Chương 18 - Chạy Đua.
Tấm chăn len Scotland mỏng manh không đủ để bảo vệ đôi chân khỏi giá lạnh buổi đêm. Ngồi trong chiếc xe thùng của Ulysses Moore, Rick không thể khép miệng lại vì gió thổi mạnh. Nestor ngồi trên chiếc mô-tô thùng, lái một cách điêu luyện, nghiêng người tại những khúc cua để chiếc xe bám đường hơn. Chiếc xe thùng trông như một con ong bắp cày khổng lồ, lao xuống dốc dọc theo con đường tối tăm và quanh co của mỏm Salton Cliff, hướng về những ngôi nhà của Kilmore Cove đang say ngủ trong màn đêm.
Tiếng động cơ mô-tô to đến nỗi trong suốt hành trình, Rick không thể đặt câu hỏi, cũng chẳng thể nghe được bất cứ lời nào ông Nestor nói. Chỉ khi người làm vườn tấp chiếc xe vào lề đường, cách nhà cậu bé vài mét và tắt động cơ, đôi tai cậu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Nestor cà nhắc xuống xe, vỗ nhẹ lên phần bụng tròn của chiếc Ural thời Thế chiến thứ hai của mình và cởi mũ bảo hiểm ra với phong thái của Nam tước Đỏ[4]. Rick duỗi thẳng đôi chân tê cứng và cũng làm điều tương tự.
“Chào Phoenix…” Nestor nói, hướng về bóng người dưới ánh đèn đường. “Chúng tôi đã đến nhanh nhất có thể.”
Cha Phoenix mỉm cười hiền hậu với Rick và bắt tay Nestor, sau đó vỗ nhẹ lên lưng ông bạn. “Cũng lâu rồi không nhìn thấy cậu nhỉ?”
“Chủ nhật là ngày tốt nhất để tưới hoa mà[5].”
Vị linh mục bỏ qua câu nói đùa và chỉ vào ngôi nhà nơi Rick sống, tất cả cửa sổ đều sáng đèn. “Tôi gọi cho mọi người vì điều này. Đèn bật, và không có ai trong nhà cả.”
Rick lắc đầu, vẻ lo lắng. “Đó là lỗi của cháu,” cậu thì thầm. “Đáng lẽ cháu nên báo trước rằng sẽ không về ăn tối.”
“Ta nghĩ mẹ cháu đã đi tìm cháu rồi,” cha Phoenix nói. “Bà ấy để lại cho cháu một tin nhắn ở bên trong. Chắc bà ấy chưa đi xa đâu… nhưng lúc này, có lẽ cả ba chúng ta nên đợi bà ấy ở đây.”
Họ đi lên cầu thang và bước vào nhà. “Xin các ông thứ lỗi nếu nhà cửa có bừa bộn ạ.” Rick nói khi đi qua cánh cửa.
Tin nhắn mẹ cậu bé để lại trong phòng bếp viết: Mẹ đi tìm con.Nếu con quay về, hãy chờ mẹ ở nhà.
Một lần nữa Rick cảm thấy có lỗi. Cậu bé mời Nestor và cha Phoenix ngồi vào bàn và gợi ý sẽ hâm nóng súp cho mọi người.
“Tại sao lại không nhỉ?” Vị linh mục trả lời, chăm chú quan sát Nestor đang mang vẻ bồn chồn.
Thỉnh thoảng, người làm vườn của Biệt thự Argo lại đến chỗ cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.
“Cậu sợ họ trộm mất chiếc xe thùng của mình à?” Cha Phoenix trêu chọc.
“Đúng vậy.”
Rick hâm nóng chiếc nồi trên bếp, cậu lấy ba cái đĩa và ba cái cốc rồi đặt chúng lên bàn. Trong khi khuấy súp bằng chiếc thìa gỗ, cậu bé nói: “Thật thú vị khi biết rằng hai ông lại là bạn cũ của nhau.”
