← Quay lại trang sách

Chương 12 - Mùa Hè Vĩ Đại Ở Kilmore Cove.

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên căn nhà phụ của Nestor và chỉ bị tiếng ngáy của Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang ngủ gà gật trên chiếc ghế đi-văng phá vỡ. Nhìn từ bên ngoài, căn phòng giống một bức tranh sơn dầu theo trường phái Flemish[3] giàu chi tiết. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở hai cạnh bàn, và ngồi giữa họ là cậu nhóc tóc đỏ với đôi mắt đầy háo hức. Nestor, với khuôn mặt hốc hác, đã đọc đi đọc lại mẩu giấy in đầy lỗi từ chiếc máy Cú Già ở văn phòng thị chính. Thông điệp được Peter Dadalus gửi từ Venice thế kỷ 18, nói rằng Oblivia đã bị lừa đi tìm kiếm chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên, nhằm giữ cô ta cách xa khỏi Kilmore Cove. Nhưng bọn trẻ đã không biết gì về kế hoạch này, Jason và Julia vẫn đinh ninh ông Black đang giữ chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.

Phía bên kia bàn, ông Leonard với mái tóc ướt sũng, ho dữ dội và liên tục chỉnh lại miếng băng đen che mắt. Ngồi ở đầu bàn, Rick nhìn chăm chăm vào một bức tranh đã hỏng, vẽ chân dung thời trẻ của Ulysses Moore, chủ nhân của Biệt thự Argo, trông rất giống, thực sự rất giống Nestor.

Ba người không nói năng gì, như thể không ai trong số họ quyết định được nên bắt đầu từ đâu. Người duy nhất không lo nghĩ gì là Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ, ông đã gục xuống ngủ trên đi-văng của Nestor sau một ngày kiệt sức.

Cạnh chiếc đi-văng là một ô cửa sổ nhìn ra biển. Tiếp đó là bàn làm việc, với ba ngăn kéo ở phía bên trái. Một cây đèn dầu chiếu sáng căn phòng. Một mô hình thuyền buồm nho nhỏ. Một thùng rác chứa đầy giấy vo viên, một chiếc rương, một cây kích dựa vào tường, vài bức tranh thuyền buồm. Một mảnh đường sắt đồ chơi nhô lên trên tấm thảm. Trên ghế bành gần đó phủ chiếc chăn len Nestor thường dùng khi bị đau xương. Cạnh đó là một chiếc rương đầy những cuốn sổ với chữ viết tay khó hiểu.

Từ cửa sổ có thể nhìn thấy những cành sung dâu trong đêm vươn trên mái Biệt thự Argo như đang vuốt ve, âu yếm tòa nhà. Cửa sổ tầng gác mái của Penelope tối om.

Rick quan sát tất cả mọi thứ, rồi sau đó hỏi hai người đàn ông trước mặt.

“Vậy ông Núi Lửa Đen không cầm chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ạ?”

Nestor và Leonard bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mê man trong đầu.

“Chưa có ai tìm ra chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên cả.” Người làm vườn trả lời.

“Làm sao cháu tin ông được?” Rick bắt bẻ, chỉ cho Nestor bức chân dung trên bàn. “Ông đã giấu mình suốt quãng thời gian vừa qua, và nói dối tất cả chúng cháu.”

Nestor nhìn chằm chằm lại cậu bé.

“Ông chính là Ulysses Moore.” Rick tố cáo.

“Rick này, ta…” Ông Nestor lắc lắc đầu. “Đó là một câu chuyện rất phức tạp, và hiện giờ ta…”

“Ai đang giữ chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ạ?” Rick hỏi ông Leonard Minaxo, cố tình cắt lời Nestor.

Ngay cả người khổng lồ một mắt cũng tỏ vẻ bối rối. “Rick, cho đến tối nay thì ta chỉ trả lời cháu hệt như Nestor đã nói thôi.”

“Thế còn tối nay thì sao ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Leonard đưa mắt nhìn ông bạn già ngồi đối diện mình. “Rằng là, sau hai mươi năm tìm kiếm… ta đã tìm ra xác con tàu đắm.”

