← Quay lại trang sách

Chương 29 - Những Người Gác Thời Gian.

Trong lúc ấy, ở Venice, Peter Dedalus neo con thuyền gondola chạy bằng bàn đạp của mình bên con kênh. Ông đi dọc con đê bên trái, tóm lấy tay nắm cửa bằng đồng và gõ cánh cổng bên trên có chạm hoa văn hình chữ “C”.

Sau đó không lâu, một giọng nói vui tươi và trẻ trung hỏi ông là ai.

“Tôi là Peter Dedalus…” Ông tự giới thiệu, trong lúc chú chó nhỏ đang lăng xăng trong nhà.

“Giỏi lắm, Diogo! Ta không nghe thấy gì cả!” Giọng bà Rossella Caller la lên.

Peter nhắc lại tên mình.

Cánh cửa mở ra, chú chó nhỏ chạy vụt qua chân người thợ đồng hồ như một quả đạn pháo, và nhảy nhót quanh ông.

“Là ông Peter đó?” Bà Caller ngạc nhiên hỏi. “Quý ông ở Đảo Mặt Nạ ư?”

“Vâng chính là tôi,” ông cúi đầu đáp. “Tôi rất tiếc khi tới gặp bà mà lại đi tay không thế này.”

“Ai vậy, Rossella?” Đúng lúc đó, ông Alberto Caller ló đầu ra cửa hỏi.

Peter chào và cúi đầu lần nữa.

“Có lẽ ông đang tìm kiếm tụi nhỏ…” Bà Rossella nói khi gặp ánh mắt nghiêm nghị của chồng.

“Tôi không hiểu tại sao ông lại tới gõ cửa nhà tôi,” ông Caller bắt đầu nói. “Tôi cũng không hiểu liệu ông đang tìm cách giới thiệu bản thân để nói chuyện với tôi, hay với vợ tôi, hay những người bạn của gia đình tôi.”

Peter xoa hai tay với nhau.

“Thưa ông. Có lẽ không nên vòng vo quá.” Ông nhìn thẳng vào mắt của ông Alberto. “Chắc hẳn ông vẫn còn giữ trong nhà một chiếc máy in cổ.”

Alberto Caller đờ người: ở Venice đang ban hành luật kiểm tra rất ngặt nghèo những gì được in ra, và giữ một chiếc máy in trong nhà là cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của cảnh sát mật có nhiệm vụ ngăn cản việc phổ biến những ấn phẩm bất hợp pháp.

“Tôi nghĩ là ông đang nhầm, thưa ông.” Ông Alberto cố lấp liếm.

Peter Dedalus lắc đầu.

“Nghe này, tôi không phải cảnh sát. Tôi cần dùng chiếc máy đó.”

“Tôi nhắc lại với ông rằng… ông đang nhầm lẫn điều gì đó.”

“Tôi biết nó ở đây,” Peter nói. “Tôi đã làm ra nó. Và hy vọng ông sẽ không phiền khi cho phép tôi sử dụng nó.”

Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ mệt lử sau một ngày trời. Chủ yếu là vì công việc. Khi ghé qua tòa thị chính để kiểm tra xem có hồ sơ nào cấp bách cần hoàn thành, ông thấy một chồng giấy tờ cao đến năm ngón tay và lời nhắn: Anh đã ở chỗ quái quỷ nào vậy? Tôi cần đống tài liệu này ngay sáng mai!

Fred thở dài, vì ông biết rõ rằng mình là người duy nhất ở Kilmore Cove biết sử dụng chiếc Cú Già, cái máy in tất cả những tài liệu và giấy phép trong làng. Ông kiểm tra những hồ sơ cần làm gấp và xắn tay áo, quyết định dứt khoát phải kết thúc ngày làm việc sớm nhất có thể. Ông mở ngăn kéo có chứa những tập giấy đục lỗ và chọn những tờ mà ông cho là thích hợp nhất, rồi đi tới phòng lưu trữ và nhét chúng vào trong rãnh của chiếc Cú Già.

Những cái trục trên băng chuyền và vô số cần số của chiếc máy bắt đầu khởi động, lôi ra từ kho lưu trữ những dữ liệu và thông tin mà Fred cần và cuối cùng in ra những bản báo cáo chi tiết.

Thật may là chiếc máy do Peter Dedalus thiết kế hoạt động vô cùng chính xác và những yêu cầu nối đuôi nhau tuôn ra rất nhanh.

Fred thậm chí còn có thời gian để huýt sáo và hoàn thành công việc bị dồn ứ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Ông xếp những tập giấy đục lỗ lại chỗ cũ trong ngăn kéo rồi vội vã ra ngoài. Ông rất muốn về nhà và cũng muốn ghé qua quán rượu để tán dóc với bạn bè, kể cho họ nghe việc chiếc đầu máy xe lửa đã trở về làng.

Đang định đóng cửa văn phòng thì ông nhận ra chiếc Cú Già vẫn chưa xong việc. Ông thấy nó khởi động vài cần số rồi tiếng máy in ro ro đang cho ra một văn bản.

Mặt Fred tối sầm. Sao ông lại có thể quên thứ gì đó được nhỉ? Ông đã kiểm tra những hồ sơ ít nhất hai lần và đã cẩn thận in tất cả những giấy tờ cần thiết.

Fred mở cửa và quay trở lại mà không thèm bật đèn. Ông tới chỗ chiếc máy bằng kim loại vĩ đại và phát hiện ra quả thực nó vừa in xong tờ giấy cuối cùng.

Nhưng đó không phải một tài liệu bình thường. Đó là một lá thư, đi kèm là một tờ giấy thứ hai được gập lại để người khác không thể đọc được nội dung bên trong.

Fred lấy lá thư và đọc:

Chà0 Fred.

Tôi cần anh giúp tôi một việc.

Tôi là Peter?edalus, thợ đồng hồ.

Tôi viết ch0 anh bằng cách sử?ụng chức năng truyền tin từ xa nên có thể gây ra vài lỗi trong văn bản. Nhưng anh không phải bận tâm: đó là chức năng mà trước đây tôi chưa từng sử?ụng.

Tôi cần anh mang tờ giấy đính kèm với lá thư này tới Biệt thự Arg0.

Anh hãy gặp Nest0r, người làm vườn.

Anh có thể làm được việc này, phải không?

Thực sự rất cấp bách.

Tôi sẽ biết ơn anh mãi mãi.

Peter.