Chương 8 - Lời Xưng Tội.
Gwendaline Mainoff đứng dậy khỏi ghế cầu nguyện, mái tóc thơm tho của cô nàng khẽ tung bay.
“Cảm ơn cha Phoenix.” Cô nói. “Con chào cha.”
Cô nàng lùi ra vài bước, sau đó nói thêm: “Mẹ con cũng xin gửi lời chào tới cha.”
Vị linh mục bước ra khỏi tấm rèm che, mỉm cười.
Khi nhìn thấy vị linh mục bằng xương bằng thịt, Gwendaline thấy an tâm hơn, như thể cô đã có bằng chứng chứng minh rằng mình đã nói chuyện với chính vị linh mục, chứ không phải một người xa lạ nào đó ẩn sau tấm lưới sắt đục lỗ.
“Con xin cảm ơn cha lần nữa!”
“Không có gì.” Vị linh mục trả lời, khẽ lắc đầu. Ông đợi cô thợ làm tóc ra khỏi cánh cửa phụ nhà thờ, sau đó đóng cửa lại, trầm tư suy nghĩ.
Câu chuyện kể không rõ ràng của Gwendaline đã gợi lên trong vị linh mục một nỗi u buồn sâu sắc: như thể nỗi buồn đó, rất vô tình, đã len lỏi vào tâm hồn vị linh mục già và đào lên một kho báu mà ông nghĩ đã đánh mất.
Kho báu mười năm cuộc đời ông.
Và của mùa hè năm đó.
Một Mùa Hè Vĩ Đại.
Cha Phoenix đi khắp nhà thờ yên tĩnh và tắt từng công tắc đèn. Bóng tối ùa tới bảo vệ những hình vẽ thiêng liêng, những nhà nguyện và bệ thờ. Ánh trăng xuyên qua tấm kính ở mặt chính diện nhà thờ khiến nó trông như thể bức vẽ của một đứa trẻ, sáng lấp lánh phủ bạc lên sàn của gian giữa giáo đường.
Cha Phoenix làm dấu chữ thập cuối cùng rồi biến mất sau bệ thờ chính. Tại đó, cuối chỗ ngồi của đội hợp xướng nhỏ tuổi do những người thợ đóng thuyền trong làng làm từ sáu mươi năm trước, mở ra một cánh cửa dẫn đến phòng để đồ thờ. Ánh sáng trắng hàng nghìn oát từ chiếc đèn bà Bowen hào phóng biếu tặng nhà thờ vào Giáng sinh năm ngoái đang phô diễn sức mạnh lên cả bốn bức tường, để lọt ra bên ngoài một luồng sáng như thể ánh đèn hải đăng. Nhưng dù sao cái đèn đó cũng hữu ích hơn những bức tượng bằng nhựa trong hang đá Giáng sinh mà bà Bown đã thuyết phục dân làng mua vào năm ngoái.
Họ là những con chiên ngoan đạo. Những con người đơn giản và đáng tin, dễ đoán và chân thành. Cha Phoenix biết rõ họ hơn bất kỳ ai khác, kể cả những khiếm khuyết và những bí mật.
Có thể vì lẽ đó, vị linh mục yêu quý họ hơn bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, vị linh mục cũng là một người dân trong thị trấn: ông đã lớn lên tại Kilmove Cove và trở lại đây sau khi hoàn thành việc học để trở thành linh mục.
Ông bước ra đường, hướng về ngôi nhà nhỏ dành cho cha cố, hy vọng người giúp việc đã đậy bát súp lại để giữ ấm. Nhưng ý nghĩ về một món ăn nóng hổi vẫn không đủ khiến ông chọn đi con đường ngắn nhất. Cũng như mọi tối khác, cha Phoenix đi quanh bến tàu, ngắm những chú chim hải âu đậu trên bãi cát. Rồi phóng tầm mắt nhìn mặt biển sáng lấp lánh phía chân trời, lẫn với những ánh sao. Cũng như mọi tối khác, ông hít căng lồng ngực, tuy nhiên, lần này ông cảm thấy có chút đau đớn như thể bị gai đâm.