“Con tàu đắm nào ạ?” Cậu bé tóc đỏ hỏi.

“Rick, thôi nào…” Nestor rên rỉ.

Rick đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, khiến Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang nằm trên đi-văng giật nảy. “Ấy, không! Ông đừng nói ‘thôi nào’ với cháu vào lúc này! Sau tất cả những lời nói dối mà cháu đã phải nghe! Và những lời nói dối mà cháu đã tin vào! Những Hiệp sĩ của Kilmore Cove ư… màn kịch hay đấy, ông Nestor! Mà tại sao cháu lại phải tiếp tục gọi ông như thế nhỉ?”

“Chúng ta không thể chuyển đề tài khác được sao?”

“Hẳn rồi! Vậy ông hãy nghĩ về việc đó đi, ông rất giỏi xoay chuyển tình thế mà!” Cậu nhóc mỉa mai đáp trả, nhớ lại bản kê khai về người làm vườn được in trong danh sách những cư dân của Kilmore Cove.

Rick đặt tay lên tấm chân dung. Ulysses Moore chính là Nestor hồi trẻ. Cậu bé nhìn bức tranh, rồi nhìn người làm vườn, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Nghe này, Rick…” Leonard chen ngang. “Ta nghĩ cháu cần bình tĩnh lại. Dù gì đi nữa, chúng ta cũng cùng một phe. Và những gì cháu chưa biết chỉ để bảo vệ cháu thôi.”

Rick chỉ ra một điểm vô định ngoài cánh cửa.

“Vâng, phải rồi, chính vì muốn bảo vệ chúng cháu mà Jason và Julia đã đi đến Khu vườn của Linh mục Gianni cùng Oblivia và tên tay sai của cô ta.”

“Chúng ta đã không lường trước được việc này. Đó là một sai lầm.” Leonard đáp lại. “Nhưng ai mà không phạm sai lầm cơ chứ?”

“Làm ơn đừng nói với cháu những câu dập khuôn sáo rỗng đó nữa.”

“Nếu thực sự cháu muốn, vậy ta sẽ không giấu điều gì nữa.” Leonard tuyên bố, ông trở lại vẻ cứng rắn. “Ta sẽ nói cho cháu biết những gì ta đến để kể cho Nestor tối nay.”

“Ý ông là Ulysses Moore.”

“Ý ta đơn giản là ta biết ai đã tìm ra chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.”

Người gác ngọn hải đăng cho một tay vào túi.

“Là ai vậy ạ?” Rick hỏi, môi dưới khẽ run.

“Cha của cháu.” Leonard Minaxo trả lời, đặt lên bàn chiếc đồng hồ lặn mà ông giật ra từ cổ tay của người đàn ông đã chết trong con tàu đắm.

“Ông không được đùa cháu như thế…” Rick thì thào, nhận ra chiếc đồng hồ ngay lập tức. Lớp vỏ chắc chắn có hình con cú ở trên mặt, hai chữ cái đầu P.D. của tên người đã tạo ra nó. “Ông không được làm thế.”

“Ta không đùa cháu.”

“Kh-kh-không thể nào…” Rick lắp bắp, chợt trở lại là cậu nhóc hoảng sợ trước đây.

“Trái lại, ta e là có đấy. Bố cháu và ta từng là bạn bè. Bạn bè vô cùng thân thiết. Ta nghĩ cháu cũng biết điều đó...”

Rick chậm chạp gật đầu. Bên cạnh cậu, ông Nestor đang vặn tay.

“Tốt.” Leonard tiếp tục. “Ở ngoài kia, giữa đại dương, có một xác tàu đắm. Nó bị vùi trong cát và khó thấy đến mức ta đã phải thăm dò độ sâu của đáy biển trong hai mươi năm để tìm nó. Họ…” Người đàn ông chỉ vào Nestor. “Họ nghĩ rằng ta bị điên. Rằng con tàu đắm đó không tồn tại. Họ đã không tin ta. Trái lại, bố cháu… bố cháu đã giúp ta.”

“Tại sao ạ?” Rick hỏi, giọng thì thào.

