm nhận được những hiện hữu vô hình bên mình. Những con mắt tối thui đang quan sát cậu.
Nhưng Rick không sợ. Đó không phải một nơi đáng sợ.
Tim cậu đập như trống trong lồng ngực, một kiểu trống gõ nhịp của những cú chèo thuyền, của sự theo đuổi kiên định. Của lòng quả cảm.
Cậu cúi đầu bày tỏ lòng kính trọng trước từng bức tượng mười một con vật và cảm thấy những vị khán giả vô hình đang dò xét chuyến thăm của cậu tỏ vẻ hài lòng.
Rick khá bình tĩnh, vì biết rằng trong số họ có cả bố cậu.
Một con đom đóm không phát sáng đậu trên lưng con rồng.
Khi tới được đầu bên kia cây cầu, Rick thấy mình đang đứng trước một cánh cổng lớn có vẻ quen thuộc. Nó được gắn trong một mái vòm bằng đá khắc nổi dòng chữCuriositas anima mundi, câu châm ngôn của gia đình Moore.
Giờ cậu hiểu mình đã tới nơi đâu. Phía bên kia cánh cổng, quả thực, lấp ló một hành lang màu trắng sữa.
“Khu lăng mộ…” Rick thì thầm.
Đứng trước cửa lăng mộ của gia đình Moore, cậu bé cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa thực sự của bài thơ trên vách đá. Hai trong bốn dẫn tới cái chết không có nghĩa như cậu nghĩ trước đây. Mà rằng hai hành lang của căn phòng hình tròn đều dẫn tới lăng mộ chôn cất những vị tổ tiên của dòng họ.
Rick tái hiện bằng trí nhớ toàn bộ hệ thống hang động trong vách đá: một thế giới dưới lòng đất, từ Salton Cliff có thể đi tới công viên Rùa và bao nhiêu chỗ khác nữa khó lòng biết hết được, mà không cần phải ló mặt ra ánh sáng mặt trời.
“Bố à, giờ con đã hiểu tại sao chưa ai từng nhìn thấy người chủ cũ…” Rick Banner thì thầm. “Ông ấy di chuyển ở phía dưới. Ông ấy di chuyển trong một cái hang vượt thời gian, nơi những vị tổ tiên của ông đã chọn làm nơi an nghỉ vĩnh hằng.”
Rick đặt tay lên mặt kim loại lạnh ngắt của cánh cổng và đẩy.
Những cây sào dài màu đen cót két và nhẹ bẫng khẽ mở.
Cậu bé ngoái nhìn lại phía sau lần cuối, biết rằng không còn lựa chọn nào khác. Khi cậu rời bước, những ngọn đèn vụt tắt và toàn bộ hang đá trở lại trạng thái nghỉ ngơi.
Hành lang được chiếu sáng yếu ớt, không cao hơn ba mét. Không khí xung quanh nóng ẩm, mang mùi gia vị cùng hoa khô rất đậm.
Rick thận trọng bước tiếp, chú ý không giẫm lên bất cứ thứ gì ngay cả khi sàn của hầm mộ dường như vừa được lau sạch cách đây không lâu.
Hoàn toàn bất ngờ, cậu đã tới mộ phần đầu tiên. Ngôi mộ nằm đơn độc ở bên phải hành lang, được đào sâu trong vách đá và đậy bằng một phiến cẩm thạch, trên đó có dòng chữ khá mờ và khó đọc: Xavier Moore.
Cụ tổ.
Hai cái hốc đen ngòm do ám khói ngăn cách nó với ngôi mộ tiếp theo cũng được đào trong vách đá theo cùng một cách.
Rick nuốt khan, áp lưng vào bức tường đối diện và tiếp tục di chuyển. Những ngôi mộ được sắp xếp theo hàng, cái nọ chồng lên cái kia, chia thành từng tầng trong các hốc đá. Một vài ngôi mộ lấp lánh những đồ vật nhỏ nhưng thường là những bông hoa đã héo khô. Những tấm bia mộ tái hiện lại toàn bộ cây phả hệ của dòng họ. Những đôi vợ chồng được chôn cất theo tầng, chồng lên nhau. Những người không kết hôn được đặt một mình. Ngày tháng cứ chầm chậm tăng lên, ngày càng gần thời điểm hiện tại.
Rick đi qua một ngôi mộ đơn và tới chỗ một đôi vợ chồng mà cậu biết.
Raymond và Fiona Moore đã tới bằng đường biển họ muốn xây dựng ở nơi đây nhà cửa, vườn tược và cả cánh cửa đá này.
Chạm nhẹ lên mặt đá cẩm thạch, Rick cảm thấy những ngón tay mình run rẩy một nguồn năng lượng kỳ lạ. Đây chính là nơi an nghỉ của người đàn ông đã khởi công xây dựng mọi thứ! Có lẽ ông là người đầu tiên nghiên cứu những cánh cửa và những chiếc chìa khóa của Kilmore Cove. Ông cũng là người đã xây dựng Biệt thự Argo và biến ngọn đồi hoang của Công viên Rùa thành một khu vườn.
“Cảm ơn ông…” Rick nói.
Cậu rời tay khỏi phiến đá và nhận ra ai đó đã mang hoa tươi tới mộ của Raymond. Cậu khẽ chạm vào chúng với vẻ tôn kính và nhìn về phía trước, nơi hành lang còn tiếp tục. Ai đã xuống hầm mộ? Và khi nào?
Tim đập càng lúc càng nhanh, Rick đi tiếp. Cậu đi qua ngôi mộ của William Moore, cháu trai của Raymond, người đã hoàn thiện công việc của ông nội, rồi tới căn phòng hình tròn lớn hơn, từ đó rẽ ra một hành lang thứ hai và một cầu thang dẫn thẳng lên phía trên.
