Rio de Janeiro Sông Tháng Giêng
Từ Sao Paulo, tôi mất 6 tiếng đồng hồ để vượt qua hành trình đến với Rio de Jaineiro - Thành phố nằm ở phía Nam của đất nước Brazil. Chuyến đi bắt nguồn từ mong ước giản dị của người bạn đồng hành: “Muốn chạm tay vào bức tượng chúa Jesus lớn nhất thế giới và đi trên chiếc xe lửa cổ xưa đến thăm thị trấn Santa Tereza”.
Cidade Maravilhosa - “Thành phố kỳ diệu”.
Cidade Maravilhosa - Thành phố kỳ diệu là tên bài hát chính thức của Rio và cũng là nickname của thành phố, cái tên phần nào cho thấy tình yêu và lòng tự hào của người dân nơi đây với xứ sở đầy những cảnh đẹp mê hoặc này.
Lịch sử kể rằng Rio được khám phá vào ngày 20 tháng Giêng năm 1502 bởi một đoàn thám hiểm người Bồ Đào Nha dẫn đầu là ngài Gaspar de Lemos. Các nhà thám hiểm đã nhầm tưởng rằng lối dẫn vào vịnh Guanabara tuyệt đẹp của thành phố chính là một cửa sông. Vì thế mà sau này cái tên Rio de Janeiro được đặt cho mảnh đất này chính là tên ghép lại của Rio (cửa sông) và Janeiro (tháng Giêng); để trở thành Sông Tháng Giêng.
Khi Hoàng đế Pedro I tuyên bố nền độc lập của Brazil vào năm 1822, ông đã quyết định chọn Rio làm thủ đô của đế chế mới. Ngày nay, Rio là thành phố lớn thứ hai của Brazil với diện tích 1.260km2 và dân số xấp xỉ 5.750.000 người. Trong hàng trăm năm qua, với phong cảnh kỳ vĩ ở khu vực Vịnh Guanabara đã khiến cho Sông Tháng Giêng trở thành một trong những thành phố đẹp nhất trên thế giới.
Với 95 reais, chúng tôi thuê được một lái xe taxi nhiệt tình dẫn đi thăm vịnh. Địa chỉ đầu tiên mà chúng tôi đến là đỉnh núi Corcovado - nơi có thắng cảnh tuyệt đẹp của Rio: bức tượng Chúa Jesus lớn nhất thế giới. Khu vực này luôn được bảo vệ cẩn thận và hầu như không lúc nào vắng du khách.
Từ lan can nơi chân tượng Chúa Jesus, du khách có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố với những cảnh đẹp đến nín thở. Ở phía xa, trời và biển như hòa cùng một màu. Lại gần là khu trung tâm thành phố với hình ảnh những tòa nhà cao chọc trời, sân vận động trung tâm hoành tráng và một khu nghĩa địa rộng lớn vào bậc nhất cả nước.
Nhắc tới Rio, sẽ là thiếu sótnếu bỏ quên những đường bờ biển dài và quyến rũ như Ipanema, Copacabana, hay Leblon. Bởi vì như những người Cariocas thường nói: “Nếu đã đến Brazil, bạn phải tới thăm Rio. Nếu đã tới Rio, đừng bỏ lỡ Ipanema”. Ipanema, đúng như hình dung của tôi về một bãi biển Latin đặc trưng với hình ảnh của những cô nàng mặc bikini nóng bỏng, những anh chàng lướt ván phía xa xa, làn sóng xanh biếc, dải cát trắng một màu và hàng dãy những tòa nhà cao cao bên bờ.
Giữa lúc tha thẩn trong một quán café ở Ipanema, tôi gặp một cây viết trẻ người Boston có cái tên rất đáng yêu - Mimi, vừa đến từ thị trấn Santa Teresa. Chia sẻ với chúng tôi về hành trình của mình, cô bảo: “Ở Santa Teresa chẳng có thứ gì, nhưng lại có mọi thứ”. Vậy là ngày hôm sau, chúng tôi chia tay những bãi biển đông đúc và nhộn nhịp để theo chân chiếc xe bus lên đường tới Santa Teresa.
Santa Teresa - bông cúc nhỏ
Câu nói xem chừng kỳ quặc của Mimi thực tế lại đúng như vậy. Santa Tereza không có một điểm dừng chân đặc biệt, không có một tượng đài hoành tráng nhưng lại mang trong mình nét cuốn hút riêng. Cái riêng của Teresa nằm ở những điều bình dị: Những căn nhà cổ chênh vênh trên sườn núi, những chuyến xe lửa với tiếng kêu leng keng, những con đường nhỏ uốn quanh với đường ray xen kẽ. Người ta vẫn quyết định duy trì ở Santa Teresa những chuyến xe lửa cổ nhằm lưu giữ lại những hình ảnh xưa cũ và truyền thống của mảnh đất này. Chiếc xe lửa cổ ở đây có lẽ chỉ nhỏ bằng một toa xe của xe lửa hiện đại và vì thế mỗi du khách đi xe, chỉ phải trả một số tiền rất tượng trưng là 60cent.
Ở Santa Teresa không hiểu sao cứ làm tôi nhớ về những dãy phố nhỏ bé và cũ kỹ của Hà Nội. Nếu chỉ ngắm nhìn nơi này bằng con mắt thoáng qua của du khách, bạn sẽ nhanh chóng thấy thờ ơ với mảnh đất này. Santa Teresa, đòi hỏi người ta không chỉ ngắm nhìn mà phải cảm nhận sâu sắc từng nhịp sống, từng ngôi nhà, từng ngõ nhỏ. Leo lên quán café sách nằm trên một ngọn đồi, ngắm nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua những hàng cây rợp bóng bên cửa sổ, bạn sẽ có cảm giác thời gian dường như không trôi đi nữa. Sự bận rộn và ồn ào của thành phố bị gửi lại nơi xa, không gian lắng lại và chỉ còn tiếng cười nghịch ngợm của một cô bé trước hiên.
Không ồn ào như khu trung tâm của Sao Paulo, không đẹp rực rỡ như vùng vịnh Guanabara, Santa Teresa khiến cho tôi liên tưởng tới vẻ đẹp của một bông cúc nhỏ, bình dị mà sâu lắng!
Mọi người yêu Teresa, phải chăng vì họ đã tìm thấy cái hồn riêng của mảnh đất này.
Như ai đó từng nói, đó là nơi để người ta:
“Thấy thế giới từ một hạt cát
Thấy trời xanh từ những cánh hoa rừng”!