“Thật vậy sao?” Cha Phoenix mỉm cười.
“Ông Leonard và ông Nestor đã kể cho con về mùa hè vĩ đại, và về chiếc hộp đựng chìa khóa.”
Vị linh mục chờ Nestor gật đầu xác nhận, rồi đáp lại Rick. “Những chiếc chìa khóa mở các Cánh cửa Thời gian.”
“Đúng vậy ạ.” Rick tiếp tục.
“Thế họ đã kể cho con phần còn lại của câu chuyện chưa?”
“Chưa đâu, chúng tôi phải chạy ngay đến đây.” Nestor xen vào.
“Họ đã kể đến đâu rồi?”
Rick chắc là mình hiểu cha Phoenix đang ám chỉ điều gì, cậu trả lời. “Đến việc thừa nhận rằng ông Nestor và Ulysses Moore là cùng một người ạ.”
Cha Phoenix gật đầu, vẻ trầm tư. “Sớm hay muộn thì cũng cần biết một số việc.”
“Hẳn rồi.” Nestor hùa theo, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ông vén tấm rèm lên để quan sát kỹ hơn, rồi tiếp lời. “Ta sẽ đi tìm mẹ cháu. Có thể bà ấy ghé qua quán trọ.”
Và ông vội vã đi xuống cầu thang.
Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Rick và cha Phoenix bắt đầu trò chuyện. Rick múc cho cha Phoenix bát súp nóng, chuẩn bị cho mình một đĩa thức ăn, rồi sau đó cắt một chiếc bánh mì lớn thành những mẩu nhỏ để nướng giòn.
“Trước đó cha có nói về phần còn lại của câu chuyện…” Rick mở lời.
“Nói thì dễ hơn làm. Sau mùa hè vĩ đại, chúng ta không gặp lại gia đình Moore tại Kilmore Cove trong vài năm…” Vị linh mục bắt đầu kể. “Chỉ thi thoảng mới có người đến. Nhưng khi người ông qua đời và bố của Ulysses, ngài John, định cư ở đây, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Việc này xảy ra cách đây khoảng ba mươi năm về trước, khi ấy chúng ta đã trưởng thành nhưng vẫn chưa ai khám phá ra chức năng của những chiếc chìa khóa đó. Chúng ta đã chia ra và mỗi người giữ gìn chiếc chìa khóa của mình như một lá bùa vậy. Nhưng khi ngài John cho mở cửa lại Biệt thự Argo, mọi thứ đã thay đổi. Một chiếc phong bì cùng bốn chiếc chìa khóa được gửi đến Biệt thự Argo, và nhà Moore đã mở nó rồi khám phá ra con tàu Metis.”
“Họ đã kể cho con điều này…” Rick nói, nhấm nháp đĩa súp.
“Vậy họ cũng đã kể cho con về những chuyến du hành mà gia đình Moore đã thực hiện, đôi khi cùng với ai đó trong số chúng ta, cho đến… cho đến chuyến du hành tại Venice thế kỷ 18, khi Ulysses Moore đem lòng yêu Penelope.”
“Vâng ạ.” Rick gật đầu.
“Tình yêu của ông ấy thật khó tin và trọn vẹn: vô điều kiện và không có lối thoát. Đó là điều hiển nhiên ngay từ lần đầu họ quen nhau, ngay cả với tất cả những người đã từng thấy họ bên nhau. Thời điểm diễn ra chuyến du hành ấy, ta đang hoàn thành việc học của mình ở cách xa Kilmore Cove, và khi ta trở lại đây, sẵn sàng trở thành linh mục của nhà thờ Thánh Jacobs…” Cha Phoenix bật cười. “Biết được những gì đã xảy ra, ta nói chuyện với bố của Ulysses, ngài ấy tâm sự rằng đã quyết định ở lại Venice thế kỷ 18 để Penelope và Ulysses có thể sống cùng nhau tại Biệt thự Argo. Và ngài ấy đã làm vậy, ngài John tới Venice và Penelope thế chỗ của ngài ấy tại Kilmore Cove. Chính ta là người làm lễ cưới cho họ trong hang động, trước mặt bạn bè trong làng. Cùng với lời chào tạm biệt ngài John và việc khám phá ra Cánh cửa Thời gian, nhóm Mùa Hè Vĩ Đại đã tái hợp nhưng ta từ chối tham gia. Clitennestra bỏ đi nơi khác dạy học. Và Calypso thỉnh thoảng vẫn qua lại với những người trong nhóm khi họ không chơi cờ vua.”