Rick hiểu rằng mình đang ở dưới lăng mộ của Công viên Rùa và cầu thang đó ắt hẳn phải dẫn lên mặt đất. Hành lang thứ hai, hoàn toàn giống với hành lang cậu vừa đi qua, hẳn phải dẫn ra chỗ đỗ con tàu của tuổi trẻ vĩnh hằng.
Cậu đi vào đó và thấy mình đang ở chỗ những ngôi mộ mới nhất. Cậu bước lên như chạy. Càng lại gần, cậu càng ngửi thấy rõ ràng mùi hương hoa trong không khí. Cậu dừng lại trước ngôi mộ những chủ nhân cũ của Biệt thự Argo.
Ngôi mộ của Penelope tràn ngập hoa tươi, nhưng nó trống rỗng, mở nắp và không có bia đá. Giữa những bông hoa là tấm vải của một bức tranh mà Rick không đủ can đảm để chạm vào. Cậu chỉ nhận ra gam màu nước nhàn nhạt của những bức tranh mà cậu đã thấy trên tầng áp mái Biệt thự Argo.
Ngôi mộ của bà ấy tràn ngập hoa.
Và ngôi mộ của Ulysses cũng trống rỗng.
“Mình biết mà…” Rick hổn hển thì thào.
Cậu tựa người vào bức tường đối diện, đặt lòng bàn tay lên đó để cảm nhận hơi lạnh khi tiếp xúc với mặt đá.
“Trống rỗng. Cả hai ngôi mộ đều trống rỗng.”
Cậu nghĩ đến lời của cha Phoenix và chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ. Cậu nghĩ đến hàng nghìn từ ngữ.
Nhưng hai ngôi mộ đó đều trống rỗng.
Sau khi trượt người trên tường, cậu bước đi trở lại mà không thể rời mắt khỏi thác hoa đang tràn ra từ ngôi mộ của bà Penelope.
Chính lúc đó, cậu mới để ý thấy trong hốc của hai ngôi mộ bên cạnh, ai đó đã để lại hai bông hoa cúc giản dị.
Rick đọc dòng chữ khắc trên bia mộ.
Annabelle Moore
1929-1947
Đã mất khi sinh con.
và
John Joyce, sau này là Moore
1921-1996
Sống ở Venice và đã trở lại từ Venice theo một con đường khác.
“John Joyce Moore…” Rick thì thầm, một mảnh ghép của trò chơi ghép hình bằng suy nghĩ trong đầu cậu bỗng chốc đã tìm đúng chỗ.
Cậu vừa mới khám phá ra người đã chọn ở lại Venice để thế vào chỗ của bà Penelope. Chính là bố của ông ấy. Bố của Ulysses Moore.
Rick không chịu được nữa. Cậu bắt đầu chạy. Cậu chạy khỏi hành lang và leo lên những bậc cầu thang hai bước một.
Cậu thấy mình ở dưới hàng cột màu trắng của khu lăng mộ trong Công viên Rùa, những ngôi sao lấp lánh phía trên mái đục lỗ của lăng mộ.
“Tôi muốn ra ngoài.” Cậu nói và tuyệt vọng tìm kiếm cách mở cánh cửa ngôi đền đó từ bên trong.
Ngôi đền trên đỉnh đồi là một trong những địa điểm có Cánh cửa Thời gian, cậu nhớ lại điều đó khi đang tấn công cơ chế hoạt động của ổ khóa với một sức mạnh mà cậu chưa từng có trước kia.
Giận dữ và điên cuồng, Rick đã mở được nó và bước ra vườn. Cậu hít căng lồng ngực, bình tĩnh lại trong chốc lát.
Cậu thấy một dải ngân hà trên bầu trời. Cậu thấy biển đang long lanh những ký ức của ban ngày. Cậu thấy Kilmore Cove đang lấp lánh hàng ngàn con đom đóm điện. Cậuthấy ngọn đèn pha của một chiếc xe hơi đang quanh co qua những cung đường của vách đá để tiến về Biệt thự Argo.
“Tôi là Rick Banner,” cậu tự nhủ. “Banner. Tôi không phải là người nhà Moore. Và tôi cũng không muốn như vậy.” Cậu quay mặt về phía đường tròn màu trắng của lăng mộ. “Chúng tôi, những người nhà Banner, là những con người đơn giản. Những con người đứng đắn và chân thành. Chúng tôi không giấu bí mật. Chúng tôi không nói dối…” Cậu chỉ ngón tay về phía lăng mộ rồi về phía Biệt thự Argo. “Tôi muốn biết ông đang ở đâu, Ulysses! Ông đang trốn ở đâu? Nói cho tôi biết đi! Ông phải nói cho tôi biết ông là ai! Tôi cần biết điều đó, ông không hiểu sao? Ông không thể cứ tiếp tục như vậy được! Những bài thơ, những hành lang, hầm mộ, những cuốn sổ, những chiếc chìa khóa… đủ rồi đấy! Tôi phải biết tất cả, tất cả! Ngay bây giờ! Jason và Julia đang ở trong đó! Có cả Oblivia và Manfred! Ulysses! Ông có muốn ra mặt một lần cho trót hay không?”
Lăng mộ lặng im.
“Ông chỉ là đồ hèn nhát! Chỉ là một tên hèn nhát! Tôi dũng cảm hơn ông nhiều! Tôi là một người nhà Banner!” Cậu quay mặt lại.
Gió thổi qua những cành cây trong khu vườn. Một cái bóng đang chuyển động dưới bụi cây.
Rick bắt đầu chạy về phía Biệt thự Argo.