“Con tàu đó rất quan trọng đối với ta. Nó mang tên Fiona, giống tên người vợ của Raymond Moore. Ngài Raymond là một vị tổ tiên của gia đình Moore, người đầu tiên khám phá ra Biệt thự Argo và xây dựng nên Công viên Rùa cùng phần lớn những điều… bí mật mà cháu đã biết. Vài thế kỷ trước, chính ngài ấy đã khám phá ra sự tồn tại của những cánh cửa và những chiếc chìa khóa. Ngài cũng đã công bố một bài viết về việc này trong cuốn Sổ tay của những kẻ trốn chạy, hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.”

Một lần nữa Rick gật đầu. “Cháu đã đọc nó. Chúng cháu đã tìm thấy nó trong thư viện của Biệt thự Argo.”

“Bài viết đó là một sai lầm, nhưng mãi lâu sau ngài Raymond mới nhận ra điều đó, khi quyết định gìn giữ khám phá của mình. Nhiều thế kỷ trước đây, người ta chỉ đến được Kilmore Cove bằng đường biển. Và đó cũng chính là cách mà ngài đã làm để đến được đây: bằng đường biển, trên con tàu Fiona. Ngài đã tới đây, khám phá ra những cánh cửa, những chiếc chìa khóa, và quan trọng nhất, chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên, chiếc chìa khóa duy nhất có thể mở và đóng được tất cả những Cánh cửa Thời gian, kể cả những cánh cửa không nằm ở Kilmore Cove…”

Cặp mắt của Rick mở to ngạc nhiên. “Có những Cánh cửa Thời gian nằm ngoài Kilmore Cove sao?”

“Không ai biết được điều đó, Rick.” Nestor xen vào.

Leonard gật đầu. “Không ai trong số những đứa trẻ của Mùa Hè Vĩ Đại năm ấy khám phá ra điều đó.”

“Cháu không theo kịp câu chuyện của các ông nữa.” Rick nói, hết nhìn người này sang người kia.

“Hãy kiên nhẫn một chút. Rồi cháu sẽ hiểu.”

Leonard thở một hơi dài, rồi sau đó bắt đầu. “Nhiều năm trước, vào một buổi chiều cuối xuân, một vài người…”

“Leonard…” Nestor ngắt lời, nhưng người gác ngọn hải đăng ra hiệu cho ông im lặng.

“… đã vào làng.” Leonard nói nốt. “Họ là những người London, người nhà Moore. Họ lên Biệt thự Argo mà không đoái hoài đến những người dân trong làng. Sau bữa trưa, một người trong số họ, cậu bé mười một tuổi, đã quyết định tự xuống Kilmore Cove một mình để khám phá. Ta còn nhớ rõ như thể mọi việc mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Ta đang ngồi trên cầu tàu nhìn miếng nút bần ở cần câu cứ mãi nổi trên mặt nước, và cậu bé đó đã tới từ đằng sau rồi nói: ‘Nếu câu theo kiểu đó thì cậu sẽ chẳng bao giờ bắt được gì đâu!’.”

Nestor giơ một ngón tay lên như để phản đối. “Tôi không nói với cậu như vậy.”

“Ồ, anh nói như vậy đấy! Tôi nhớ rõ lắm. Và anh biết vì sao tôi nhớ rõ không? Vì ngày đó anh làm tôi hoảng sợ.”

“Hồi đó cậu to gấp đôi tôi đấy!”

“Nhưng tôi chỉ mới tám tuổi. Và khi còn trẻ, ba tuổi cũng có thể tạo nên sự khác biệt lớn.” Leonard dựa người lên bàn, vươn về phía Rick. “Và cũng bởi cậu nhóc London đó biết rõ mình cần làm gì: cậu ấy bảo ta kéo dây câu lên, kiểm tra mồi, nhìn những con giun mà ta mang theo và khẳng định rằng vấn đề nằm ở chúng. Sau đó cậu ấy thuyết phục ta đi kiếm những con giun khác. Bọn ta đã đến Công viên Rùa để tìm giun đất và kiếm được cả đống. Hai giờ sau, với những con giun tươi làm mồi, ta đã câu được con cá đầu tiên của mình, một con cá khổng lồ.”

