Segovia Thành phố của truyền thuyết
Segovia không phải địa danh phổ biến với khách du lịch tới Tây Ban Nha, nhưng vẻ đẹp cổ kính và những công trình kiến trúc vượt thời gian của thành phố này khiến du khách phải sững sờ.
Như bao người khác, tôi đã dành tuổi thơ của mình say sưa trong thế giới truyện cổ tích, để rồi trong những giấc mơ thời thơ bé, tôi vẫn thường hình dung ra những xứ sở diệu kỳ với thành quách cổ kính, lâu đài huyền ảo và những nhà thờ diễm lệ với chiếc phong hướng tiêu nạm vàng kiêu hãnh trên đỉnh tháp chuông cao vút. Rồi một ngày đặt chân tới Segovia, một thành phố nhỏ phía Nam châu Âu, tôi cứ ngỡ như giấc mơ thuở nào đã được bày ra trước mắt.
Nằm trên bình nguyên rộng lớn của vùng Old Castile, Segovia là một thành phố cổ gắn liền với những truyền thuyết, trong đó người ta cho rằng thành phố này được xây dựng bởi thần Hercules hay bởi con trai của Noah - nhân vật đã cứu loài người thoát khỏi nạn đại hồng thủy kinh hoàng. Lịch sử lâu đời của Segovia bắt nguồn từ khi những bộ tộc Celtiberian đầu tiên khai phá những vách đá vôi lởm chởm, dựng đứng cao hơn 1.000m so với mặt nước biển, đặt nền móng cho một mảnh đất huy hoàng. Cái tên Segovia xuất phát từ Segobriga, theo tiếng Celtic nghĩa là “thành phố chiến thắng”. Mặc năm tháng trôi, thành phố này vẫn vững vàng trụ lại qua những cuộc chiến tranh cát cứ kéo dài, thoát khỏi sự chiếm đóng của người La Mã rồi lại nằm dưới sự thống trị của triều vua Alfonso, cứ suy tàn rồi lại hùng mạnh, chìm trong lãng quên rồi lại bừng lên thịnh vượng.
Vẻ đẹp của quá khứ hiển hiện khắp nơi ở Segovia. Tôi không còn nhớ chính xác mình đã đi bộ từ ga tàu vào trung tâm thành phố như thế nào, chỉ nhớ khi đến trước quảng trường Azoguejo ở trung tâm, tôi đã giật mình sửng sốt.
Trước mắt tôi là The Aqueduct, tháp dẫn nước kỳ vĩ của người La Mã giống như một chiếc lược đá khổng lồ cắm thẳng xuống mảnh đất đầy nắng và gió.
Được xây dựng vào cuối thế kỷ I dưới sự trị vì của Hoàng đế Nerva, và liên tục được sử dụng cho tới tận giữa thế kỷ XIX, công trình tiêu biểu cho kỹ thuật xây dựng điêu luyện của đế chế Roma này có chức năng dẫn nước từ dòng suối Fuenfria nằm trên ngọn núi cách đó 17km. Nước được đưa về thành phố sẽ chảy qua tháp Almenara, nơi khống chế chỉ cho phép 20 lít nước chảy qua mỗi giây, sau đó chảy qua tháp thứ hai nơi nó được lọc sạch cát và các chất bẩn. The Aqueduct dài tới hơn 728m bao gồm hàng trăm kết cấu vòm ấn tượng làm từ 25.000 khối đá granite. Điều kỳ diệu là toàn bộ những khối đá này được ráp lại với nhau hoàn hảo và chính xác tới mức những người thợ cổ xưa không cần dùng tới một giọt xi-măng! Có lẽ vì thế mà cư dân nơi đây đặt tên cho công trình này là “the Puente de Diablo” hay “Chiếc cầu của Quỷ”.
Cái tên này bắt nguồn từ một truyền thuyết mà người ta đã truyền nhau từ bao đời rằng một con quỷ đã xây dựng The Aqueduct trong đêm để chiếm tâm hồn một người phụ nữ trẻ. Tuy nhiên tiếng gà gáy và những tia nắng bình minh đầu tiên đã khiến con quỷ không thể đặt phiến đá cuối cùng và đành bỏ cuộc. Sau này một vị mục sư đã ra lệnh đặt một bức tượng Đồng trinh và Thánh Stephen ở khoảng trống này, truyền thuyết cũng kể rằng những lỗ nhỏ trên bề mặt của đá là dấu vết bàn tay của quỷ khi xưa.