“Cờ vua ấy ạ?”
“Đó là trò giải trí ưa thích của họ. Và ta phải thú nhận rằng, đôi khi ta cũng lên Biệt thự Argo, hoặc đến ngôi nhà xoay do Peter thiết kế, để chơi một ván. Nhưng… đó không phải là câu chuyện mà ta muốn kể cho con, Rick ạ.” Cha Phoenix nói, đặt chiếc thìa xuống. “Nhóm bạn đó đã trở nên ám ảnh với việc khám phá những bí mật của ngôi làng này. Tất cả những cánh cửa. Tất cả những chiếc chìa khóa. Và khi họ khám phá ra những điều tuyệt diệu của Cánh cửa Thời gian, họ cũng tìm thấy cả những điều ghê rợn. Trong bảy cánh cửa, có một số cánh dẫn tới những nơi đáng sợ và nguy hiểm. Những nơi mà không ai ở đó được phép bước vào ngôi làng của chúng ta. Cụ tổ Raymond và con trai William của ngài đã trông chừng những nơi đó, và nhiều năm trước đã thử làm tất cả những chiếc chìa khóa biến mất… Họ đã xây dựng Công viên Rùa để tỏ lòng tôn kính đến Ba con rùa của những người đã tạo ra các Cánh cửa…”
Rick khẽ ngáp, hy vọng cha Phoenix sẽ sớm đi thẳng vào vấn đề.
“Có những thứ không nên cố giải thích bằng khoa học. Một trong số đó là những cánh cửa của Kilmore Cove. Nhưng họ… những người bạn của ta, lại muốn khám phá ra bằng mọi giá ai là người đã tạo ra những cánh cửa và tại sao lại tạo ra chúng. Họ là tổ tiên của nhà Moore chăng? Có thể là Xavier, ông tổ của dòng họ chăng? Hoặc tất cả đã chết hết chăng? Nhưng nếu như thế… thì ai là người đã gửi bốn chiếc chìa khóa đến Biệt thự Argo?”
Rick cũng đặt thìa xuống, chú ý lắng nghe.
“Ta không biết cuối cùng họ thực sự đã khám phá ra những gì, nhưng ta tin là không nhiều. Peter đã tạo ra một hệ thống để gửi những thông điệp từ nơi này đến nơi khác giữa những nơi có liên kết với nhau qua các Cánh cửa Thời gian, nhưng… khoảng mười năm trước, nhóm đã tan rã.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Có một tai nạn. Trong một chuyến du hành của mình, Ulysses và Leonard đã suýt mất mạng. Leonard mất một con mắt còn Ulysses bị thương. Việc điều tra về những người đã tạo nên các cánh cửa rất nguy hiểm, nguy hiểm như chính bản thân các cánh cửa đó vậy. Trước đó, nhóm bọn họ đã quyết định cô lập Kilmore Cove với thế giới bên ngoài để bảo vệ nó, rồi họ tiến thêm một bước nữa: đóng những cánh cửa lại và làm những chiếc chìa khóa biến mất một lần nữa. Lịch sử lặp lại: giống như ngài Raymond, giờ đây cả Ulysses Mooore cũng cố gắng đóng lại mãi mãi những cánh cửa mà chính ông ấy đã mở ra. Penelope đã đến hỏi chiếc chìa khóa của ta.”