Nestor mỉm cười. “Nó không khổng lồ đâu.”

“Nhưng với một câu nhóc tám tuổi thì có đấy.”

Rick nhìn Nestor. “Làm sao ông có thể thành thạo như thế ạ? Ở London người ta đâu được học câu cá.”

Người thợ làm vườn nhún vai. “Ta đọc được trong một quyển sách. Và ta cũng không dám chắc cách đó sẽ hiệu quả.”

“Nhưng nó hiệu quả thật.” Leonard trả lời. “Và cứ thế, chúng ta thường xuyên câu cá cùng nhau. Cậu ấy trở về London cùng bố mẹ, nhưng nói rằng sẽ quay trở lại vào tuần sau đó và họ sẽ nghỉ hè tại thị trấn. Vậy là ta mời cậu ấy đến công viên để giới thiệu cậu ấy với những đứa trẻ khác trong thị trấn, và trêu giáo viên của chúng ta, cô Stella, một vố.”

“Đó cũng là giáo viên của cháu nữa.” Rick nói.

“Có những thứ không bao giờ thay đổi.” Leonard mỉm cười. “Trò đùa thế này: Nestor phải lẻn vào giữa đám học sinh khi chụp ảnh cả lớp mà không bị cô Stella phát hiện. Năm 1958, tại công viên: cô Stella cứ lúng túng đếm số học sinh, trong khi người thợ chụp ảnh nghiêm túc và điềm tĩnh nhất mà cháu có thể hình dung, ông Walter Gatz, thì liên tục chỉnh tư thế cho chúng ta. Đó là một ngày đáng nhớ. Và chính ngày hôm đó, cùng với bức ảnh ngớ ngẩn chỉ có một nửa người Nestor đã gắn kết chúng ta mãi mãi. Ta, ông ấy, và một vài học sinh trong lớp học: Victor Vulcano, người bị cả bọn gọi là Núi Lửa Đen vào chính mùa hè đó, Phoenix người sau đó đã kéo chuông ở nhà thờ Thánh Jacobs, học sinh lưu ban nhiều lần Clitennestra Biggles, đúng, chính bà ấy, chị gái của Cleopatra, sau này đã đi dạy học ở một nơi cách xa thị trấn, bác sĩ John Bowen, chí ít là cậu ấy có tham gia trong những ngày đầu… và Peter nhỏ bé, con trai của người thợ đồng hồ của thị trấn.”

Rick bắt đầu thấy bớt căng thẳng dần. Giờ đây cậu bé đã hiểu vì sao Ulysses Moore và những người bạn của mình duy trì tình bạn được lâu đến thế: những tình bạn có được từ thời niên thiếu là những tình bạn sẽ kéo dài suốt đời. Chỉ có một vài người mà cậu không ngờ sẽ được nhắc tới, đó là cha Phoenix, bác sĩ Bowen, và bà Clitennestra Biggles.

Leonard quay trở lại câu chuyện của mình: “Tuy nhiên, Nestor đã đưa chúng ta đến Biệt thự Argo, nơi chúng ta đã gặp…”

“Leonard…” Người thợ làm vườn già thở dài.

“… ông của cậu ấy: Mercury Malcom Moore.” Leonard tiếp tục. “Đó là một con người tồi tệ. Cục cằn và xấu tính, hình như ông ấy ghét tất cả chúng ta.”

Không khó để Rick tin vào điều này. Cậu bé đã nhìn thấy ông của Ulysses Moore giữa những bức chân dung treo ở cầu thang, và cậu cũng đã khám phá ra lý do của sự căm ghét đó, bởi cô con gái duy nhất của ông, Annabelle, đã qua đời khi sinh hạ Ulysses. Và trong mắt người ông, đứa cháu chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của con gái mình.

“Người đó hoàn toàn trái ngược với bố của cậu ấy.” Leonard tiếp tục kể. “Ông ấy tên là John, nhưng không không phải người nhà Moore.”

“John Joyce.” Rick thì thầm. “Cháu đã nhìn thấy tên của ông ấy ở khu mộ trong lăng.”