Ông biết rõ nó là cái gì.
Vẫn là câu chuyện của Gwendaline về Biệt thự Argo.
Khi tìm trong túi chùm chìa khóa để mở cửa nhà, cha Phoenix vẫn nghĩ đến Biệt thự Argo. Và nghĩ về khoảng thời gian ông tới đó lần đầu tiên… đến giờ đã được bao nhiêu năm rồi nhỉ?
“Ít nhất là năm mươi năm rồi, ông bạn già của tôi.” Ông tự nói to với bản thân, như cái cách những người không có ai cùng bầu bạn thường làm.
Cha Phoenix đi vào bếp và tìm thấy món súp được đậy bằng một chiếc đĩa phẳng. Lòng thầm cảm kích vì hành động chu đáo này, ông rửa tay dưới làn nước buốt giá (ông chưa bao giờ cho lắp đặt hệ thống cấp nước nóng) và ngồi vào bàn, rồi như thường lệ, nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh tủ lạnh.
“Năm mươi năm…” Ông lặp lại, chìm thìa vào bát súp nóng.
Năm mươi năm, và không có gì thay đổi. Ngôi nhà trên vách đá vẫn không bình yên. Oblivia muốn làm sáng tỏ những bí mật của nó. Và Ulysses thì muốn bảo vệ chúng.
Cả hai bên mới cứng đầu làm sao! Giờ đây, nó không còn là cuộc đối đầu giữa người tốt và kẻ xấu nữa. Bởi những người muốn bảo vệ bí mật cũng chính là những người đầu tiên đã khám phá ra chúng. Hoặc lại khám phá ra chúng.
Và đó cũng là lỗi của ông. Lỗi của một Phoenix trẻ tuổi khi chưa trở thành linh mục, cùng những người bạn của mình. Ông nhớ lại lúc họ đưa Victor Vulcano xuống cái giếng trong Công viên Rùa và khi chui ra với toàn thân đen sì, cậu ta đã mang tên Núi Lửa Đen từ đó. Ông nhớ lại lúc họ khám phá ra chiếc xe kéo cũ kỹ ở cuối những đường hầm. Và lối đi đầu tiên vào lăng mộ.
Và con tàu ở trong hang.
Con tàu mà hiện tại, một Oblivia Newton non trẻ và thiếu sự chuẩn bị đang tìm cách sử dụng, thông qua phương thức nổi tiếng nhất trong thời hiện đại: sự dối trá.
Cha Phoenix lấy khăn ăn lau miệng. Ông đặt chiếc bát vào bồn rửa và đi về phía phòng khách. Những khung ảnh bằng bạc đặt trên một tấm vải đăng ten màu trắng ghi dấu những thời điểm trong quá khứ của ông. Gương mặt của những con người không còn tồn tại đã được nhiếp ảnh gia lưu lại đến giờ.
“Ai đó sẽ phải kể lại toàn bộ câu chuyện cho những người chủ mới…” Vị linh mục nói ra thành tiếng. “Và cho hai đứa trẻ đó nữa.”
Cha Phoenix biết một số điều mà những người khác không biết. Những điều mà đôi khi ông không thể nói ra, bởi ông biết được chúng qua những lời xưng tội, nhưng chúng vẫn khiến ông phải suy nghĩ. Ngày hôm trước, cậu nhóc Banner đã hỏi ông về nghĩa địa Kilmore Cove và ngôi mộ của nhà Moore. Ngày hôm nay Gwendaline Mainoff thú nhận rằng đã đưa hai người sưu tầm cửa đến Biệt thự Argo. Nếu thêm thắt vào hai thông tin này những gì vị linh mục tình cờ phát hiện ra khi đi dạo ở Công viên Rùa như thường lệ… như tiếng hét của Rick ngay khi ra khỏi lăng… Cha Phoenix không cần làm gì khác ngoài việc rút ra kết luận.
Và kết luận cuối cùng là: một cơn bão đang dần hình thành.