1.000 năm sau tuyệt tác của người La Mã, Segovia chứng kiến một công trình đặc sắc khác ra đời, cung điện hoàng gia Alcazar. Nằm trên đỉnh một khối đá hùng vĩ, Alcazar in bóng trên dòng sông Eresma và Clamores lững lờ chảy dưới chân. Trong lịch sử của mình, Alacazar có vai trò như một cung điện của các triều vua Castille; ngoài ra đây còn là một pháo đài phòng thủ, một nhà tù quốc lập, trường học quân sự và nay là một bảo tàng. Trông xa, Alcazar tạo thành một quần thể vững vàng giống như một mũi tàu. Có lẽ vì thế mà chính tại nơi đây, nữ hoàng Isabel đã đồng ý tài trợ cho chuyến viễn du của nhà thám hiểm Christopher Columbus tới Tân Thế Giới.
Trên nền trời mùa xuân xanh biếc, những ngọn tháp ngạo nghễ vươn lên giữa những bức tường thành được xây cuốn vừa uy nghiêm vừa mềm mại. Dạo bước trong những căn phòng rộng lớn nơi đây mới hiểu vì sao cung điện tráng lệ này đã trở thành nguồn cảm hứng cho lâu đài cổ tích của nàng Cinderella trong những thước phim quen thuộc của hãng Walt Disney. Cứ ngỡ như chỉ cần lạc chân vào một căn phòng bí mật nào đó thôi là ta sẽ bắt gặp ngay những công chúa, hoàng tử bước ra từ cổ tích.
Từ trên đỉnh Alcazar, có thể phóng tầm mắt bao quát khắp một vùng đồng quê rộng lớn xung quanh. Dõi xuống dưới chân, sẽ thấy một công trình bề thế khác mang dáng dấp Gothic, đó chính là thánh đường Segovia. Được bắt đầu xây dựng từ thế kỷ XVI và mãi tới năm 1768 mới hoàn thành, thánh đường này thờ Đức mẹ Đồng trinh Mary và nằm trong số những nhà thờ lớn nhất Tây Ban Nha với vô vàn những tháp cao vút tỏa lên trời như những đọt măng non.
Từ thánh đường cho tới cung điện Alcazar hay Aqueduct, Segovia như dẫn người ta du hành vượt thời gian trở lại những thời kỳ xưa cũ. Qua tháng năm, kết tinh của mỗi thời kỳ lịch sử đều để lại những dấu ấn sâu đậm lên kiến trúc của mảnh đất này, với những công trình cổ của người La Mã đan xen với kiến trúc hiện đại, những nhà thờ Thiên Chúa uy nghiêm theo lối Gothic nằm kề bên thánh đường Hồi giáo, những con đường nhỏ vặn xoắn lát gạch thời Trung Cổ dẫn lên những pháo đài phòng thủ kiên cố và những bức tường thành dài như mũi tên bay. Tất cả tạo thành những lớp lang chồng lên nhau, xen kẽ mà hòa hợp.
Phong cảnh trữ tình giăng giữa núi sông của mảnh đất này đã mang lại những hình ảnh so sánh đầy chất thơ “cái bóng nghiêng của những công trình kiến trúc ở Segovia vẽ trên nền trời trong xanh của vùng Castilian giống như một con thuyền làm bằng đá, chỉ đang đợi hai dòng sông Eresma và Clamores chảy dưới chân dâng nước ngập vùng thung lũng và con thuyền sẽ rẽ sóng ra khơi”. Những truyền thuyết thấm đẫm trong từng phiến đá, hàng cây ở xứ này khiến người ta dễ dàng lạc bước vào cổ tích. Đêm Segovia bàng bạc ánh trăng, tôi dạo bước trên quảng trường Mayor lộng gió. Thánh đường lớn vẫn đứng đó như trăm năm qua.
Có một vì sao trên trời vừa đổi ngôi. Tôi nhắm mắt lại, thấy mình trở lại thời trẻ thơ, ngỡ như chỉ vươn tay lên trời là có thể hái được cả những vì sao và chạm vào “đường viền của những giấc mơ” như những lời thơ cũ của Antonio Machado, thi sĩ nổi danh của Segovia.