“Đó là một con người tuyệt vời. Cháu biết không, ông ấy như một nhà thơ vô tư lự, một người mơ mộng lãng mạn, có khả năng tìm ra điều tốt đẹp và tích cực trong mọi việc.”

“Khi mẹ ta qua đời…” Nestor chợt lên tiếng, “bố ta là người duy nhất không khóc. Ông ấy nói rằng mẹ ta là một nhà du hành vĩ đại, và rằng không ai có thể ngăn một nhà du hành vĩ đại lại được. Ông cho rằng bà đang đợi mình, như bà đã chờ đợi ông trong những năm tháng họ còn chưa quen biết nhau. Và ông thấy hạnh phúc khi hình dung ra bà đang đứng ở ngưỡng cửa nơi con người sẽ đến khi vượt qua Cánh cửa Thời gian cuối cùng… cánh cửa của cái chết.” Nestor giận dữ đập tay lên bàn. “Nhưng trong mắt ông ngoại ta, việc không rơi một giọt nước mắt nào chỉ là sự khẳng định cho những nghi ngờ của ông ấy: bố ta kết hôn chỉ để thừa hưởng gia tài của mẹ mà thôi. Và do đó, ông ấy đã làm tất cả để bố ta không được nhận bất cứ của cải gì, ngoại trừ căn nhà này.”

Leonard tiếp lời. “Ông già Moore đó coi ngôi biệt thự là nơi tồi tàn, bụi bặm, đáng bán cho ai trả giá cao nhất. Nhưng ngài John Joyce không nghĩ vậy, sau khi bố vợ mất, ngài ấy đã tìm cách lấy lại nó. Vào mùa hè năm 1958, chính một nhóm thiếu niên đã khám phá ra sự khác thường của nơi này… và thực hiện một chuyến phiêu lưu khó tin giữa những ngọn đồi của Công viên Rùa.” Leonard mỉm cười vẻ u sầu. “Một chuyến phiêu lưu đã thay đổi cuộc đời của họ mãi mãi.”

“Tất cả chúng ta đã tập hợp tại cổng công viên, vào thời điểm đó, nơi này vẫn được chăm sóc rất tốt. Chỉ thiếu mỗi Bowen, lần đó bố mẹ cậu ấy không cho ra ngoài vì sợ tai họa nào đó sẽ xảy đến với con mình. Vị bác sĩ tương lai không tham gia vào chuyến phiêu lưu và do đó, chưa bao giờ thực sự là một thành viên của nhóm chúng ta. Clitennestra đến muộn như thường lệ, nhưng vì cô ấy là thành viên nữ duy nhất trong nhóm, tất cả chúng ta đều sẵn lòng đợi. Cô ấy rất xinh đẹp và tràn đầy năng lượng. Sau đó chúng ta đi vào công viên với tâm trạng đầy háo hức. Khi chụp ảnh tập thể cho cả lớp ta, người thợ ảnh đã để lộ ra ở trong công viên, sau đài phun nước con rùa, có lối vào một cái hang động lớn. Clitennestra khẳng định đã nghe thấy ông ấy nói rằng trong hang đó có giấu một kho báu của bọn cướp biển. Và ý nghĩ đó đã hoàn toàn choán hết trí tưởng tượng của tụi nhóc chúng ta. Chúng ta quyết định dấn thân vào thử thách, dù biết rằng việc này không thể tránh khỏi rủi ro. Rủi ro đầu tiên, cũng là mối quan tâm chính, là người trông coi công viên. Theo những gì chúng ta nghe được, ông ấy đi tuần khắp những ngả đường trong công viên, dắt theo hai con chó canh gác vô cùng dữ tợn. Không ai trong chúng ta biết thêm gì nữa. Clitennestra khẳng định rằng những con chó này đi tuần trong công viên cả vào ban đêm, chúng có cặp mắt đỏ như quỷ dữ và thở ra khói từ lỗ mũi. Peter sợ chết khiếp và muốn quay lại. Những người khác trong bọn ta lại sẵn sàng thách thức số phận. Và thách thức người trông coi cùng những con chó của ông ta nữa. Vẫn lo xa như thường lệ, Phoenix trước đó đã lấy trộm một đống thịt băm từ cửa hàng thịt của gia đình cậu ấy, và chúng ta đã viên chúng thành những viên thịt nhồi hạt tiêu với ớt. Chúng ta đã lên kế hoạch sẽ ném chỗ thịt vào lũ chó nếu bị tấn công, tin rằng một khi cắn phải những viên bom cay xè đó, bọn chúng sẽ cúp đuôi chạy mất.”

