← Quay lại trang sách

Chương 17 - Lính Gác Và Những Tên Trộm.

Hai bóng người nhỏ bé, lom khom lén nhảy qua đống lửa trên tường thành, đi xuống một mê cung những cầu thang nhỏ và băng qua những khoảng sân vô tận, óng ánh bạc.

Sau khi đến gần tòa nhà xấu xí với những buồng xà lim, Dagoberto chìa cho Jason xem năm đồng xu mà cậu nhóc tìm được trong túi một tên lính gác đang thiếp đi trên tường thành và giải thích kế hoạch của mình.

Bọn trẻ bắt đầu xem xét vành đai bên ngoài tòa nhà, nhằm tìm kiếm tên lính thích hợp.

Chúng bỏ qua hai tên lính gác lừng lững với vẻ mặt nghiêm khắc. Một tên lính gác to béo mặc chiếc áo giáp chỉ vừa đủ che qua rốn dường như cũng không phải đối tượng phù hợp để hối lộ. Ở lối vào thứ ba, chúng thấy một tên lính trẻ đang tựa vào cây kích, dáng điệu buồn ngủ thấy rõ: đầu gà gật liên tục, mỗi khi chạm vào lưỡi kích sắc nhọn anh ta lại choàng dậy, và chu kỳ ấy cứ lặp đi lặp lại.

“Hắn ta.” Dagoberto quyết định và ra khỏi chỗ nấp.

Cậu nhóc phải lớn tiếng hắng giọng để tên lính canh nhận thấy sự xuất hiện của chúng.

“Dừng lại! Đứng yên!” Tên lính ra lệnh, nhanh chóng quay về tư thế nghiêm với chiếc mũ sắt đội xộc xệch. Gã chĩa cây kích ra như thể một chiếc cần câu và cùng lúc đó, gắng gom đủ tỉnh táo để tập trung vào hai thằng nhóc có dáng điệu khác thường kia.

Dagoberto không để mất nhiều thời gian, cậu chìa ra một đồng vàng và nhỏ giọng. “Ngài lính, xin ngài làm ơn! Bố chúng cháu bị bắt và chúng cháu muốn thăm ông ấy.”

Mũi chiếc kích di chuyển từ Dagoberto đến đồng xu, hướng thẳng vào nó với độ chính xác từng mi-li-mét. Người đàn ông dường như đã tiếp nhận lời cầu xin và bắt đầu nghiền nó trong đầu như thể một chiếc máy ép hoa quả.

“Đương nhiên rồi, nhóc.” Cuối cùng, gã khẽ đáp với cái giọng bớt phần hách dịch.

Gã xòe bàn tay ra để Dagoberto tung đồng xu lên rồi lại mau chóng khép tay lại. Một nụ cười giãn ra trên gương mặt tên lính. Sau đó, gã đẩy cánh cửa lưới sắt dẫn vào nhà tù.

Phía bên kia cánh cửa, những ngọn đuốc tù mù chiếu sáng những khung vòm cao và hẹp.

“Các ngươi có biết đường không?” Tên lính hỏi.

“Chúng cháu biết rồi.” Dagoberto trả lời. Khi đi ngang qua gã lính canh, tên trộm nhí sẩy chân va vào gã, rồi vội vã xin lỗi.

“Không vấn đề gì, nhóc. Hãy gửi lời chào của ta đến bố các ngươi.”

“Chúng cháu sẽ không quên đâu!”

Chớp mắt sau đó Dagoberto hé cho Jason thấy trong tay mình lại có đủ năm đồng tiền vàng.

Việc này tiếp tục lặp đi lặp lại với những tên lính bọn chúng gặp bên trong. Hai cậu bé đi vào mê cung những căn phòng đồng tâm, mỗi lúc lại tiến sâu hơn như hai con sâu đang kiếm tìm một quả táo ngọt. Hết ẩn náu, đưa tiền rồi lấy lại, cứ như vậy hai đứa trẻ đi qua những con hào, đường hầm vang vọng tiếng rên rỉ, những tòa nhà tối tăm bị bỏ quên, những khoảng sân, những căn phòng trần thấp, những bức tường chi chít hình vẽ. Cuối cùng chúng cũng đến khu xà lim dành cho người mới.

Hai đứa trẻ nhìn nhau lo lắng, những buồng giam nằm ngay phía bên kia của một cây cầu thấp, uốn cong, bắc qua một hào cá chép. Phía bên trái hành lang là một chòi canh với trần đen sì và lem luốc dầu mỡ, từ đó vang lên những tràng cười chế nhạo.