“Và bà ấy…”
“Dĩ nhiên là ta đã đưa nó cho bà ấy. Rốt cuộc nó cũng chỉ là chiếc chìa khóa có tay cầm hình con khỉ mà thôi. Tất cả những người bạn của Mùa Hè Vĩ Đại cũng làm như vậy, ngoại trừ Clitennestra, bà ấy bảo rằng đã làm mất chìa khóa trong những năm sống xa nơi này.”
“Nhưng thực tế thì bà ấy không làm mất nó.”
“Leonard không đồng ý dừng lại mà muốn tiếp tục tìm kiếm. Ông ấy muốn khám phá ra bí mật của những người tạo ra cánh cửa, và khi họ thu lại những chiếc chìa khóa, ông ấy bắt đầu tự mình đi tìm kiếm một chiếc chìa khóa vô cùng quan trọng: chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên. Ông ấy và Ulysses đã cãi vã kịch liệt. Nhà Moore cấm Leonard đến Biệt thự Argo và người gác hải đăng đó vẫn ngoan cố tiếp tục con đường của mình. Và đó là lúc mà bố con bước vào cuộc chơi.”
“Bố của con sao?” Rick hỏi.
“Leonard luôn nghĩ rằng chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên nằm dưới biển, như những chiếc chìa khóa khác đã được sóng đánh lên bãi cát. Bố con là một thủy thủ cừ khôi. Cả hai người đó đều lặn giỏi và sử dụng thành thạo bình lặn.”
Rick bắt đầu hiểu câu chuyện của cha Phoenix sẽ đi đến đâu.
“Leonard và bố con đã tìm kiếm chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên hàng tháng, hàng năm trời… Ban đầu Leonard trả tiền cho bố con cho mỗi chuyến đi, rồi sau đó chính ông ấy cũng trở nên đam mê với công cuộc tìm kiếm này. Cho đến một ngày không may…”
“Bố con qua đời.”
“Leonard chỉ tìm thấy con thuyền của bố con, với lưới và thiết bị lặn. Chúng ta đã tìm kiếm ông ấy suốt bao ngày trên biển. Nhưng… không làm được gì.”
Vị linh mục nắm chặt lấy bàn tay Rick.
Cậu bé tóc đỏ ngẩng đầu lên và nhìn cha Phoenix với ánh mắt quả quyết. “Tối nay, ông Leonard đã nói với con rằng ông ấy đã tìm thấy chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên. Và ông ấy nói thêm rằng… ông ấy không phải người đầu tiên đến đó. Điều đó có nghĩa là… bố con đã tìm thấy nó… ở dưới đó?”
Cha Phoenix chăm chú nhìn vào một điểm mơ hồ phía sau Rick, gật đầu. “Có lẽ vậy, Rick à.”
Họ nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh của Nestor đang lên cầu thang và hổn hển tiến đến chỗ họ.
“Đúng là bà ấy đã ghé qua, nhưng họ không biết bà ấy đi đâu. Vẫn còn súp chứ?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Rick lập tức đứng dậy.
Cha Phoenix lấy từ dưới chiếc áo linh mục đen của mình một tấm ảnh. “Và đây là lý do mà chúng ta ở đây.” Cha Phoenix cho mọi người xem tấm ảnh, và nói liền một hơi. “Vào ngày diễn ra đám tang của bố con, mẹ con đã cầm chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.”
Rick đánh rơi cái đĩa xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.
“Sao cơ ạ?” Cậu bé gần như hét lên.
Nét mặt của Nestor còn hoảng hốt hơn.
“Rick, mẹ con giữ chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên…” Cha Phoenix lặp lại. “Và đó là lý do bây giờ chúng ta khá lo lắng.”