Rick bật cười khúc khích.

“Với món vũ khí đó trong tay, chúng ta tiến vào công viên.” Leonard kể tiếp. “Chúng ta đi tới đài phun nước con rùa và ngay sau đó, đến chỗ để dụng cụ, nơi ta vẫn nghĩ người trông coi công viên cùng lũ chó kinh khủng của ông ta bảo vệ hai tư trên hai tư giờ mỗi ngày. Núi Lửa Đen gợi ý nên đối mặt ngay với nguy hiểm, để sau đó có thể tìm kiếm lối vào hang động mà không bị quấy rầy. Chỗ để dụng cụ là một cái lán màu trắng núp dưới hàng cây, nằm trên đỉnh ngọn đồi.”

Nestor thở dài, ngả người lên lưng ghế tựa.

“Khi chúng ta đến gần chỗ để dụng cụ, bỗng Peter hét lên. Cậu ấy nghe thấy tiếng thở khò khè của lũ chó. Ban đầu, chúng ta nghĩ đó là một trò đùa, rằng cậu ấy bị ảnh hưởng từ những câu chuyện của Clitennestra và nghĩa địa của Kilmore Cove ở ngay ngọn đồi gần đó… Nhưng Peter đã đúng, thực sự có tiếng chó phía sau những bức tường bằng đá vôi trắng đó. Thế là chúng ta chia nhau ra và bò sát đất như những người lính. Người đầu tiên đến được chỗ để dụng cụ là Phoenix. Và nếu ta không nhầm, Nestor đi cùng với cậu ấy.”

“Cậu không nhầm đâu.”

“Vulcano bảo vệ họ ở đằng sau, phía bên trái. Còn ta phía bên phải. Và…” Leonard ngừng nói, như cố nhớ lại những sự kiện đã xảy ra từ ngày xa xưa đó, rồi ông tiếp tục. “Peter trông tái nhợt hơn bao giờ hết.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Rick hối thúc.

“Căn nhà dường như trống không.” Nestor xen vào. “Nhưng có tiếng động vật thở hổn hển kỳ lạ ở phía bên kia. Chúng ta đã sợ phát khiếp…” Người làm vườn thú nhận. “Cuối cùng Phoenix và ta nhìn nhau, nắm chặt trong tay những viên thịt cay và… tấn công kẻ địch.”

Leonard bật cười lớn đến mức Fred giật mình lần nữa trên chiếc đi-văng.

Rick nhìn Leonard, sau đó nhìn Nestor. “Và…?”

“Đằng sau cái lán để dụng cụ đó có một cô bé.” Nestor tiếp tục, đôi mắt ông long lanh kỷ niệm. “Một cô bé nhỏ nhắn, tóc màu vàng hoe, gần như sáng trắng. Cô bé đó ngồi khoanh chân trên bãi cỏ và cầm trong tay sợi dây xích chó. Hai con chó xù nhỏ đang đuổi nhau quanh cô bé, nhảy qua sợi xích như nhảy dây. Và khi thấy chúng ta thình lình xuất hiện và đầy hăm dọa như thế, hai chú chó xù vội chui vào những nếp váy của cô bé vì sợ hãi, và chỉ sau khi thấy thực sự an toàn, chúng mới bắt đầu sủa.”

“Hai chú chó xù!” Leonard nhớ lại. “Fedro và Fedra.”

“Và cô bé đó là ai vậy ạ?” Rick hỏi.

“Đó là con gái của người trông coi công viên.” Leonard trả lời, với giọng ngọt ngào kỳ lạ. “Calypso.”