Jason và Dagoberto tiến lại gần cánh cửa đang để ngỏ của chòi canh và gõ cửa. Bên trong, hai tên lính bận bịu chơi trò tung xúc xắc làm bằng xương và cá cược về kết quả. Nhận ra có kẻ tọc mạch, hai tên bật dậy khỏi ghế để tìm thanh kiếm.

“Các ngươi là ai?” Một trong hai tên hỏi, phô ra bộ râu kẽm.

Với sự đồng điệu tuyệt vời, Jason và Dagoberto cùng chìa ra những đồng xu. “Chúng cháu đến tìm chị gái…”

“Chị gái sao?” Người có bộ râu cất tiếng hỏi, hắn chỉnh lại bộ áo giáp như thể đó là chiếc áo thun bị nhăn. “Các ngươi đang nói về cô chị nào?”

“Đó là một cô bé trạc tuổi cháu,” Jason giải thích, “và trông giống hệt. Chúng cháu được biết chị ấy bị bắt tối nay và… chỉ muốn chắc rằng chị ấy vẫn ổn.”

Đồng tiền tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh khó cưỡng lại.

Hai tên lính nhìn nhau rồi một tên chỉ vào chiếc rương nằm dưới đất gần đó. Hắn mở rương, lôi ra bộ quần áo của Julia. Khi thấy chúng, tim Jason như ngừng đập.

“Con bé mặc đồ này phải không?” Người đàn ông hỏi.

“Vâng ạ.” Jason run rẩy thì thào.

Tên lính gác đóng rương lại. Tên râu kẽm gật đầu và xác nhận rằng bọn chúng đang canh giữ cô bé. “Vấn đề là, quy định cấm mọi hình thức viếng thăm… Và không ai trong số hai ngươi được phép ở đây.”

“Xin ngài làm ơn…” Dagoberto nài nỉ. “Chúng cháu chỉ muốn thấy chị ấy một lúc thôi. Để yên tâm rằng chị ấy vẫn ổn.”

Một đồng xu thứ ba được đưa thêm cùng hai đồng xu trước.

“À mà, dĩ nhiên phải có ngoại lệ rồi!” Tới lúc đó, hai tên lính thốt lên. Râu kẽm ra hiệu cho đồng bọn lấy từ trên tường xuống một vòng tròn lớn màu đen, trên đó treo lủng lẳng những chùm chìa khóa như các chùm nho. “Hãy đưa bọn nhóc đến xà lim số một.”

Và hắn chìa bàn tay ra.

Jason và Dagoberto đi theo tên lính suốt dọc hành lang, rồi qua một hào cá. Trong lúc đó, Jason tự hỏi bước tiếp theo của kế hoạch là gì. Trông Dagoberto dường như không lo lắng chút nào. Có thể cậu nhóc định dùng hai đồng xu còn lại để thuyết phục tên lính canh thả Julia ra. Và có thể cậu nhóc có lý.

Sau khi qua cầu, tên lính canh bắt đầu tìm kiếm chiếc chìa khóa thích hợp để mở cánh cửa xà lim đầu tiên. “Thật tuyệt khi thấy một gia đình đoàn kết như các ngươi…” Hắn cười khẩy khi tìm ra chiếc chìa khóa.

Tên lính canh mở khóa và hé cánh cửa ra.

“Xin mời.” Hắn nói, chỉ lối vào xà lim tối om.

“A! Bọn lính canh!” Manfred chợt gầm lên, tung một cú đấm vào mũi tên lính.

Tên tay sai của Oblivia Newton túm lấy cơ thể bất tỉnh của tên lính trước khi hắn đổ xuống đất, và nhanh như một con báo, kéo tên lính vào bên trong xà lim.

“Các người nhanh đấy…” Gã nói, sau đó nhìn Jason và Dagoberto kỹ hơn. “Ấy, nhưng các ngươi không phải bọn họ!”

Gã hoang mang nói.

Dagoberto lo lắng quay nhìn phía sau, rồi rút chìa khóa ra khỏi ổ và đi vào trong.

“Chị Julia?” Jason gọi.

“À, hóa ra đó là tên con bé…” Manfred càu nhàu. “Không có Julia ở đây. Ta cứ nghĩ ngươi là con bé!”

Hắn ném tên lính vào tường, bồi thêm một cú đấm nữa rồi nhanh chóng cởi quần áo của tên lính ra.

“Tôi không hiểu!” Jason lo lắng kêu lên. “Chị gái tôi đâu? Còn ông làm gì ở đây?”

Manfred bắt đầu mặc quần áo của tên lính gác, than thở vì đau mỗi khi mảnh giáp sắt cứa vào da thịt. “Nghe này, ta không thể tin là các ngươi thực sự sẽ đến cứu ta. Dù sao cũng cảm ơn. Ta mắc nợ các ngươi.”

“Chị Julia đâu?”