“Cậu còn nhớ ông Banner không?” Leonard Minaxo hỏi Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ, trong khi hai người đi xuống hang trong Công viên Rùa với chiếc đèn hiệu sáng trưng.
“Dĩ nhiên là tôi nhớ chứ…” Người nhân viên tòa thị chính trả lời trong lúc bước đi với cái đầu lắc lư. “Một con người tài giỏi. Con trai ông ấy cũng vậy.”
“Đúng thế.” Leonard thì thầm.
“Tuy nhiên kết cục thật không tốt đẹp gì.” Fred nói tiếp, sau đó thở dài. “Biển. Cho đi rồi lấy lại, cứ mãi như thế. Với anh thì mọi chuyện không đến nỗi tệ, với con mắt đó.”
“Con mắt này ư?” Leonard đùa. “Nó không phải do biển gây ra.”
“Nhưng tất cả mọi người đều biết anh bị cá mập tấn công. Kể cả bác sĩ Bowen.” Fred cau mày.
“Fred, cậu biết tôi rất yêu quý cậu,” người gác ngọn hải đăng trả lời, ông đặt một tay lên vai Fred. “Nhưng… cậu nói cho tôi xem, cậu đã bao giờ thấy con cá mập nào tại vùng biển lạnh giá này chưa?”
Fred nghĩ ngợi một lúc. “Ừm… thực tế là chưa. Nhưng tôi đã nhìn thấy cá voi! Chúng cũng rất to lớn.”
Leonard gật đầu, tiếp tục đi xuống dốc, hướng về phía con tàu của tuổi trẻ vĩnh hằng.
Rồi ông cũng nghĩ về những con cá voi.
Nhìn Fred đang đi cạnh mình, ông nghĩ sẽ kể cho anh chàng về việc tại sao ông lại bị mất một con mắt và Ulysses, Penelope cùng Calypso đã đến cứu ông ra sao. Penelope và Ulysses đã nhanh chóng đưa ông đến chỗ bác sĩ Bowen, trong khi Calypso… Calypso quay về thư viện của mình và khóc trong tuyệt vọng.
Cá voi. Leonard thầm nghĩ. Và Calypso.
Ngay cả đêm đó, cô ấy cũng là người cứu mạng ông.
“Nhưng làm thế nào cô ấy biết được mình đang gặp nguy hiểm chứ?” Ông tự hỏi và chợt khựng lại.
Fred vẫn bước đi, trước khi nhận ra chỉ còn lại một mình trong bóng tối. “Leonard?”
Người gác ngọn hải đăng lắc đi lắc lại không ngừng chiếc đèn hiệu.
“Cô ấy làm thế nào nhỉ?” Ông lớn tiếng nhắc lại.
“Cô ấy làm cái gì thế nào cơ?” Fred hỏi lại.
“Tôi đang ở giữa biển…” Leonard bị cuốn theo dòng suy nghĩ, giải thích. “Và cô ấy đã đến cứu tôi đúng lúc, cùng với ngài Covenant và ông kiến trúc sư.”
“Tôi không hiểu anh đang nói về chuyện gì…” Fred kêu lên.
“Như thể ai đó đã báo cho cô ấy vậy. Cậu hiểu không?”
“Nói thật là không.” Fred ái ngại. “Nhưng tin tôi đi, hôm nay không phải ngày thích hợp đâu. Và tôi hy vọng là nó sẽ sớm kết thúc, bởi tôi đang mệt lả đi rồi.”
“Fred, nghe này…” Leonard nói, bồn chồn nhìn về phía sau. “Tôi cần cậu giúp tôi một việc. Cậu biết đường từ đây đến chỗ tàu hỏa, phải không?”