Ông quỳ xuống mở ngăn kéo dưới cùng của món đồ gỗ giá trị duy nhất ông có trong nhà, nơi ông cất giữ tất cả những món đồ kỷ niệm. Ông lấy ra một cuốn album, trong đó lưu giữ những bài viết và hình ảnh về Kilmore Cove mà ông đã thu thập. Chúng đều thuộc về tờ nhật báo Corn Whales được phát hành hạn chế, tiêu đề báo được viết bằng chữ Gothic trên đường viền màu đen hình một chú cá voi. Tờ báo này được phát hành không quá một nghìn bản và được phân phối tại nhiều thành phố nhỏ ở bờ biển phía Nam cho đến tận những năm bảy mươi. Cha Phoenix đã đăng một số bài viết trên tờ báo này. Rồi sau đó tòa soạn đóng cửa. Nhưng ông vẫn tiếp tục viết. Ông tự nhận lấy nhiệm vụ làm bộ nhớ lịch sử của thị trấn, bằng cách ghi chép lại những sự kiện quan trọng nhất, và khi có thể, minh họa bằng những bức ảnh chụp đơn giản.
Trong số báo CornWhales cuối cùng mà ông còn giữ có nói về Biệt thự Argo. Bài viết nhắc đến cái chết của Mercury Malcom Moore, một người lính dũng cảm của Đế quốc Anh và là chủ sở hữu Biệt thự Argo.
“Và cũng là một kẻ khoe khoang khó ưa…” Cha Phoenix đế thêm vào với suy nghĩ từ tận đáy lòng, nhớ lại con người dữ tợn và khó chịu đó được bài báo miêu tả một cách mỹ miều là “chính trực và ngay thẳng”.
Trong những trang tiếp theo của cuốn album, cha Phoenix dính những bài báo và tấm ảnh khác. Năm 1973: ở giữa trang là một bức hình đã mờ, đây là một trong những tấm chụp bằng phim Polaroid đầu tiên lưu giữ hình ảnh bốn chiếc chìa khóa của Biệt thự Argo.
Vị linh mục lật nhanh qua các trang. Bốn năm sau, năm 1977. Đám cưới Ulysses và Penelope, đây cũng là một trong những đám cưới đầu tiên ông đứng ra làm lễ. Ký ức về ngày hôm ấy chỉ còn sót lại mỗi bức ảnh đó, đã mờ và ố vàng, với cái hang có con tàu Metis được phủ lụa trắng.
Cha Phoenix khẽ chạm vào bức ảnh với một cử chỉ dịu dàng và nói lớn: “Sao lại có thể như vậy hả Penelope? Tại sao?”
Sau đó, như thể bị cơn giận xâm chiếm, ông bỏ qua một tập ảnh những năm tiếp theo, rồi thấy mình đối mặt với Patrica Banner.
Mẹ của Rick.
Bức ảnh được chụp tại đám tang của chồng bà ấy. Đám rước dường như càng trở nên đau buồn hơn bởi sự bình tĩnh của người vợ. Không có tiếng khóc than, không có tiếng kêu gào tuyệt vọng ngoài tiếng chim hải âu kêu khi lao xuống đại dương. Những con sóng buồn rầu vỗ vào vách đá Salton Cliff,
ánh nắng hoàng hôn đã nhuộm những đám mây thành các vệt màu máu. Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đồi Shamrock sáng bừng trong đám rước đuốc cho đến bình minh của ngày hôm sau. Tất cả dân làng Kilmore Cove và các vùng lân cận đều chạnh lòng trước nỗi đau của gia đình Banner, gia đình duy nhất gắn liền cuộc sống với biển.
“Chết tiệt…” Cha Phoenix thì thầm, đứng dậy. “Chết tiệt.” Ông lặp lại.
Ông cầm lấy tấm ảnh và chăm chú nhìn lại nó, nhận thấy mình đang run rẩy. Bàn tay và cánh tay ông run lên. Ngay cả đầu gối cũng đang lẩy bẩy, khiến ông buộc phải dựa vào chiếc bàn tròn.
Ông hít thở sâu.
“Chết tiệt.” Ông nói lần thứ ba.
Bà Patricia Banner, trong đám tang chồng, có đeo trên cổ một chiếc chìa khóa hình ba con rùa.