“Nó đã trốn đi từ chỗ kia cùng người bạn của nó…” Manfred giải thích, chỉ vào cái lỗ trên sàn nhà, và sau đó vào Dagoberto. Rồi hắn nhìn kỹ hơn tên trộm đi cùng Jason và nói thêm. “Không, không phải thằng nhóc này… Trông hắn giống vậy, nhưng già hơn nhiều.”

Dagoberto kiểm tra nhanh căn phòng với chùm chìa khóa trong tay.

“Đường ống đó dẫn đến đâu vậy?” Jason hỏi.

Manfred chỉnh lại cái mũ sắt và thắt lưng với thanh kiếm. “Ta không có ý định tìm hiểu điều đó đâu. Xong rồi. Chúng ta đi chứ?”

“Ông định cứ đi ra thế này sao?” Jason tức giận hỏi.

Dagoberto rung chùm chìa khóa kêu leng keng. “Đó là một ý hay đấy,” cậu nhóc nở một nụ cười láu cá. “Nhất là khi chúng ta gọi thêm một số bạn bè nữa…”

Khi nghe thấy tiếng hét vui sướng đầu tiên, tên lính có bộ râu kẽm ngừng xoay ba đồng tiền vàng giữa những ngón tay. Khi nghe thấy tiếng hét thứ hai, hắn bật dậy khỏi chiếc ghế. Cuối cùng, khi những tiếng la hét và tiếng cười lan khắp hành lang, hắn bước ra khỏi chòi gác.

Như thể một con quái vật bằng giẻ rách với năm mươi cái đầu và một trăm cái chân đang lao tới chỗ hắn.

“Ôi, không!” Hắn hét lên, vội nấp vào chòi canh.

Ít nhất năm mươi tù nhân đang la hét, tràn qua với bước chân hối hả và tràn ngập vui sướng. Như thể đám học sinh bất trị vừa vượt qua bài kiểm tra cuối cùng trong năm.

Khi đợt sóng đầu tiên tràn qua, tên lính có bộ râu kẽm đứng dậy, cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra và, trên hết, làm thế nào để báo động cho đám lính gác. Hắn tóm lấy chiếc mũ sắt rơi trên mặt đất và vội lao đến chỗ cánh cửa, hét lớn. “Báo độnggg!”

Một đồng nghiệp chặn hắn lại, tên này để lộ ra một vết sẹo dài trên cổ.

“Tù nhân chạy trốn rồi!” Tên râu kẽm la lớn.

“Tuyệt vời!” Manfred thốt lên, giáng cho tên lính một cú đấm vào mũi. Khi cả tên này cũng ngã lăn ra đất, gã tay sai của Oblivia sảng khoái hét lớn. “Bọn lính canh kinhtởm!” Và bước qua cơ thể mềm nhũn của tên râu kẽm.

Hai cậu nhóc mở toang chiếc rương. Jason lao tới chỗ những chiếc chìa khóa, nhưng bị Manfred lập tức ngăn lại. Giữ chặt cánh tay cậu bé, tên tay sai của Oblivia chộp lấy chiếc chìa khóa mèo và sư tử. “Nếu ta không nhầm, những chiếc này là của ta. Vì ngươi đã đến cứu ta, những cái khác… là của ngươi.”

Hắn buông tay cậu bé và Jason cầm lấy bốn chiếc chìa khóa của Biệt thự Argo cùng quần áo của Julia. Dagoberto lao tới chỗ cuốn sổ ghi chép, và Jason không ngăn cậu nhóc lại.

Thỏa thuận là thỏa thuận.

Manfred nhặt những gì còn sót lại từ cặp kính râm của hắn và bộ quần áo kiểu thợ học việc. Rồi họ đóng tất cả lại, lấy ba đồng tiền vàng trên bàn và chia mỗi người giữ một đồng.

Sau đó cả ba chầm chậm tiến về phía lối ra. Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, Manfred lại nhấc bổng hai cậu bé lên và hét lớn: “Ta bắt được các ngươi rồi, chạy trốn vô ích thôi!”

Và cứ như thế, mười lăm phút sau, họ đã thoát được ra bên ngoài.

“Chà!” Núi Lửa Đen sung sướng thốt lên, đóng vòi nước lại. Hơn cả xe hơi hay điện thoại, không gì tuyệt vời hơn là được tắm nước nóng để quay trở về với thực tại. Black bước ra khỏi buồng tắm, mặc kệ nước chảy nhỏ giọt trên nền nhà bằng đá cẩm thạch, ông đặt một chiếc khăn tắm dưới chân để không bị lạnh rồi sau đó dùng nó như ván lướt sóng và di chuyển.

Ông trượt đến chỗ tủ quần áo nhỏ, lấy ra một chiếc áo choàng tắm màu xanh da trời, với chữ cái C được thêu trên túi.