Fred gãi đầu. “Đúng vậy… chỉ cần đi đến cái thang máy dưới kia và đi xuống…”
“Tuyệt vời. Nghe này, tôi tin tưởng tuyệt đối ở cậu.” Leonard đưa vội cho Fred lọ thuốc ngủ màu xanh lá. “Tất cả những gì tôi nhờ cậu làm là… leo lên con tàu, và nếu thấy ai đi ra từ cánh cửa ở phía cuối… có thể điều này sẽ không xảy ra, nhưng nếu nó xảy ra… thì cậu hãy thổi thứ này vào mặt người đó. Sau đó tôi sẽ đến. Còn cậu về nhà đi ngủ.”
Fred ngó đồng hồ, vẻ bực mình. “Anh nói thì dễ lắm. Ngay khi xong nhiệm vụ với con tàu này, tôi đã phải đến tòa thị chính làm việc rồi. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ nhận lời…” Ông nói, đoạn cầm lấy lọ thuốc. “Dù gì, mai tôi cũng có thể ngủ thoải mái.”
Leonard cảm kích bóp chặt vai Fred. “Cảm ơn cậu.”
Rồi sau đó ông quay người, chạy như bay về phía thư viện của Calypso.
Tên trộm trên mái nhà dùng tay ra hiệu cho Jason và Manfred dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mọi người nhìn kìa…” Cậu bé nói, sau khi bước qua cơ thể vẫn say ngủ của tên lính canh trên sân thượng. Trên cánh cổng lớn ở đầu cầu thang và những bậc thang dẫn xuống tu viện có các dấu chân đen. “Tớ nghĩ là có ít nhất ba người… Hai người nhỏ con và một người lớn hơn.”
“Một dấu hiệu xấu.” Manfred bình phẩm, gã dựa người vào cây kích.
“Tôi lại không nghĩ như vậy!” Jason kêu lên, thở dài nhẹ nhõm. “Một trong số họ có thể là chị Julia!”
“Hẳn vậy. Nhưng người lớn hơn đó có thể là Oblivia.” Tên tay sai cười ranh mãnh.
Jason ló đầu nhìn cái cầu thang mà cậu và chị gái đã đi lên chỉ vài giờ trước đó. Những dấu chân rõ ràng là đi xuống dưới. “Vậy là cánh cửa ở dưới đó. Và tớ muốn biết chị tớ đang ở đâu!”
“Nói hay lắm!” Manfred kêu lên. “Chúng ta đi thôi, càng sớm càng tốt.”
Jason bắt đầu đi xuống những bậc cầu thang, sau đó quay lại nhìn Dagoberto, cậu nhóc đang đứng im. “Cậu không đi cùng à?”
Tên trộm nhí lắc đầu. “Tớ đã đưa cậu tới nơi cậu yêu cầu. Nhiệm vụ của tớ tới đây đã kết thúc.”
Jason không nài nỉ thêm vì biết rằng việc giữ bí mật Cánh cửa Thời gian sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người. Cậu đi ngược trở lại và đưa bàn tay ra. “Tùy cậu thôi. Cảm ơn vì những gì cậu đã làm cho bọn tớ.”
“Cảm ơn cậu.” Dagoberto trả lời, giơ cuốn sổ ghi chép lên.
Hai cậu nhóc đứng đối diện nhau một hồi lâu.
Manfred, trái lại, đã bắt đầu bước huỳnh huỵch xuống cầu thang.
Khi đến chỗ tu viện, Manfred cố gắng lắm mới nhận ra nơi này. Chính tại đây, gã và Oblivia đã bị quân lính bắt đi ngay khi vừa mới ló ra khỏi cái hang cùng với con tàu điên khùng đó.
“Thật không thể tin nổi.” Gã làu bàu, đi theo những dấu chân mà Julia, Oblivia và Rigoberto để lại.
Những dấu chân dẫn tới trước một cánh cửa mà Manfred nhận ra ngay lập tức. Đó chính xác là cánh cửa bọn chúng đã đi qua.
“Hãy hy vọng rằng phía bên kia cánh cửa không có một cơn bão khác!” Gã kêu lên.
Manfred thử mở, nhưng cánh cửa đã đóng chặt. Gã lắc, kéo, đẩy, rồi bắt đầu lấy cán kích đập lên nó.
“Có chuyện gì vậy?” Jason chạy tới hỏi.
Manfred tung một cú đá cuối cùng lên cánh cửa, rồi bỏ đi và liếc nhìn lại. “Cánh cửa không mở được.”
“Cánh cửa không mở được là thế nào?” Jason lẩm bẩm. Cả cậu bé cũng thử mở nó, rồi nhận ra Manfred đã đúng. Và chính trong khoảnh khắc đó, lòng cậu trào dâng một nỗi sợ hãi tột độ. “Nó đóng rồi! Cánh cửa Thời gian đóng rồi!”
“Vậy thì sao?” Manfred càu nhàu phía sau cậu.
“Vậy thì sao ư?” Jason giang rộng hai cánh tay. “Vậy thì chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây!”
Tu viện rung lên với những cái bóng và âm thanh kỳ lạ trong lòng đất. Manfred và Jason đứng đối diện nhau, nhìn như hai bức tượng làm bằng muối.
“Khoan đã.” Manfred nói. “Chúng ta bị mắc kẹt ở đây nghĩa là sao?”
“Cánh cửa Thời gian…” Jason lắp bắp. “Là cách duy nhất để chúng ta trở về Biệt thự Argo. Đáng lẽ nó phải mở cho đến khi bốn người bước qua nó một lần nữa.”
Manfred dùng cây kích đập cánh cửa. “Nhưng nó đang đóng.”
“Nghĩa là đã có bốn người quay trở về.”
“Tại sao lại như thế được? Không… không có màn kiểm tra giấy tờ, hay gì đó tương tự sao?”
Jason lắc đầu, trong khi Manfred bắt đầu sỉ vả. “Trong khi chỉ có đi máy bay, mà bọn họ tiến hành khám xét đến mười lần, hết kiểm tra vé lại hộ chiếu và…”
Jason sắp bắt đầu nức nở, cậu lần tay vào túi áo. “Còn những chiếc chìa khóa lại đang ở đây!
“Bây giờ thì ta hiểu rồi!” Manfred đá thêm mười cú nữa vào cánh cửa. “Cũng giống như khi ta trót sập cửa xe mà lại quên chìa khóa nhà ở trong xe và chìa khóa xe ở trong nhà vậy.”
“Tương tự như vậy đấy.”
“Vậy thì, chúng ta có thể đập kính,” hắn khăng khăng. “Chúng ta luôn có thể đập vỡ cửa kính. Hoặc phá cửa.”
“Nhưng không phải với loại cửa này.”
Manfred siết chặt nắm đấm và bắt đầu đi vòng quanh. “Ta biết là đáng lẽ không nên tới đây mà. Ta đã cảm nhận được điều này. Đáng lẽ ta nên ở đó cắt tóc cùng với Gwendaline. Đó mới là điều ta nên làm: ở cạnh Gwendaline. Như khi Oblivia đến mở cánh cửa của bà già với một trăm con mèo đó. Ta căm ghét lũ mèo, đáng lẽ phải tống hết chúng vào lò mới phải. Thế mà ta lại ở Kilmore Cove để dầm mưa. Và ta cũng chẳng hay biết cô ta đã đi đâu với cánh cửa đó!”
“Cô ta đã đến đánh cắp tấm bản đồ Xứ Punt của chúng tôi.”
“Xứ Punt là cái quái gì vậy?”
“Ai Cập cổ đại.” Jason lẩm bẩm với giọng kiệt sức.
“Một thứ giống như nơi này ấy hả?” Manfred hỏi.
“Tương tự như vậy, nhưng cổ xưa hơn nhiều.”