“Thời của nhà Moore đã kết thúc rồi…” Ông lẩm bẩm, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm và bắt đầu lau mạnh.

Black tự công nhận rằng, cả những chiếc áo choàng tắm cũng là một phát minh vĩ đại. Rồi ông soi gương, những năm tháng Trung cổ đã khiến ông gầy đi, nhưng cũng giúp ông rắn rỏi hơn. Và đôi mắt ông vẫn ánh lên vẻ tinh quái như trước.

Vừa huýt sáo, Núi Lửa Đen vừa lưỡng lự trước cơ man chai lọ thơm tho xếp thẳng hàng trên bồn rửa mặt, sau đó ông chọn lọ màu xanh đựng bột tan và không thể cưỡng nổi cám dỗ được vỗ lên người đám bột trắng thơm phức đó.

“Tôi đã bắt được cô ta!” Có tiếng Zan-zan gõ cửa.

Núi Lửa Đen mở cửa cho cô trợ lý vào. “Ngươi bắt được ai cơ?”

“Người phụ nữ!” Đôi mắt nhỏ của Zan-zan ánh lên nụ cười, cô gái hài lòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó. “Cô ta đang ở phía dưới, ngài xuống chứ?”

“Oblivia Newton sao? Chờ một chút!” Ông trượt trên chiếc khăn tắm đến chỗ đôi giày thể thao cũ rích của mình.

Một giây trước khi xỏ chân vào giày, ông bật người lên vui sướng khi thấy một đôi dép đi trong nhà sản xuất tại Scotland, có lớp lót dày bên trong. Black xỏ chân vào đôi dép, cảm thấy ngây ngất như một vị giáo hoàng, rồi bước xuống cầu thang cùng người trợ lý.

“Mùi thơm quá…” Cô gái nhận xét khi vô tình bị cuốn trong đám bột thơm tỏa ra từ Núi Lửa Đen.

“Đó là văn minh, cô gái thân mến của ta. Người ta gọi đó là văn minh!”

Họ xuống dưới chân cầu thang, rẽ trái, đi vào hàng hiên bằng kính. Người phụ nữ nằm dài trên đi-văng, chìm sâu trong giấc ngủ.

“Cuối cùng cô ta cũng đây rồi.” Núi Lửa Đen ngân nga. Khi quan sát kỹ hơn, ông cau mày, vuốt mái tóc của người phụ nữ và thẳng thừng nhận xét. “Ta đã hy vọng rằng cô ta trẻ hơn.” Sau đó ông giãi bày với Zan-zan. “Nghe Dedalus nói, đó là một người phụ nữ hấp dẫn… À, mà thị hiếu của Peter luôn có chút đặc biệt… Nhất là về phụ nữ đẹp!”

Black ôm lấy Zan-zan và đặt lên trán cô gái một nụ hôn. Sau đó một loạt âm thanh ồn ào chợt vang lên khiến ông ngoái lại đằng sau.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hai người hỏi nhau, nhanh chóng hướng về phía cầu thang.

Họ nghe thấy một tràng cười điên dại và sau đó là tiếng thét hết công suất. “Ta làm được rồi! Phải rồi! Đây chính là Biệt thự Argo!”

Núi Lửa Đen và người phụ tá cẩn trọng tiến đến căn phòng đặt điện thoại, trong khi nguồn tiếng ồn tiếp tục phát ra một tràng cười lanh lảnh cùng tiếng vỗ tay.

Từ phòng khách nhỏ nơi có Cánh cửa Thời gian đột nhiên xông ra một cô bé ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu. Thấy sự xuất hiện bất thình lình của cô bé, Zan-zan bật lùi lại phía sau một bước.

“Oblivia, tôi sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy đâu!” Cô bé hét lên, bước đi loạng choạng trên tấm thảm sạch. “Dừng lại, đồ ăn trộm! Đây là nhà của tôi!”

Black và Zan-zan nhận ra trong căn phòng còn có một người phụ nữ khác. Họ đi qua cổng vòm và đặt dấu chấm hết cho cuộc cãi vã chỉ trong giây lát.

“Này! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Cựu nhân viên đường sắt của Kilmore Cove la lớn, ông đứng trong phòng khách nhỏ với chiếc áo choàng tắm có thêu chữ C và đôi dép Scotland đi trong nhà của ông Covenant. “Các người là ai?”

Julia và Oblivia cố gắng nhìn kỹ xem ai là người đã ngắt lời họ. Cả hai đều mang vẻ bối rối khi thấy Núi Lửa Đen.

“Bố à?” Julia hỏi khi nhận ra chiếc áo choàng tắm.

“Bố à?” Oblivia cũng hỏi khi nhận ra bố mình.