“Giống như bà Hoàng Thái Hậu[6].” Manfred nói khi nghĩ đến thứ cổ xưa nhất mà hắn biết. “Hay Manchester United[7].”
Jason vò đầu. “Giờ thì sao đây?”
Manfred rung lắc cánh cửa thêm vài lần nữa để chắc chắn rằng nó đã đóng. Rồi hắn nhìn ngó xung quanh. Và lại nhìn ngó xung quanh một lần nữa. Hắn có cảm giác bị theo dõi.
“Nghe này.” Hắn quay sang Jason, nói. “Ngươi là người biết cách nó vận hành thế nào. Chắc hẳn phải có cách nào đó để quay trở lại. Khi các ngươi ở Xứ Gunt…”
“Punt.” Jason sửa lại.
“Sao cũng được. Oblivia đã quay trở về bằng cách nào? Từ nhà của bà già với những con mèo đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Còn các ngươi?”
“Từ cánh cửa ở Biệt thự Argo…” Jason càu nhàu. Rõ ràng là Manfred không biết được sự khác nhau giữa bảy cánh cửa thời gian của Kilmore Cove, mỗi cánh cửa chỉ được mở với một chiếc chìa khóa và dẫn đến một chỗ duy nhất, riêng cánh cửa ở Biệt thự Argo thì có thể dẫn tới những Bến cảng Giấc mơ. “Khoan đã…”
Trong lúc hai người đang bàn luận, những cái bóng kỳ lạ đang chậm chạp dịch chuyển.
“Ngươi đã có ý tưởng, phải không?” Manfred cười khẩy, gã quỳ xuống trước cậu bé, bộ áo giáp kêu loảng xoảng.
“Có thể… còn một khả năng…” Jason vừa ngẫm nghĩ vừa nói, rồi cậu thốt lên. “Khỉ thật! Cuốn sổ ghi chép!”
Cậu bé nhìn thẳng Manfred. “Chúng ta cần cuốn sổ ghi chép mà tôi đã để lại cho Dagoberto!”
“Phải rồi!” Tên tay sai của Oblivia đáp lại, hắn đứng dậy và bắt đầu chạy. Khi hắn đi qua, những cái bóng xuất hiện trong tu viện nấp đi, rồi sau đó xúm lại đằng sau lưng Jason. “Nhưng chúng ta cần nó để làm gì?”
“Cánh cửa con ngựa.” Jason trả lời, háo hức chạy theo sau hắn. “Khi Núi Lửa Đen đến đây, ông ấy đã sử dụng cánh cửa ở con tàu của tuổi trẻ
vĩnh hằng.”
“Ta tin ngươi.” Manfred nói mà không hiểu bất cứ từ nào của Jason. “Vậy thì sao?”
“Vậy thì nếu tìm được cánh cửa đó, một trong hai chúng ta có thể quay trở lại… Á!” Jason kêu lên, cậu bỗng ngã huỵch xuống đất.
Manfred tiếp tục chạy, leo hai bước một lên cầu thang. Khi gần lên đến đỉnh, hắn mới nhận ra Jason không đi cùng mình.
“Ê, nhóc?” Hắn hỏi, quay về phía sau. “Nhóc? Ngươi biến đâu rồi?”
Chỉ có tiếng vọng của giọng hắn đáp lại.
Manfred bước ra chỗ tường thành, tại đó hắn nhìn thấy Dagoberto ngồi thu lu cạnh đám than hồng của đống lửa. Cậu nhóc đang tra cứu cuốn sổ ghi chép mới của mình.
“May là ngươi vẫn còn ở đây. Chúng ta cần cuốn sổ tay đó…” Manfred quay người lại. “Mặc dù… ta không thấy thằng nhóc kia đâu nữa.”
Dagoberto lắc đầu và chỉ cho hắn những vết bẩn trên bậc thang. “Vậy đó không phải là tín hiệu tốt lành đâu. Vì đây là vết chân của bọn Trộm Cống.”